Phần 95
Đón nhận ánh mắt quỷ dị của mọi người nhìn mình, Hướng Nhật kéo lão đại toàn thân cứng đờ quay lại.
Vợ chồng Tang thị chết lặng, thủ đoạn giết người của Hướng Nhật lúc trước ở gara so với một màn vừa rồi quả thực là gặp sư phụ, mà cũng cho bọn họ thêm một lần thấy được thực lực siêu nhân của Hướng Nhật. Nếu không xảy ra tai họa này bọn họ cũng không thể biết một người lại có thể làm ra những việc như thế này, bình thường trên ti vi cảnh một người đánh mười người đã rất đáng ngạc nhiên rồi. Mà sự xuất hiện của những kẻ kia đã phá vỡ lẽ thường này, mà làm bọn họ khiếp sợ không biết nói gì đó là còn có người kinh khủng hơn bọn chúng.
Thật không biết tại sao có người như vậy tồn tại trên đời, sự hiện diện của hắn uy hiếp đến tình mạng của người thường, cô nàng bốn mắt cũng không biết mình cảm giác gì về Hướng Nhật, có chút sợ nhưng trong lòng cực kỳ cảm kích. Bởi dù bạn học này có biến thái như thế nào, nhưng chuyện cứu cả nhà mình là có thật. Chẳng qua nàng tuyệt đối không ngờ, bạn học dễ mến kia lại là sở hữu năng lực siêu nhân, ban đầu nàng còn lo lắng đối phương không cứu người được mà còn bị bắt, bây giờ thì biết mình đã quá lo xa.
Phương nhị thiếu gia hoảng sợ, lại một lần nữa thấy được sự kinh khủng của Hướng Nhật, hắn căn bản chẳng dám bỏ trốn. Không ngờ sự giúp đỡ mạnh nhất của mình cũng vô dụng, ở trước mặt đại cừu nhân của mình mà không có năng lực chống cự mà lần lượt bỏ mạng.
Giờ phút này, hắn chưa bao giờ hối hận về kế hoạch điên cuồng ở Bắc Hải như vậy, ban đầu còn tưởng rằng tiện tay báo thù, nhưng giờ phút này sợ rằng cái mạng cũng khó giữ. Bốn hộ vệ bên cạnh hắn chẳng dám lộn xộn, ngay cả tên quái vật ông chủ mang theo cũng không phải đối thủ, người bình thường như chúng cũng chẳng có chút tác dụng.
“Đại nhân”
Kẻ duy nhất an lành phải kể đến Hồng Liệt, vốn là một Mật giả, hiển nhiên hắn biết sự lợi hại của đồng bọn, chẳng qua Hướng Nhật thì tuyệt đối là Mật giả kinh khủng nhất mà hắn biết từ trước tới nay. Trong lòng thầm kêu may mắn, hên rằng lúc trước mình chưa làm quá tay bới bạn bè hắn, nếu không có lẽ mình sớm đã thành cái xác>
“Ừm” Hướng Nhật gật đầu, tiện tay ném lão đại cho hắn.
“Trông hắn cho kỹ, ta còn vài vấn đề cần hỏi hắn”
“Dạ!” Hồng Liệt tựa như một thủ hạ cực kỳ trung thành, chỉ sợ đối với sư phụ cũng chưa từng cung kính như thế.
Hướng Nhật đi tới trước mặt Phương nhị thiếu gia, nhìn sắc mặt trắng bệch của hắn thì cười lạnh:
“Lão Phương, chúng ta cũng coi là không đánh thì không quen. Ta vẫn còn sống ở đây, có phải ngươi muốn phái người đến bắt ta?”
Phương nhị thiếu gia căn bản chẳng dám nhận, câu nói “ta muốn hắn sống” lúc đầu thực quá lớn, giờ có muốn chối cũng không xong. Nhưng lúc quan trọng như thế này, hắn cũng hiểu được một chút bản năng tự vệ:
“Chỉ cần ngươi bỏ qua cho ta, bất cứ điều kiện gì ta cũng đồng ý, tiền, đàn bà, cái gì cũng có thể…”
Hướng Nhật cười lạnh, hắn vẫn muốn xem Phương nhị thiếu gia này có thể làm ra trò gì. Phương Nhị thiếu gia thấy Hướng Nhật không trả lời trong lòng run lên, cắn răng lấy ra tấm thẻ vàng từ trong túi đưa về phía Hướng Nhật:
“Đây làm tỷ, là ta…”
“Là thứ ngươi cướp của người ta, mà cả nhà họ cũng đã chết hết”
Hướng Nhật chặn lời hắn lại, ánh mắt lạnh lẽo, cũng không chút khách khí nhận lấy tấm thẻ kia:
“Mật mã”
“Ta…” Thấy đối phương thoải mái cầm lấy tấm thẻ, trong lòng Phương nhị thiếu gia thầm vui mừng đang muốn lấy nó làm điều kiện trao đổi mạng sống. Hướng Nhật liền cắt lời hắn:
“Không nói, chết”
Âm thanh lạnh lẽo ma quỷ. Phương nhị thiếu gia toát mồ hôi hột, căn bản không dám nói ra điều kiện nữa:
“Bốn số 4, hai số 2”
Hướng Nhật không nói thêm, đem tấm thẻ vàng ném sang phía Tang Nhân Đống:
“Tang tiên sinh, phiền ông đem số tiền này đi làm từ thiện”
Cũng không nói rõ làm làm việc thiện gì, tóm lại là đem 300 triệu kia cho Tang Nhân Đống.
Tang Nhân Đống kinh ngạc cùng khiếp sợ, ngơ ngác nhìn tấm thẻ vàng, đây là 300 triệu, đối phương mù à, vậy mà ném cho mình? Chẳng lẽ không sợ mình nuốt mất? Mà vợ ông cũng khó tin nhìn Hướng Nhật, dường như đang nhìn thấy một thằng ngu, ban đầu trong lòng còn sợ hắn, giờ phút này thì chẳng còn chút nào. Cô nàng bốn mắt thì vẻ mặt rạng rỡ nhìn Hướng Nhật, 300 triệu, một con số trên trời, dù có giết người đốt nhà cũng có người sẵn sàng, mà người trước mặt mình lại không thèm liếc mắt đã ném cho cha mình, còn để cha mình đi làm từ thiện, chả khác gì ném xuống biển.
Mà hành động của Hướng Nhật cũng làm cho Phương nhị thiếu gia sợ hãi, đối phương liền tiện tay ném đi 300 triệu, cái này nói lên dùng tiền với hắn không có tác dụng.
“Ngươi, ngươi muốn làm sao mới có thể bỏ qua cho ta?”
Phương nhị thiếu gia lo sợ hỏi, hắn tuyệt đối không dám nghi ngờ việc đối phương dám giết mình, lúc này chỉ hy vọng đối phương chủ động nói ra điều kiện, không chừng sẽ có hy vọng sống sót.
“Nói cho ta biết, làm sao ngươi bình thường trở lại?”
Hướng Nhật quan tâm nhất là vấn đề này, hắn muốn biết rốt cuộc là ai có thể chưa lành cho kẻ bị mình biến thành ngu ngốc, đây tuyệt đối là uy hiếp lớn với hắn. Sau này để giữ bí mật, hắn cũng không dám dễ dàng biến kẻ khác thành ngu ngốc, bởi đây không còn là phương pháp xử lý ổn thỏa nhất. Mà cách duy nhất tránh để lộ tin tức chính là để hắn vĩnh viên câm lặng.
Phương nhị thiếu gia đang không biết làm sao bảo vệ tính mạng mình, không ngờ Hướng Nhật lại hỏi như vậy, mắt sáng lên:
“Nếu ta nói cho ngươi, ngươi có thể bỏ qua cho ta không?”
“Đương nhiên” Hướng Nhật chẳng thèm suy nghĩ liền đồng ý.
“Chẳng qua ngươi cũng phải thề độc, sau này vĩnh viễn không đặt chân đến Bắc Hải nữa, ta mới có thể thả ngươi”
Sở dĩ có thêm điều kiện này hoàn toàn là để tránh hắn nghi ngờ, nếu quá dễ dàng đáp ứng sợ rằng hắn sẽ sinh nghi, sợ rằng đối phương không giữ chữ tín.
Quả nhiên, Phương nhị thiếu gia, nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng nghĩ, nếu đối phương đã muốn giết mình thì chắc hẳn cũng không cần bắt một người chết thề độc. Mừng như điên không dám dấu giếm:
“Đó là một người bạn ông của ta mời tới”
“Bạn gì?”
“Chỉ biết họ Âu Dương, ta cũng chưa gặp qua, ông nội ta gọi hắn là Âu Dương tiên sinh”
Phương nhị thiếu gia miêu tả đơn giản ít đến đáng thương, ngay cả tên tuổi hay hình dáng ra sao cũng không có mà nói, quả thực là hắn chưa từng gặp qua.
Âu Dương tiên sinh? Trong lòng Hướng Nhật trầm xuống, lại là một tên Âu Dương, trước kia có giải quyết một tên Âu Dương, giờ lại có một kẻ là Âu Dương tiên sinh, chẳng lẽ đám người họ Âu Dương có thù với mình?