Phần 88
Tang Âm vào phòng rồi đóng cửa lại, cô cứ ngây ngẩn như cái xác không hồn, thậm chí còn không phát hiện ra Hướng Nhật chỉ đứng cách đó có gang tấc, đi về phía cái bàn cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống một cách máy móc.
Trên bàn để một cái gương, Tang Âm nhìn vào gương, bỏ cái kính gọng đen xuống, tay bới mái tóc buộc ra, chỉ trong khoảnh khắc, cô giống như đã biến thành một con người hoàn toàn khác, không còn giữ lại chút vẻ quê mùa nào nữa.
Mặc dù không dám nói cô xinh như này như nọ, nhưng chắc chắn xứng là một đại mỹ nữ. Cũng may lúc trước cô hóa trang thành bộ dạng này, nếu không sợ là đám tội phạm hung tàn kia sẽ không tha cho cô.
Nhưng mà lúc này trên khuôn mặt xinh đẹp của cô không còn chút sắc hồng nào, trái lại còn trắng bệch đến dọa người, trông giống như một thể xác đã mất đi linh hồn, cứ ngơ ngác đối diện với cái gương.
Hướng Nhật bước tới sau lưng Tang Âm, hơi kinh ngạc khi thấy dung mạo của cô ở trong gương. Không ngờ một cô gái bình thường với dáng vẻ quê mùa, ở trường không được nhiều người để ý tới, khi tháo kính xuống, bới tóc ra lại biến thành một mỹ nữ như vậy.
Dường như hình ảnh trong gương đột nhiên lay động đã làm Tang Âm hoảng sợ, cô bỏ cái gương xuống, hốt hoảng quay đầu lại. Khi thấy trước mặt đột nhiên xuất hiện một người thanh niên, theo bản năng, cô há miệng định hét toáng lên.
Có điều Hướng Nhật đã nhanh tay lẹ mắt hơn, lấy tay bịt miệng Tang Âm lại:
– Bạn Tang Âm, là tôi đây. Tôi không có ác ý, trước kia chúng ta đã gặp nhau trong trường rồi.
Tang Âm cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cô gật đầu lia lịa, lúc này Hướng Nhật mới thả cô ra.
– Sao bạn lại ở đây? Đi mau đi.
Vừa lấy lại tự do, Tang Âm liền đẩy Hướng Nhật ra phía cửa phòng. Cô đã nhận ra Hướng Nhật là ai, cô có ấn tượng khá tốt về người thanh niên này. Trước kia vì chuyện của cô Tống, Tang Âm chủ động rút khỏi phòng tin tức, cũng là vì giận cách làm của những thành viên phòng tin tức, vừa khéo gặp được người thanh niên này, biết quan hệ giữa anh ta và cô Tống rất tốt. Tang Âm yêu ai yêu cả đường đi, nên có ấn tượng tốt về Hướng Nhật, đồng thời còn bội phục bản lĩnh ngoại ngữ của đối phương nữa. Mặc dù trong chốc lát không rõ người thanh niên này tới đây bằng cách nào, nhưng điều cần làm ngay bây giờ chính là đưa được anh ta rời khỏi đây an toàn, bằng không để những người kia phát hiện ra, e là trong nhà sẽ có thêm một hồn ma mới.
– Bạn Tang Âm, tôi tới là để giúp bạn.
Hướng Nhật không ngờ Tang Âm lại tốt bụng thế, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, lại vẫn biết lo lắng cho an nguy của người khác.
– Vô dụng thôi, bạn không giúp được tôi đâu.
Có lẽ những lời vừa rồi đã kích thích Tang Âm, cô không đẩy Hướng Nhật ra khỏi phòng nữa:
– Bạn chưa gặp những kẻ đó, những kẻ đó… chúng đúng là ma quỷ… – Trong giọng cô đầy vẻ tuyệt vọng và sợ hãi, xen lẫn sự thù hận không thể che dấu được.
– Bạn Tang Âm, tôi biết rõ những kẻ đó rất khủng bố, có điều bạn phải tin tôi. Kỳ thực là tôi thấy bạn bị người ta bắt vào trong xe ở trước cổng trường, sau mới theo dõi cho tới đây. Nếu như tôi không có chút bổn sự, sao tìm được đến chỗ này chứ, hơn nữa còn thần không biết quỷ không hay đột nhập vào đây? – Hướng Nhật không phải muốn khoe khoang bản thân, mà là hy vọng qua đó có thể khiến cô nữ sinh đeo kính này tin tưởng mình.
Tang Âm nghe Hướng Nhật nói vậy thì tỉnh ra một chút. Đúng thế, những kẻ đó giống như ma quỷ, nếu có người đi vào bọn chúng chắc chắn sẽ phát hiện ra. Đến bây giờ vẫn không có kẻ nào xông tới bắt người, vậy nhất định chúng không biết có người đột nhập, đồng thời gián tiếp chứng tỏ người đột nhập vào đây không phải người thường.
Đọc sách nhiều năm, cộng thêm đầu óc cũng thông minh hơn người bình thường, Tang Âm trong nháy mắt đã nghĩ ra những điểm mấu chốt này, mắt cô sáng rực lên, như bắt được cây rơm cứu mạng cuối cùng:
– Bạn Hướng, xin bạn giúp tôi, giúp cứu ba mẹ tôi ra.
– Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ giúp bạn, có điều bạn có thể cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?
Hướng Nhật muốn biết nhất chuyện này, không tìm ra nguyên nhân Phương nhị thiếu gia khôi phục lại thần chí thì hắn ăn ngủ không yên. Khó trách lúc trước gặp Lạc Phi Tử ở Hàn Quốc, cô ấy có nói nhà họ Phương đang tìm cô để gây phiền phức, hơn nữa còn đang nghe ngóng tin tức của hắn. Bây giờ được chứng kiến sự tàn nhẫn của những kẻ kia, Hướng Nhật tuyệt đối sẽ không buông tha cho đối phương. Đây gọi là “Thiên đường có lối ngươi không đi, Địa ngục không cửa ngươi lại vào”.
– Mấy hôm trước, bạn cũ của ba tôi có giới thiệu một khách hàng lớn đến nhà nói chuyện làm ăn. Khách hàng kia họ Phương, khi gã tới nhà tôi có dẫn theo vài người… – Tang Âm nhớ lại những chuyện xảy ra ngày đó, trên mặt vẫn đầy vẻ sợ hãi, hiển nhiên những chuyện đó đã để lại một bóng ma sâu đậm trong lòng cô.
Qua lời kể của Tang Âm, Hướng Nhật đã hiểu hết đầu đuôi cơ sự, hóa ra khách hàng họ Phương kia vừa vào cửa liền bắt đầu cho thủ hạ giết người, chẳng những giết người bạn của ba Tang Âm ngay tại chỗ, còn giết cả người giúp việc trong nhà và thợ làm vườn. Những kẻ đó ra tay rất độc ác, tàn nhẫn, chỉ trong một thời gian ngắn, ngoài số nữ hầu trẻ tuổi và ba mẹ Tang Âm bị bắt làm con tin, không còn một ai sống sót.
Sau đó, tên khách họ Phương mang mấy nữ hầu vào trong phòng để cường bạo, cuối cùng còn uy hiếp ba Tang Âm chuyển tất cả sản nghiệp cho một người mà gã chỉ định, lại ép Tang Âm phải làm việc cho chúng, nếu không sẽ lập tức giết ba mẹ cô.
– Bọn họ ép bạn làm gì?
Hướng Nhật không bỏ qua bất cứ chi tiết nào, hắn muốn biết vị khách họ Phương kia – qua miêu tả của Tang Âm, thì kẻ đó rất có thể là bản thân Phương nhị thiếu gia đã khôi phục lại thần chí – rốt cuộc có mục đích gì.
– Hạ độc một nữ sinh.
Trong mắt Tang Âm lộ vẻ áy náy, cô vốn là một cô gái hiền lành tốt bụng, nếu không vừa rồi đã không yêu cầu Hướng Nhật phải rời khỏi đây trước. Hạ độc một nữ sinh xa lạ, cô không muốn làm việc này chút nào.
– Hạ độc?
Hướng Nhật nghe vậy, nhớ tới chuyện Hác Tiện Văn cũng bị người ta hạ độc thì không kìm được hỏi:
– Có phải nữ sinh kia cũng ở trong khu này?
Tang Âm lặng lẽ gật đầu:
– Tôi nhớ hình như cô ấy ở nhà số 58, học chung trường với chúng ta.
Hướng Nhật vô ý thức nắm chặt tay, không phải hắn muốn đánh cô nữ sinh đeo kính đứng trước mặt này, mà là tên Phương nhị thiếu gia mất hết tính người kia. Hóa ra vụ hạ độc Hác đại tiểu thư là do gã giật dây, xem ra tên này không muốn chết một cách đơn giản, mà Hướng Nhật cũng có cả trăm cách chắc chắn khiến hắn thấy đau đớn hơn cả cái chết. Nghĩ một lúc, Hướng Nhật thấy lạnh cả gáy, nếu như hắn về chậm vài ngày thôi, thì hậu quả khó mà đoán được.
– Đúng rồi, bạn biết ba mẹ bạn bị nhốt ở đâu không?
Hướng Nhật hiểu rõ, chỉ cần cứu ra hai con tin cuối cùng, cũng là lúc tên Phương nhị thiếu gia phải chịu báo ứng.
– Trong ga ra phía trái ấy.
Tang Âm đi đến bên cửa sổ, kéo chiếc rèm hé ra một cái khe, rồi chỉ về phía bên trái.
Hướng Nhật đi tới ngó thử qua đó, ghi nhớ phương hướng đại khái xong mới nói:
– Bạn chờ ở đây, tôi đi cứu cha mẹ bạn trước. Đúng rồi, tốt nhất bạn đeo kính mắt lại đi, buộc cả tóc nữa, bộ dạng bạn bây giờ mà để bọn chúng trông thấy thì nguy hiểm lắm.
– Tôi biết rồi, cảm ơn bạn, bạn cũng phải cẩn thận đấy.
Dường như vì người thanh niên này gián tiếp khen cô xinh đẹp, Tang Âm hơi đỏ mặt, so với khuôn mặt tái nhợt Hướng Nhật thấy lúc mới đầu thì đã hồng hào khỏe mạnh hơn nhiều.