Phần 72
Liêu Quốc Trung năm nay 55 tuổi, ngồi cái ghế cục trưởng Cục Cảnh sát thành phố đã 7 năm, mặc dù đã tổ chức Cục Cảnh sát thành phố chắc như một cái thùng sắt, nhưng vẫn chưa bắt được một cơ hội nào để thăng chức. Nhìn thấy tuổi tác đã gần đến hạn, hết nhiệm kỳ này hắn cũng chỉ có thể đi Hội đồng nhân dân hoặc là Chính hiệp để dưỡng lão. Mà cái cảm giác sắp phải mất đi quyền lợi đối với người đã nếm được lợi ích mà quyền lực mang đến như hắn, khẳng định khó có thể dứt bỏ được, cho nên trong khoảng thời gian này, mỗi ngày hắn đều ở trong làm việc làm cái này, xử lý cái kia, hầu như toàn bộ công tác đều là một tay hắn giành làm, tựa như cả người đột nhiên hồi xuân mà trở nên phấn chấn.
Đang phê chữa văn kiện, điện thoại trên bàn điện thoại vang lên mà không hề có báo trước, Liêu Quốc Trung vội vàng buông xuống công việc trong tay để tiếp điện thoại, bởi vì nhớ ra đó là điện thoại chỉ có lãnh đạo mới có thể gọi tới, tuy nói đã gần lui xuống, nhưng đối với lãnh đạo, Liêu Quốc Trung cũng không dám chậm trễ chút nào.
– Cục trưởng Liêu hả? Tôi Bùi Nghiêm Minh đây.
Giọng nói ở đầu dây bên kia điện thoại không nghe ra chút cảm tình gì, tựa như một người máy vậy, đây là giọng điệu nhất quán của người làm lãnh đạo, trước đến giờ không hề biết biểu lộ ra cảm tình chân chính của mình.
– Thị trưởng Bùi.
Liêu Quốc Trung thầm kinh hãi, trước kia thị trưởng Bùi là phó thị trưởng chủ quản kiến thiết kinh tế của khu Đông Thành, gần đây mới được thăng lên phó Thường vụ, chính là thời gian đang thăng quan tiến chức thuận lợi, không biết tìm một người đã gần lui xuống như mình là có chuyện gì?
– Ừ, tìm hiểu một số tình huống với anh thôi.
Vừa nghe nói là tìm tiểu tình huống, trong lòng Liêu Quốc Trung càng thêm khẩn trương, tìm hiểu tình huống gì, chẳng lẽ là khi thị trưởng Bùi thăng nhiệm phó Thường vụ, mình không tỏ rõ thái độ nên khiến thị trưởng Bùi bất mãn?
Trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng Liêu Quốc Trung cũng mở miệng nói theo thói quen:
– Tôi cũng đang muốn báo cáo công tác với thị trưởng đây…
– Báo cáo công tác thì tạm thời đặt qua một bên, tôi chỉ muốn hỏi, trong cục các anh có phải là có một phó cục trưởng họ Từ hay không?
Đầu dây bên kia điện thoại đã ngắt lời Liêu Quốc Trung.
Thì ra không phải là mình, Liêu Quốc Trung thầm thở phào một hơi, tiếp theo lại bắt đầu khẩn trương, Từ Thiên là người do mình đề bạt lên, cũng đừng phải là sao chổi gì mới được:
– Thị trưởng Bùi, tiểu Từ làm việc đôi khi cũng không đến nơi đến chốn…
– Không phải chuyện này, công tác của tiểu Từ làm rất tốt, làm cảnh sát thì phải nên như cậu ta, việc nội bộ của cảnh sát đương nhiên không thể dính dáng tới người ngoài.
– Ý của thị trưởng là?
Liêu Quốc Trung càng nghe càng kinh hãi, nghe giọng nói của thị trưởng Bùi hình như đang ám chỉ điều gì?
– Được rồi, thế nhé, anh làm việc đi.
Dù đã cúp điện thoại, nhưng Liêu Quốc Trung lại lâm vào cảnh hoang mang, tới cùng thị trưởng Bùi gọi điện thoại tới là có ý gì, ông ta đang khen tiểu Từ hay là nói mát gì đấy?
Nếu như khen thì hình như không cần ở phía sau bồi thêm một câu “việc nội bộ của cảnh sát đương nhiên không thể dính dáng tới người ngoài”, nhưng nếu như là đang chỉ trích tiểu Từ thì cũng không phải, phương diện này… thật khó nghĩ, nên đi tìm tiểu Từ hỏi tình huống một chút thì hơn.
Liêu Quốc Trung cầm lấy điện thoại và gọi cho Từ Thiên, ngoài ý muốn chính là Từ Thiên lại tắt điện thoại.
Phát hiện ra việc này, Liêu Quốc Trung không khỏi tức giận, mình thân là một thủ trưởng, không ngờ lại không thể liên hệ với thuộc hạ bất cứ lúc nào, đây không chỉ là bị bẽ mặt, đó còn là một loại biểu hiện không cách nào nắm toàn cục ở trong tay.
Ra khỏi phòng làm việc, vừa lúc có một tiểu cảnh viên đi ngang qua cúi đầu chào hỏi hắn. Liêu Quốc Trung liền kéo cậu ta lại hỏi:
– Phó cục trưởng Từ đâu?
– … Vừa mới đi ra ngoài rồi ạ.
Tiểu cảnh viên bị lão đại trong cục kéo lại, trong lòng mặc dù cực kỳ hưng phấn cùng kích động, nhưng cậu ta cũng biết trả lời vấn đề, không có bị cảm giác hạnh phúc đột nhiên phủ xuống mà khiến cho đầu óc mê muội.
– Biết đi đâu không?
Tiểu cảnh viên lắc đầu, sắc mặt Liêu Quốc Trung nhất thời trầm xuống, đoạn hắn lại hỏi:
– Vừa rồi trong cục có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Thấy cục trưởng hỏi nghiêm túc, tiểu cảnh viên thầm cảm thấy không ổn, cẩn thận trả lời:
– Vừa rồi đội trường Điền có dẫn về một người, nhưng người đó có quen với phó cục trưởng Từ, và phó cục trưởng Từ đã bảo đội trưởng Điền thả người ra rồi.
– Đơn giản như vậy thôi?
Cục trưởng Liêu vừa nghe vậy, mơ hồ ý thức được tình huống xảy ra ở điểm này:
– Cậu lập tức đi gọi Điền Lập tới gặp tôi.
Tiểu cảnh viên khó xử nói:
– Cục trưởng, đội trưởng Điền đã đi cùng với phó cục trưởng Từ rồi ạ.
– Cùng đi cả rồi?
Sắc mặt Liêu Quốc Trung càng âm trầm:
– Vậy cậu có biết là đã xảy ra chuyện gì hay không, ngoại trừ dẫn người kia về, còn có người nào nữa không?
– Đội trưởng Điền được một cuộc điện thoại gọi ra ngoài, khi trở về ngoại trừ dẫn theo người kia, đi cùng anh ấy còn có một người thanh niên mặc tây trang khác, hình như có quen với đội trưởng Điền, đội trưởng Điền cũng rất khách khí với anh ta.
– Thanh niên mặc tây trang? Cậu có biết người đó tên là gì không?
Liêu Quốc Trung bỗng nhiên nắm được chỗ then chốt của sự việc, thanh niên mặc tây trang, vậy không phải là nhân viên cảnh vụ, lẽ nào anh ta chính là “người ngoài” trong miệng thị trưởng Bùi nói?
– Tên thì không có nghe rõ, nhưng hình như là họ Bùi, sau đó anh ta nhìn thấy phó cục trưởng Từ thả người thì rất tức giận bỏ đi.
Tiểu cảnh viên trình bày vấn đề rất rõ ràng.
– Từ Thiên!
Liêu Quốc Trung nhất thời hận đến nghiến răng nghiến lợi. Trong miêu tả của tiểu cảnh viên, hắn đã lý giải được đại khái sự việc. Khẳng định là tiểu tử Từ Thiên này ỷ vào quen biết với người bị dẫn về nên tự ý thả người.
Mà người thanh niên họ Bùi kia chắc là có quan hệ họ hàng bạn bè gì đó với thị trưởng Bùi, cũng có mâu thuẫn với người mà bị Điền Lập dẫn về. Hắn thấy Từ Thiên thả người nên đã tìm tới thị trưởng Bùi, thảo nào thị trưởng Bùi lại gọi điện thoại cho mình, thì ra ngọn nguồn sự tình là ở đây.
Nghĩ thông suốt mọi việc, Liêu Quốc Trung không khỏi thầm mắng Từ Thiên không có mắt, vì một người người quen mà lại đi đắc tội với người thân của thị trưởng Bùi để thả người kia, chẳng đầu tiểu tử này bị lừa đá rồi? Cho dù muốn thả, lẽ nào cậu lại không biết đợi người thân của thị trưởng đi rồi hẵng thả?
– Cậu có nhớ cái người bị Điền Lập dẫn về không?
– Có chút ấn tượng!
Tiểu cảnh viên tỷ mỉ suy tư một hồi, phát hiện người kia mặc dù không có điểm gì đặc biệt, nhưng vẫn rất dễ nhớ.
– Được, hiện tại đi bắt hắn trở về ngay.
– Vâng, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!
Tiểu cảnh viên nhất thời như gà trống bị cắt tiết, đây chính là nhiệm vụ cục trưởng lão đại đích thân phân phó, nếu hoàn thành xuất sắc, nói không chừng thăng chức hay tăng lương cũng có hy vọng.
Đi ra khỏi Cục Cảnh sát thành phố, Hướng Nhật gọi điện thoại cho Hác đại tiểu thư, biết Hác Manh đã trở về, hơn nữa còn đang ở bên cạnh chăm sóc nó. Trong lòng Hướng Nhật ngoài vui mừng lại nghĩ tới Trứu Văn Tĩnh đang nằm trong bệnh viện, cũng không biết nữ nhân này đã đổi một phòng bệnh khác tốt hơn chưa, tốt nhất là loại phòng bệnh săn sóc đặc biệt.
Suy nghĩ một chút, Hướng Nhật quyết định đến bệnh viện trước. Thứ nhất là đi thăm nữ nhân quật cường Trứu Văn Tĩnh, thứ hai cũng thuận tiện thăm hỏi hai con gia súc. Đương nhiên, chính yếu là tìm Tinh Tinh để chia tiền, thẻ ngân hàng của mình đã đưa cho Trứu Văn Tĩnh rồi, trên người cơ hồ không còn tiền xài, Tinh Tinh đang nợ mình tiền bán kim cương cùng với tiền của hai “cọc buôn bán” lớn, tìm hắn đòi cũng là đương nhiên.
Lại tới bệnh viện Nhân Dân số 6, Hướng Nhật đến phòng bệnh số 7, phát hiện Trứu Văn Tĩnh không có ở đây, khi hỏi hộ sĩ trực ban thì mới biết sáng sớm Trứu Văn Tĩnh đã dọn đến phòng bệnh săn sóc đặc biệt.
Sau khi hỏi rõ số phòng bệnh, Hướng Nhật lại vội vã chạy qua, may mắn đó là phòng bệnh của Trứu Văn Tĩnh chỉ cách phòng bệnh của hai con gia súc kia một phòng.
Hướng Nhật gõ cửa, bên trong truyền ra một giọng nói yếu ớt:
– Vào đi.
Hướng Nhật đẩy cửa đi vào, thấy Trứu Văn Tĩnh đang nửa tựa ở trên giường, trong tay cầm tờ báo, chắc là khi Hướng Nhật chưa đến đây thì vẫn xem suốt.
Vốn tưởng rằng là hộ sĩ, khi nhìn thấy người đến là Hướng Nhật thì Trứu Văn Tĩnh liền buông tờ báo xuống, trên mặt hiện ra vẻ cảm kích:
– Anh đã đến rồi.
– Ừh.
Hướng Nhật gật đầu, nhìn sang Trứu Văn Tĩnh, phát hiện tóc nàng đã được chải qua, chỉnh tề phủ ở phía sau, sắc mặt mặc dù tái nhợt nhưng đã tốt hơn ngày hôm qua không ít, đã có một tia hồng hào:
– Hôm nay đã khá hơn chút nào chưa?
– Tốt hơn chút rồi.
Trứu Văn Tĩnh chỉ vào giỏ trái cây ở trên bàn bên cạnh, cũng không biết là của ai đưa tới:
– Ăn táo không? Xin lỗi, chỉ có thể làm phiền anh tự gọt thôi.
– Xin lỗi là tôi mới phải, khi tới đây không quà cáp gì hết, tới tay không – Hướng Nhật cũng nói đùa.
– Anh khách sáo rồi, kỳ thực tôi nên cảm ơn anh mới phải, nếu như không có anh, tôi và Tiểu Ái cũng không biết nên phải làm sao. – Trứu Văn Tĩnh thật sự từ đáy lòng cảm kích “người em họ” này.
– À, nhắc đến Tiểu Ái mới nhớ, tôi vẫn còn chưa biết nó học ở trường nào nữa đấy? – Lúc này mới Hướng Nhật mới nhớ tới tình huống của con gái.
– Trường tiểu học Anh Cách Tư, nằm bên phải đường Tài Đại.
Khi nhắc đến con gái, trong mắt Trứu Văn Tĩnh đầy vẻ cưng chiều, còn có ý yêu thương khó có thể che giấu.
– Tôi nhớ đó là trường tiểu học quý tộc mà?
Hướng Nhật giật mình, tiếp theo lại đau lòng. Nếu là trường quý tộc, vậy học phí nhất định không thấp, thảo nào nữ nhân này người mang bệnh mà vẫn không có tiền để đi khám bệnh, lấy bản lĩnh của nàng hẳn không khó tìm được một công việc tốt, thì ra là tiền vứt hết vào cái động không đáy này rồi. Mẹ là như vậy, con gái cũng như vậy, vì có tiền cho mẹ chữa bệnh, đã hái trộm hoa ở bệnh viện để đi bán, còn nói là mượn tiền của dì hàng xóm sát vách, may mà gặp phải mình, nếu như… Hướng Nhật đột nhiên không khỏi nghĩ đến mà sợ.
Trứu Văn Tĩnh khẽ mỉm cười, đang muốn nói thì điện thoại vang lên, nàng với tay cầm lấy chiếc điện thoại cũ kỹ từ dưới chiếc gối đầu, sau khi nghe thì biến sắc, tiếp theo vội vã treo điện thoại, xốc chăn lên toan xuống giường.
– Chuyện gì thế?
Hướng Nhật cũng lo lắng, có thể khiến nữ nhân quật cường này biểu hiện ra không trấn định như thế, khẳng định đã xảy ra chuyện gì.
– Trong trường Tiểu Ái đánh bạn học, vừa rồi chủ nhiệm lớp của nó gọi điện thoại tới đây.
Trong giọng nói của Trứu Văn Tĩnh tràn ngập lo lắng, nàng vất vả lắm mới đưa được con gái vào học trong trường quý tộc, cũng không thể bởi vì sự kiện này mà bị khai trừ.
Vừa nghe được con gái đã xảy ra chuyện, Hướng Nhật liền ép Trứu Văn Tĩnh ngồi trở lại giường và nói:
– Được rồi, cô nghỉ ngơi đi, cứ để tôi đi.
Trong lòng Hướng Nhật cũng phiền muộn, mới sáng sớm khi ra khỏi cửa là Hướng mẫu và Sở Sở đưa Tiểu Ái đi học, lúc này chưa được bao lâu thì Tiểu Ái đã đánh người? Chỉ lần tiếp xúc từ tối hôm qua, Hướng Nhật tuyệt đối tin tưởng, con gái nhất định sẽ không đánh người lung tung!