Phần 39
Cũng không xuất hiện cảnh trúng đạn ngã xuống đất như dự liệu, Hướng Nhật vẫn ung dung đứng ở đó, thậm chí còn mỉm cười nhìn gã ria mép vừa nổ súng.
– Cảnh quan, hình như súng không có uy lực gì cả.
Hướng Nhật vừa nói, vừa mở bàn tay đang nắm chặt ra, chỉ thấy một đầu đạn vàng óng không ngờ lại nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Gã ria mép nhất thời há hốc miệng, hai mắt ngây ngốc nhìn viên đạn có đầu đạn đã biến hình, không thốt ra được lời nào. Lại có người có thể bắt được đạn, này… Làm sao có thể thế được!!!
Cũng ngây ngốc như gã là hai người lúc nãy định cứu Hướng Nhật mà không kịp, Ngô Thế Vinh và Kim Chung Thành, bọn họ chưa từng nghĩ trên thế giới này có kẻ biến thái đến vậy, hơn nữa còn sống sờ sờ trước mặt bọn họ. Trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ quên cả chuyện vui mừng vì Hướng tiên sinh tưởng như đã chết lại còn sống, chỉ ngẩn người mãi không thôi.
Dương cảnh quan cũng trợn mắt há hốc mồm, nếu như không phải tận mắt chứng kiến, hắn căn bản không tin trên thế giới này có người có thể dùng tay không bắt đạn, lại nghĩ tới sức phá hoại biến thái của đối phương ở trung tâm thể hình, hắn càng thấy rùng mình.
Trừ Lý Trinh Lan vốn đã miễn dịch với mấy chuyện này, những cảnh sát khác khác ai ai cũng ngây người, nhìn Hướng Nhật mà như đang nhìn một con quái vật.
– Mặc dù ngươi là cảnh sát, nhưng nổ súng bậy cũng phải gánh chịu hậu quả nhất định chứ nhỉ?
Hướng Nhật lạnh nhạt nói, vừa nói vừa tiến lại gần gã ria mép.
– Ngươi đừng tới đây! Ngươi tới nữa ta sẽ nổ súng.
Thấy Hướng Nhật đi về phía mình, gã ria mép sợ đến nỗi toàn thân run cầm cập. Thiếu chút nữa cầm không nổi súng trong tay, đồng thời lớn tiếng uy hiếp, hoàn toàn quên mất là vừa rồi một phát súng của mình căn bản không có bất cứ tác dụng gì.
– Hình như ngươi vừa nổ súng rồi còn gì.
Hướng Nhật “Hảo ý” nhắc nhở đối phương, đồng thời từ từ đến gần gã ria mép, cứ mỗi một bước lại gây thêm áp lực tâm lý cho đối phương…
Tay của gã ria mép đã bắt đầu run lên, một người có thể bắt được viên đạn hiển nhiên vượt ra ngoài tầm hiểu biết của hắn, đối mặt với gã quái vật đang càng ngày càng đến gần mình, là ai thì cũng phải sợ hãi.
Nhưng một khi đã quá sợ thì lại khác, nỗi sợ mà ra ngoài giới hạn chịu đựng của con người sẽ chuyển thành điên cuồng. Tình huống của gã ria mép là như thế, nỗi sợ quá lớn khiến trong mắt hắn không nén được phải lộ ra một tia điên cuồng, ngón tay định bóp cò súng.
Song lần này hắn không bóp được cò súng, bởi vì Hướng Nhật đã đến gần, vừa khéo dùng hai ngón tay bắt lấy nóng súng, khẽ dùng lực, nòng súng nhanh chóng oặt xuống, trông như một cây bánh quai chèo.
Gã ria mép nhất thời sợ đến mức phải thét lên một tiếng, rồi thả súng ra ngay như bị điện giật vậy, cuống quýt lui về phía sau mấy bước.
– Dừng tay!
Dương cảnh quan ở một bên đột nhiên hét lớn một tiếng, chĩa họng súng vào thẳng Hướng Nhật.
– Sao, ngươi cũng muốn nổ súng bắn ta à?
Hướng Nhật quay đầu lại, hờ hững nhìn Dương cảnh quan.
– Nhưng nói trước, dám nổ súng bắn ta, sẽ phải có gan chịu đựng lửa giận của ta.
Nói xong, với khẩu súng vừa rơi vào trong tay, hai tay Hướng Nhật dùng sức xoắn một cái, sau đó vo viên nó thành một quả thiết cầu hình bầu dục, nhìn như nhào bùn vậy.
Thấy cảnh tượng ấy, tất cả cảnh sát tất cả đều kinh hãi, nhất tề lui về phía sau liễu bước, Dương cảnh quan lại càng hoảng sợ, không khỏi hít một hơi khí lạnh, đây còn là người sao?
Thấy Dương cảnh quan không dám có bất kỳ động tác nào nữa, Hướng Nhật lại quay sang nhìn gã ria mép, lộ ra một nụ cười không có ác ý gì:
– Cảnh quan, chúng ta chơi trò chơi nhé?
Nhưng nụ cười này trong mắt gã ria mép lại giống như nụ cười của ác ma, nếu như trên thế giới này thực sự có sinh vật ấy.
– Không nói gì thì ta coi như ngươi đồng ý nhé.
Hướng Nhật căn bản không cho đối phương có cơ hội mở miệng, nắm lấy gã ria mép lúc này đã không còn dám phản kháng, sau đó hai người chợt biến mất.
– Hít.
Cảnh tượng quỷ dị kinh khủng này lại khiến toàn bộ người trong văn phòng hít một hơi khí lạnh, ngay cả Lý Trinh Lan cũng không ngoại lệ, nàng cuối cùng biết tại sao đêm đó ở bãi rác trong ngõ đối phương lại bất chợt biến mất, khi đó mình còn tưởng rằng gặp quỷ, hóa ra là vì người này chẳng khác gì quỷ, nói biến mất là biến mất.
Dĩ nhiên, Hướng Nhật chưa có bản lĩnh ấy. Trên thực tế, hắn chẳng qua là dùng thuấn di mà thôi, bởi vì tốc độ quá nhanh, thoáng cái đã thuấn di ra khỏi văn phòng, mà người bên cạnh căn bản không thể theo kịp tốc độ này, đương nhiên sẽ cho là Hướng Nhật biến mất.
Về phần gã ria mép, đối với Hướng Nhật, mang một người khi thuấn di hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng lần này cũng may là cửa văn phòng mở, nếu không thuấn di ra ngoài thế nào cũng đụng hỏng cửa, đồng thời không thể gây ra cảm giác thần bí đến thế.
Chẳng qua Hướng Nhật mình căn bản cũng không nghĩ tới điểm này, lưu lại một đám người kinh hãi tới cực điểm đang bối ra bối rối trong văn phòng.
– Cảnh quan, có phải rất thoải mái hay không?
Bởi vì là ở ban ngày, Hướng Nhật không dám ngang nhiên thuấn di, dù sao cự ly thuấn di có hạn, sớm muộn gì cũng hiện thân. Tuy nhiên gần như không có người nào đi ngang qua hẻm nhỏ này, thuấn di hoàn toàn không gặp vấn đề.
Lúc này, sau vài chục lần thuấn đi qua lại, sắc mặt gã ria mép trắng bệch, khóe miệng không ngừng sủi bọt, hiển nhiên kiểu vận động này của Hướng Nhật đã “giúp” hắn “Thoải mái” đến nơi đến chốn.
Hướng Nhật buông hắn ra, gã ria mép cả người mềm nhũn như bùn, lập tức ngã nhào xuống đất.
– Ọe.
Gã ria mép không có thân thể biến thái như Hướng Nhật, “Thuấn di” không phải thứ mà người bình thường có thể chơi được, loại vận động cực hạn làm cho hắn suýt nữa thì phun ra cả đống thức ăn cho vào bụng đêm hôm trước.
Hướng Nhật là muốn giáo huấn hắn một trận nhớ đời, tuy trực tiếp giết đối phương thì đơn giản hơn, nhưng như vậy sẽ khiến chính phủ Hàn Quốc nhúng tay vào. Nếu như đổi lại là địa điểm thời gian không ai biết, giết hắn cũng không sao, nhưng mấu chốt là vừa rồi có nhiều cảnh sát ở đây, trừ phi giết sạch tất cả cảnh sát trong văn phòng, sau đó lại diệt khẩu toàn bộ cảnh sát đang khống chế đại bản doanh RAPIST.
Nhưng như vậy hiển nhiên là không thực tế, cho nên Hướng Nhật đành đổi phương pháp khác, lợi dụng nó để dạy cho đối phương nhớ đời, khiến đối phương không dám có ý đồ gì với hắn.
Hiển nhiên, Hướng Nhật hiện tại đã làm được, từ vẻ kinh hoàng trong mắt gã ria mép là có thể chứng minh điểm này.
– Cảnh quan, lần này chơi tới đây thôi, hoan nghênh lần sau.
Ném lại một câu rất vô trách nhiệm, Hướng Nhật thuấn di một cái biến mất luôn.
Gã ria mép toàn thân lại run lẩy bẩy, nhìn về nơi Hướng Nhật vừa biến mất, sự sợ hãi trong mắt càng thêm sâu đậm.
Giải quyết xong một chuyện phiền phức, Hướng Nhật tâm tình thoải mái không ít, đang trên đường trở về đại bản doanh của RAPIST, chợt có người gọi tới di động của hắn.
Hướng Nhật nhìn màn hình, là Sở Sở ở tít tận Bắc Hải gọi, nhất thời nổi hứng trêu chọc:
– Cô bé, nhớ đại gia của em rồi à?
Đáng lẽ đáp lại lời nói đùa phải là một câu hờn dỗi, nhưng lại nghe giọng nghẹn ngào của Sở Sở truyền đến:
– Hướng Quỳ…
– Làm sao vậy, Sở Sở, ai khi dễ em?
Vừa nghe giọng nghẹn ngào của Sở Sở, Hướng Nhật lập tức khẩn trương hẳn lên.
– Hướng Quỳ, anh của em bị người ta đánh…
Sở Sở tiếp tục nức nở nói.
– Cái gì? Con thỏ… à, anh vợ bị người ta đánh? Ai đánh?
Hướng Nhật trong lòng phẫn nộ, đồng thời cũng thấy hết sức lạ, ở Bắc Hải, kẻ dám đánh ông anh vợ nhiễu sự của mình, dường như còn chưa ra đời, rốt cuộc là kẻ nào to gan như vậy, chẳng lẽ chán sống sao? Anh vợ mình là ai? Đại công tử của người giàu nhất Bắc Hải, cũng là người giàu nhất Bắc Hải trong tương lai.