Phần 30
Có nữ nhân điên theo sát từng bước, Hướng Nhật cũng thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, không cần tiếp tục theo gót mỹ nữ sư phụ nữa. Đối với thực lực của nữ nhân điên, hắn phải công nhận một điều, nếu trên đường có tên côn đồ đui mù nào đủ dũng khí chặn các nàng lại, vậy chỉ có thể trách vận hắn xui xẻo.
Rời khỏi chỗ đó, Hướng Nhật cũng không về nhà ngay mà lại đi tới quán bar Trầm Luân. Theo lý mà nói, tối hôm qua sau khi tẩn cho Lý Vĩ Niên một trận tơi tả, chắc chắn Cuồng Lang đã sớm nhận được tin tức, tuy nhiên đến bây giờ đối phương vẫn chưa tìm đến, Hướng Nhật quyết định tự mình đi dò một chút tin tức.
Quán bar Trầm Luân thường ngày rất náo nhiệt, thậm chí hôm nay số người so với các lần trước Hướng Nhật tới đây còn đông hơn, hơn nữa phần đông toàn những gã trẻ tuổi dáng vẻ rất lưu manh.
Hướng Nhật trong lòng có chút động, ít nhiều hiểu ra vấn đề. Lúc hắn đi vào quán bar, có một tên đàn em đã sớm nhận ra đưa hắn tới bàn ngồi trong góc quen thuộc. Hầu Tử và đám thằng mập bất ngờ lại cũng đang ở đó với mấy thằng đàn em thân thuộc nhậu nhẹt thoải mái, trên bàn la liệt những vỏ chai rượu, hiển nhiên cả đám đã uống không ít.
– Đại ca, mời đến đây.
Vừa thấy bóng lão đại, một thằng đàn em lập tức ngoan ngoãn đứng lên, tự mình nhường chỗ đi ra ngoài…
Hướng Nhật cũng không khách khí trực tiếp ngồi xuống, nhìn lướt qua thấy tên nào tên ấy cũng có chút tăng tăng xỉn xỉn:
– Hôm nay đám tụi bay hưng phấn vậy, thế nào, nhặt được mấy chục triệu à?
Vừa nói, hắn vừa chỉ thằng đệ đứng lên nhường chỗ lúc nãy vẫy tay một cái:
– Đi, lấy cái ly lại đây cho anh.
– Dạ!
Tên tiểu đệ vội nhanh chóng chạy đi lấy ly rượu.
Hầu Tử miệng sặc mùi rượu, vẻ mặt không giấu được sự kích động lẫn hưng phấn:
– Đại ca, báo cho anh một tin tốt, ông chủ của chúng ta bây giờ đã trở thành ông chủ lớn, thật sự là Đại lão bản… Ách…
Vừa nói, hắn vừa tớp một hớp rượu lớn.
Hướng Nhật trong lòng đã sớm đoán được kết quả, không tỏ vẻ kinh ngạc gì cho lắm, hắn chỉ thắc mắc không biết do uống rượu hay hưng phấn quá mức mà mặt Hầu Tử đỏ gay:
– Xem ra chú mày cũng được hưởng sái không ít.
– Ha ha ha, đúng vậy…
Vừa nói đến chuyện được hưởng sái, Hầu Tử hiển nhiên đắc ý không thôi:
– Em vốn là tâm phúc của ông chủ, bây giờ ông chủ của chúng ta làm Đại lão bản, được hưởng lợi đương nhiên không ít…
Nói đến đây, Hầu Tử nhất thời ngừng lại, giọng nói không kiềm chế được sự hưng phấn:
– Đại ca, em bây giờ đã là một trong hai đường chủ của Ngạ Lang Bang, anh xem đêm nay có nhiều người tới như vậy, đích thực là đến chúc mừng em.
Vừa nói, hắn kích động nâng ly tợp thêm một ngụm rượu lớn.
Hướng Nhật mỉm cười, hắn biết rõ làm đường chủ quả thật có phân lượng, bởi vì Ngạ Lang Bang ngoại trừ người đứng đầu là lớn nhất, kế đến chỉ có vài đường chủ.
Như trước kia, đứng đầu đương nhiên là Lý Vĩ Niên, còn Cuồng Lang và Hôi Hùng là hai đường chủ, một tên tép riu như Hầu Tử leo lên được vị trí cao như vậy, Hướng Nhật tất nhiên cao hứng thay cho hắn.
Tuy nhiên, Hướng Nhật biết rõ, chuyện này cũng có ít nhiều công lao của hắn. Cuồng Lang thưởng cho Hầu Tử miếng bánh ngọt lớn như vậy chỉ sợ cũng biết bản thân mình cùng Hầu Tử có chút quan hệ, mà trước đó mình lại không cần bất kỳ báo đáp nào, đương nhiên Cuồng Lang mới chuyển cái công sang cho Hầu Tử. Nếu không, Hầu Tử còn trẻ như vậy, lại không có cống hiến đặc thù gì thời gian vừa qua, làm vậy khó có thể phục chúng, Cuồng Lang chắc chắn sẽ không đem vị trí trọng yếu như vậy giao cho Hầu Tử.
Bởi vì làm như vậy sẽ gặp phải phản đối của những tên trong bang đang nuôi hy vọng làm đường chủ, tuy nhiên, nhìn thấy Hầu Tử chẳng kiêng dè gì tuyên bố trắng ra như vậy, chắc Cuồng Lang đã giải quyết êm thấm mọi việc bên trong, nếu không đêm nay cũng không có nhiều người đến đây vuốt mông ngựa Hầu Tử.
Thấy lão đại không nói lời nào, Hầu Tử bắt đầu ba hoa nói chuyện mạnh miệng hẳn lên, cơ hồ nước bọt bay tứ tung:
– Đây chính là chức đường chủ đó đại ca, hắc hắc, em còn trẻ như vậy đã làm đường chủ, em dám nói trong lịch sử thật không tìm ra người thứ hai…
Hầu Tử nổ miểng văng tứ tung, Hướng Nhật chịu hết thấu khoát tay nói:
– Đừng đắc ý vội, anh muốn hỏi mày.
– Đại ca, mời nói.
Hầu Tử dường như cũng ý thức được mình nổ hơi quá, lập tức khiêm tốn nói. Đối với lão đại, hắn cũng không dám tùy tiện biểu hiện sự đắc ý quá mức.
– Lý Vĩ Niên lão già đó thế nào rồi?
Hướng Nhật tiếp ly rượu tên đàn em kia đưa tới, vừa nhấp rượu vừa hỏi.
Hầu Tử đầu tiên sửng sốt, sau đó mới hiểu ra kẻ lão đại hỏi là ai, nhìn quanh quất thấy toàn là mấy tên đàn em theo mình đã lâu, lúc này mới thấp giọng nói:
– Hắn đã chết.
– Đã chết?
Hướng Nhật thấy nao nao, tiếp theo lập tức hỏi:
– Chết như thế nào?
– Sáng nay người ta phát hiện toàn thân trên dưới một đống thịt bầy nhầy, nghe nói…
Nói tới đây, Hầu Tử đột nhiên ghé sát lại gần:
– Nghe nói, ngay cả cục thịt thừa phía dưới kia cũng không còn, ruột thì lòi ra… bị giết chết rất thảm!
Hướng Nhật nghe cũng có chút buồn nôn, thật đúng không ngờ, Lý Vĩ Niên đã là một thằng ngốc, vậy mà còn có người tàn nhẫn xử hắn như vậy, tuy nhiên nghĩ kỹ lại, Lý Vĩ Niên khi còn sống cũng làm không ít chuyện táng tận lương tâm, có bao nhiêu người bình thường bởi vì hắn mà nhà tan cửa nát, ý nghĩ tội nghiệp trong thâm tâm Hướng Nhật lập tức bị vứt sang một bên, hắn chuyển đề tài sang chuyện khác:
– Ông chủ của tụi bay bước lên vị trí Đại lão bản không gặp phiền toái gì chứ?
– Quả thật không có vấn đề gì, nguyên Lý Vĩ Niên vừa chết, đương nhiên ông chủ tụi em là lớn nhất, còn có ai dám đối đầu với tụi em?
Hầu Tử rất tự tin trả lời.
Hướng Nhật tự nhiên rõ sự việc không đơn giản như vậy, chỉ sợ Cuồng Lang đã sớm chuẩn bị ngồi lên vị trí cầm đầu, sau khi biết được tin của Lý Vĩ Niên thì trước tiên tiện tay quét sạch đám người phản đối hắn, lúc này mới an tâm ngồi trên vị trí lão đại.
Tuy nhiên Hướng Nhật cũng không muốn nói những suy nghĩ này cho Hầu Tử, để cho thằng đàn em chút hưởng thụ, chìm trong mộng đẹp. Trên thực tế, Hướng Nhật lúc đầu coi trọng Hầu Tử không chỉ vì đối phương làm cho hắn nhớ tới “hắn” lúc trẻ, càng bởi vì Hầu Tử không phải loại lưu manh chuyện ác nào cũng làm.
Đang trầm trong suy nghĩ, một loạt âm thanh ồn ào từ cửa gần đó vang tới, Hướng Nhật giương mắt nhìn qua, chỉ thấy đám đông đang ồn ào tụ tập một chỗ tự động dạt ra, dường như có một đại nhân vật nào tới.
Hầu Tử cùng đám thằng Mập cũng chú ý tới sự khác thường này, đứng lên nhìn về phía đám người đang chậm rãi đi về phía bên này.
Không lâu sau, đám người kia đã đi tới gần, đại khái có hơn hai mươi tên, tên nào tên nấy mặt mày cau có như người khác thiếu mình mấy chục triệu vậy.
Người đi đầu là một thanh niên hơn ba mươi, tướng mạo rất bình thường, vóc người không cao, đại khái trên dưới một thước bảy, tuy nhiên ánh mắt nhìn rất hung ác làm cho người ta đều cảm thấy từ hắn toát ra sự hung bạo.
Hầu Tử vừa thấy đám người tới nơi, bộ mặt hưng phấn tức thời không còn chút nào, thay vào là vẻ mặt thâm trầm u ám. Hiển nhiên hắn nhận ra người mới tới, hơn nữa xem chừng hai bên ở chung một chỗ không hợp nhau cho lắm.
Hướng Nhật dễ dàng nhìn ra điểm này, nhẹ nhàng hỏi:
– Hắn là ai vậy?
Hầu tử vẫn ngồi yên tại chỗ, có chút khinh thường bĩu môi trả lời:
– Hắn với em vị trí ngang nhau trong bang, Nhãn Kính Xà (rắn hổ mang)
– A?
Hướng Nhật vẻ mặt có chút ngạc nhiên, vị trí có thể sánh với Hầu Tử, vậy hẳn chính là một trong những đường chủ, mà có thể làm đến chức đường chủ chắc cũng không đơn giản, chẳng giống kiểu chó ngáp phải ruồi của Hầu tử, khẳng định có tài năng đặc biệt mới có thể được Cuồng Lang trọng dụng.
Bên này, trong lúc Hướng Nhật cùng Hầu tử đang nói chuyện với nhau, gã thanh niên bình thường có tên gọi Nhãn Kính Xà đã mở miệng:
– Hầu ca, hôm nay tới chúc mừng ngươi, làm sao ngay cả tí chào hỏi xã giao cũng không có? Nói thế nào đi nữa ta cũng là khách phải không? Ngươi là chủ nhân làm ăn buôn bán như vậy không tốt đâu.
Hầu Tử đương nhiên nghe ra ý trào phúng châm chọc của đối phương, sắc mặt càng trở nên khó coi:
– Xà ca, không phải hôm nay ngươi cũng thăng nhiệm chức đường chủ sao? Như thế nào lại rảnh rỗi đến chỗ của ta thế này?
– Hắc hắc…
Nhãn Kính Xà cười âm hiểm:
– Đa số người trong bang đều tới đây, chẳng nhẽ ta lại không được chào đón mà không thể tới đây?
Vừa nói, hắn vừa quét mắt ra bốn phía, mắt đầy vẻ lạnh lẽo.
Những người bị liếc qua lập tức quay đầu qua hướng khác không dám cùng hắn chào hỏi, bụng bắt đầu đánh lô tô. Nhãn Kính Xà ở trong bang là một trong những tên có tiếng tàn nhẫn, nổi danh cùng Bạo Long, tuy nhiên lại là người rất âm độc, rơi vào tay hắn chỉ có chết, hơn nữa lại là một cái chết cực kỳ đau đớn.
Bên trong bang rất nhiều thành viên cũng xì xầm đoán bang chủ tiền nhiệm Lý Vĩ Niên chính là bị hắn hành hạ cho đến chết, chỉ tội không có chứng cứ cụ thể mà thôi.
Hầu Tử đương nhiên cũng hiểu rõ con người đối phương, nhưng hắn cũng không có gì phải sợ, đối phương mặc dù kinh khủng nhưng hắn tốt xấu gì cũng là một trong những đường chủ, hơn nữa bây giờ lại có chân chính lão đại bên cạnh, hắn càng không có gì phải sợ hãi, liền niềm nở cười nói:
– Xà ca, mọi người đến là do nể mặt nể mũi Hầu Tử ta.
– Ý ngươi nói người đến đây đều không nể mặt, không coi ta ra gì?
Nhãn Kính Xà chộp được sơ hở lập tức bắt bẻ.
Hắn đã sớm bất mãn với Hầu Tử, người mà hắn trước kia chưa từng nghe qua, nếu đối phương không phải đi theo lão đại thì có tư cách gì mà sánh với hắn?
Hơn nữa, càng làm cho hắn khó chịu đó là thành viên trong bang chỉ trực qua đây chúc mừng mà không qua bên kia, rõ ràng là không coi mặt mũi của hắn ra gì.
Một tên chỉ chăm chăm vào việc bám váy cấp trên, Nhãn Kính Xà hắn hoàn toàn không coi ra gì, chỉ vì đối phương chính là tay chân của lão đại hiện giờ Cuồng Lang, lúc này hắn mới hơi có chút kiêng kỵ.
Hầu Tử nghe vậy cũng tức mình, tên này giở thủ đoạn gì đó, tại cuộc họp nội bộ của bang, chính hắn phản đối mình trở thành đường chủ, nếu lão bản không giữ vững lập trường trước ý kiến của mọi người, chỉ sợ Hầu Tử hắn bây giờ còn là một đầu sỏ bé tẹo.
Nghĩ đến đó, bao nhiêu tức giận ở trong lòng Hầu Tử cũng bộc phát ra ngoài:
– Nhãn Kính Xà, ngươi hôm nay tới đây gây hấn? Nếu là như vậy, ta mời ngươi đi ra ngoài!
Nghe đối phương gọi thẳng tên mình, lại ra lệnh đuổi khách, mắt Nhãn Kính Xà lóe hàn quang:
– Gây hấn? Làm sao có thể nói vậy? Nói thế nào đi nữa ngươi cũng là một trong hai đại đường chủ, bên trên lại có lão đại che chở, ta làm sao dám đến nơi này của ngươi quấy rối, chỉ đến chúc mừng ngươi, tuyệt đối không có ý gì khác…
Tiến lên vài bước, hắn một tay cầm ly rượu Hướng Nhật vừa nhấp qua một hơi uống sạch, cuối cùng làm ra vẻ đắc ý đập bể cái ly rồi nói:
– Rượu ngon!
– Ngươi…
Hầu Tử chỉ muốn phát tiết ngay tại chỗ, thằng này láo, ngang nhiên dám cầm ly rượu của đại ca uống, thật sự chán sống mà.
Bên cạnh đám thằng Mập lòng đầy căm phẫn, nếu nói Hầu Tử là đại ca bọn chúng, như vậy Hướng Nhật chính là thần trong lòng bọn chúng, nhìn thần bị vũ nhục, bọn thằng Mập đương nhiên muốn phát điên.
Tuy nhiên Hướng Nhật lập tức ngăn bọn chúng lại, một chút biểu hiện của bọn chúng như vậy là đủ.
Trên thực tế, Hướng Nhật vừa rồi cố ý để vậy, nếu như hắn muốn ngăn cản, tên Nhãn Kính Xà không có cơ hội chạm tay đến ly rượu, chứ đừng nói đến việc uống được rượu.
– Thật hứng thú.
Hướng Nhật cười cười, nét mặt tỏ ra tâm trạng vẫn tốt đẹp, quay đầu sang đánh giá Nhãn Kính Xà một lượt rồi nói:
– Mày gọi là Nhãn Kính Xà đúng không?
– Lịt mịa, tên Xà ca mày có thể gọi sao?
Nhãn Kính Xà còn chưa lên tiếng thì tên đàn em bên cạnh đã hét lên. Đối với Hầu Tử bọn chúng rất ghen tị, lúc trước Hầu Tử cũng chỉ là một đại ca bé tẹo giống bọn chúng, không ngờ bỗng dưng trở thành một trong hai đại đường chủ, làm sao bọn chúng không ghen ghét cho được?
Tuy nhiên Hầu Tử đích xác là một đường chủ, bọn chúng ngoài mặt không hài lòng nhưng cũng không dám mở miệng, dù sao bang quy cũng rất nghiêm khắc, hình phạt cho việc mạo phạm cấp trên cực kỳ nghiêm khắc, chỉ kém phản bội một bậc. Nhưng đối với tên đàn em của Hầu Tử, bọn chúng không cần kiêng kỵ như vậy, trái lại còn cố ý khiêu khích, nếu thực sự phải ra tay, bọn chúng cũng không sợ gì.
– Khụ…
Hướng Nhật ho nhẹ một tiếng, hắn lại một lần nữa ngăn trở đám thằng Mập đang chuẩn bị hỏi thăm “sức khỏe” thằng nhóc kia, lạnh lùng liếc thằng nhóc kia một cái rồi nói:
– Đại ca tụi bay còn chưa lên tiếng, khi nào đến phiên tụi bay ở bên cạnh chen vào, biến qua một bên đi.
– Được lắm…
Thằng đàn em kia định xông lên liều mạng.
Nhãn Kính Xa dơ tay ngăn cản, nhìn về phía Hầu Tử nói:
– Hầu ca, đây là tiểu đệ của ngươi sao? Như thế nào ngay cả một chút tôn ti cũng không biết, không bằng ta thay ngươi giáo huấn hắn?
Không thể không nói, Nhãn Kính Xà là một tên giỏi về tâm kế, hắn sớm nhìn ra Hướng Nhật không cùng đẳng cấp với đám đệ đệ bình thường, bởi vì khi hắn bước vào trong, thấy chỗ này chỉ có Hướng Nhật và Hầu Tử ngồi, còn lại đều đứng cả, có thể thấy thân phận hai người có chút đặc biệt. Tuy nhiên, hắn phỏng đoán Hướng Nhật cao lắm cũng chỉ là bạn Hầu Tử, ngay như Hầu Tử hắn còn coi không ra gì, huống chi chỉ là bạn của Hầu Tử?
Sở dĩ hắn gây hấn với Hướng Nhật là bởi vì đối phương đúng là bằng hữu của Hầu Tử, nếu như vũ nhục đối phương, Hầu Tử nhất định sẽ không kiềm chế được mà ra tay. Chỉ cần Hầu Tử động thủ trước, hắn có thể toàn lực phản kích, hơn nữa bất luận hậu quả thế nào, đạo lý lúc nào cũng nằm trong tay hắn, khỏi lo tân nhiệm lão đại thiên vị.
Đáng tiếc hắn phải thất vọng, Hầu Tử cùng đám thằng Mập mặc dù mắt đỏ ngầu, hận không thể động thủ, nhưng lại thấy Hướng Nhật đứng lên, tâm trạng kích động cũng nén xuống.
Hướng Nhật mặt vẫn cười cười nhìn Nhãn Kính Xà, ung dung nói:
– Mày dường như vẫn chưa trả lời câu hỏi của tao.
Nhãn Kính Xà chột dạ, đồng thời thấy biểu hiện của đám Hầu Tử ở phía sau, hắn rốt cục ý thức được bản thân đã đoán sai. Chỉ một cái phẩy tay có thể cản Hầu Tử và đám đàn em nhẫn nại chịu đựng, có thể thấy đối phương không phải là bằng hữu đơn giản của Hầu Tử.
Không để tâm đến câu hỏi của đối phương, hắn trầm giọng hỏi:
– Mày là ai?
– Tao là ai không quan trọng.
Hướng Nhật mặt trở nên lạnh lùng:
– Quan trọng là Cuồng Lang ở ngay trước mặt tao cũng chưa dám kiêu ngạo như vậy, mày cũng không tệ, quả thật rất can đảm.
Nhãn Kính Xà tức thời hoảng hốt trong lòng, nghe giọng nói của đối phương cùng cử chỉ khác thường của đám Hầu Tử, hắn biết mình sai lầm, hành động quá đường đột rồi. Đối phương tất nhiên không phải là bằng hữu của Hầu Tử, dường như là bằng hữu của lão đại Cuồng Lang, hơn nữa lại còn chiếm ưu thế về mặt nào đó.
Lúc này hắn không khỏi hối hận vừa rồi quá lỗ mãng, bản thân vừa mới làm đường chủ không tới một ngày, chưa gì đã làm điều ngay cả tân nhiệm lão đại cũng không dám làm với nhân vật này, sợ rằng vị trí đường chủ này sẽ bị thay đổi người.
Song chuyện còn chưa giải quyết xong, đang lúc hắn nghĩ tới nên làm như thế nào với nguy cơ trước mắt, ngoài cửa lại nổi lên một trận ồn ào, mơ hồ truyền đến tiếng ai đó:
– Đại lão bản tới.
Đại lão bản? Nhãn Kính Xà lòng chợt run lên, cả Ngạ Lang Bang chỉ có tân nhiệm lão đại mới được gọi như vậy. Nhưng tại sao Đại lão bản lại đến đây?