Phần 18
Trời vừa nhá nhem tối, Hướng Nhật đã đến nơi cần đến, lúc này hắn đã thay một bộ tây phục màu đen. Hắn cũng thực không có cách nào khác, bởi vì quy định của tiệc rượu là khách mời phải ăn mặc chỉnh tề mới có thể vào.
Mặc dù không muốn mặc tây phục vì có cảm giác bó chân bó tay, nhưng Hướng Nhật cũng không muốn ăn mặc xuề xòa khiến nhiều người chú ý. Phải biết rằng hắn đêm nay không phải đến để vui đùa, nếu tiệc rượu có án mạng gì xảy ra mà mặc xuề xòa khẳng định sẽ làm người ta nhớ kỹ, trong khi khoác lên người một bộ tây phục xa hoa, lẫn vào trong đám nhân vật thượng lưu Bắc Hải thì không có gì là nổi bật cả.
Đương nhiên, tây phục là ra khỏi nhà mới mua. Không nói đến trong nhà không có tây phục phù hợp với hắn, cho dù nếu có ở trong nhà mà mặc một bộ tây phục đi ra, khẳng định sẽ chịu sự chất vấn của mấy vị tiểu thư.
Ngẩng đầu nhìn lên tầng lầu cao vút trời mây, Hướng Nhật phóng hạ tâm tư, bước hướng vào trong một tòa nhà to lớn. Đứng ở hai bên lối vào là bốn tay bảo vệ cao to lực lưỡng, đang kiểm tra tấm thiệp trong tay đám người đi vào.
– Tiên sinh, thiệp mời của ngài!
Mắt thấy Hướng Nhật đi đến gần, một tay bảo vệ vươn tay ra thủ thế.
Bảo vệ được phái tới phụ trách buổi tiệc quan trọng thế này tự nhiên có chút nhãn lực, bọn họ đã sớm chú ý đến người thanh niên này. Bởi vì người khác đều lái xe riêng sang trọng tới, duy có hắn là từ xe taxi xuống.
Chỉ có người có thân phận nhất định mới có thể đến tửu hội loại này, không ngờ lại có kẻ đi xe taxi, tay bảo vệ mẫn cảm trong lòng đương nhiên có chút đề phòng cùng cẩn thận.
– Cầm lấy!
Hướng Nhất cho tay vào ngực, móc ra một tấm thiếp màu vàng kim đưa tới.
May mắn là hắn đã sớm có chuẩn bị, biết được tiệc rượu cấp bậc loại này sẽ không có chuyện chỉ có lời “được mời” là có thể tiến vào, cho nên hắn đã sớm từ chỗ ông anh vợ họ An lấy thiệp mời.
Tay bảo vệ liếc mắt thoáng thấy thiệp mời vàng kim, tức thì lúng túng hít một hơi, lập tức không dám xem thường, thậm chí còn xem trọng đối phương. Phải biết, loại thiệp mời cũng có phân biệt, các đối tượng được mời loại phổ thông đều là thiệp mời màu đỏ, chỉ có nhân vật tuyệt đối hùng mạnh ở Bắc Hải mới có thể nhận được thiệp mời màu vàng kim.
Căn bản không kịp suy đoán thân phận đối phương, tay bảo vệ đã khiêm tốn dùng tay ra hiệu:
– Tiên sinh, mời ngài vào!
Hướng Nhật không trả lời, trực tiếp đi vào trong. Bên trong có tiếp viên phụ trách, vừa thấy có khách nhân tiến vào cũng không cần nhiều lời, dẫn khách nhân vào thang máy lên thẳng tửu điếm tầng trên cùng.
– Tiên sinh mời ngài tùy ý!
Tiếp viên lễ phép nói xong những lời này, lại quay người rời đi, xem bộ dạng là chuẩn bị tiếp vị khách kế tiếp.
Hướng Nhật đi vào đại sảnh tửu điếm, lúc này bên trong đã sớm tụ tập đông người, phía đông một nhóm, phía tây một nhóm, thường xuyên rỉ tai thì thầm với nhau. Hoặc là khi nhìn thấy đối thủ làm ăn quen thuộc thì họ ban đầu khách sáo một phen, sau đó lại bắt đầu tán dóc chuyện trên trời dưới đất. Về riêng tư có hay không quan hệ thân mật như vậy thì chỉ có chính đương sự là biết rõ.
Cũng có những quý phụ phu nhân trang điểm thời thượng xinh đẹp bị đám nam nhân động vật nứng tình vây quanh lấy mà ân cần cung phụng.
Cũng có một ít thế gia công tử, căn bản không cần bọn họ biểu hiện động tác lôi kéo gì mà vẫn có một lượng lớn nữ nhân ăn mặc khêu gợi vây quanh họ ghen ghét đố kỵ nhau.
Hướng Nhật đối với những việc trên không chút động lòng, trên thực tế, lúc vừa đi vào đại sảnh, hắn đem tất cả sự chú ý hướng về phía bàn tiệc xa hoa ở phía bên trái đại sảnh. Cách bày biện bố trí trên bàn tiệc khiến người ta vừa nhìn thấy đã nuốt nước miếng thèm thuồng.
Tuy nói là vừa ăn xong bữa cơm ở nhà, nhưng rất không may là bữa cơm do An đại tiểu thư làm, người tự hào rất có thiên tài, thiên phú đầu bếp nấu ăn. Tuy nhiên, Hướng Nhật ngoại trừ công nhận nàng về thủ pháp nấu trứng gà có chút thành tựu, còn các món ăn khác căn bản có thể nói là độc dược.
Hướng Nhật chính mình cũng là miễn cưỡng ăn vài miếng, dạ dày căn bản chưa được lấp đầy, giờ đây vừa nhìn thấy nhiều món ăn ngon tươi sốt như vậy, lập tức cảm giác thèm ăn dâng cao.
Không được! Hướng Nhật thầm mắng một tiếng, tự nhiên lúc này lại bị đau bụng dữ dội. Hắn vừa nghĩ trong đầu, lập tức kết luận An đại tiểu thư là thủ phạm gây ra đau bụng, sớm biết thế này đã không ăn loại “độc dược” tấn công êm ái của nàng.
Hướng Nhất buồn bực không nguôi, thế này có khác nào đặt một nam nhân trước mặt một mỹ nữ cho lột sạch quần áo, đang chuẩn bị tiến vào thì đối phương lại đột nhiên nói mẹ nàng đang đến.
Tiện tay túm lấy một tay bồi bàn, hỏi rõ phương hướng toilet, Hướng Nhật lập tức đi tới.
“Hô”, ngồi trên bồn cầu, Hướng Nhật thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng hạ quyết tâm, sau này con nhỏ An Tâm làm thức ăn, trừ trứng gà ra thì món nào cũng không động tới.
Đang lúc nghĩ tới điều này, chợt nghe hai giọng nữ rất nhỏ truyền tới, chắc là từ buồng toilet nữ truyền đến.
– Hác tiểu thư, cô chăm sóc cách nào mà da thịt trắng như tuyết vậy, thực sự khiến người ta ghen ghét.
Một giọng nữ mang theo chút ghen tuông nói.
– Huỳnh tiểu thư cứ nói đùa, kỳ thực cô cũng có thể làm được, chỉ cần chú ý kết hợp ăn uống cùng vận động là được.
Một giọng nữ khác nghe có chút quen thuộc trả lời.
– Thực vậy sao, vậy Hác tiểu thư cô bình thường ăn thứ gì, hoặc là vận động thế nào?
– Kỳ thực ăn uống chỉ là rau dưa phối hợp cùng hoa quả, ăn ít thịt, còn về vận động, tôi cũng là mỗi ngày vận động đứng lên ngồi xuống vào sáng sớm…
Đoạn nói chuyện sau thì không nghe rõ vì bị tiếng nước át đi, chắc là đối phương mở vòi.
Đến lúc tiếng nước dừng lại thì mơ hồ truyền tới vài câu chuyện riêng tư. Không lâu sau, âm thanh hoàn toàn biến mất, chắc là hai người nói chuyện đã rời khỏi toilet.
Hướng Nhật đã đoán ra người bị đố kỵ da thịt trắng như tuyết “Hác tiểu thư” không phải là Hác Tiện Văn mà là mẹ nàng, Hác phu nhân. Thực tình mà nói, nghe đến Hác tiểu thư này, Hướng Nhất thực sự cảm thấy không được tự nhiên, rất dễ dàng khiến người ta lẫn lộn.
Vấn đề sinh lý đã được giải quyết, Hướng Nhật đang chuẩn bị đứng dậy chợt có hai giọng nói vang lên. Lần này không phải từ phòng toilet nữ mà là từ phòng toilet chỗ Hướng Nhật truyền tới.
– Sơn ca, đêm nay chỗ này nhiều phú hào như vậy, chung ta có thể được một món lớn rồi.
Có lẽ cho rằng trong toilet không có ai nên người nói chuyện rất to, dường như không sợ tai vách mạch rừng.
– Vậy ngươi thấy chúng ta nên hạ thủ mục tiêu nào?
Một giọng nói có chút lanh lảnh vang lên hỏi.
– Sở A thì thế nào, hắn là Bắc Hải tiền phú, có thể đem bắt hắn…
– Câm miệng, Sở điên người đó mà chúng ta có thể trêu chọc sao?
Người nói giọng thô lỗ nói chuyện lúc đầu đang chuẩn bị nói thêm chợt bị người nói giọng lanh lảnh cắt đứt.
Người nói giọng thô lỗ bị mắng dừng lại, sau đó có chút bất mãn nói:
– Vậy Sơn ca, anh nói chúng ta tìm đối tượng nào để hạ thủ?
Người nói giọng lanh lảnh dừng lại một lúc…
– Ngươi chớ có loạn động, tất thảy đều nghe ta, đối tượng hạ thủ của chúng ta lần này là phụ nữ, ngươi biết đám nữ phú hào này rồi đó, muốn bắt họ thật dễ dàng hơn nhiều so với đám nam phú hào.
Người nói giọng thô lỗ cũng hùa theo kêu lên:
– Vẫn là Sơn ca thông minh, vậy thì nữ phú hào, nếu như xinh đẹp thì chúng ta còn có thể…
Người nói giọng lanh lảnh lại cắt đứt lời hắn…
– Thối lắm! Chúng ta lần này đến để cầu tài không phải để cướp sắc! Có tiền rồi, ngươi còn sợ không tìm được nữ nhân sao?
– Vậy tìm nữ nhân nào?
– Đợi ra ngoài rồi tùy cơ ứng biến! Ngươi chỉ cần nghe lời ta sẽ không sai, ta cảnh cáo ngươi, không có mệnh lệnh của ta, ngươi ngàn vạn lần không được làm bậy, nếu có chuyện gì xảy ra thì chớ trách ta!
– Biết rồi…
Người nói giọng thô lỗ cũng gào lên một câu.
Nói chuyện đến đó thì chấm dứt, tiếp theo là tiếng bước chân đi xa dần.
Hướng Nhật nghe lén được hai thằng khốn to gan lớn mật chuẩn bị gây án trong trường hợp như vậy, không khỏi có chút hiếu kỳ, vội vàng giải quyết vệ sinh rồi đuổi theo. Tuy nhiên chỉ nhìn thấy một bóng một nam nhân cao gầy ăn mặc kiểu bồi bàn lẫn vào đám người trong đại sảnh.
Không đuổi kịp hai tên đạo tặc, Hướng Nhật cũng không nổi giận, dù sao đó cũng không phải việc của hắn, hắn cũng chỉ tò mò muốn xem xem đối phương là ai mà thôi, hắn cuối cùng không phải là loại có tinh thần chính nghĩa mạnh mẽ nhìn thấy cường đạo là muốn bắt giao cho cảnh sát. Trong mắt hắn, đối phương chuẩn bị phát tài ở chỗ này, mà đối tượng để chúng phát tài lại là những người có tiền, những người này có thể nói là hôm nay ra khỏi cửa không xem ngày hoàng đạo, bị khua đi một số tiền mặt cũng chỉ có thể xem là bọn họ vận xui.
Đối với Hướng Nhật, vấn đề của hắn mới khiến hắn bù đầu suy nghĩ. Điều chủ yếu nhất bây giờ là phải tìm cho ra tên trùm của Ngạ Lang bang Lý Vĩ Niên, rồi tìm cơ hội thích hợp đến một góc không có ai ép hỏi tin tức mà mình cần. Sau đó là diệt khẩu đánh thành ngu ngốc, vậy phải xem tạo hóa của Lý Quy Niên, không, tạo hóa của Lý Vĩ Niên.
Tuy nhiên trong đại sảnh có nhiều người như vậy, muốn tìm ra một người cũng thực không dễ dàng. Mặc dù có ảnh chụp của Cuồng Lang cấp cho và Hướng Nhật cũng đã có ấn tượng sâu sắc về bộ mặt kia, nhưng lúc này chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Sớm biết thế này thì nên tìm một tên dẫn đường, ít nhất bản thân không phải dò loạn không đầu mối thế này.
Thở một hơi, Hướng Nhật một lần nữa đưa ánh mắt tập trung vào thức ắn xếp dài trên mặt bàn, lúc mới đến đã rất đói bụng, vừa rồi lại bị tiêu chảy, càng cảm thấy bụng dạ trống không. Không dừng lại, Hướng Nhất trực tiếp đến bàn ăn trước mặt, như một con hổ đói vung hai tay nhào vào biển đồ ăn.
– Hướng Nhật Quỳ!
Đang sảng khoái ăn chợt một giọng nói cực kỳ kinh ngạc vang lên.
Người Hướng Nhật không khỏi run lên, chỉ có một người xưng hô với hắn thế này, đó chính là người tựa hồ đối với hắn có chút ý tứ, Thư đại tiểu thư. Lúc quay người ra, in vào trong mắt chính là Thư đại tiểu thư mắt ngọc mày ngà, ăn mặc trang nhã.
– Thư Dĩnh cô cũng ở đây à?
Hướng Nhật có chút xấu hổ khi chào hỏi.
– Đúng vậy!
Thư Dĩnh mắt tràn ngập tiếu ý.
– Em nhớ rõ lần trước khi ở Hác gia anh cũng thích ăn uống, lần này xem ra cũng là trùng hợp, không nghĩ tới là anh ở đây.
Thư đại tiểu thư đương nhiên không có khả năng ung dung giống như cô ta nói, kỳ thật nàng theo mẹ đến nơi này căn bản với mục đích mong muốn có thể gặp nam nhân, không ngờ là thực sự đụng phải hắn. Vừa mới nhìn thấy hình bóng quen thuộc của nam nhân, nàng thiếu chút đã không kềm được lao đến.
Hướng Nhật không nghĩ đến hình tượng tên phàm ăn của mình lại thâm nhập vào nội tâm đối phương, có chút dở khóc dở cười, nghe ý tứ của Thư đại tiểu thư, dường như mình tới những chỗ thế này chủ yếu là để lấp đầy dạ dầy.
– Xem anh kìa, ăn đến nhếch nhác, để em giúp anh lau một chút nha.
Thấy nam nhân miệng đầy dầu mỡ, người tự cho mình là bạn gái của nam nhân là Thư Dĩnh không chút làm bộ con gái xấu hổ, lấy khăn trên bàn ăn, nhẹ nhàng lau lau khóe miệng nam nhân.
– Không cần…
Hướng Nhất có hơi muốn tránh né, nhưng cánh tay lại vừa vặn bị đối phương kéo đi, lại không dám dùng bạo lực dứt đối phương ra, chỉ có thể tùy ý nàng, giống như một người vợ mới cưới hầu hạ mình…
– Thực là tình chàng ý thiếp!
Hai người đang trong trạng thái giằng có thì một giọng nói mang theo âm điệu chậm chọc, phá vỡ không khí ngọt ngào khiến người đố kỵ vang lên.
Hướng Nhật trong lòng không ngừng kêu khổ, làm sao mà ngay cả lúc ăn cũng đụng người quen?
Nhìn lại nơi giọng nói phát ra, quả nhiên là nữ thư ký ngực bự Phương Oánh Oánh vài hôm không gặp, mà ở bên cạnh nàng còn có tổng giám đốc công ty Hương Nhật, Tô Úc, mặt có chút phức tạp.