Phần 70
Sáng sớm hôm sau, có lẽ bởi vì tối qua mất máu nhiều, nếu không Hướng Nhật sẽ không rời giường tìm nước uống vì cổ họng khát khô trong khi mắt còn đang ngái ngủ. Nhưng còn chưa bước vào nhà bếp, hắn phát hiện ra một nửa người trắng bóng đang lom khom ở bên trong bếp tựa hồ cũng đang khát khô cổ như hắn vậy, bóng người này mở tủ lạnh lấy một chai nước tinh khiết ra rồi mở nắp uống.
Hướng Nhật không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, thân ảnh trắng bóng kia không phải ai khác mà chính là An đại tiểu thư chỉ mặc quần áo lót, nhìn gần từ phía sau khiến cho lưu manh cả đêm vốn bị cấm dục bây giờ kích động vô cùng. Thực ra, vóc người của An đại tiểu thư thật không tệ, chỉ tôi bình thường thích mặc âu phục cho nên quần áo đã che đi thân hình mềm mại có lồi có lõm nàng. Bây giờ cô nàng chỉ mặc bộ đồ lót màu trắng, chiếc quần lót nho nhỏ không thể che hết nửa cái mông, nhưng vẫn đủ đĩnh, đủ vểnh. Vóc người cao ráo khiến cho tay chân nàng càng thêm thon dài, bắp đùi tròn trịa, trắng như tuyết làm cho đôi chân nhỏ mảnh khảnh càng đẹp hơn, hơn nữa những đường cong hoàn mỹ sau lưng khiến cho lưu manh phía sau cô nàng chết mê chết mệt.
Cảm nhận được sự khác thường phía sau, An Tâm miệng ngậm lấy nắp chai nước quay đầu lại phía sau xem xét, đột nhiên thấy vẻ mặt bỉ ổi của ai đó tức thì sợ hãi, nước vừa xuống tới yết hầu thì bị phun ngược lại, cô nàng cuống quýt ho khan vài tiếng, lúc này mới đưa tay che đi bộ ngực cùng hạ thân, giọng nói sắc nhọn chói tai vang lên:
– Ngươi, ngươi mau trở về phòng đi!
– Tôi trở về phòng làm gì? Cô có bệnh à!
Hướng Nhật vẻ mặt khó chịu, nheo nheo mắt đánh giá trrên dưới đối phương một hồi, sau đó miệng liến thoắng:
– Cô đổi sang mặc y phục trắng rất hợp, hơn nữa so với âu phục còn đẹp hơn.
– Ngươi cút ra ngoài cho ta!
An Tâm căn bản không nghe rõ đối phương nói gì, thấy hắn có xu hướng đi tới vội vàng rống lên.
Hướng Nhật bịt hai tai lại, làm bộ cực kỳ bất mãn:
– La hét cái quỷ gì thế! Không phải chỉ là một bộ y phục mới thôi sao? Ông đây chẳng qua không mang kính nên mới muốn lại gần coi cho rõ, mịa kiếp! Không nhìn thì không nhìn, ông đây cũng đếch thèm nhìn!
Nói xong hắn cố ý quay đầu sang một bên, song khóe mắt vẫn thuỷ chung không rời khỏi thân hình mê người của cô nàng.
Thấy hắn thật sự nhìn về phía khác, An Tâm cũng trấn tĩnh lại, đột nhiên ý thức được ý tứ trong lời nói của đối phương, nhìn kỹ trên mặt hắn, quả nhiên hắn không mang kính như bình thường, trong lòng thở dài một hơi: Người này đúng là cận thị, vậy thì mình sợ cái gì! Hơn nữa mới vừa rồi hắn nói mình mặc một bộ y phục trắng, bây giờ nhìn mình, toàn thân trên dưới ngoài quần áo lót thì chẳng mặc gì cả, nếu vậy hắn bị cận thị vô cùng nghiêm trọng, như thế mới nhìn thành mình đang mặc bộ y phục trắng. An Tâm không để hắn đến gần, vội vàng ép hắn:
– Ngươi không muốn xem còn ở đó làm gì? Còn không mau về phòng đi!
– Tôi khát nước, tới uống không được sao?
Hướng Nhật bất mãn nói, trong lòng thầm đắc ý, cô nàng này quả nhiên dễ bị gạt, 32C còn đang rung rinh ở kia.
– Không được! Nhà bếp này ta tới trước, chờ ta uống xong ngươi mới được tiến vào!
An Tâm thái độ dứt khoát nói.
Hướng Nhật ra vẻ không nhịn được phất tay:
– Tốt thôi, tôi ở ngoài này đợi cô, cô làm ơn uống nhanh lên một chút!
– Chờ cũng không được!
An Tâm tự nhiên không để hắn chờ bên ngoài, nếu chờ mình uống xong vừa đi ra ngoài, khoảng cách gần như thế bị lộ thì làm sao? Cô nàng biết tên khốn trước mắt này rất nguy hiểm, mình mặc ít như vậy mà bị hắn thấy chẳng phải là tự mình chui vào miệng cọp sao? Cho nên phải nghĩ ra một biện pháp để hắn rời đi, trong chớp mắt nàng nảy ra ý hay:
– Ây, ngươi không phải muốn xem y phục mới của ta sao? Ngươi có thể về phòng đeo kính vào, khi đó không phải thấy rõ rồi sao?
Hướng Nhật trên mặt đông cứng lại, mình giả bộ quá giống, biết rõ cô bé họ An này có “âm mưu”đuổi mình đi nhưng lại không thể không chấp hành, duy chỉ có thể cười khổ hai tiếng:
– Nói cũng đúng, tôi đi lấy kính đã!
Nói xong quay người đi vào phòng ngủ, trong lòng lại tính toán đợi cô bé họ An này đi tắm sẽ cố ý chạy vào, đến lúc đó nói nhìn không thấy, hắc hắc… vậy sẽ vô cùng dễ chịu!
An Tâm thấy hắn đi vào trong phòng, lúc này mới lập tức lao ra khỏi nhà bếp, vừa vào trong phòng mình liền khóa chặt cửa lại, đề phòng hắn tới nhà bếp không thấy lại xông vào… phòng ngủ của mình. Chờ mặc xong quần áo, An Tâm mới yên lòng lớn mật đi ra, thâm tâm còn có chút đắc ý, vì đã đùa giỡn được ai đó mà vui mừng.
– Cô, cô sao lại thay đổi y phục rồi? Sao lại cà chớn hế?
Diễn trò thì phải diễn đến cùng, Hướng Nhật tự nhiên không để cho cô bé họ An biết phong cảnh tuyệt vời khi cảnh xuân đại tiết trong nhà bếp đã bị hắn chứng kiến, bất quá vẻ mặt vẫn làm bộ ngạc nhiên giả nai.
– Ta thích thế! Liên quan gì tới ngươi!
An Tâm đắc ý “hừ” nhẹ một tiếng, vẻ mặt hắn giật mình làm cho nàng càng thêm lâng lâng.
Hướng Nhật giả bộ bất đắc dĩ:
– Cô thích thế phải không? Tôi đi học đây, mặc kệ cô! Cô cứ chậm rãi mà thích một mình đi!
Nói rồi hắn đi ra cửa, dù sao vừa rồi hắn đã vào phòng thay quần áo, bây giờ có thể đi ra ngoài, còn bữa sáng có thể ra ngoài giải quyết sau. Ài, thiếu Sở Sở và đồ đệ, ngay cả ba bữa cơm cũng không giải quyết được, xem ra phải nhanh chóng tìm cách đưa hai nàng quay về, nhưng trước đó, khẳng định phải đem cái tai họa ngầm bí mật kia giải quyết đi mới được.
Hướng Nhật tối qua đã nghĩ ra rất nhiều khả năng, cuối cùng đưa ra kết luận muốn giết mình đơn giản chỉ có hai nhóm: Một nhóm là thành viên thuộc tổ chức vũ trang khủng bố, chính là tổ chức muốn cướp hai trăm năm mươi đầu đạn hạt nhân mà lúc trước mình đã phá huỷ kế hoạch của bọn chúng, rồi còn xử lý sạch số thành viên bọn chúng phái đi tới thành phố Bắc Hải, phỏng chừng bọn chúng hận không thể giết chết kẻ gây ra chuyện này. Nhưng khả năng nhóm này trả thù rất nhỏ, mình lúc trước đã giết sạch sẽ không tên nào thoát khỏi, ngay cả cảnh sát cũng không tìm ra dấu vết. Vậy chỉ còn lại một khả năng, kỳ thật hắn nhớ đám đó chính là đám muốn tiêu diệt Nữ hoàng tóc vàng và đám cận vệ của nàng ta, bọn chúng muốn giết mình cũng bởi vì mình phá huỷ kế hoạch của bọn chúng, cứu đi người không nên cứu. Khả năng này là lớn nhất, lúc trước đội quân tóc dài ở nhà máy bỏ hoang đã được mình cứu đi, đối phương nhất định có thể đoán ra là có ngoại viện, nếu không con mồi bị vây trong đó căn bản không có khả năng chạy thoát. Chỉ cần kiểm chứng một chút, thì tìm ra mình cũng không phải là khó gì. Cho nên nếu muốn mình cùng người thân xung quanh được an toàn thì cách duy nhất chính là đem thế lực đó tiêu diệt đi. Mà muốn làm như vậy thì phải tìm cho ra Nữ hoàng tóc vàng kia, các nàng hẳn biết rõ ai muốn tiêu diệt họ.
Chỉ cần biết rõ ngọn nguồn, hừ hừ, đến lúc đó bất kể mày là ai, ở nơi nào, cho dù vọt sang nước ngoài, ông đây cũng phải đem bọn mày nhổ sạch tận gốc! Tính cách lưu manh của Hướng Nhật lại trỗi dậy, một chút băn khoăn về hậu quả cũng không có.
Đang nảy sinh ý đồ độc ác thì phía sau truyền đến một thanh âm bất mãn không ngờ tới:
– Đi nhanh như vậy làm gì! Chờ ta một chút!
– Chờ ngươi?
Hướng Nhật quay đầu lại, thấy cô nàng họ An đã đuổi tới:
– Chúng ta không học cùng một trường, chờ cô làm gì?
– Hôm nay ta đi tới trường ngươi.
An Tâm vẻ mặt khinh khỉnh.
– Làm gì?
– Gặp Sở Sở, ta xem cô ấy có sao không? Ngươi tưởng ta vì kẻ phụ tình bạc nghĩa như ngươi à?
– Người đó là ai vậy?
– Đi chết đi!
… Bạn đang đọc truyện Hướng Nhật – Quyển 2 tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/07/huong-nhat-quyen-2.html
– Thiết cục trưởng, báo cáo khám nghiệm tử thi đã có!
Trong cục cảnh sát, lão Dương pháp y vẻ mặt nghiêm túc đưa một tập tư liệu cho nữ cục trưởng.
– Ừm.
Thiết Uyển đưa tay tiếp nhận rồi đặt lên bàn:
– Lão Dương, ông nói xem có phát hiện gì không?
– Là như vầy. Hai người chết phân biệt khoảng ba mươi đến ba mươi lăm tuổi, đều là người da trắng, còn quốc tịch nào thì bây giờ còn chưa rõ, nhưng có thể khẳng định hai người này khi còn sống cũng không thuộc loại bình thường, có thể đã trải qua huấn luyện đặc thù, từ các vết chai và cường độ của các bộ vị trên cơ thể có thể nhìn ra. Căn cứ vào hiện trường suy đoán, hai người này chết khi đang đuổi giết một hoặc hai người, trên tay bọn họ đều là súng có lắp nòng giảm thanh, chắc là vì đề phòng có người phát hiện…
– Biết là loại súng gì không?
– Là Walter P99. (1)
– Loại sản xuất tại Đức à?
Thiết Uyển lẩm bẩm, tiếp tục khoát tay chặn lại, ra hiệu pháp y tiếp tục nói xong:
– Tốt lắm, lão Dương, ông nói tiếp đi!
– … còn bên bị đuổi giết, thực ra, Thiết cục trưởng, theo ý của tôi, thì tôi nghĩ không phải một người!
Lão Dương vẻ mặt nghiêm túc…
– Ý của ông muốn nói có nhiều người bị đuổi giết sao?
– Không, Thiết cục trưởng! Tôi muốn nói đối phương rất có thể là thần hay là quái vật!
– A?
Thiết Uyển nghiêm sắc mặt, trên thực tế nàng không cho một pháp y với vài chục năm kinh nghiệm như lão Dương sẽ nói lung tung hoặc là người có tư tưởng lạc hậu.
– Người bị đuổi giết trên tay không có bất kỳ vũ khí gì, điểm này có thể chắc chắn, nhưng y lại giết được hai người cầm vũ khí trong tay, với lại căn cứ vào nguyên nhân tử vong của hai người đó, bọn họ đều bị quyền cước đánh chết, có thể thấy đối phương có lực lượng cơ thể cường đại, với lại…
– Chờ một chút, ông nói bọn họ đều bị quyền cước đánh chết?
Nghe đến đó Thiết Uyển trong lòng không khỏi căng thẳng.
– Đúng vậy, Thiết cục trưởng!
Mặc dù kỳ quái tại sao thủ trưởng lại hỏi như vậy, nhưng lão Dương vẫn đoan chắc gật đầu, rồi nói tiếp:
– Với lại điều kinh khủng nhất đó là lực lượng của đối phương siêu việt hơn người bình thường, từ vị trí của hai xác chết tại hiện trường mà nói, hẳn là hai người đó bị đánh một quyền, sau đó đối phương tưởng bọn họ đã chết liền bước ra đầu con hẻm, nhưng không ngờ trong đó còn một người không chết ngay, tên đó bắn đối phương một phát súng, sau đó đối phương tức giận đá tên đó một cái bay sang bên kia đường, chết ngay tại chỗ…
– Ông nói vậy có nghĩa là người bị đuổi giết đã bị trúng đạn?
Vừa nghe một tên sát thủ chưa chết còn bắn người bị đuổi giết một phát súng, Thiết Uyển trong lòng lo lắng, ngón tay cũng niết trắng bệch.
– Căn cứ vào số đạn nhặt được tại hiện trường, quả thực thiếu một viên, nói cách khác đối phương rất có thể trúng đạn, bất quá…
– Bất quá cái gì…
Thiết Uyển giọng nói cũng không tự chủ được mà run rẩy.
– Bởi vì hiện trường không lưu lại bất cứ vết máu thứ ba nào, cho nên không dám chắc đối phương thực sự trúng đạn, có thể là viên đạn bay sang nơi khác, cho nên vẫn chưa tìm ra.
Lão Dương nói ra những gì đã xảy ra dựa vào suy đoán của mình. Thực ra, ông ta cũng không biết được lại có kẻ da dày đến như thế, đạn chỉ găm trong thịt, cũng không xuyên hay rời ra, vừa vặn làm máu bế tắc tại đó, cho nên tại hiện trường không lưu lại mẫu máu thứ ba cho ông ta xét nghiệm.
– Là như thế sao?
Thiết Uyển thở dài một hơi, không có mẫu máu thì tốt rồi, nhưng chỉ chớp mắt lại khẩn trương lên, hắn sao lại bị người đuổi giết, lại còn là sát thủ dùng vũ khí tối tân nữa?
Hắn lại giết người, chẳng lẽ mình thật sự muốn bắt hắn sao? Nhưng… cho tới nay, Thiết Uyển đều cực lực tránh né sự thật này, biết rõ hung phạm ở đâu, nhưng mà nàng lại không muốn bắt hắn, tại sao lại như vậy?