Phần 99
Dưới bầu trời đêm, trung tâm thành phố Bắc Hải trở nên náo động lạ thường, từng đoàn xe nối đuôi nhau kéo dài cả cây số, lẫn trong tiếng còi hú inh ỏi là tiếng la mắng, chửi bới thúc dục của người ngồi trong xe, bởi vì ở một đoạn trên đường đang bị mấy chục cái xe chất chồng lên nhau cản trở, ngoài ra là bởi vì một tòa nhà cao 20 tầng tự nhiên nghiêng 45 độ ra phía mặt đường, bất cứ lúc nào cũng có thể đè xuống giết chết kẻ nào dám đi qua. Không chỉ đồ đạc bị rơi rớt ra ngoài, mà người trong tòa nhà cũng gặp khó khăn khi chạy thoát. Cũng may đây là tòa nhà của một công ty, về đêm không làm việc nên không có nhiều người, ước chừng chỉ khoảng trên dưới một trăm người. Vụ việc kéo theo hàng chục xe cảnh sát, cứu thương, cứu hộ, trục thăng, các chuyên gia giám định, giám sát, thanh tra các loại, rồi cả người dân hiếu kỳ nối đuôi nhau vây kín nguyên một vùng, từ đó mà trở nên náo nhiệt hơn cả đại lễ hội.
Tại khách sạn Komisja, tầng 11, phòng 602, một đôi nam nữ đang ngồi cạnh nhau, người nữ nhìn vô cùng xinh đẹp, dáng dấp thật nóng bỏng gợi tình, người nam trẻ tuổi nhưng đôi mắt và thần thái già dặn, phong sương, hoàn toàn khác xa với vẻ bề ngoài trẻ con của mình. Đôi mắt hắn không lúc nào không liếc nhìn những bộ phận nhạy cảm trên người cô gái.
– Tên, Hướng Quỳ. Tuổi, 20. Năng lực, cái này không còn quan trọng nữa, như thế nào thì cô biết rồi đấy.
– Nói như vậy cũng được sao. Là dị năng hay mật giả? – Laura tỏ ra không hài lòng, hung dữ nhìn hắn hỏi. Là dị năng hay mật giả chỉ dùng lĩnh vực làm sao đoán được. Chỉ tiếc là nàng không hề biết thứ ánh sáng nhàn nhạt mà Hướng Nhật dùng để đỡ đòn là một màn nước.
– Là mật giả. – Hướng Nhật chép miệng.
– Cấp 5? – Laura nghĩ vậy.
– Có thể coi là như vậy. – Hướng Nhật thản nhiên trả lời. Trình độ hiện tại của hắn nếu tính cả thủy dị năng thì là trên cấp năm rồi, còn chưa kể cái dị năng tinh thần vẫn không rõ là cấp mấy nữa. – Còn cô? – Hướng Nhật hỏi lại, cũng không biết nên hỏi cái gì, bởi cách chiến đấu của nàng đâu phải cách của dị năng hay mật giả.
– Cậu muốn hỏi cái gì? – Laura cười nhạt.
– Cô là dị năng hay mật giả?
– Cả hai đều không phải. – Laura nét mặt ra vẻ thần bí. – Cậu còn chưa trả lời hết câu hỏi của tôi, cậu và Buck là có quan hệ thế nào.
Hướng Nhật tỏ ra cực kỳ kinh ngạc. Nếu không phải dị năng hay mật giả thì chả lẽ lại là Huyết Tộc? Tuy nhiên hắn nhanh chóng gạt bỏ nhận định hoang đường này, vì cách chiến đấu đúng ra là chả phải bên nào hết. Nhàn nhạt trả lời nàng:
– Tôi và hắn thật ra thì chả có liên quan gì, chỉ là trước đây có qua lại vài mối làm ăn nhỏ. Tôi đã trả lời xong phần của mình, giờ thì tới lượt cô đấy.
– Ờ. Tên, Laura Panne.
– Cái tên rất đẹp Laura Panne. – Hướng Nhật mỉm cười. Laura liếc hắn lại nói tiếp:
– Tuổi, 30. – Nàng lại liếc hắn nhưng không thấy phản ứng thất vọng từ người trẻ hơn mình chục tuổi, trái lại trong mắt hắn còn tăng thêm vài phần phấn khích, trong lòng không tránh khỏi cảm giác kỳ quặc. Thường thường một người ít tuổi hơn, khi biết tuổi thật của một cô gái lớn hơn mình sẽ có chút thất vọng, đôi khi tỏ ra chán ghét. Hắn là cái thể loại gì đây? Laura không khỏi tò mò.
– Còn chưa có bạn trai, không có lý do gì lại có chồng. – Laura lại liếc nhìn lưu manh. Lần này thì Hướng Nhật biểu tình dữ dội lắm:
– Cô làm tôi ngạc nhiên đấy. Không lý nào một cô gái xinh đẹp như cô lại không có bạn trai.
– Cũng không phải là không có, chỉ là bị tôi giết hết rồi. – Laura gương mặt sắc lạnh nhìn hắn nói. Hướng Nhật bị một phen nổi da gà, bỗng cảm thấy thương xót cho mấy đứa xấu số kia, có bạn gái xinh đẹp như vậy mà lại bị chết bởi chính tay nàng, thật là khốn khổ mà. Đồng thời hắn rất là thắc mắc vì lý do gì mà nàng lại làm vậy, không thể nào vô duyên vô cớ mà giết bạn trai mình được, nhất định kẻ đó làm gì quá đáng.
– Vì sao? – Hướng Nhật hỏi.
Laura cười lạnh lẽo, dễ khiến người ta rợn tóc gáy:
– Ai bảo bọn chúng đòi lên giường với tôi. – A. – Hướng Nhật trợn tròn hai con mắt. – Đây cũng là lý do sao? Yêu thương nhau, lên giường với nhau là bình thường mà.
Cô nàng này nhất định có vấn đề về thần kinh rồi, Hướng Nhật không khỏi một phen ngẫm nghĩ.
– Hứ… Tôi không thích. Laura thản nhiên nói.
– Nói như vậy nghĩa là cô chưa từng…
– Phải. – Laura bỗng nở nụ cười khiêu khích, quyến rũ nhìn hắn. – Cậu có muốn là người lần đầu làm chuyện ấy với tôi không?
Đầu óc Hướng Nhật điên con mẹ nó đảo. Đéo thể ngờ được cô nàng lại làm ra cái hành động kích tình mạnh mẽ đến vậy. Không tự chủ mà nói theo bản năng:
– Muốn, rất muốn. Có kẻ ngốc mới không muốn.
– Chỉ rỡn thôi mà, cậu muốn chết sao? – Thấy biểu hiện của hắn quá chân thật không giả dối, lòng Laura bỗng nổi lên những cảm giác ngọt ngào. Kẻ này biết làm vậy là phải chết mà vẫn muốn sao? Nói vậy khác nào vì mình mà chịu chết. Lời nói bỗng chở nên ôn nhu vài phần?
– Cậu nên biết, nếu có ý đồ làm tình với tôi thì sẽ phải đón nhận cái chết. Cậu vẫn muốn sao?
– Nếu tôi nói không muốn tức là lừa dối bản thân mình, bởi vì bản thân tôi muốn như thế, tôi muốn làm tình với cô, tôi không thể nói dối được.
Hướng Nhật thật lòng trả lời, hắn cũng không hiểu tại sao hắn lại nhiệt tình đến vậy. Đây chính là bị sắc đẹp mê hoặc, lời nói như bị thôi miên, là lời nói xuất phát từ ham muốn của cơ thể.
Laura phì cười, đôi mắt lặng nhìn hắn, bộ dáng lúc này mới đáng yêu làm sao. Thật khó mà tin được, bên trong con người lạnh lùng ấy lại là một cô gái ôn nhu và cực kỳ nữ tính.
– Phụ nữ xinh đẹp cũng như bông hoa, cứ để vậy mà ngắm nhìn. Hái rồi, hoa sẽ chóng tàn thôi. – Nói xong Laura lại trở về với ánh mắt âm trầm, bản mặt sắc lạnh, lãnh cảm.
– Cô sai rồi. Tôi không hái mà chỉ nâng niu, chăm bón cho bông hoa thêm phần rực rỡ hơn thôi.
Hướng Nhật cảm thấy suy nghĩ của nàng có vấn đề. Chắc là do quá khứ bị một tác động quá lớn, kiểu như bị tình yêu phản bội hoặc nhìn thấy quá nhiều cảnh không mấy tốt đẹp. Hắn vội đính chính lại.
– Hứ… Cậu cho rằng tôi là trẻ con lên ba sao? Đàn ông các người đều như nhau cả. – Dường như Laura nghĩ đến điều gì đó, sát khí lạnh lẽo lại tản ra khắp người nàng, mái tóc vàng mật ong không có gió mà bay phấp phới, sát khí thật đáng sợ, Hướng Nhật vốn không phải người tầm thường nhưng khó tránh khỏi cảm giác lạnh lẽo vây quanh khắp toàn thân. Mất một hồi lâu, dường như nghĩ đến cái gì đó, sát khí của nàng dần dịu xuống, lạnh nhạt nói:
– Cậu qua lại với Buck mà không biết tí gì về Ravens sao?
– Ravens? – Hướng Nhật hơi ngạc nhiên hỏi lại. Bây giờ hắn phải cân nhắc lời nói, nữ nhân trước mắt dường như là mẫu người làm trước nghĩ sau, thật sự rất nguy hiếm, ngộ nhỡ trọc giận nàng e rằng ngày tháng sau này rất khó bình yên. Hiện tại ngay cả thực lực thế nào còn chưa rõ, nhưng Hướng Nhật cho rằng không cần thiết phải đối đầu với nàng.
– Đúng. Một tổ chức tội phạm quy mô quốc tế, bao gồm buôn thuốc phiện, chế tạo vũ khí, bom hạt nhân, thí nghiệm sinh học lên cơ thể người nhằm biến con người thành vũ khí. – Laura khinh thường nói.
– Tôi không chỉ biết mà còn có thù với chúng. Thứ tôi quan tâm là A7.
Thấy Laura dường như có mối quan hệ thù địch với Ravens, Hướng Nhật không ngại chia sẻ.
– A7. – Laura ném cho Hướng Nhật cái nhìn soi mói, đây không biết là lần thứ mấy nàng dùng ánh mắt này nhìn hắn. – Cậu biết quá nhiều so với độ tuổi. Cậu là gián điệp của tổ chức nào? – Laura không tỏ ra e ngại nếu Hướng Nhật là người của chính phủ nào đó. Vì căn bản nàng không sợ lưu manh. Nhưng nàng không nghĩ ra cái lý do nào thuyết phục hơn, vì chỉ có thể là người của chính phủ mới nắm được nhiều thông tin mật như vậy.