Phần 54
– Tôi đã giới thiệu qua bản thân rồi, là chủ nhân nơi này… coi như một nửa chủ nhân đi.
Nữ nhân tự xưng là “Kha Dĩ Nhu” khép lại quyển sách đặt xuống bàn bên cạnh, bưng ly trà lên nhẹ nhàng uống một ngụm, thần thái vừa rảnh rỗi vừa ung dung, tựa hồ đối với việc bị chất vấn không có để ở trong lòng, nhìn nam nhân nói:
– Ngược lại, anh thân làm khách lại không tự giới thiệu mình, không phải cảm thấy hơi thất lễ sao?
– Tôi họ Hướng, nơi này là nơi nào?
Hướng Nhật đã tỉnh táo hoàn toàn, biết đây chỉ là một giấc mộng, suy xét lời nói của đối phương một chút, bây giờ sinh khí tức giận cũng không có tác dụng gì.
– Nhà tôi.
Kha Dĩ Nhu lạnh nhạt đáp.
– Vậy tôi đang ở đâu?
Hướng Nhật nhíu nhíu mày, chung quy có cảm giác như đối phương rỗi rãi quá mức, thái độ hoàn toàn không thèm coi hắn ra thứ gì.
– Anh ngay cả mình đang ở đâu cũng không biết?
Kha Dĩ Nhu hỏi ngược lại, dường như hắn hẳn phải biết mới đúng.
– Đây là Trung Quốc hay quốc gia nào khác?
Hướng Nhật sắp sửa nhịn không được.
– Đây là nước Anh.
Kha Dĩ Nhu từ trên ghế đứng dậy, dáng người cao ráo không thua kém Hướng Nhật là bao, thậm chí còn phải cao hơn một chút, đại khái chừng mét bảy sáu bảy tám.
– Nước Anh?!
Thần sắc Hướng Nhật ngẩn ra, làm sao cũng không nghĩ tới bản thân lại đi đến quốc gia này.
– Không sai, nước Anh, đây chính là căn phủ đệ của một bá tước, cho nên tôi rất tò mò anh làm cách nào xông vào được mà bản thân đang ở đâu cũng không biết.
Kha Dĩ Nhu dùng tư thái “trên cao nhìn xuống” quan sát hắn, phối hợp cùng bộ đầm dài màu trắng đang mặc trên người, khí chất thánh khiết dường như còn tăng thêm một bậc, khiến cho những người xung quanh nàng có cảm giác tội lỗi.
– Bá tước?
Hướng Nhật hơi giật mình, lần này địa phương giấc mộng lại là nơi ở của một bá tước, là bá tước nước Anh.
– Xem ra anh thật không biết.
Kha Dĩ Nhu vẻ mặt như đã hiểu, tiếp đó ánh mắt trở nên sắc bén:
– Tuy nhiên thân là dị năng giả cấp năm lại không hề hay biết bị người khác mang tới đây, anh gặp phải dị năng giả cấp sáu đúng không?
– Tôi cũng không biết nữa, chắc hẳn là như vậy nên tôi mới xuất hiện ở đây.
Hướng Nhật mập mờ trả lời nước đôi.
Lúc này, từ phía xa xa một nữ nhân ăn mặc như một cô hầu gái đi tới, tóc vàng mắt xanh, thoạt nhìn là một người ngoại quốc, hơn nữa bây giờ đang ở nước Anh nên Hướng Nhật càng chắc chắn với suy đoán của mình.
Nữ hầu gái tóc vàng mắt xanh đi tới cách năm sáu bước chân thì dừng lại, hướng Kha Dĩ Nhu khom lưng nói:
– Phu nhân, thiếu gia tới rồi.
– Ừ, cho hắn vào đây đi.
Kha Dĩ Nhu nhàn nhạt gật đầu.
– Dạ, thưa phu nhân.
Nữ hầu gái xoay người cáo lui.
Hướng Nhật ở một bên nghe nhìn, đối với thân phận của Kha Dĩ Nhu ngày càng hiếu kỳ hơn, có thể được một nữ hầu gái xưng là “phu nhân”, điều này đại biểu nàng đã kết hôn, hơn nữa còn nói thiếu gia đã tới, có phải nàng ta đã có một đứa con trai rồi chứ?
Rất nhanh, nữ hầu gái tóc vàng mắt xanh dẫn một bé trai tóc đen da vàng xuất hiện, thằng bé ước chừng bảy tám tuổi, mặc một bộ âu phục nhỏ, ra dáng rất người lớn.
Khi thấy diện mạo của thằng bé, Hướng Nhật bị chấn kinh một trận, bởi vì tên tiểu tử này rất giống một người, không, nhất định là người kia khi còn nhỏ.
Nhớ tới thân phận của đối phương, trong lòng Hướng Nhật đã bắt đầu sáng tỏ, ban đầu đối phương được Vương Quốc Hoài giới thiệu không phải chỉ là một công tử con nhà bá tước sao, mà nơi này chính là phủ đệ bá tước đó.
Ba Kim Tu! Không sai, thằng bé trai này chính là Ba Kim Tu, là bá tước công tử tới từ Anh quốc mà Vương Quốc Hoài hồi trước giới thiệu “làm ăn” cùng hắn, chẳng qua Ba Kim Tu ở trong giấc mộng này có dáng vẻ của mười năm về trước.
Không lẽ giấc mộng này là sự kiện của mười năm về trước? Hướng Nhật đột nhiên nảy ra một suy đoán.
Tiểu Ba Kim Tu đi tới phụ cận, nhìn Kha Dĩ Nhu nói:
– Mẹ, Bách gia tính* con đã học thuộc lòng.
– Rất tốt, đọc cho mẹ nghe một lần xem nào!
Kha Dĩ Nhu không bởi vì có người ngoài đứng cạnh mà quên việc dạy con của mình, gật đầu một cái.
Tiểu Ba Kim Tu tò mò liếc trộm Hướng Nhật đang đứng cạnh, sau đó dõng dạc cất tiếng đọc:
– Triệu Tiền Tôn Lý, Chu Ngô Trịnh Vương…
Đại khái mất chừng mấy phút rốt cục đã đọc xong, một chữ cũng không bỏ sót, chẳng qua trong lúc đọc có đôi chỗ bị vấp váp.
Kha Dĩ Nhu nghe xong, không tán dương cũng không có phê bình, mặt không đổi sắc nói:
– Còn cuốn “Thiên Tự Văn”, trước tối nay, ta hy vọng con có thể học thuộc, phải thật nhuần nhuyễn, biết chưa?
– Vâng, thưa mẹ, con sẽ không để cho mẹ phải thất vọng.
Tiểu Ba Kim Tu tràn ngập tự tin đáp, một lần nữa lại liếc nhìn “người lạ mặt” bên cạnh, trong mắt lộ vẻ tò mò:
– Mẹ, hắn là ai?
– … Chú của con, một người họ Hướng.
Kha Dĩ Nhu giới thiệu, trong giọng nói mang theo mùi vị kỳ quái.
– Chú?!
Ba Kim Tu ngẩn ra, nhưng do được giáo dục kỹ lưỡng đã khiến hắn tỏ ra vô cùng lễ phép:
– Cháu chào chú.
– Ngoan!
Hướng Nhật đưa tay xoa xoa đầu hắn, trong lòng sinh ra cảm giác hoang đường, hắn hiểu Ba Kim Tu tuyệt đối không biết điều như vậy, thậm chí thời điểm hai người hợp tác chuẩn bị chiếm lấy Nhất Diệp trâm còn định chơi lưu manh một phát, nói cái gì mượn ba triệu bảng Anh mua “bảo hành” lần đầu, có trời mới biết lần sau hắn ta có trả lại hay không.
Mặc dù trong lòng không hiểu vì sao Kha Dĩ Nhu lại giới thiệu mình như vậy, Hướng Nhật cũng thuận thế đẩy thuyền thừa nhận, coi như chiếm của Ba Kim Tu ít tiện nghi.
– Tốt rồi, con đi học đi.
Có thể do vừa thấy Hướng Nhật xoa đầu con mình, Kha Dĩ Nhu nhẹ nhàng nhíu mày, nói.
– Tạm biệt mẹ, tạm biệt chú.
Tiểu Ba Kim Tu sau khi lễ phép chào, cùng nữ hầu gái tóc vàng mắt xanh rời đi.
Thấy hai người đã đi xa, Hướng Nhật mới nhìn sang Kha Dĩ Nhu hỏi:
– Cô là bá tước phu nhân?
Hỏi như hắn cũng rất bình thường, dẫu sao con trai là thiếu gia, như vậy thân là mẹ dĩ nhiên là vợ của chủ nhân nơi này.
– Không, tôi không phải là quý tộc, chẳng qua là một nửa người nhà bá tước mà thôi.
Kha Dĩ Nhu nhàn nhạt lắc đầu phủ nhận, có chút tự giễu:
– Thật tò mò vì sao nó kêu tôi là mẹ đúng không?
– Tại sao?
Hướng Nhật hỏi.
– Nó là đứa trẻ tôi nhận nuôi.
Kha Dĩ Nhu đáp.
– Nhận nuôi?
Hướng Nhật nhíu mày, Ba Kim Tu là con nuôi, hơn nữa còn không phải chủ nhân nhận nuôi nhưng lại được xưng là “thiếu gia”, trong này rốt cuộc có mối quan hệ gì.
– Anh dường như biết nó, phải không?
Kha Dĩ Nhu đột nhiên lấy ánh mắt quỷ dị quan sát Hướng Nhật, trong con ngươi mơ hồ có ánh sáng sặc sỡ.
– … Không biết.
Trong lòng Hướng Nhật không khỏi thất kinh, mới vừa rồi căn bản hắn không có lộ ra dáng vẻ quen biết Ba Kim Tu song vẫn bị phát giác, không biết là dị năng của nàng đặc biệt hay do trực giác ghê gớm trời sinh của nữ nhân.
– Tiểu Nhu!
Một thanh âm đột ngột truyền tới lại khiến cho Hướng Nhật toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Thanh âm này rất nhu hòa nhưng tựa hồ mang theo vẻ nghiêm nghị, thoạt nghe như đang ở trước mắt nhưng cảm giác lại rất xa xôi.
Đối với thanh âm đặc thù như vậy, Hướng Nhật cả đời tuyệt đối không bao giờ quên, cái cảm giác kinh khủng khiến hắn sợ hãi, không rét mà run.
Âu Dương lão quái!
Là nàng! Nàng sao lại ở đây?