Phần 99
Trọng tài rốt cuộc chỉ thổi phạt, nhưng không đuổi cầu thủ phạm lỗi kia ra khỏi sân, với lý do là chỉ phạm lỗi kỹ thuật. Điều này khiến cho đám cổ động viên trẻ tuổi nóng đầu bực bội.
Hướng Nhật ném phạt ba trái vào cả ba.
Chậm rãi chạy về phần sân đội mình, lưu manh liếc mắt nhìn thấy tên khi nãy chơi xấu mình bay ra khỏi sân mà không gây được chút thương tích nào, hình như hắn có vẻ rất tức giận, xem ra hắn chưa chịu dừng tay. Hướng Nhật khẽ nhếch miệng, hình thể mày to lớn không có nghĩa là mày có sức mạnh, hy vọng qua trận này mày sẽ tự biết thân biết phận hơn.
Ban đầu người dẫn bóng của đội bạn là số 11, giờ chuyển sang cho số 4 lên bóng. Mặc dù tên này đang chú tâm nhồi bóng, nhưng mắt lại không ngừng nhìn về phía lưu manh, sợ mình không chú ý, sơ sẩy sẽ bị hắn cướp bóng trong tay.
Hướng Nhật làm sao có thể để cho tên vừa liếc nhìn mình thất vọng, khi tên kia vừa liếc nhìn hắn một lần nữa, lưu manh nhanh chóng như một làn điện phóng ra cướp được bóng từ trong tay tên số 4. Sau khi cướp bóng, hắn tiếp tục dẫn bóng chạy về phía phần sân đối phương, nhưng tốc độ lúc này có vẻ rất chậm.
Tại chỗ ngồi nghỉ ngơi của đội Tài Đại, hầu hết cầu thủ đều đứng dậy kêu la ầm ỹ, chỉ thấy cầu thủ cao lớn của đội mình liều mạng chạy về ở phía sau Hướng Nhật.
Hướng Nhật nghe được tiếng bước chân, trong mắt lộ ra vẻ thích chí, khi đối phương sắp đụng vào người, hắn nhẹ nhàng thối lui vài bước sang một bên, tránh được sự công kích từ phía sau.
Tên cầu thủ cao to kia lao vào khoảng trống do không đụng được vào người Hướng Nhật như dự tính khiến hắn cảm thấy khó chịu, nhưng lúc này cầu thủ của đối phương đã tràn sang, hắn đành phải thối lui vài bước về bên cạnh rổ của đội mình, trùng người xuống, hai tay dang rộng ra phòng thủ.
Nhìn thấy cầu thủ hai đội đều đang chạy tới, Hướng Nhật cười lạnh một tiếng, phải cho mày không thể nào quên được lần giáo huấn này. Chân lưu manh nhanh chóng sàng qua rồi như tia chớp hướng tới cái rổ phóng tới.
Một bước, hai bước, ba bước… lưu manh nhảy lên như muốn úp rổ.
Thanh niên cao to kia không ngờ đối phương lại to gan đến vậy, có mình canh ở dưới rổ mà dám nhảy lên, điều này chẳng khác gì lăng nhục chửi vào mặt hắn, hét lên một tiếng lao tới, trong lòng tự nhủ nhất định phải ném thằng oắt con bay thẳng lên khán đài mới hả dạ.
Lúc Hướng Nhật nhảy lên, trên khán đài đồng loạt hét to lên một tiếng. Tại sao… rõ ràng nhìn thấy đối phương đang canh giữ dưới rổ vậy mà dám nhảy lên, có khác nào đi tìm chết… Ở trên không trung lại không có chỗ mượn lực, xem ra lại bị đánh bay nữa rồi. Những người nhát gan vội nhắm mắt lại, sợ hãi không muốn chứng kiến thảm kịch trước mắt.
Sở Sở siết chặt hai bàn tay, không ngừng lo sợ, muốn hét to lên nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng thì cổ họng như bị mắc nghẹn, thanh âm trở thành khàn khàn vô nghĩa. Thạch Thanh cũng siết chặt bàn tay lại, mắt không hề chớp mà chăm chú nhìn thân ảnh đang lướt trên không trung.
Cái ly làm bằng plastic đang cầm trên tay cũng bị Nhâm Quân bóp méo đi.
Trầm Bội Bội mặt lộ ra vẻ không đành lòng nhìn những gì xảy ra tiếp theo…
Cầu thủ của cả hai đội đều ngừng lại không đuổi theo nữa…
Trên một góc khán đài, Thiết Uyển vội vàng lao sát tới lan can bên cạnh ngó xuống…
Tương Tiên trong lòng ngập tràn ngạc nhiên và vui mừng…
Nhưng… quả trứng gà mà đòi chọi với đá trong suy nghĩ của mọi người không hề xuất hiện. Cái rổ thì vô lực rên rỉ, tỏ ra vẻ yếu đuối bất lực.
Tên cầu thủ cao lớn kia đang nằm bất động trên sàn đấu, hình như đã sớm chết ngất.
Trong sân bóng rổ im phăng phắc, tĩnh lặng không có một chút tiếng động, mọi người miệng há hốc ra, cứ như là đang nhìn Thượng đế giáng lâm vậy.
Tương Tiên lúc nãy trong mắt còn lộ ra vẻ vui mừng, giờ đây trên khuôn mặt lại lộ ra vẻ sợ hãi.
Không biết ai hô trước một câu… Trong sân mới vang lên những tiếng vỗ tay thưa thớt, đó là bởi vì mọi người còn chưa kịp hoàn hồn. Âm thanh đang còn thưa thớt, rồi tiếng vỗ tay càng lúc càng lớn dần. Ai nấy đều trở nên hưng phấn, từ lúc chào đời cho đến giờ họ mới chứng kiến một pha vô cùng kịnh tính như thế.
Bọn họ chứng kiến thấy chuyện gì? Một người cao 1m7 vóc người như liễu đánh bay một người cao gần 2m, thân hình to lớn. Lực va chạm thật mạnh mẽ! Không một ai có thể tưởng tượng được cảnh này. Những kẻ nhát gan lúc nãy nhắm mắt thầm hối tiếc đã bỏ lỡ một cảnh ngoạn mục như vậy. Thời khắc này mấy người có thân hình lùn trong nhà thi đấu không còn thấy mặc cảm nữa, cũng có chút vì chuyện vừa rồi mà tự hào. Cao là cái đinh gì? To lớn thì sao? Cũng không phải là bị người ta đánh bay đi đó sao?
Ngay cả trọng tài cũng trải qua một phen đứng tim.
Hướng Nhật tăng tốc nhảy lên tuy có chút dị thường, nhưng rốt cuộc nhảy lên cao hơn so với tên to con đang canh rổ kia khoảng hai phân, đối phương giơ tay ngăn cản chạm tay phạm quy, bị phạt thêm một cú ném phạt.
Điền Phong được thay vào thế cho tên cầu thủ cao lớn đang bất tỉnh, hiện đang được nhân viên y tế khiêng ra ngoài cứu tỉnh.
Sau khi ném quả phạt thành công, Hướng Nhật không còn bị coi là anh hùng gặp may mắn nữa, chân lại nhanh chóng chạy về phía sân nhà, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh.
Hôm nay sẽ là một ngày mà tất cả giáo viên và sinh viên Tài Đại không thể nào quên được, cơn ác mộng của bọn họ chưa chấm dứt, chỉ mới bắt đầu mà thôi.
“Bịch” một tiếng, Lôi Vĩ lại một lần nữa ném rổ trật ra ngoài. Quả bóng chạm vào phần trên của rổ dội ra rồi bị cầu thủ Cao Đại cướp lấy, không chần chờ bóng nhanh chóng được chuyền sang cho Hướng Nhật.
Hướng Nhật tăng tốc độ dẫn bóng chạy về phần sân của đối phương, mà hình như đối phương cũng chẳng buồn ngăn cản hắn, để mặc hắn như đi vào chỗ không người.
Trong mắt Hướng Nhật, phía trước chỉ có mỗi cái rổ mà thôi, trừ đập bóng vào đó thì biết làm gì hơn. Vừa mới vượt qua lằn ranh ba điểm, hắn phóng người nhảy lên, hai tay giữ bóng, không có chút kỹ xảo nào cứ thế hung hăng mà đập bóng vào rổ, sau đó thuận tay dùng sức vịn lên rổ đung đưa người qua lại trên rổ.
– Kẽo kẹt…
Cái rổ liên hồi phát ra những âm thanh không giống nhau, tiếp theo không có bất cứ dấu hiệu nào báo trước, cái khung rổ được làm bằng thủy tinh cao cấp đang tự vỡ vụn ra.
– Ầm…
Một tiếng giòn tan vang lên, mảnh vụn thủy tinh rơi xuống lả tả.
Hướng Nhật vững chãi nhảy xuống mặt đất, trên tay cầm cái rổ bị bóp méo mó, hắn nhẹ nhàng thả tay ra, cái rổ rơi xuống mặt đất phát ra tiếng “loảng xoảng…” Thanh âm thật nặng nề.
– Cái rổ này hình như không được chắc cho lắm?
So với vừa rồi thì lần này cả cầu trường càng thêm yên tĩnh, tất cả mọi người chết lặng, thanh âm của người nào đó truyền đến tai mọi người, hắn nói cái gì?
– Cái rổ này hình như không được chắc cho lắm?