Phần 96
Trong sân bóng rổ, vừa rồi vì có cầu thủ nào đó chơi quá xuất sắc khiến cho khán giả liên tục vỗ tay khen ngợi, mãi đến lúc này mới yên tĩnh trở lại.
Hai đội bóng không ngừng giao tranh. Song người nào để ý một chút có thể thấy được kết quả. Đội áo màu trắng đang ở thế hạ phong, thực lực so với cầu thủ áo màu đỏ thật sự quá chênh lệch.
Trên trán mỗi cầu thủ áo màu trắng mồ hôi nhễ nhại ròng ròng, tựa như đang lâm vào cảnh khổ chiến. Ngược lại sắc mặt các cầu thủ áo màu đỏ xem ra rất thảnh thơi, có thể thấy họ vẫn chưa dốc ra toàn lực thi đấu.
Chơi trội hơn cả trong số họ là cầu thủ áo đỏ số mười. Suốt trận đấu hắn lúc thì chạy thoát khỏi sự kèm cặp của đối phương, ném bóng vào rổ, trợ công, lúc thì đoạt bóng, đập bóng lên rổ… Hướng Nhật vừa mới vào được một lúc, hắn lại một lần nữa lên rổ thành công, thân hình phiêu dật như bay giữa không trung, chẳng có chút căng thẳng nào lướt đến hung hăng nện bóng vào trong rổ.
Lưu manh khinh thường bĩu môi, đối với hắn trình độ cỡ đó thì quá bình thường, chỉ là rác rưởi!
Nhưng Thiết Uyển thì hâm mộ, khen ngợi tên đó không thôi làm lưu manh ghen tức có cảm giác như ăn phải quả đắng.
– Không có gì đặc biệt, chỉ là một cái rổ con con thôi mà. Chuyện này đến ngay cả đứa con nít cũng làm được!
Lời của lưu manh sặc mùi chế giễu, nhưng hắn nghĩ sao trong lòng thì thốt ra vậy.
– Đây chính là tuyển thủ bóng rổ đó! Bình thường rất ít thấy, ai da, hắn vừa rồi lại cướp được bóng, thật lợi hại!
Thiết đại cảnh sát cũng không chú ý tới sắc mặt càng lúc càng đen của lưu manh, dán mắt theo dõi trận đấu, thấy những cảnh ngoạn mục thì cổ vũ không nguôi.
– Bà xã…
Lưu manh mặt đầy ghen ghét gắt lên.
– Có chuyện gì?
Thiết Uyển vừa mới quay đầu lại thì phát hiện khuôn mặt lưu manh đã nhanh chóng ghé sát mặt mình, muốn né cũng không còn kịp.
– Đừng…
Cái miệng nhỏ nhắn của nàng bất ngờ bị hôn một phát. Đột nhiên bị tập kích, nàng không khỏi sửng sốt, một lúc sau lấy lại tinh thần mới đẩy lưu manh đang chiếm tiện nghi của mình ra, mặt đỏ bừng, hổn hển nói:
– Ngươi làm cái gì vậy?
– Không có việc gì, chỉ là muốn hôn em một chút.
Hướng Nhật nói bằng một giọng rất quang minh chính đại.
– Ngươi…
Thiết Uyển nghẹn lời, nhìn sang hai bên, may là không có ai thấy, cũng bởi vị trí này ở khán đài tương đối vắng vẻ. Nàng hung hăng chỉ ngón tay vào hắn, giọng giận dỗi nói:
– Lần sau còn như vậy đừng có trách người ta không khách khí!
– Hắc hắc…
Hướng Nhật cười dâm đãng một trận, đối với sự uy hiếp vừa rồi của nữ sĩ quan cảnh sát hắn không thèm để ý. Đang muốn tiếp tục đùa giỡn một phen nữa thì đột nhiên điện thoại trong túi vang lên. Lưu manh âm thầm la hỏng bét, người đang gọi cho hắn chính là Sở đại tiểu thư. Liếc mắt nhìn thấy Thiết đại tiểu thư đang chăm chú theo dõi trận đấu, hắn liền nhẹ nhàng đi sang một bên.
– Hướng Quỳ, bọn em đến rồi!
Giọng nói của Sở Sở đầy hưng phấn.
– A, ở đâu? Muốn anh đi đón không?
Lưu manh rất sợ hai đại tiểu thư chạm mặt với nhau, trong lòng thầm lo lắng nên hỏi. Trên thực tế hắn cầu mong cô nàng bận bịu gì đó mà quên hắn đi một lúc.
– Không cần đâu, em đã tới rồi, hiện tại đang ở dưới sân bóng rổ chứ đâu.
– Cái gì?
Hướng Nhật nghe được trong lòng cực kỳ căng thẳng, đảo mắt nhìn quanh:
– Anh sao lại không nhìn thấy em vậy?
– Anh không phải đang ở trên khán đài nhìn xuống đó ư? Nhìn về phía gần mép sân bóng, em đang ở cùng một chỗ với cầu thủ đội nhà đó, còn có cả Thanh tỷ nữa.
– Em không phải là cầu thủ, làm sao mà vào được trong đó?
Hướng Nhật thở dài một hơi, đồng thời nhìn về phía nơi nghỉ ngơi của các cầu thủ áo trắng. Quả nhiên ở giữa đám cầu thủ có một thân hình uyển chuyển đang cầm điện thoại để bên tai nói chuyện.
– Là bạn của Thanh tỷ dẫn em vào. Cô ấy là người quản lý của đội bóng.
– Ra là như vậy… được rồi, em còn có chuyện gì không?
– Không có gì, chỉ nói để anh không phải đợi bọn em, chờ trận đấu kết thúc chúng ta cùng nhau về.
– Ừ, ok!
– Em cúp máy đây, bye bye!
– Được rồi!
Hướng Nhật đóng điện thoại lại, nhưng lại phát hiện Thiết đại cảnh sát kia rõ ràng lúc nãy còn đang say mê theo dõi trận đấu, giờ lại đang nhìn hắn chằm chằm soi mói:
– Như thế nào? Vừa nói chuyện với bạn gái hả?
Nói đến mấy chữ bạn gái, giọng của Thiết đại cảnh sát trở nên vừa tru tréo pha lẫn hậm hực, trong không khí tràn ngập mùi ghen tuông chua lè.
– Cái này…
Lưu manh không biết nói gì, dù sao giờ nói gì cũng không tốt, ngậm bồ hòn là thượng sách.
– Hừ!
Thấy ánh mắt do dự của hắn, Thiết Uyển mặt đanh lại, oán hận nhìn hắn một cái rồi quay đầu tiếp tục theo dõi trận đấu.
… Bạn đang đọc truyện Hướng Nhật – Quyển 1 tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/06/huong-nhat-qyuyen-1.html
Trong sân tại chỗ nghỉ ngơi của đội trường Cao Đại.
Nữ quản lý đội bóng, Nhâm Quân, thân hình thon thon cân xứng, phối hợp với khuôn mặt trái xoan xinh xắn, đang ngồi thẫn thờ. Nhìn kết quả trận đấu rõ ràng nghiêng hẳn về một bên, nàng không khỏi than thầm, nhất là khi nhìn vẻ mặt tươi cười của nữ quản lý của đội bóng bên kia, nàng hận muốn tiến lên chà đạp bộ mặt đáng ghét đó một phen.
Nhìn lên bảng thời gian và kết quả treo phía trên ở giữa sân bóng, Nhâm Quân thầm nguyền rủa. Chỉ còn có vài phút nữa là kết thúc trận đấu nhưng mà tỷ số… thực khiến nàng không dám nhìn, nhưng không thể né tránh những con số đỏ tươi hiện lên trên bảng điện tử: 30: 61. Thua đối phương tới ba mươi mốt điểm, có lẽ điểm số cách biệt này còn tăng lên nữa. Việc đối phương tuyên bố muốn thắng mình cách biệt 80 điểm không phải là đùa, cũng có thể nó sẽ trở thành sự thật. Nếu vậy thì quả là một đả kích lớn, càng làm cho nàng khó chịu hơn là sau trận đấu nàng vẫn phải gặp nữ nhân ghê tởm kia. Vừa nghĩ đến việc sắp sửa bị vũ nhục nàng chỉ muốn tự sát cho xong. Nếu như hiện tại có người giúp nàng thắng trận đấu này, nàng nhất định sẽ dâng cho hắn nụ hôn đầu đời trinh nguyên của mình.
Đáng tiếc, tựa hồ không có một ai có thể ngăn chặn được con sóng dữ. Mỗi khi nàng nhìn lại cầu thủ phe mình, chỉ thấy một đám tinh thần hoàn toàn sa sút, bải hoải chán nản cúi đầu.
“Một đám phế vật!” Nhâm Quân trong lòng ác độc mắng một câu, nếu như bình thường, nàng nhất định sẽ đánh cho họ một trận. Nhưng hiện tại lại đang thi đấu, nếu gây náo loạn, khiến người khác chê cười, thực không còn mặt mũi nào mà gặp con bé kia.
Thế gian đâu phải chỉ có một mình cái tên Lôi Vĩ kia chứ? Thằng đó có gì đặc biệt hơn người, khuôn mặt trắng như sữa, khó trách cái con bé kia lại thích hắn. Thật sự là mắt bị mù mà!
– Quân, mi làm sao vậy?
Nhìn bạn tốt của mình nghiến răng nghiến lợi như đang oán hận ai, Thạch Thanh có chút lo lắng hỏi.
– Ta không có việc gì.
Nhâm Quân lắc đầu. Hiện tại nàng đang sầu héo, suy nghĩ xem sẽ phải đối mặt với hậu quả khi thua trận đấu này như thế nào, nhưng việc bạn tốt còn quan tâm đến thực khiến nàng có chút cảm giác ấm áp.
– Lần này thua không sao, lần sau có thể thắng lại.
Thấy bạn mình không nở nụ cười, Thạch Thanh biết là cô nàng đang lo lắng chuyện thắng thua, mở miệng an ủi.
– Ài…
Nhâm Quân nhíu mày càng chặt. Lần sau thắng lại? Nói dễ nghe vậy sao! Nhưng lại phải chờ một năm sau, trong vòng một năm này, chính mình không phải sẽ sống trong ám ảnh của nữ nhân kia gây ra hay sao?
– Quân tỷ, không phải chỉ là một trận đấu thôi sao? Tại sao…
Sở Sở không hiểu nổi hành động của Nhâm Quân nên hỏi.
– Sở Sở, em không biết, chị thua… hậu quả sẽ rất nghiệm trọng. Hơn nữa còn quan hệ đến danh dự trường học của bọn mình, em nói coi chị là quản lý đội bóng có thể buông xuôi sao?
– Nhưng mà chị cũng không có biện pháp gì mà?
– Chị cũng biết, nếu hiện tại có cao thủ xuất hiện…
Nhâm Quân nói không hết câu, trong lòng lại hậm hực muốn chà đạp đối phương cho hả giận.
– Cao thủ ư?
Sở Sở ánh mắt sáng lên.
– Quân tỷ, em có thể giúp chị tìm ra một cao thủ.
– Là thật ư?
Nhâm Quân hai mắt mở lớn hết cỡ, nắm chặt lấy bả vai của Sở Sở, vẻ mặt kích động:
– Sở Sở! Em thật là tốt bụng! Cái tên kia đang ở đâu? Lập tức đưa chị đi tìm hắn!
Xem bộ dáng cô nàng giống người sắp chết chìm vớ được khúc gỗ, đem tất cả hy vọng đặt ở trên người em gái học chung trường ở trước mặt này.
– Hắn hiện tại ở ngay trong sân bóng rổ, em sẽ gọi điện cho hắn, nhưng phải có người dẫn hắn đến đây.
Sở Sở bị chộp vai đau điếng, nhưng thấy vẻ mặt hưng phấn của Nhâm Quân, nàng cũng không muốn nói ra.
– Không có gì! Em cứ việc gọi hắn đến, chị sẽ cho người ra đón hắn… Không, chị sẽ ra đón hắn!