Phần 87
Sau khi ăn cơm xong, sợ Thiết Uyển lại hỏi về chuyện dọn nhà, Hướng Nhật bất chấp sự giữ khách nhiệt tình của Thiết mẫu vội cáo biệt xin về, viện cớ rằng mình có việc quan trọng cần làm, khó khăn lắm mới rời được khỏi nhà Thiết gia. Đúng lúc đó Hầu Tử gọi điện thoại nhắn hắn tới quán bar. Trên người lưu manh vẫn còn lưu lại mùi thơm cơ thể của nữ sĩ quan cảnh sát, phải đến đó “tắm rửa” để tẩy đi hết, nhân tiện uống vài ly, tất nhiên, chỉ là nhân tiện thôi.
– Đại ca, anh nghĩ sao?
Hầu Tử rất tự hào về khả năng “thiết kế” của mình, lưu manh vừa đến liền giới thiệu cách bài trí của quán bar.
Hướng Nhật đảo mắt ngó quanh một vòng, có cảm giác thân thuộc, quán bar này cùng cái bị cháy trước đó chỉ khác nhau cái địa chỉ, còn lại tất cả đều dựa theo cách bố trí trước. Nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của Hầu Tử, lưu manh cũng đoán được vài phần, sợ là cái cách sắp xếp theo nguyên bản này chính là chủ ý tuyệt diệu của hắn. Hướng Nhật cười mắng:
– Anh nói cho chú biết, chú có thể tiến bộ lên một chút không? Làm lại một cái giống như đúc cái cũ, bộ muốn nó bị đốt một lần nữa à?
– Đại ca.
Hầu Tử xấu hổ nói:
– Anh cũng biết em đối với cái quán cũ có chút cảm tình, cho nên…
– Cảm tình cái con khỉ!
Hướng Nhật thô bạo độp vào miệng thằng đàn em, hắn vốn không tin những chuyện ma quỷ vớ vẩn đó mà chỉ nói đùa. Hắn nhìn xung quanh thì phát hiện trong quán bar ngoài mình và Hầu Tử ra còn không thấy bọn thằng Mập, không khỏi tò mò hỏi:
– Bọn thằng Mập đâu?
Hầu Tử vừa nghe hỏi, vẻ mặt liền nghiêm túc nói:
– Đại ca, sếp của em là Sói Điên (Cuồng Lang) vừa đến đây, bọn thằng Mập đang bồi tiếp.
– Sói Điên?
Hướng Nhật nghi hoặc nhìn hắn:
– Anh nhớ chú đã từng nói, hắn có “chuyện lớn” kiếm tiền để làm nên rất ít khi tới những nơi như thế này, hôm nay đến đây làm gì?
Hầu Tử hưng phấn nói, giống như vừa kiếm được một mối lợi lớn:
– Theo nguyên tắc thì quán bar ở trong tay em, có chuyện gì em phải tự gánh lấy, nhưng sếp đối đãi với em rất tốt, đã góp một nửa tiền giúp em mở lại quán bar này.
– Như vậy xem ra hắn cũng không đến nỗi nào?
Hướng Nhật vẻ mặt đăm chiêu, Sói Điên làm như vậy rõ ràng là muốn mua chuộc lòng người.
Hầu Tử liên tục gật đầu, nói tiếp:
– Được rồi đại ca, sếp em cũng muốn gặp anh một lần, lần này…
– Cũng là hắn kêu chú gọi điện thoại nhắn anh tới phải không?
Hướng Nhật tiếp lời của hắn.
Hầu Tử ngại ngùng gãi gãi ót:
– Hôm nay quán bar khai trương nên em gọi điện cho đại ca để đến ăn mừng một chút…
– Vừa mới khai trương thì làm gì có nhiều người tới ủng hộ như vậy? Đều là do Sói Điên dẫn đến đúng không?
Hướng Nhật cũng không muốn so đo với hắn, sớm muộn gì thì hai bên cũng gặp mặt một lần. Bên trong quán bar thoạt nhìn thì có quá nửa thuộc thành phần bất lương, ít nhất cũng có hơn trăm người.
– Sếp dẫn khoảng ba bốn mươi người…
Nói đến đây, giọng nói Hầu Tử dần dần nhỏ lại:
– Còn lại đều là người của Gấu Xám.
– Gấu Xám cũng tới rồi à?
Ánh mắt Hướng Nhật chợt lóe lên.
– Dạ đúng, đại ca. Ngoài ra hắn còn dẫn theo một người khác, là một lão già ngoại quốc. – Hầu Tử bổ sung.
Hướng Nhật trong lòng chợt nhớ ra:
– Có phải là tên cao gầy đeo kính đen không?
– Dạ…
Hầu Tử còn định nói thêm, nhưng Hướng Nhật đột nhiên vỗ vai hắn:
– Hầu Tử, có rượu ngon mà không báo tao biết, mày thiệt đáng chết!
Trong lúc nói chuyện, đánh mắt ra hiệu cho Hầu Tử đi ra phía sau.
Hầu Tử đang lấy làm lạ tại sao đại ca lại đổi cách xưng hô nói như vậy, thấy ánh mắt của hắn, lập tức liền lanh trí phản ứng:
– Hôm nay em chưa khai trương, nên…
Nói chưa xong đã bị một giọng nói lạnh tanh cắt ngang.
– Hầu Tử, sếp kêu mày tới, nhớ dẫn vị huynh đệ này theo.
– Thì ra là Long ca.
Hầu tử quay đầu nhìn, nụ cười có chút mất tự nhiên, hơn nữa ráng giữ khoảng cách với tên thanh niên khoảng ba mươi tuổi mặt lạnh như tiền trước mặt:
– Mời Long ca đi trước, tụi em ra liền.
Tên thanh niên được gọi là “Long ca” không nói gì, xoay người bỏ đi.
– Chú rất sợ nó?
Hướng Nhật đi bên cạnh Hầu Tử, nhẹ nhàng đặt tay lên thân thể đang run run của hắn, nhưng ánh mắt lại dán trên tên thanh niên ở cách đó không xa, hắn có thể cảm nhận được trên người tên thanh niên này nồng nặc mùi máu, như là đã giết không ít người. Rất nguy hiểm.
– Đại ca, hắn là Bạo Long, là cánh tay đắc lực thứ hai của Gấu Xám, còn nguy hiểm hơn cả Chó Đen (Hắc Cẩu).
Hầu Tử cố gắng giữ bình tĩnh:
– Trước kia hắn từng đánh sinh tử trong các võ đài ngầm, phi pháp (hạ hắc quyền), nghe nói liên tục ba mươi mốt trận bất bại, đối thủ của hắn không có một mống nào sống sót.
– Lợi hại vậy à?
Hạ hắc quyền? Hướng Nhật từng nghe nói qua, thế giới hắc quyền cạnh tranh rất khốc liệt, không phải người chết thì ta vong, có rất ít người có thể toàn mạng ra khỏi đó.
– Bất quá so với đại ca còn kém xa. – Hầu tử nhẹ nhàng vuốt mông ngựa.
Hướng Nhật không nói gì, chỉ nhìn thân ảnh chập chờn dưới bóng đèn phía trước, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt lộ sát ý, vô luận hắn lợi hại bao nhiêu, cuối cùng cũng không vượt qua được phạm vi hạn chế của con người, còn lực lượng của mình người trần mắt thịt hình như không có khả năng chịu được.
– Đại ca, tới rồi.
Hầu Tử dẫn lưu manh đến một góc tối âm u trong quán, trong góc phòng có ba người ngồi chờ sẵn. Qua ánh sáng yếu ớt, Hướng Nhật xác định được thân phận của ba người này. Một người có thân thể cao lớn của một thanh niên cường tráng, một người cao gầy đeo kính đen mà ai nhìn thoáng qua cũng cảm thấy là rất gian tà, còn có một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi mặc âu phục mang giày da thoạt nhìn giống như giám đốc của một công ty nước ngoài.
Hai người trước ngồi cùng một bên, người sau ngồi đối diện bên kia bàn. Ở phía sau của đối phương, có vài bóng người đứng không động đậy, Hướng Nhật phát hiện vị trí của Bạo Long, cánh tay phải của Gấu Xám đang đứng, đó là một vị trí công thủ vẹn toàn, chẳng những có thể che chắn trước mặt Gấu Xám ở những thời khắc nguy hiểm, mà ngược lại có thể tấn công đối phương một kích chí mạng.
Hướng Nhật đã đến, ngoại trừ Gấu Xám và người giám đốc chắc là Sói Điên, ai cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái. Một người chắc đã nghe thủ hạ báo cáo, nên biết rõ thực lực của hắn. Người kia thì biết hắn với con gái của tên có biệt danh “Sở điên” có quan hệ mập mờ, cho nên đối với hắn có chút đề phòng.
– Hầu Tử, sao không giới thiệu vị huynh đệ này đi?
Tiếng nói của Gấu Xám rất lớn, nhưng giọng nói có vẻ không có hảo ý.
Đối mặt với sếp của mình và các nhân vật ngang vai vế với sếp, Hầu Tử không dám có chút thất lễ, cẩn thận dè dặt giới thiệu:
– Vị này chính là đại ca của em, Hướng Quỳ.
– Ồ? Nói vậy hắn là đệ tử của Sói Điên à?
Gấu Xám cười to nói, dụng ý của hắn rất rõ ràng, biến kẻ nào đó thành đàn em của Sói Điên, như vậy có thể thi hành kế ly gián.
– Đại ca của em…
Hầu Tử vội giải thích, song Sói Điên nhanh hơn gã một bước:
– Lão Gấu, ngươi không nên lầm lẫn như vậy, người anh em này sao có thể là thủ hạ của ta?
Nói xong, hắn quay về phía lưu manh vẫy tay, vỗ vào chỗ ngồi kế bên mình:
– Chú em mời ngồi.
Hướng Nhật không chút khách khí, ngồi kế bên Sói Điên một cách tự nhiên, mắt như vô tình liếc nhìn Gấu Xám, cái kế “ly gián” ngu xuẩn đó mà mày cũng dùng được sao?
Lưu manh vừa mới ngồi xuống, thì bên ngoài truyền đến những tiếng ồn ào huyên náo, dường như có người đang la to, song âm thanh vừa ra khỏi miệng thì lập tức nghẹn lại, dường như là bị một cái gì đó rất bạo lực bóp cứng lại.
Mọi người trong góc phòng nhìn ra ngoài, lập tức hít vào một hơi, chỉ thấy một đám người mặc đồng phục cảnh sát đang cùng một đám côn đồ giằng co, mà ở giữa hai bên đã có một vài người ngã xuống, xem ra mấy tên này chắc ăn đòn không nhẹ.
– Mọi người cứ ngồi xuống đã, mọi việc từ từ thương lượng, Hầu Tử, mày đi coi xem có chuyện gì.
Sói Điên tỉnh táo nhìn Hầu Tử ra lệnh.
– Vâng, thưa sếp.
Hầu Tử vội chạy đi, chỉ trong chốc lát quay lại báo:
– Sếp, bọn cớm bảo nhận được tin báo nơi này xuất hiện một kẻ buôn bán ma túy.
Nghe đến kẻ buôn ma túy, Ba Khắc như bị điện giật, Gấu Xám bên cạnh hắn cũng khẩn trương hẳn lên.
– Bọn bay có chắc là không nghe lầm không?
Sói Điên lơ đễnh liếc qua tên nam nhân đeo kính đen.
– Dạ đúng, thưa sếp… có chuyện rồi, bọn cớm đã tới.
Hầu Tử vuốt mồ hôi lạnh trên trán, nhìn mấy tay cảnh sát càng lúc càng đến gần, dù chỉ là một nhóm nhỏ, nhưng cũng đủ để làm tim hắn thóp lại.
Hướng Nhật nở nụ cười, bởi vì hắn nhìn ra người quen, ba người từng đánh bài với hắn lúc trước trong phòng thẩm vấn ở sở cảnh sát đều đang ở đây, đặc biệt là Tiểu Ngũ người rất có nghĩa khí. Lúc này Tiểu Ngũ tới trước mặt lưu manh, trên mặt lộ vẻ rất kích động, giống như vừa uống xong “Như Lai đại phật côn” chính hiệu của Mỹ (Viagra) vậy.