Phần 77
– Thật sự tặng cho anh sao?
Khi không được đồ đệ tặng cho một “món quà” quý giá như thế, Hướng Nhật gần như bị chấn kinh tê liệt không thể tin được sự thật rành rành trước mắt. Hơn nữa, cái quần lót này không phải là cái nàng thích nhất sao? Nhớ lại lần trước, nàng “sống chết” không sợ mất lòng sư phụ bằng mọi giá để lấy nó lại. Còn cầm thú sư phụ thì vẫn nuôi mộng chờ cho đồ đệ bữa nào đó ngủ say thì lẻn vào phòng chôm nó. Không ngờ hôm nay nàng đột nhiên cho mình, lưu manh sướng muốn ngất.
– Đúng vậy, sư phụ!
Thạch Thanh đỏ mặt gật đầu, hoàn toàn không có một chút giả tạo, điều này làm cho lưu manh một phen xúc động.
– Là cái gì đó? Em cũng muốn xem!
Sở Sở vô tình đi ngang qua, nghe hai thầy trò nói chuyện, tò mò hỏi thăm.
Hướng Nhật toàn thân phát rét, muốn thu hồi “món quà” nhưng không biết làm sao, Sở Sở đang chăm chăm nhìn vào tay hắn. Thời khắc mấu chốt, bao nhiêu nơ – ron não của lưu manh cấp tốc điên cuồng làm việc, không thể để mất đi cái “món quà” quý giá khó khăn lắm mới có này, tay vo vo cái quần lót thành một cục, lưu manh nói:
– Tiểu Thanh mới vừa cho anh cái khăn tay dùng để lau nước mũi…
Nói đến đây, hắn còn cố ý lấy “khăn” chùi chùi, lỗ mũi phát ra tiếng khịt khịt rất là dơ bẩn chói tai.
– Anh thiệt làm em muốn lộn mửa!
Sở Sở vẻ mặt giận dữ, bực bội nhìn hắn. Tất nhiên nàng không ngờ trong tay hắn không phải là “khăn” lau nước mũi, nàng chỉ bực bội vì hành động quá mất lịch sự của hắn ngay trước mặt người ngoài, đặc biệt là Thanh tỷ – thần tượng của nàng, thấy rõ Thanh tỷ khuôn mặt đỏ bừng, hình như muốn cười mà lại không dám vì giữ thể diện cho mình. Nghĩ đến đây, Sở Sở càng thêm bực tức, trừng mắt rồi lườm lưu manh một cái sắc lẻm.
Hướng Nhật thầm kêu may mắn vì giấu được hành tung, nhưng vừa rồi, cảm giác sắp bị bắt gian tại trận làm hắn rất kích thích, tim đập thình thịch, máu huyết sôi trào. Đang nghĩ coi mình có bị hai nàng coi thường hay không thì bắt gặp ánh mắt giận dữ của Sở Sở nhìn mình, còn ánh mắt của đồ đệ có chút xấu hổ pha lẫn giận dữ, Hướng Nhật vội vàng phóng cho nhanh ra khỏi phòng.
… Bạn đang đọc truyện Hướng Nhật – Quyển 1 tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/06/huong-nhat-qyuyen-1.html
Mấy ngày tiếp theo, Hướng Nhật rất nhàn rỗi, thời gian mẹ hắn tới thăm cũng gần tới, Sở Sở thì điên cuồng mua sắm, mỗi ngày sau khi tan học đều bắt lưu manh cùng đi dạo mua sắm với nàng. Sở đại tiểu thư nói rằng cần phải có trang phục cho thật đẹp để đón mẹ chồng, nhân tiện nàng mua thêm vài món nữ trang đắt tiền.
Thạch Thanh cũng không biết có mục đích gì, lợi dụng cơ hội theo bồi tiếp Sở Sở shopping, nàng cũng cuồng nhiệt chọn lấy vài cái váy ngắn cho mình. Bình thường thì nàng không mặc loại váy ngắn không tay không cổ, mặc dù váy ngắn cũng không phải thời thượng xì – tin gì cho lắm, nhưng với bản tính bảo thủ, dè dặt của nàng thì đúng là một tiến bộ vượt bực. Chẳng những Hướng Nhật thấy kỳ lạ không thôi, còn Sở Sở trước những thay đổi quá bất ngờ này của nàng càng không thể tưởng tượng nổi. Tuy nhiên Sở đại tiểu thư cũng không có suy nghĩ sâu xa làm gì, ngược lại nàng hứng thú cùng Thạch Thanh bàn bạc xem nên mua đồ gì, loại váy gì có thể làm tôn lên vẻ đẹp của cặp chân thon dài, loại váy nào mặc vào cho dù không cẩn thận cũng không lộ ra da thịt bên trong!
Nhàn rỗi quá nên Hướng Nhật thừa dịp Sở Sở đang giải thích mà len lén nhìn cách trưng diện của nàng, hắn chợt phát hiện ra rằng, nàng mặc dù ăn mặc mát mẻ, hơi thiếu vải nhưng tuyệt đối kín đáo, thỉnh thoảng tình cờ khom lưng hay khoát tay cũng không lộ ra tí cảnh xuân nào. Hắn không khỏi bội phục cô nàng lựa chọn quần áo rất cẩn thận, cái nên thấy thì cho thấy, cái không nên thì che kín bưng, trong lòng hắn cũng hơi có tí ghen.
Điều duy nhất khiến cho lưu manh buồn bực hai ngày nay chính là từ lúc xảy ra vụ tặng đồ lót, Thạch Thanh như cố ý tránh né hắn, cho dù có vô tình ánh mắt giao nhau, thì nàng như con thỏ sợ tên quay ngoắt về hướng khác ngay lập tức.
May mắn là, có mấy chuyện hắn lo lắng đã không xảy ra.
Mấy ngày vừa qua, gã “nhị thế tổ” ra vẻ tai to mặt lớn kia cũng không tìm lưu manh gây phiền phức, điều này càng làm cho hắn thêm nghi ngờ, hắn nghĩ chuyện này cũng nhờ công lao của Thiết cảnh sát. Trên thực tế thì cũng gần đúng như vậy, hắn không biết được ba từ “vị hôn phu” từ miệng Thiết cảnh sát uy lực như thế nào, nhưng “Chú Phương” thì không dám chậm trễ chuyển cái tin giật gân như cơn địa chấn cấp chín này tới “người bạn già” kia, và vì vậy “người bạn già” kia cũng vì kiêng kỵ thân phận địa vị “bố vợ” của lưu manh nên rất “thành khẩn” cho “con cháu” “khôn ngoan” của mình một trận, lưu manh nhờ vậy mới không bị quấy rầy mấy ngày qua.
Hơn nữa, “vụ án giết người khu biệt thự Chân Long nhà 68” kết thúc quá mỹ mãn khiến những tay phú thương trong lòng có quỷ phải hoang mang sợ hãi, phía cảnh sát đưa ra đáp án cho vụ án mặc dầu có chút ngoài dự đoán của mọi người, nhưng có thể chấp nhận được. Chủ tịch Ngô thị tập đoàn, Ngô Hạc Duyên, cấu kết với phần tử phản động cướp bóc ngân hàng, hơn nữa khi tiến hành lục soát nhà hắn, cảnh sát tìm ra được rất nhiều “bằng chứng” cho thấy Ngô Hạc Duyên là kẻ cùng hung cực ác – không việc ác gì hắn không làm. Kết quả là vào một đêm không trăng tối trời, cảnh sát huy động một lực lượng hùng hậu, tinh anh hốt trọn ổ bọn cướp này. Sở dĩ phía cảnh sát phải giữ bí mật kế hoạch hành động đến phút chót do sợ bọn cướp nghe phong phanh tin tức rồi cao chạy xa bay. Hướng Nhật khịt mũi khinh bỉ cái loại tin tức này, nhưng tự nhủ khi mình nói chuyện về việc này càng phải thêm thận trọng, sợ rằng có ai biết mình đi dạo quanh khu vực biệt thự Chân Long vào cái đêm đó thì phiền phức lớn. Đi tản bộ vòng vòng thì cũng không có gì lạ, cái lạ là một người trẻ tuổi lại làm gì ở một nơi sang trọng như khu biệt thự Chân Long vào đêm tối trời như vậy.
Còn có một tin động trời báo chuyên đăng tin “giật gân” đưa tin khiến cho giới ăn chơi một phen sôi động. Mấy hôm trước, công tử của Đại Vương Lý Tam Sinh chủ công ty làm đồ chơi trẻ em nổi tiếng, ngôi sao thần tượng tương lai Lý Tinh Hòa bởi vì dùng thuốc quá liều nên “đại chiến” với vài tên thanh niên cường tráng và bị “vùi dập” cho đến gần hấp hối. Nếu như tay ký giả tại hiện trường, vì không đành lòng khi thấy thần tượng của mình bị bầm dập tơi tả mà gọi 110 giải nguy, thì phỏng chừng đã có án mạng xảy ra tại đương trường.
Hướng Nhật cảm thấy mình vẫn còn “lễ độ” chán, vì sau khi cho mấy tên kia uống thuốc xong, hắn có thiện ý đứng ở cột điện gần đó gọi điện thoại báo cho tòa soạn báo trước khi rời đi, nếu không thì tên mặt trắng đó giờ này chắc là nằm trong nhà xác chứ không phải là phòng chữa bệnh như bây giờ…
Điều khiến lưu manh ngạc nhiên chính là thằng oắt con này cũng không trả thù, theo lý thuyết mà nói, mối hận lớn như vậy thì sao có thể nuốt trôi! Không có lý do gì mà thằng oắt con phải trốn ra tận nước ngoài, còn thế lực to lớn của ông già hắn nữa chi? Nghe nói ông già hắn là lão đại của một tập đoàn phản động bậc nhất, à, mà sao mà mình chưa từng nghe qua? Bàn Long hội thì phải? Ách, sao không sửa lại là “Bàn Tràng hội” (hội ruột trương) cho nó êm tai hơn. Hướng Nhật dâm đãng và bỉ ổi ngẫm nghĩ.
“Rầm!” Đang đi theo sau hai vị tiểu thư, lưu manh vô tình đụng phải người khác, người bị đụng kêu lên đau đớn ngã về phía sau nhưng may mắn được bạn của mình đỡ kịp.
– Này, ngươi đi đường có mắt không tròng à?
Người bạn của nạn nhân hung dữ mắng.
Ở đằng trước, Sở sở và Thạch Thanh cũng chẳng để ý tới đằng sau phát sinh chuyện gì, hai người bị đủ các loại hàng hóa đầy màu sắc làm hoa mắt, hưng phấn thét lên một tiếng rồi chạy ù vào cửa hàng bán đồ trang sức.
Hướng Nhật thấy hai người chạy mất hút, liền quay sang nhìn ba người nam và hai người nữ trước mặt, nhìn cô nàng có vóc người nóng bỏng, chanh chua đang chửi bâng quơ, tay chống nạnh, trong lòng ấn tượng đối với cô nàng cũng không tệ:
– Tại sao không nói là bạn ngươi không có mắt?
– Cái gì? Ngươi đụng người mà còn ăn nói vậy sao?
Cô nàng tức anh ách vung tay lên như muốn nện lưu manh một trận, may là anh bạn trai cao lớn đứng giữa lôi lại, chỉ có thể tức giận mà đưa ngón giữa xỉa ngay mặt lưu manh.
– Có phải không đây, ai có lý hay không chỉ lấy sự thật để chứng minh. Đầu tiên, ta đang đi ở trên đường, bạn ngươi có mắt thì ắt thấy ta, nhưng tại sao lại đụng vào ta? Nhìn lại mà xem! Cho dù ta có muốn đụng cô ta, cô ta không phải là có thể né tránh sao? Không nên nói với ta là cô ta không phát hiện ra, nói vậy thì ai không có mắt cũng không biết chừng?
Hướng Nhật nói đến đây, rồi đầy hàm ý liếc xéo cô nàng nóng bỏng kia.
Cô nàng nóng bỏng còn đang muốn nói gì nữa thì người bạn trai ở phía sau nhìn chằm chằm Lưu Manh nói:
– Huynh đệ, sao anh lại đi so đo với đàn bà con gái?
– Không phải tôi muốn so đo, chẳng qua là cô ta thật quá đáng, không biết phép tắc gì cả, anh à, tôi bực quá nên mới vậy thôi.
Hướng Nhật cà khịa nói.
– Tên Rùa vô lại, ta giết ngươi!
Cô nàng tức quá la ầm lên, nhào tới lưu manh, nhưng lần này cô bạn gái bị đụng kịp thời giữ cô ta lại.
– Muốn giết ta? Ngươi phải có bản lĩnh mới được, nhưng ta xem kiếp này ngươi không có hy vọng đâu, không bằng chúng ta ước hẹn kiếp sau đi…
Hướng Nhật nhân cơ hội đùa cợt làm tới, “vùi hoa dập liễu” không tí thương xót, bên cạnh cô nàng nóng bỏng cô gái thanh tú bị hắn đụng phải vẫn dò xét nhìn hắn một cách kỳ lạ, rồi đột nhiên mở miệng như khẳng định hỏi hắn:
– Anh là Hướng Quỳ?
Chú Thích:
Bàn tràng khí thống = ruột trương đầy hơi.