Phần 26
– Sư phụ!
Thạch Thanh thấy hắn bị còng, mặt mày lo lắng thốt lên.
– Không có việc gì!
Hướng Nhật nhìn nàng nở một nụ cười tươi rói:
– Anh đi sở cảnh sát uống chén trà, đấu láo vài câu rồi trở lại!
– Hừ!
Lục soát không thấy vũ khí, Thiết Uyển tức tối:
– Tưởng có thể thoát à? Kiếp sau đi!
– Này, cô em, em hình như chuyên môn thích đối địch với anh thì phải, đừng quên buổi tối ngày hôm qua…
– Hoắc Cương, tống hắn lên xe! – Thiết Uyển hét to ra lệnh.
– Vâng!
Hoắc Cương ghen tức lạnh lùng nhìn hắn, ngày hôm qua buổi tối? Thằng nhóc này đã làm cái gì với Thiết cục phó? Xem Thiết cục phó tức giận đến nỗi ngay cả truy tìm thuốc phiện cũng không thèm, chỉ chăm chăm bắt hắn, chẳng lẽ… Nghĩ đến đây, Hoắc Cương hung hăng đá một cước vào mông Hướng Nhật quát:
– Đi!
– Nhóc con, bố mày đã nhớ kỹ mặt mày!
Hướng Nhật quay đầu lạnh lùng liếc Hoắc Cương một cái. Tuy nói bố mày không giết cảnh sát, nhưng bẻ cái tay, đánh tàn phế cái chân, đập chấn thương sọ não hay đại loại như thế thì không kể.
– Còn dám uy hiếp cả nhân viên cảnh sát? Chắc không muốn sống nữa hả?
Hoắc Cương muốn đá thằng nhóc thêm vài đá cho nó nếm chút đau khổ.
– Hoắc Cương!
Thiết Uyển kịp thời ngăn cản hắn hành hung:
– Đừng quên chúng ta là cảnh sát!
– Vâng, Thiết cục phó, do tôi ngứa mắt thằng nhóc láo lếu này quá.
Hoắc Cương ngượng ngùng nói, mạnh tay đẩy Hướng Nhật vào trong xe.
– Sư phụ, em sẽ lãnh sư phụ ra sớm!
Thạch Thanh ở phía sau hô to.
– Tiểu Thanh, báo với Sở Sở một tiếng, trưa nay anh không thể ăn cơm với nàng.
Hướng Nhật thò đầu ra nhắn, trong lòng cầu trời cho cô nàng nhanh chân nhanh tay xoay sở, với thế lực tài sản nhà nàng như thế chắc có quen mấy nhân vật tai to mặt lớn. Nếu không… cấp bách quá thì phải dùng đến quân cờ quan trọng, đành bại lộ thân phận thật của mình.
– Vâng, sư phụ! Anh đừng lo lắng, em sẽ ráng lo lãnh anh ra sớm.
Thạch Thanh vẫy vẫy tay.
– Tiểu thư, thằng nhóc này là trùm lưu manh thứ thiệt, cô cẩn thận coi chừng bị hắn lừa.
Hoắc Cương có “thiện ý” nhắc nhở, ít ra bây giờ hắn chỉ có thể đâm chọt được như vậy.
Thạch Thanh không thèm để ý đến hắn, xoay người chạy vội vào trường học.
Oio…
Sở Sở ôm cái gối trong lòng, dựa lưng vào đầu giường, trên tay cầm cuốn tiểu thuyết ngày hôm qua đang đọc dở.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại di động reo vang. Sở Sở với tay cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, là Thanh tỷ gọi, tay ấn nút nói chuyện.
– Thanh tỷ, tìm em có chuyện gì không?
– Sở Sở, sư phụ bị cảnh sát bắt đi rồi.
Bên kia đầu dây Thạch Thanh vừa thở vừa gấp gáp báo tin.
– Sư phụ? Là ông nào… A, chị nói chính là Hướng Quỳ?
Sở Sở bàng hoàng khi nghe tin, đánh rơi cái gối ôm trong lòng xuống đất.
– Đúng vậy. Chị cùng với sư phụ khi đi ra tới cổng trường thì có hai người cảnh sát bắt sư phụ mang đi.
– Dạ, em biết rồi… Bye chị!
Sở Sở buông điện thoại, nhanh chóng rời giường đi thay quần áo, trong lúc thay vô ý đụng tới chỗ đau la “oái” lên một tiếng, nàng nghiến răng nghiến lợi mắng:
– Tên vô lại nhà anh!
Đáng tiếc kẻ bị mắng không nghe thấy, hắn đang bị hỏi cung ở sở cảnh sát.
– Tên gì!
– Hướng Quỳ.
– Tuổi!
– Đợi suy nghĩ một chút.
– Chát!
Thiết Uyển vỗ bàn:
– Thành thật trả lời!
– Chắc là mười chín.
Hướng Nhật sờ sờ cái mũi, bởi vì hai tay bị còng hắn phải khó khăn xoay sở để sờ.
– Cái gì mà chắc là, phải là chính là, đúng hay không đúng! Trả lời nghiêm túc, nơi này là sở cảnh sát không phải quán bar!
Thiết Uyển trừng mắt với hắn.
Ngồi bên cạnh, Hoắc Cương chợt nghĩ ra điều gì đó nói:
– Thiết cục phó, thằng nhóc này không thành thật, không bằng đem hắn giao cho tôi lấy cung?
– Không cần, vụ án này rất quan trọng, tôi nhất định phải tự mình lấy cung hắn.
Thiết Uyển từ chối ý tốt của hắn, thật ra nàng nhận thấy ánh mắt của Hoắc Cương nhìn lưu manh, nếu chính mình rời đi, lưu manh chắc sẽ nếm mùi đau khổ. Tra tấn thì cũng không có gì, chính mình cũng đã từng đánh một tên ấu dâm ghê tởm thành đầu heo. Nhưng thằng nhóc này không phải người bình thường, một người bình thường làm gì có khẩu Desert Eagle (Sa mạc chi ưng) lận lưng tùy thân, chỉ có trùm buôn thuốc phiện, bị chọc giận thì hắn sẽ trả thù như thế nào? Hơn nữa bây giờ trong tay không có bằng chứng phạm tội của hắn, rất có thể sẽ phải thả hắn ra, nếu vậy hắn có thể điên cuồng trả thù, không được, phải đề phòng một chút.
Thiết Uyển không chút do dự cự tuyệt lại đề nghị của Hoắc Cương làm hắn càng hiểu lầm sâu sắc, hắn hận không thể móc súng ra bắn nát cái đầu thối tha của thằng nhóc đang uể oải ngồi dựa lưng vào ghế.
– Tôi hỏi một lần nữa, ngươi có phải mười chín tuổi hay không?
Thiết Uyển dữ dằn hỏi.
– Đúng.
Hướng Nhật có thể nói trước kia đã từng ra vào sở cảnh sát như cơm bữa, đã biết bao lần vào tù ra khám, nhưng đa số lần nào cũng có một đám đàn em đón đưa, so với cảnh sát trưởng uy phong không kém. Đối với hắn mà nói, sở cảnh sát chả khác gì cái phòng nhỏ ở vườn sau nhà hắn.
– Giới tính!
Thiết Uyển cầm bút ghi chép, đầu không thèm ngẩng lên.
– Không thể nào? – Hướng nhật há hốc miệng.
– Là nam hay nữ! – Thiết Uyển bỏ bút xuống.
– Cái này… Ở chung với cô buổi tối hôm qua lâu như vậy cô không phải biết rất rõ sao?
Hướng Nhật nhìn nàng mập mờ nói.
– Ngươi…
Thiết Uyển tức giận đến run người, tay run run chỉ vào mặt hắn nói không nên lời.
Hoắc Cương mặt mày dữ tợn, hai tay nắm chặt, mắt hừng hực như muốn đốt chết lưu manh. Đối với thủ trưởng xinh đẹp, hắn nhất định phải cua cho được, nhưng bây giờ bị người khác ăn chặn trước… Nếu không phải còn chút tỉnh táo ráng kiềm chế, hắn đã sớm kéo thằng nhóc kia ra ngoài lấy súng bắn cho một phát chết tốt.
– Ta làm sao? Nói cho cô biết, ông đây là thằng đàn ông bình thường.
Hướng Nhật hung hăng càn quấy nói.
– Đây là ngươi bức ta ra tay!
Thiết Uyển đứng lên, nàng quyết định dạy cho tên lưu manh một bài học.
– Bình, bình, bình… – Tiếng đập cửa dồn dập vang lên.
– Có chuyện gì!
Hoắc Cương mặt mày cau có tức giận mở cửa phòng thẩm vấn quát lên:
– A, cục, cục… cục trưởng? – Lập tức giọng hắn ỉu xìu xìu.
– Hoắc Cương, đồ quỷ nhà anh hét cái gì đó!
Ở ngay cửa có ba người đang đứng, đầu tiên là một trung niên mặc cảnh phục, cao lớn khôi ngô, nhìn rất có uy, phía sau là hai người thanh niên khoảng chừng ba mươi tuổi, cả hai đều mặc tây phục lịch sự, nhìn vào là biết người thành đạt, người bên trái đeo mắt kính, tay cầm cặp táp đựng giấy tờ, người bên phải đi tay không, trên mặt nở nục cười ôn hòa.
– Cục trưởng, tôi không biết là…
Không đợi hắn nói dứt, trung niên mặc cảnh phục một tay đẩy hắn ra, bước nhanh tới trước mặt Hướng Nhật đang bị còng, mặt sầm xuống hỏi:
– Ai bắt anh ta còng lại vậy?
Hoắc Cương run lên, chính là do hắn còng, nhìn thái độ của cục trưởng thì hình như mình đã còng người không nên còng, tim hắn chợt chùng xuống.
– Cục trưởng, là tôi còng hắn đó!
Thiết Uyển bước ra đỡ đạn cho cấp dưới, nàng không thể nhìn nhân viên đắc lực dưới tay bị trừng phạt.
– Là cháu… À, chú nói nè Tiểu Uyển, làm việc không thể xúc động nóng nảy như vậy.
Trung niên mặc cảnh phục lấy thái độ của bậc cha chú tận tình khuyên bảo, sau đó ông ta chỉ vào tên cảnh sát xui xẻo:
– Hoắc Cương! Còn không mau tháo còng!
– Vâng, cục trưởng!
Hoắc Cương đi tới định mở còng cho Hướng Nhật.
– Không được! – Hai tiếng nói đồng thời vang lên.
Hướng Nhật cùng Thiết Uyển liếc nhìn nhau, ánh mắt hai người gườm gườm va chạm tóe lửa.
– À, thưa ông, đó chỉ là một hiểu lầm!
Trung niên mặc cảnh phục móc khăn tay ra lau mồ hôi trên trán. Hướng Nhật nhìn thấy muốn bật cười, nhìn vai u thịt bắp oai phong như vậy nhưng lại ẻo lả mang theo khăn tay bên mình, mà khăn tay lại còn là loại vải hoa nữa chứ.
– Hiểu lầm? Vô duyên vô cớ còng tôi bắt về đây, chỉ một câu hiểu lầm là vứt mọi chuyện xuống cống hết à?
Hướng Nhật đặt hai tay bị còng lên bàn, vẻ mặt châm chọc nhìn cục trưởng.
– Cái này… Tiểu Uyển, cháu nói coi chuyện này… Ai dào!
Cục trưởng thở dài đánh sượt, nếu là nhân viên nào khác bắt lộn người gây ra chuyện, ông có thể bịa ra cái lý do bậy bạ nào đó rồi sa thải hắn khỏi ngành, nhưng đằng này lại là Thiết cục phó, ông cũng không dám đắc tội.
– Tuyệt đối không thể thả ra! Hắn là trùm buôn thuốc phiện, hơn nữa tôi còn nghi ngờ hắn buôn bán vũ khí đạn dược.
Lời nói của Thiết Uyển làm mọi người biến sắc.
Người thanh niên cầm cặp táp đứng ở bên cạnh từ nãy giờ vẫn không nói gì, giờ đi tới trước mặt nàng đưa ra danh thiếp rồi nói:
– Tôi là luật sư của ông Hướng, cô nói thân chủ của tôi là trùm buôn thuốc phiện và vũ khí, xin hỏi cô có bằng chứng gì không?
– Tôi nhìn thấy hắn tiếp xúc với băng nhóm xã hội đen trong vùng giao dịch trao đổi mua bán thuốc phiện.
Thiết Uyển cầm lấy danh thiếp không thèm nhìn một cái, vo lại ở trong tay.
Hướng Nhật sửng sốt khi nghe cô nàng buộc tội mình, chắc không phải vì sờ vuốt mông cô nàng một chút mà đi hãm hại mình thế chứ? Mịa! Bố mày đi buôn bán thuốc phiện kiếm tiền từ bao giờ…
Chờ một chút, nhớ lại tối hôm qua tại quán bar có kêu bọn nhóc Hầu Tử giúp đỡ truy tung A8 giá mười triệu, chẳng lẽ vì vậy mà bị con nhỏ hiểu lầm? Mịa, vận mình sao đen như mõm chó!
– Vị cảnh sát này, trước hết không biết thân chủ của tôi có làm ra chuyện này hay không, cô cho rằng lời nói của cô có thể làm lời chứng trước tòa sao? Xin hỏi, lúc ấy trừ cô ra còn có người nào khác chứng kiến hay không, tất nhiên tôi không phải nghi ngờ mắt của cô có vấn đề, nhưng trên thực tế tôi muốn hỏi là cô có những người khác làm chứng hoặc là có vật chứng gì hay không?
Vị luật sư trẻ lập luận bén nhọn hỏi.
– …
Thiết Uyển cứng họng không trả lời được, nàng không nhớ lúc ấy còn có người nào khác chú ý chuyện đó không, chính mình cũng chỉ nghe loáng thoáng vài con số. Điều duy nhất nàng biết chắc đó là đám Hầu Tử chính là thủ hạ của hắn, bọn côn đồ đó đã từng bị bắt về bót, nhưng muốn moi tin lấy chứng cứ từ miệng bọn chúng cũng không dễ dàng gì. Đáng tiếc là tối qua mình không biết bọn chúng gặp mặt giao dịch thuốc phiện hay mặt hàng gì khác, nếu không mình có thể bắt bọn Hầu Tử thẩm vấn trước, sau đó đối chiếu khẩu cung, cũng không phải bị động như bây giờ.
Lúc này, người thanh niên lúc nào cũng ôn hòa tươi cười đi ra giảng hòa:
– Thiết tiểu thư, tôi nghĩ chuyện này chắc là do hiểu lầm.
Thiết Uyển lúc này mới phát hiện sự có mặt của anh ta, thoáng kinh ngạc rồi nói:
– Dương tiên sinh, anh làm sao lại ở chỗ này?
– Là do thị trưởng nhờ tôi đến xem qua bằng hữu của ông ta một chút.
Dương tiên sinh cười tủm tỉm nói.
– Bạn… bạn của Thạch thị trưởng? Anh nói hắn?
Thiết Uyển chỉ vào tên đang ngồi thoải mái nhàn hạ trên ghế.
– Đúng vậy, Thiết tiểu thư.
– Sao lại có thể thế chứ? Trên người hắn còn có…
Súng đó, Desert Eagle. Thiết uyển cuối cùng cũng không nói ra nuốt ngược vào, Dương tiên sinh chắc không lừa gạt nàng, chẳng lẽ mình hiểu lầm hắn? Hay là tên nhóc này có thân phận đặc biệt gì mà ngay cả thị trưởng cũng không dám đắc tội với hắn?
– Cô em, đừng sửng sốt, còn không mau mở còng cho anh!
Hướng Nhật không còn tâm tình đùa với nàng nữa, bởi vì mới vừa rồi vị luật sư có nói nhỏ vào tai hắn là Sở mỹ nhân đang chờ hắn ở bên ngoài.
– Ngươi…
Thiết Uyển nhìn thấy hắn nghênh nghênh cái mặt kiểu “tiểu nhân đắc chí” hận không thể đấm vào mặt hắn một phát, nhưng còn nhiều người ở đây, nàng đành phải nhịn để cho hắn đắc ý, giúp hắn tháo còng.
Thừa lúc nàng đang cúi xuống mở còng tay, hắn nói nhỏ như muỗi vào tai nàng:
– Cái mông của em rất đàn hồi, rất co giãn!