Phần 27
Đám cưới tôi và em…
Lễ cưới chính vào Chủ nhật nhưng chiều Thứ 7 khi tôi đang ngồi nhâm nhi cùng anh em học cùng đại học bên nhà ông chú thì cu Th gọi điện nói tôi về có khách. Bước vào rạp thì tôi nhìn thấy chị và Hương đang ngồi nói chuyện với bố mẹ tôi. Lại gần bàn tôi kéo chiếc ghế ngồi xuống cạnh chị. Bố mẹ tôi thấy có tôi về nên ra chỗ mấy bác hàng xóm đang làm giúp nói chuyện. Bố mẹ tôi đi Hương kéo ghế chạy sang ngồi bên cạnh tôi và chị. Rồi tôi cùng chị và Hương ngồi nói chuyện:
– Anh tưởng mai mới về?
Chị trả lời:
– Chiều nay được nghỉ nên em rủ Hương về luôn.
Tôi nghĩ chị về hôm nay chắc mai chị không về nữa nên tôi nói:
– Thế mai lại phải về đấy nhé. Mai về cùng anh cho vui.
Quay sang Hương tôi nói tiếp:
– Cả Hương nữa nhé.
Chị và Hương cùng tủm tỉm cười. Hương véo một cái vào hông tôi rồi nói:
– Hai chị ở đến mai luôn đấy. Định đuổi đi bắt mai lại vòng về lần nữa à?
Tôi cười cười rồi nói tiếp:
– Thế thì tốt quá. Tối ở đây tiếp nước cho anh. He he.
Chị lục lọi túi xách rồi lấy ra chiếc phong bì, kéo áo tôi chị nói:
– Mừng vợ chồng anh này. Chúc vợ chồng anh hạnh phúc.
Tôi ngước lên nhìn chị rồi lại gập mắt xuống im lặng một hồi lâu tôi mới nói được lời cảm ơn với chị.
– Ở đây với anh đến mai xong việc thì về nhé.
Chị thoáng buồn rồi nói với tôi:
– Vâng.
Ngồi nói chuyện thêm một lúc chị nói với tôi:
– À, nhà H đâu, có phải cái nhà dựng rạp cách đây mấy nhà đó không?
– Ừm.
– Thế em sang bên nhà H một chút. Hương đi không hay ngồi đây?
Hương đang xem Album ảnh cưới của tôi và em quay sang nói:
– Tao đi luôn, bé H thì tao với mày đi chung một phong bì thôi nhỉ.
Chị trả lời:
– Ừm, thôi anh sang uống với bạn anh tiếp đi, lát em về.
– À, anh ngồi cùng mấy thằng bên nhà bên cạnh nhà H ấy nhé, lát từ nhà H về thì vào ngồi ăn cùng hội anh luôn nhé.
Hương quay sang đẩy tôi:
– Thôi ngài cứ đi đi, yên tâm, không phải lo lắng gì sất. Tôi và bạn tôi sẽ ở lại với ngài tối nay.
– Okie.
Rồi tôi quay lại nhà ông chú ngồi uống tiếp cùng anh em trong khi chị và Hương vào trong nhà chào bố mẹ tôi sau đó mới đi sang nhà em.
Quay lại mâm ngồi cùng anh em. Lâu ngày không được gặp nhau, hơn thế tất cả lại đều là những người chơi rất thân với tôi trong 4 năm đại học nên giờ đây sau hơn 2 năm mới được gặp lại ai nấy đều vui và phấn khởi lắm. Rượu hết liên tục và chuyện trò thì lan man bởi rượu vào nên ai cũng muốn nói. Về phía tôi mặc dù đã được anh em đặc cách trước lúc vào mâm rằng “uống được bao nhiêu thì uống – tùy – anh em không ép”, nhưng bởi vui quá nên tôi cũng chẳng muốn giữ mình nữa.
Rượu ngấm, đầu óc bay bổng ngất ngây. Nhìn ra ngoài tôi thấy em đang tiễn chị và Hương trước cổng nhà em. Bỗng nhiên như có cái gì đó xộc thẳng vào mắt rồi lan kín cả đầu tôi. Rồi tiếp đó là lộn xộn những hình ảnh ngày xưa bên chị cứ thế hiện về. Tôi ợ rồi nhìn chằm chặp xuống cốc rượu, mắt mờ dần và nhòa đi.
“Ợ…”
Ngày xưa…
T ơi sang chị nhờ chút việc… T ơi, cầm cho chị cái điện thoại vào đây… Anh… anh ơi… Anh ơi… anh mặc thêm áo vào… Chồng ơi… Chồng… bố mẹ vợ nói gì thì kệ bố mẹ, chồng không được suy nghĩ gì đâu nhé… Chồng ơi, đừng bỏ vợ nhé… Chồng ơi đang làm gì đấy… ăn cơm chưa…
Thấp thoáng bóng chị dưới đáy cốc. (Thực ra thì đây không phải là lần đầu tiên tôi như thế này. Từ ngày xa chị mỗi khi ngồi uống rượu cứ đến khi ngấm ngấm và ngà ngà say chẳng hiểu sao tôi rất hay nghĩ đến chị). Và tôi chỉ sực tỉnh và ngẩng mặt lên khi chị cùng Hương bước vào và chào mọi người. Nhìn tôi Hương nói:
– Say chưa chú rể?
Tôi cười cười rồi lắc đầu. Hương nói tiếp:
– Ông nào ông đấy mặt mũi tưng bừng thế này chắc là say hết cả rồi. Hihi…
Hội bạn tôi thấy có chị và Hương được thể nên lại ngồi tán phét. Chị chẳng nói gì mà chỉ ngồi nhìn mấy anh em và cười. Tôi quay sang nói với chị và Hương:
– Em với Hương lấy bát ăn luôn cùng hội anh đi không có tối đông khách lại không ăn được đâu.
– Vâng thế cũng được.
Ăn xong cũng là chập tối, tất cả lại về bên nhà tôi, hội bạn lấy bài ra ngồi sát phạt nhau, còn chị và Hương cùng mấy đứa em tôi dọn dẹp và bày biện thuốc nước bánh kẹo ra bàn để tiếp khách. Đến hơn 10h tối khi đã vãn khách chị và Hương mới gọi tôi nói tôi đưa chị và Hương lên thăm phòng chú rể sau đó lại cùng tôi và anh em bạn bè của tôi sang nhà cô dâu chơi (Các nơi khác không biết thế nào nhưng quê tôi có tục lệ buổi tối trước hôm cưới thường thì sau khi khách khứa đã ra về thì anh em bạn bè thân thiết của chú rể sẽ tập trung lại rồi cùng chú rể sang nhà cô dâu chơi và hát hò giao lưu) đến hơn 11h thì tất cả lại về nhà tôi, anh em bạn bè nhóm thì sắp mâm ngồi uống rượu, nhóm thì lấy bài ra chơi suốt cả đêm đó.
Đưa chị và Hương sang nhà chú thím tôi tắm rửa xong tôi cùng chị và Hương ngồi nói chuyện đến gần 2h sáng thì chị giục tôi về đi ngủ. Thật sự đêm đó về nằm tôi cũng suy nghĩ lan man lắm, mấy lần định sang nhà chú thím gọi chị dậy nói chuyện nhưng rồi nghĩ đến ánh mắt của chị tôi biết chị không buồn, tôi nhận thấy chị rất vui vẻ và thoải mái khi tôi lấy vợ (Trong cách nói chuyện, trong cử chỉ của chị tôi có cảm giác rằng giờ đây chị suy nghĩ như thể chị là một người chị gái đã hoàn thành nhiệm vụ của mình và thấy an tâm khi nhìn thấy em mình đã chững chạc và lập gia đình riêng) nên tôi lại thôi không sang gặp chị nữa.
Rồi đám cưới cũng xong. Có vợ rồi nên cũng phải lo toan nhiều thứ hơn, công việc thì vẫn vậy có điều biết rằng mình sắp được làm bố nên cũng thấy vui hơn, tự nhận thấy trách nhiệm của mình cao hơn nên quyết tâm hơn rất nhiều. Chị thì vẫn thế, cuộc sống sung túc nhưng vẫn đi về một mình. Thi thoảng chị có qua nhà vợ chồng tôi chơi nhưng chủ yếu chị nói chuyện với vợ tôi, bởi tôi khi đó bận bịu suốt ngày nên cũng chẳng mấy khi chị đến mà có tôi nhà.
Tháng 4 năm 2011, thời gian này vô cùng khó khăn đối với tôi. Có việc có dự án mà băn khoăn không biết có nhận hay không bởi không biết lấy tiền ở đâu nhập thiết bị để mà làm. Tiền nộp đảo nợ ngân hàng thì nộp mấy tháng rồi mà vẫn bặt tăm chẳng biết khi nào mới được giải ngân, rồi các bên thúc giục công nợ… suy đi tính lại chỗ nào vay được thì đã vay hết cả rồi. Đầu óc tôi rơi vào trạng thái căng thẳng nhất kể từ khi tách ra làm riêng. Nhưng cũng may, đang lúc nguy nan nhất thì chị biết chuyện rồi gọi cho tôi:
– Alo Phương à!
– Anh đang bí vốn à?
– Dạo này cũng khó khăn.
– Sao anh không nói gì. Thế anh cần nhiều không?
– ABC… liệu hồ sơ của anh có vay được ngần ấy không?
– Giờ cứ lấy tạm của em trước, còn hồ sơ thì cứ để ở ngân hàng huyện dưới đó, khi nào họ giải ngân thì trả em sau.
– Ừm… cho anh mượn tạm một thời gian vậy.
– Vâng, mai hai vợ chồng anh sang lấy nhé. À, cho cả cái Cún sang đây chơi luôn nhé.
– Ừm… anh cảm ơn. Thế… sao em biết anh đang cần?
– Em vừa chat với H, may mà em chưa cho ông chú em mượn. Thôi cứ thế anh nhé. Anh làm gì thì làm đi.
Vậy là mọi chuyện tạm thời được giải quyết ổn thỏa. Công việc trôi chảy. Cuộc sống lại tiếp diễn bình thường.
Ngày 15 Tháng 8 năm 2011. Ăn cơm tối xong xuống dưới nhà ngồi làm bản dự toán cho công trình mà công ty tôi sắp nhận thi công trong tháng tới, làm xong ngồi chờ đến giờ đi đá bóng với anh em đồng hương mà lâu quá, chán chán chẳng biết làm gì, vợ thì đi tập thể dục. Lục lọi đống tài liệu cũ ở ngăn tủ (ý định của tôi là lấy quyển vở ngày xưa ghi chép khi còn học đại học) thì vô tình tìm được tấm ảnh nhỏ xíu 4×6 mà chị chụp cùng bạn từ ngày chị còn học đại học. Ngồi nhìn một lúc tôi lại cất vào ngăn tủ, cũng chẳng buồn xem lại quyên vở kia nữa, tôi quay sang đọc truyện ở trang NongCuc.Com…
Một tuần sau chị gọi cho tôi, thông báo chị quyết định lấy chồng. Một tuần sau nữa thì có người bạn share link cho chị truyện của tôi. Ban đầu chị nói đọc lại chị khóc nhiều lắm nên tôi dừng lại. Sau đó thì anh em biết rồi. Chị nói chị muốn nghe lại, và chị muốn nghe cả những gì mà trước đây chị đã không chịu nghe tôi nói. Và rồi tôi viết tiếp đến tận bây giờ.
Những ngày viết và post lên đây để anh em đọc thì… thật sự mọi việc tuy đã xảy ra lâu lắm rồi nhưng trong tôi vẫn thấy có gì đó vui và lạ lắm. Mỗi Phần được post lên là mỗi lần tôi thấy lòng mình được nhẹ hơn một chút bởi có những điều chị đã biết nhưng cũng có những điều mà đến bây giờ khi tôi viết lại chị mới biết. Và rồi câu chuyện cứ thế tiếp diễn, lúc dài lúc ngắn, lúc nhanh lúc chậm và may mắn tôi vẫn được anh em ủng hộ.
Thời gian cứ thế trôi, cuộc sống của vợ chồng tôi không có gì thay đổi. Có thêm bé con nên hai vợ chồng đều dành hết tất cả cho bé. Công việc hai vợ chồng thì vẫn vậy. Thuận lợi hơn theo từng ngày. Còn chị thời gian này chị cũng bận hơn, công việc ổn định, vị trí thăng tiến rồi cả chuyện chuẩn bị xây dựng gia đình mới. Vì chị đã một lần dang dở nên giờ đây việc cưới xin gia đinh chị cũng không quan tâm lắm. Việc chuẩn bị đám cưới chỉ có chị, vợ tôi và Hương lo lắng. Thi thoảng chị cần gì thì tôi giúp. Thỏa mái và vô tư.
Ngày cưới chị:
Chiều cuối năm, thời gian này tôi đang đi công tác dưới Hà Nam. Cưới chị là vào thứ 5 thì thứ 4 tôi về Hà Nội. Trong khi ngồi nhà chờ vợ tan làm để hai bố con sang đón vợ rồi cả nhà đến nhà chị. 4h chiều tôi cùng vợ con đến nhà chị. Vừa vào cổng thì gặp anh M. Thấy vợ chồng tôi anh M lảng đi chỗ khác. Nhìn thấy tôi bố mẹ chị hơi ngạc nhiên và mất vài giây ngờ ngợ nheo mắt nhìn tôi hai bác mới nhận ra. Ngày xưa yêu con gái bác còn trẻ dại nhìn khác lắm(hihi), giờ lại có thêm vợ con nên chắc các bác thấy lạ. Sau khi nhận ra tôi thì hai bác đều rất vui vẻ. Bế con gái tôi vào lòng rồi trêu đùa hỏi han. Ngồi nói chuyện một lúc thì vợ tôi chạy đi đâu đó cùng Hương. Đang tỉ tê với hai bác thì anh Cường chị Phượng chạy ra bắt tay rối rít (Cưới nhau được 4 năm thì anh Cường chị Phượng đi Đức, để bé con lại cho chị nuôi). Sau một hồi hỏi chuyện thì anh Cường kéo tôi vào uống rượu còn chị Phượng thì nói mai phải đến để đưa Phương về nhà chồng.
Vào mâm anh Cường ra lôi thêm anh M vào. Thật sự thì cũng chẳng biết nói gì và cũng chẳng có chuyện gì để nói với anh M nên uống rượu có chạm chén nhau nhưng chẳng ai nói chuyện với ai câu nào. Chủ yếu tôi nói chuyện với anh Cường còn anh M thì nói chuyện với mấy cu em của chị. Tan tiệc vợ chồng cùng bé con chào mọi người rồi ra về. Rượu ngon, đầu óc lâng lâng, hơn cả là chị đã tìm được hạnh phúc. Hôm sau vì công việc đột xuất nên tôi không đến đưa chị về nhà chồng được mà chỉ có vợ tôi cùng bé con. Trước khi đi công tác tôi có điện cho chị. Chị hơi sụt sịt nhưng rồi sau khi nghe tôi nói:
– Em đừng khóc kẻo bé con trong bụng nó thấy mẹ nó khóc vì chú T sau này ra đời nó lại giận chú T đấy.
Chị lại cười vui. Và tôi tin niềm vui này với chị sẽ là mãi mãi…
— Hết —