Phần 67
Sáng sớm hôm sau, Lục Vị ngồi trên phi cơ cá nhân suy ngẫm rất lâu mà vẫn thấy không ổn lắm. Anh cũng đâu thể xông thẳng tới trói Nhạc Nhạc mang về, vẫn cần phải có một kế hoạch chỉn chu.
Anh bèn quyết định gọi điện xin sự trợ giúp từ một người bạn tương đối có kinh nghiệm, cũng chính là người bạn đã từng giúp anh kiểm tra phương thuốc lúc trước.
Tút tút tút…
Điện thoại vang lên ba tiếng, người đầu dây bên kia tiếp điện thoại, hình như vừa mới tỉnh dậy cho nên giọng nói vẫn hơi khàn khàn:
Lục Vị lập tức đánh đòn phủ đầu:
“Cách Trí, tôi có việc muốn hỏi cậu một chút. Tôi thích một cô gái, giờ cô ấy sắp kết hôn, chú rể không phải là tôi, cậu nói tôi nên làm gì bây giờ?”
Vương Cách Trí vẻ mặt đần ra, mới sáng ra đã bị hỏi một vấn đề kích thích vậy sao? Nhưng thân là chuyên gia tư vấn tình cảm đã được người trong nghề công nhận, hắn hắng giọng, bắt đầu hỏi:
“Cậu có định từ bỏ không?”
“Đương nhiên là không rồi. Từ trước đến nay tôi chưa từng thích ai như vậy, đến cả việc ngày sau phải làm trụ cột gia đình như thế nào tôi cũng nghĩ xong rồi…”
Vương Cách Trí mỉm cười, kết luận một cách chắc nịch:
“Vậy không cần nói thêm gì nữa, cạy góc tường đi!!”
Ngoài miệng thì nói muốn cạy góc tường, nhưng cụ thể làm thế nào thì Lục Vị lại không nắm chắc, cho nên đành phải tiếp tục xin sự trợ giúp từ người thân – mà Vương Cách Trí đương nhiên là người được chọn.
Vương Cách Trí nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, thức trắng đêm tra cứu đủ loại “Bí tịch”, sau khi vạch ra một loạt các bước, hắn bèn đặt tên cho nó là “Kế hoạch A – Người khổng lồ xanh”.
Lúc này, Vương Cách Trí quả thực không thể ngờ, kế hoạch mà hắn dốc hết tâm huyết chuẩn bị cho một thằng bạn cũng lại là kế hoạch đào góc tường nhà một thằng bạn khác của hắn.
Một mặt sử dụng các kịch bản trong tiểu thuyết để theo đuổi người ta, một mặt thì dựa theo kế hoạch của hắn để cướp người về.
Ừm, gọi là “tay phải tay trái cùng vỗ” cũng không ngoa.
Cái gọi là “Kế hoạch” thì đều cần vô cùng kỹ càng tỉ mỉ, chiêu thứ nhất là… Thế yếu.
Chiêu này chủ yếu nhằm vào “cô dâu”, trọng điểm là giả vờ tội nghiệp đáng thương, bày tỏ bản thân yêu cô ấy đến cỡ nào.
Lời thoại chủ yếu là:
“Đồ phụ nữ ác độc này, sao em có thể đối xử với anh như vậy? Em đã quên chúng ta từng hạnh phúc như thế nào rồi sao?”
“Cầu xin em, đừng bỏ anh lại… trong vực thẳm cô đơn này…”
Lục Vị đọc đọc một hồi cũng thấy vô cùng cảm động.
Trời ơi, cái này làm anh nhớ đến chuyện tình yêu cảm động trước kia từng xem, nam nữ chính trải qua bao nhiêu hiểu lầm, cuối cùng vượt qua mọi khó khăn, nên duyên vợ chồng.
Khụ, tuy rằng mình từng bị Nhạc Nhạc cự tuyệt nhưng Lục Vị vẫn nghĩ chẳng có ai xứng đáng với cô ấy hơn mình hết, nhất định không được từ bỏ.
Chiêu thứ hai là… Ra uy.
Đương nhiên chiêu này chủ yếu nhằm vào tên “chú rể” “Trần” Giảo Kim* nửa đường tự dưng nhảy ra kia, trọng điểm là phải thể hiện được anh – Lục Vị đã từng thân mật cùng cô dâu đến mức nào.
(*): Trình Giảo Kim (589 – 665)là một nhân vật có thật, về sau cái tên này dùng để chỉ những kẻ hay nửa đường nhảy ra phá bĩnh chuyện của người khác. Ở đây, họ của Trần Kiến Bạch đồng âm với chữ Trình trong tên Trình Giảo Kim, ý chỉ Trần Kiến Bạch cũng là một tên xen vào chuyện tốt của Lục Vị & Nhạc Nhạc.)
Lời thoại chủ yếu là:
“Anh chẳng qua chỉ là chỉ là hứng thú nhất thời của cô ấy, tôi mới là người mà cô ấy thật sự yêu thương.”
“Anh biết chúng tôi từng yêu nhau đến mức nào không? Anh có thể chiếm được cơ thể của cô ấy chứ không có được trái tim của cô ấy đâu.”
Lục Vị gật đầu, yên lặng đọc thuộc tất cả kịch bản. Những câu này rất hay nghe thấy, chắc chắn toàn là văn mẫu rồi.
Chiêu thứ ba là… Quyến rũ.
Chiêu này chính là đòn sát thương diện rộng, muốn mua chuộc tất cả những ai có thể mua được, biến tất cả mọi người đều trở thành trợ thủ của mình.
Phải biết rằng con gái hầu hết đều rất cảm tính, nếu bạn bè đồng nghiệp bên cạnh, ai ai cũng đều nhận định rằng Lục Vị anh là người tốt, vậy thì coi như kết cục đã định.
Đặc điểm của chiêu này chính là phải rêu rao khắp nơi: “Tôi có tiền, tôi dịu dàng, tôi yêu cô ấy, hy vọng mọi người hãy giúp tôi một chút…”
Cuối cùng Vương Cách Trí tổng kết lại, nếu đồng thời thực hiện được cả 3 chiêu này, chiến dịch nhất định sẽ thành công.
Hai người càng thương lượng lại càng thêm kích động, đến khi phi cơ hạ cánh thì lòng cũng đã tràn ngập hy vọng, Lục Vị còn mời Vương Cách Trí sau khi kế hoạch thành công thì làm phù rể cho mình luôn, cả 2 lại càng thêm hỉ hả.
Phi cơ đáp xuống một hòn đảo tư nhân nhỏ. Nhìn từ trên cao xuống chỉ thấy một mảng rừng rậm xanh um tươi tốt, lan tận đến sát biển.
Lúc xuống máy bay, Lục Vị cũng chỉ nhìn thấy mấy căn nhà gỗ nhỏ ven biển, nơi này vô cùng hoang vắng, nhìn thế nào cũng không thấy giống căn cứ nghiên cứu khoa học – đại bản doanh của nhà họ Trần cho lắm.
Tuy hoài nghi trong lòng nhưng Lục Vị vẫn không biểu hiện gì trên mặt. Hiện tại xung quanh có không ít người, anh cũng đeo cái mặt nạ dịu dàng của đại thiếu gia nhà họ Lục lên quá quen, giải phóng khí chất trầm ổn, phong độ nhẹ nhàng, nhất định không thể để lộ ra biểu cảm gì kỳ quái.
Cả đoàn người theo người dẫn đường là bác Từ đi vào nhận phòng. Tuy bên ngoài mấy căn nhà có vẻ cũ nát, nhưng bên trong lại có rất nhiều thiết bị cao cấp hiện đại.
Đây là nơi kiểm tra an ninh. Mỗi người đều bị yêu cầu đứng trước một lồng kiểm tra đồ vật trong một phút, tất cả những thứ nguy hiểm đều bị tịch thu, di động có thể mang theo nhưng không được chụp ảnh hay ghi âm, tất cả những thông tin liên lạc cũng sẽ bị theo dõi. Đương nhiên những người ở đây cũng không ngốc, ai cũng biết không nên làm ra chuyện gì ngu xuẩn, cũng biết cái gì nên nói, cái gì nên giữ trong bụng.
Sau khi kiểm tra an ninh xong họ được dẫn đường đi sâu vào trong rừng, đứng ở một nơi tương tự như một trạm trung chuyển, bác Từ theo trình tự kéo mở cơ quan gì đó, nhập mật mã.
Trong chớp mắt, cảnh vật xung quanh lập tức thay đổi, rừng rậm xung quanh giống như một bức màn sân khấu bị xé mở, lộ ra bên trong là các tòa nhà cao tầng trùng trùng điệp điệp, đặc biệt là tòa nhà ở chính giữa, trông giống hệt như một phi thuyền trong phim Hollywood.
Đoàn người của Lục Vị không khỏi ồ lên kinh ngạc, đội khảo sát này của bọn họ cũng chỉ có 10 người, đều là những người trung thành với nhà họ Lục, nhưng người làm nghiên cứu khoa học cũng chỉ có một nửa, chưa ai từng nhìn thấy những kiến trúc đồ sộ như vậy nên tất cả đều rất kích động, thảo luận vô cùng nhiệt tình, không khí bỗng chốc sôi nổi lên.
Cũng chính vì thế, một Lục Vị với vẻ mặt bình tĩnh trấn định đứng ở giữa lại có vẻ vô cùng nổi bật.
Người dẫn đường bác Từ cũng thầm cảm thấy thán phục, không hổ là người kế thừa nhà họ Lục, bản lĩnh gặp biến bất kinh này quả là đáng khâm phục.
Lúc này, tại nhà họ Lục cách đó mấy nghìn km, Lục Trăn đang họp thì bỗng thông báo Wechat không ngừng vang lên, ông giơ tay ý bảo tạm dừng cuộc họp.
Các thuộc cấp hoang mang nhìn nhau, tổng giám đốc trước nay vốn lạnh lùng vô tình lại chợt dừng cuộc hội nghị, cầm điện thoại xem xem, còn không biết vừa đọc được gì mà khóe môi bỗng hơi cong lên, đến khi nhìn về phía người chủ quản đang báo cáo thì thoắt cái lại nghiêm mặt, cất giọng nói lạnh như băng:
“Hủy, làm lại, người tiếp theo.”
Mọi người run lên bần bật, cuối cùng không ai dám tiếp tục suy đoán nội dung tin nhắn vừa nãy nữa.
… Bạn đang đọc truyện Hệ thống tình dục tại nguồn: https://nongcuc.co/2024/06/he-thong-tinh-duc.html
(Tác giả mở ra góc nhìn của thượng đế)
Chỉ thấy trên Wechat của Lục Trăn hiện lên dòng chat:
Lục Vị: Ba, ba biết con nhìn thấy gì không? Đố ba biết luôn!
Lục Vị: Nhà họ Trần ngầu quá đi mất, bọn họ làm đống nhà cũ thành một cái phi thuyền trông giống hệt Millennium Falcon trong Star Wars!!!
Lục Vị: Người ta còn có cả hệ thống ngụy trang, đỉnhhhhh qué!!
Lục Trăn: Ờ.
Lục Vị: Ba!! Con cũng muốn có!!! /Đính kèm/[Con nhà người ta đều có đồ đẹp, chỉ có tôi vẫn đang nghịch bùn, hmu hmu]
Lục Trăn: /Chuyển tiếp một bài post/ “Đứa con ngoan đằng sau đòn roi của cha mẹ.”
Lục Vị…
Đối với Mạnh Nhạc Nhạc mà nói, cô vốn đã không có sự lựa chọn để gánh vác thứ gánh nặng gian khổ này.
“Ngày 6 tháng 2, cô từng đến Lâm Thành, Bắc Sơn, linh khí đất trời đột nhiên xuất hiện, cũng đã gần trăm năm không thấy dị tượng như thế, tất cả tu giả điều bị kinh động, họ hy vọng ta có thể tìm ra nguyên nhân. Còn về những thành phần xấu thì… Nhạc Nhạc, cô cũng đã thấy rồi. Đây mới chỉ là bắt đầu, ta có thể bảo vệ cô được nhất thời, nhưng không thể bảo vệ cô cả đời…”
Mộc Loan nói đến đây, lại nhìn sang Mạnh Nhạc Nhạc thở dài phiền não.
“Lại nói tiếp, mẹ cô có thể phá vỡ kết giới, cũng là vì ta từng đưa một lá bùa hộ mệnh cho Trần gia, nhưng thứ này cũng lại lấy đi tính mạng của bà ấy, một người chết một người sống, đây cũng là duyên nợ trần gian…”
“Bà ấy không biết về bí mật của ta và cô, muốn cô gả cho Kiến Bạch cũng là vì muốn bảo vệ cô tốt nhất mà thôi… Cả hai đều là những đứa trẻ ngoan, thấy hai đứa có thể ở bên nhau, ta cũng rất hạnh phúc…”
Nói xong Mộc Loan liền rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Mạnh Nhạc Nhạc.
Cô cứ như vậy thẫn thờ nhìn hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, bất chợt nhẹ nhàng ngân nga.
‘Em vẽ Mặt trời xanh xanh treo giữa không trung mùa hè. Núi cao, đồng ruộng, đường phố, vườn trường, khắp nơi đều thành khoảng không mát lạnh.
Em vẽ Mặt trời vàng tươi gửi trọn mùa thu. Vườn cây, quả chín. Lá vàng rụng như vẫy gọi bạn nhỏ, mời cùng nếm thử hoa trái thơm ngọt.
Em vẽ Mặt trời hồng hồng thắp sáng giữa mùa đông. Nắng vàng ấm áp sưởi trên khuôn mặt cùng bàn tay lạnh toát của mọi đứa trẻ.
Vậy mùa xuân, mùa xuân thì nên vẽ Mặt trời màu gì nhỉ? À, vẽ một Mặt trời sắc màu rực rỡ. Bởi vì mùa xuân là mùa của nở rộ tốt tươi.’
Cảm ơn mẹ, cảm ơn mặt trời mẹ đã cho con, từ nay về sau con sẽ không còn lạnh lẽo, không còn cô đơn nữa, con sẽ đối xử với bản thân và từng sinh mệnh bằng tấm lòng nhiệt thành nhất, sẽ làm một người luôn tỏa sáng như vầng thái dương ấm áp.
Khóe miệng nở nụ cười, Mạnh Nhạc Nhạc quay đầu, nhìn người đàn ông đã đứng ở cửa từ lâu, khẽ nói.
“Chào anh, hôn phu của em!”
Trần Kiến Bạch thở phào nhẹ nhõm, mấy ngày nay đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Đầu tiên, anh biết dì Ninh là mẹ của Nhạc Nhạc, sau đó anh bị tấn công, dì Ninh qua đời, tất cả chuyện này xảy ra quá đột ngột, anh muốn an ủi cô, rồi lại không biết nên nói thế nào, cuối cùng vẫn chỉ có thể miêu tả lại sự thật một cách khô khan.
“Dì Ninh đến nhà anh khi anh 14 tuổi, bà ấy rất dịu dàng, đặc biệt thích các bé gái, nhưng lại không muốn sinh thêm con cùng ba anh nữa… Vào một mùa đông, bà bị ốm, bác sĩ nói là do trong lòng bà chất chứa nhiều tâm sự, ba anh liền xây một viện cô nhi ở Đông thành, chính là nơi chúng ta bị bắt cóc, để dì Ninh làm viện trưởng, cũng là giáo viên trong viện…”
Đang nói, anh đột nhiên dừng lại, người đàn ông não thẳng như anh bỗng thấy vô cùng ảo não với khả năng diễn đạt của mình.
“Xin lỗi, Nhạc Nhạc, anh cũng không biết tại sao lại nói những chuyện này nữa, anh… anh chỉ muốn an ủi em…”
Đôi mắt Mạnh Nhạc Nhạc đã hơi ẩm ướt, nghẹn ngào nói.
“Không sao, em muốn nghe, anh cứ nói tiếp đi.”
Nếu là trước đây, nghe được những điều này cô sẽ chỉ càng oán hận hơn, sẽ cho rằng người phụ nữ đã bỏ rơi chính đứa con của mình như bà chỉ đang giả nhân giả nghĩa, nhưng sau khi bức màn ân oán được vén lên, góc độ nhìn nhận của ai cũng đã hoàn toàn thay đổi, dường như cô cũng đã hiểu rõ hơn về bà.
Bà không phải chỉ là mẹ của Mạnh Nhạc Nhạc, mà còn là một “Nhậm Tương Ninh”.