Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNungCom. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Hệ thống tình dục (Update Phần 79)

Hệ thống tình dục (Update Phần 79)


Phần 55

Vài phút tiếp theo, Mạnh Nhạc Nhạc nghẹn họng nhìn trân trối nghe đồng chí này khoe khoang, lúc trước sao cô không phát hiện tên hâm này tự luyến thế??
Vốn dĩ bầu không khí còn hơi nghiêm túc giờ đã hoàn toàn bị phá hỏng, Nhạc Nhạc bỗng cảm thấy buồn cười, nhưng cũng đã nhận ra, kỳ thật cô hỏi Lục Vị câu đó vốn đã quá vô nghĩa, dù sao thì thân phận, hành vi của hai người ở hiện tại cũng đã khác so với quá khứ rồi.

Nhưng không hiểu sao, thái độ của Lục Vị vẫn làm cô thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, cô cũng không thể không thừa nhận, lời anh nói rất đúng, giờ đây cô thật sự quá chướng mắt với tên Lục Cảnh, lại không nén nổi tò mò hỏi.

“Sao… hai người là người một nhà mà lại khác nhau nhiều vậy?”

Lục Vị ngừng khoe khoang, vẻ mặt cũng không nhẹ nhàng như vừa nãy, anh hơi dừng lại sắp xếp ngôn ngữ rồi mới nói.





“Em đã gặp mẹ anh, vậy em có biết bà ấy là ai không?”

Mạnh Nhạc Nhạc gật đầu, đương nhiên cô biết, nhân vật nổi tiếng như vậy cơ mà.

Lúc trước tuy rằng cô có quên tên, nhưng cũng có nghe nói ít nhiều, hôm qua cô còn chủ động tìm hiểu đó.

Lương Du – một nghệ sĩ vĩ cầm đẳng cấp thế giới, đã đạt được vô số danh hiệu, gia thế cũng khó lường, nói đơn giản, đó chính là người chiến thắng trên đỉnh nhân sinh.

“Ba anh và bà ấy là quan hệ liên hôn gia tộc, ba anh là người…”

Lục Vị nhíu mày, dường như đang suy nghĩ nên hình dung như thế nào, cuối cùng tổng kết lại:

“Người đối với chuyện tình cảm tương đối lãnh đạm, thế giới của ông chỉ có đế quốc thương nghiệp của mình, thành ra không để tâm cứ thuận theo sắp xếp của gia đình, kết hôn xong hai người đều tương kính như tân, sau này thì có anh. Hằng năm, hết 90% thời gian hai người bay tới bay lui khắp nơi, ba anh bận rộn hơn nên một tháng nhiều nhất chỉ có mặt ở nhà một lần, lần đó còn là do bà anh ép buộc…”

“Ngày tháng cứ vậy trôi qua, nào ngờ năm anh lên 2 tuổi, ông ấy gặp gỡ người con gái mà ông yêu thương thật lòng.”

“Đối phương biết ông đã kết hôn, cũng không hề muốn ở bên nhau cùng ông, thậm chí còn muốn ra nước ngoài để trốn tránh ông ấy.”

“Nghe nói ba anh giống như phát điên đuổi theo người ta, còn quỳ xuống cầu xin người con gái đó ngay giữa sân bay, ông nói sẽ lập tức ly hôn, cầu xin cô có thể cho ông một cơ hội, cho ông thời gian một ngày…”

“Cô gái đó mềm lòng quyết định ở sân bay chờ một ngày… Nhưng mà ba anh lại không thể trở về, thậm chí còn có thêm cả Lục Cảnh.”

Mạnh Nhạc Nhạc nhíu mày, có nghĩa là…

“Đúng vậy, Lục Cảnh tới theo cách rất mờ ám, do mẹ anh cùng người Lương gia dùng hết thủ đoạn mới đạt được, nó tồn tại đồng nghĩa với tình yêu của ba anh chết đi. Cho dù có nó, ba vẫn kiên trì muốn ly hôn, bà nội anh lấy cái chết bức bách, những ngày sau này, ba anh cũng giống như đã chết, không phải nói thân thể chết, mà là tâm hồn đều đã suy sụp.”

Mạnh Nhạc Nhạc nghiêm túc lắng nghe, không ngờ lại có nhiều ẩn tình như vậy.

“Tất cả chỉ có chuyển biến tốt hơn khi anh 4 tuổi, năm ấy anh bị bắt cóc…”

Trong mắt Lục Vị hiện lên một tia lo sợ, sau khi thở sâu bình tĩnh mới tiếp tục nói:

“Thật sự đó cũng không phải là trải nghiệm đẹp đẽ gì, nhưng cũng không phải toàn là đau thương, ít nhất ba anh bởi vì vậy mà tỉnh lại, sau này tuy rằng trên mặt tình cảm vẫn giống một nhà sư khổ hạnh như cũ, cũng không muốn nhìn mặt mẹ anh, nhưng ông đối xử với anh rất tốt, đối xử với Lục Cảnh cũng không tệ, chỉ là Lục Cảnh từ nhỏ được nhà họ Lương nuôi nấng, góc độ nhìn nhận vấn đề luôn rất kỳ lạ, nó luôn đứng trên quan điểm đạo đức khiển trách ba không phải người chồng tốt, người ba tốt… Lâu dần, ba anh cũng không thèm để ý nó nữa.”

Mạnh Nhạc Nhạc muốn cạn lời, tuy rằng Lục Vị giải thích đơn giản, nhưng tất cả những chuyện này đều có vẻ rất sâu xa phức tạp, xen lẫn lợi ích các gia tộc.

Có điều đây không phải trọng điểm để cô chú ý, hiện tại cô rốt cuộc đã hiểu vì sao hai người là anh em mà lại khác nhau đến vậy, cô nghe Lục Vị tổng kết:

“Nói tóm lại, Lục Cảnh là do nhà họ Lương nuôi, anh là do ba nuôi lớn, ba anh nói, trên thế giới này không có người nào ưu tú hơn anh…”

Mạnh Nhạc Nhạc bĩu môi, không hiểu sao lại cảm thấy lời này không giống những gì người có tính cách như ngài Lục sẽ nói, Lục Vị cũng gãi gãi chóp mũi, cảm thấy mình cũng lỡ mồm chém hơi quá đà, đành phải thừa nhận:

“Được rồi, ba anh chưa từng nói vậy, ông ấy ngại ngùng, nhưng anh có thể nhìn ra, ông ấy nhất định có nghĩ như vậy…”

Còn có một đoạn hồi ức ngắn:

Năm Lục Vị lên 10, ông nội Lục từ nước ngoài trở về, gọi Lục Vị cùng Lục Cảnh vào trò chuyện nửa giờ, ba bọn họ – Lục Trăn cũng ở đó, sau khi nói xong, cụ ông mỉm cười xoa đầu hai đứa nhỏ, nói:

“Ra ngoài chơi đi.”

Chờ đến khi trong phòng yên tĩnh trở lại, ông Lục bất đắc dĩ mở miệng:

“A Trăn, con không thể hoàn toàn dựa theo sở thích của bản thân để bồi dưỡng con cái, người đứng đầu Lục gia ta không thể quá mềm lòng như thế.”

Lục Trăn ngước mắt nhìn, khóe miệng khẽ nhếch thành một nụ cười, cất giọng lạnh lùng nói:

“Ngài cảm thấy con không thích hợp nuôi dưỡng con cái thì có thể đổi cho người khác.”

Lục lão gia nháy mắt bị nghẹn họng, tiểu bạch hoa không thích hợp, chẳng lẽ bạch liên hoa ích kỷ ngu xuẩn thì thích hợp? Nói đến cùng thì đứa nhỏ A Trăn này vẫn để tâm mình lúc trước đứng phía trung lập, không ngăn chặn Lương gia và bà Lục đây mà.

Ai, rốt cuộc lại hại cả cuộc đời của hắn…

Thôi vậy, chỉ cần đứa cháu nhỏ A Vị thông minh, chưa chắc đã không có khả năng xoay chuyển tính cách.

Vì thế sau khi được 10 tuổi, Lục Vị sống với ông nội Lục, ông nội dạy dỗ anh làm một người không để lộ cảm xúc ra ngoài, lấy vẻ ngoài hiền lành dịu dàng để che giấu nội tâm xảo quyệt tàn nhẫn.

Đương nhiên, lời nói nguyên bản không phải như vậy, đây là Lục Vị tự mình tổng kết, anh cảm thấy chính mình làm cũng rất giỏi nha, quả nhiên, người ưu tú học gì cũng nhanh.

Trái qua 5 năm, ông nội Lục nhìn Lục Vị như một nam thần… kinh, thì chỉ đành thở một hơi thật dài…

Thôi, chỉ hy vọng tương lai cháu mình có thể tìm được người bạn đời đáng tin cậy giúp đỡ nó một chút, cũng không trông cậy nó có thể mở rộng Lục gia, chỉ cần giữ được cơ ngơi này y nguyên cũng đã không tệ rồi.

Rất nhiều năm về sau, ông nội Lục nhìn sản nghiệp Lục gia lớn thêm gấp đôi rồi lại gấp đôi, trong lòng chấn động không thôi, thật là không thể tưởng tượng được, một đóa tiểu bạch hoa thế nhưng lại lợi hại đến vậy!

Đây, đây thật là tạo hóa trêu ngươi, quả nhiên, dạy cháu tốt cũng không bằng gả được mối tốt!!

Hôm đó, Mạnh Nhạc Nhạc rời khỏi nhà họ Lục, về với ngôi trường quen thuộc.

Sau một thời gian xa cách nhưng cũng không có thay đổi gì nhiều, tính toán thời điểm, hẳn là đoạn video kích thích kia đã được đưa đến tay cô bạn thân cặn bã – Mộc Thư Nhan, chẳng bao lâu sau sẽ có trò hay.

Còn về dự án nghiên cứu, Nhạc Nhạc cuối cùng cũng không nhận sự giúp đỡ của Lục Vị, cô có tự tin, hạng mục bị cướp đi như thế nào thì cũng sẽ phải được trả lại như thế, cô nhất định phải dùng phương thức quang minh chính đại tự đòi lại công bằng cho mình.

Mạnh Nhạc Nhạc vốn cho rằng cần phải chờ thêm một thời gian, nhưng không ngờ Mộc Thư Nhan còn nóng vội hơn cô tưởng, chưa gì đã vội vã chạy đi tìm đường chết.

Sau hôm trở về từ Lục gia, giáo sư của trường đại học đột nhiên gọi mời cô đến một cuộc họp, lời mời còn rất khách sáo lịch sự.

Đến khi Mạnh Nhạc Nhạc đẩy cửa phòng họp ở tầng ba ra, ái chà chà, không ngờ tất cả giáo sư tiến sĩ của trường đều đã tụ họp đông đủ, ngồi hàng đầu vẫn là viện trưởng Dương.

Cô vừa bước vào, phòng họp vốn dĩ ồn ào bỗng chốc trở nên yên tĩnh, các giáo sư hai mặt nhìn nhau, có vài người còn nhìn cô bằng ánh mắt áy náy, còn viện trưởng Dương ngồi ở hàng trên cùng thì cúi đầu như đang xem tài liệu.

Người đầu tiên mở miệng chính là thư ký Cao ở bên cạnh, hắn ta tươi cười tự mình dẫn Mạnh Nhạc Nhạc vào chỗ ngồi.

“Ôi chao, bạn học Mạnh, lại đây, lại đây ngồi cạnh tôi này, chỉ còn chờ em thôi đấy.”

Mạnh Nhạc Nhạc nhướng mày, rất nghe lời ngồi xuống, bầu không khí trong phòng hội nghị khiến cô có chút cảnh giá.

Quá kỳ lạ!

Hơn nữa, từ khi nào mà mấy vị giáo sư mở họp còn phải chờ một nghiên cứu sinh như cô, rất óc cảm giác kiểu “vô sự hiến ân cần”.

Quả nhiên, không quá 3 phút sau, thư ký Cao bắt đầu giở giọng tâng bốc.

“Bạn học Mạnh đúng là giỏi quá, một nghiên cứu sinh mà có thể đạt được thành quả như vậy trong nghiên cứu, đúng là tiền đồ rộng mở mà…”

Những vị giáo sư xung quanh cũng phụ họa theo, Mạnh Nhạc Nhạc hơi mất kiên nhẫn, hỏi thẳng.

“Giáo sư, không biết ngài gọi tôi đến cuộc họp này để làm gì?”

Những lời nịnh hót ba hoa chích chòe của thư ký Cao bị nghẹn lại, hiện trường có hơi xấu hổ, nhưng không hổ là người làm hành chính, ba giây sau, thư ký Cao đã lại cười rộ lên ha hả.

“Bạn học Mạnh thật thẳng thắn, không tồi, người làm nghiên cứu khoa học đúng là cần phải chân thật. Chuyện là thế này, cái dự án lúc trước của em… xảy ra chút sự cố trong cuộc họp báo cáo với Viện Nghiên cứu Trung ương, cần em đến làm một bài báo cáo chi tiết… Em yên tâm, bản báo cáo này cũng không phải bảo em làm không công. Miễn là báo cáo thành công, dự án này về sau sẽ lại do em và tiến sĩ Mộc Thư Nhan tiếp tục cùng nhau nghiên cứu. Kinh nghiệm của cô ấy vốn đã phong phú, giờ lại có thêm tài năng của em, chắc chắn còn có thể đưa ra những thành quả tốt hơn nữa…”

Mạnh Nhạc Nhạc quả thực bị chọc tức đến suýt cười thành tiếng, ý bọn họ là, Mộc Thư Nhan nuốt một mình không trôi, nên muốn cô đến vuốt lưng giúp đỡ?

A, còn dùng dự án để tham gia cuộc họp báo cáo với Viện Nghiên cứu Trung ương nữa? Từ hôm cô ả cướp được dự án đến nay cũng chỉ mới hơn 10 ngày, Mộc Thư Nhan chưa gì đã nóng lòng muốn trưng bày thành quả? Nhìn vào tình huống khẩn cấp hiện tại, chỉ sợ là bị lật xe rồi.

Mạnh Nhạc Nhạc đoán không sai, sau khi Mộc Thư Nhan cướp được dự án thì mừng phát rồ, nhưng cô ả sợ đêm dài lắm mộng nên chưa gì đã vội vã công bố thành quả nghiên cứu.

Nào ngờ lần báo cáo này không phải chỉ cần lên nói cho xong rồi xuống như trước, mà còn mời tới vài vị tiến sĩ danh tiếng.

Cô ta bị một vị trong đó nghi ngờ chất vấn, nhưng lại không thể giải thích rõ ràng, đối phương tung ra càng ngày càng nhiều nghi vấn, càng lúc càng thâm thuý, còn mở rộng thêm những vấn đề không chỉ nằm trong bản báo cáo của Mạnh Nhạc Nhạc.

Đương nhiên Mộc Thư Nhan không trả lời nổi, việc này đã khiến cho đối phương nghi ngờ phía nhà trường và Mộc Thư Nhan làm giả bản báo cáo.

Trong giới nghiên cứu khoa học, việc làm giả kết quả nghiên cứu là điều cấm kỵ, càng là người đạt thành tựu cao trong lĩnh vực này thì lại càng để ý, mà vị tiến sĩ kia lại là một người vô cùng có địa vị, cũng là người cực kỳ cố chấp.

Mắt thấy việc này sắp bị báo cáo lên trên, tình hình cực kỳ nghiêm trọng.

Thế là trong Viện mở cuộc họp khẩn cấp, cuối cùng quyết định phải ra tay từ phía Mạnh Nhạc Nhạc trước đã, chỉ cần cô ra mặt chứng minh báo cáo nghiên cứu khoa học là hàng thật, đến lúc đó lại nói là lĩnh vực ban đầu Mộc Thư Nhan tham gia không giống, ít nhất cứ cởi cái mũ “đạo văn” này ra trước đã.

Thế nên mới diễn ra một màn như hôm nay.

Thư ký Cao vừa dứt lời, những vị giáo sư khác đã vội hùa theo khuyên bảo:

“Đúng vậy, em Mạnh, em cũng chỉ là một nghiên cứu sinh vẫn chưa đủ tư cách tham gia một bản báo cáo như vậy, có tiến sĩ Mộc hướng dẫn sẽ càng có thêm nhiều cơ hội…”

“Học viện rất tin tưởng em, em không thể phụ công lao bồi dưỡng của các giáo sư chứ…”

… Bạn đang đọc truyện Hệ thống tình dục tại nguồn: https://nongcuc.co/2024/06/he-thong-tinh-duc.html

Mạnh Nhạc Nhạc nghe xong chỉ mỉm cười, nói:

“Thưa thầy, thật xin lỗi, dự án này đã được chuyển giao cho tiến sĩ Mộc Thư Nhan, tôi không bao giờ nhúng tay vào dự án của người khác, tôi có nguyên tắc của mình, cũng cần giữ chút liêm sỉ!”

Lời này vừa nói ra đã thành công làm mấy vị giáo sư đối diện phải nghẹn họng.

A, lúc này thì biết chạy đi tìm tôi, vậy sao cái lúc cùng ép tôi phải giao dự án ra thì không thấy ai nói tin tôi thế? Tưởng Mạnh Nhạc Nhạc này là chó con chắc? Gọi là đến, đuổi là đi à?

Cô giờ còn thầm cảm tạ Tiêu Diệp từ tận đáy lòng, nếu không phải anh đang cầm bản báo cáo kỹ càng cùng mẫu vật thực nghiệm, thì chỉ sợ nếu nộp ra, mọi thứ thật sự sẽ bị cướp hết, lúc đấy có 10 cái miệng cũng không biện minh được.

Trong phòng hội nghị im lìm trở lại, viện trưởng Dương ngồi ở hàng đầu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn Mạnh Nhạc Nhạc bằng ánh mắt cực kỳ khốn nạn. Trầm giọng nói:

“Sao nào, cô muốn bắt chúng tôi phải trả dự án lại cho cô, để một mình cô làm chắc?”

Giọng nói ông ta tràn ngập sự khinh thường, thật sự đã chọc Mạnh Nhạc Nhạc muốn bật cười.

Thế lúc trước thì không phải một mình cô làm chắc? Huống hồ cô còn đã làm ra thành quả, chỉ là hiện tại không nắm mẫu vật trong tay mà thôi.

Mạnh Nhạc Nhạc cũng đáp lại, từng câu từng chữ:

“Viện trưởng Dương, dự án của người khác tôi đây không dám cướp, hơn nữa, tôi còn rất ngoan ngoãn nghe theo lời ngài, lo đọc sách học cách làm người đó thôi, thế nên mới không có thời gian để làm báo cáo.”

“Hỗn láo!” Bàn gỗ bị đập ầm một cái, viện trưởng Dương tức giận đứng dậy, chỉ tay thẳng mặt Mạnh Nhạc Nhạc, uy hiếp đe dọa:

“Cô Mạnh, chẳng lẽ cô không cần tốt nghiệp nữa phải không?”

Mạnh Nhạc Nhạc còn chưa kịp đáp lời, cửa phòng họp đột nhiên bị đẩy ra, mạnh đến mức phát ra tiếng “Sầm”.

Đồng thời, một giọng nam trong trẻo vang lên:

“Tôi cũng rất muốn xem, là ai không cho cô ấy tốt nghiệp đấy!”

Trần Kiến Bạch không ngờ sau lần chia tay năm ngoái, giờ cả hai lại gặp nhau trong hoàn cảnh thế này.

Vốn dĩ anh tính đợi đêm giao thừa sẽ đến nhà Mạnh Nhạc Nhạc một chuyến, dù sao anh cũng đã hứa với cha Mạnh nhất định “sẽ đưa Mạnh Nhạc Nhạc về nhà”. Tuy đã không thể hoàn thành, nhưng cũng nên nói rõ ràng với nhà gái.

Hơn nữa, than làm bạn trai, anh đã cẩn thận tìm hiểu, mình nhất định phải ra sức làm trâu làm ngựa, gọi lúc nào đến ngay lúc đó, vào những ngày đặc biệt lại càng phải thể hiện ra sự hữu dụng của bản thân.

Vì vậy Trần Kiến Bạch đã vạch sẵn kế hoạch, liệt kê ra những điều mình cần làm.

Ai ngờ còn chưa đợi kế hoạch khởi động, đột nhiên trong Viện đã triệu tập anh rất gấp, anh cả Tề Ngọc đều bị gọi đi để giải quyết một vấn đề đặc biệt khó khăn.

Suốt mấy tháng trời, cả tâm hồn lẫn thể xác của anh đều phải tập trung vào nghiên cứu, hoàn toàn không có thời gian để suy nghĩ chuyện gì khác.

Chờ đến khi anh hoàn thành công việc được giao thì đã là tối hôm trước.

Lúc đó Tề Ngọc đang quay cuồng trong phòng thí nghiệm, lại sực nhớ ra giữa tháng 4 có Hội nghị về khoáng vật, Trần Kiến Bạch bèn dứt khoát bay đến thành phố Lâm, muốn kiểm tra tiến độ thực nghiệm của Mạnh Nhạc Nhạc xem sao, cũng nhân tiện đưa cô đến hội nghị ở London.

Đương nhiên, bản kế hoạch đã vạch ra ngày nào giờ được trở lại và lợi hại hơn xưa, lần này còn là do Vương Cách Trí sửa chữa bổ sung, theo lời của cậu ta, đây tuyệt đối sẽ là ngày hẹn hò lãng mạn vô địch thiên hạ.

Nhưng không thể ngờ, anh vừa đến thành phố Lâm chưa bao lâu lại đã gặp phải vở kịch hài hước như vậy.

Là một người vẫn luôn thuận buồm xuôi gió trên con đường nghiên cứu khoa học, Trần Kiến Bạch thật sự không thể ngờ, trên đời lại có chuyện ngang nhiên đánh cắp thành quả nghiên cứu khoa học của người khác như thế.

Trong phòng hội nghị im như thóc, tất cả mọi người nghẹn họng trân trối nhìn người đàn ông cao gầy đứng ở cửa, trên mặt anh tràn đầy lửa giận, một vài giáo viên không biết Trần Kiến Bạch thì thầm to nhỏ với nhau.

Vẻ mặt hung dữ của Viện trưởng Dương còn chưa kịp thu lại thì lúc này đã xen lẫn nỗi hoảng sợ thành ra không khỏi trở nên nực cười, ông ta nhận ra Trần Kiến Bạch, hơn nữa cũng biết rõ hậu trường sau lưng người này lớn cỡ nào.

Nói thật, chẳng sợ hôm nay Tề Ngọc trở về thì ông ta cũng có biện pháp để đối phó, nhưng nếu là Trần Kiến Bạch, đây lại là một rắc rối lớn.

Thư ký Cao là người đầu tiên sực tỉnh, lập tức mỉm cười tiến lên chào hỏi như không có chuyện gì xảy ra.

“Sao nghiên cứu viên Trần lại tới đây vậy? Hân hạnh đã đại giá quang lâm, thứ lỗi chúng tôi không kịp tiếp đón từ xa.” Vừa nói còn vừa giới thiệu cho các giáo sư xung quanh.

“Vị này chính là Trần Kiến Bạch nổi tiếng, là trụ cột của Viện nghiên cứu Thượng Hải, tuổi còn trẻ đã là nhân viên nghiên cứu cấp cao…”

Đám người chung quanh bừng tỉnh, không ít người toát ra ánh mắt kính nể, cũng mang theo cả sự tò mò, một người như vậy tới nơi này làm gì, mà hình như còn có quan hệ với một nghiên cứu sinh bình thường ở đây…

Trần Kiến Bạch không hề suy chuyển, chỉ dõi nhìn người vừa buông lời trách mắng Mạnh Nhạc Nhạc là Viện trưởng Dương, thư ký Cao thấy tình huống không ổn lắm, bắt đầu pha trò:

“Ha ha, vừa nãy chỉ là các vị giáo viên thảo luận với bạn học Mạnh vài câu mà thôi. Một học sinh ưu tú như vậy, tất nhiên không thể để cô ấy tốt nghiệp, mà nên cho cô ấy ở lại thêm vài năm để tiếp tục học lên cao, rồi lấy được thành tích tốt hơn…”

Phải vậy không? Trần Kiến Bạch thoáng hơi do dự, anh cũng không hiểu toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối, chỉ dựa vào một hai câu nói thật sự rất khó đưa ra kết luận, bèn nhìn sang Mạnh Nhạc Nhạc dò hỏi thử.

Thư ký Cao lập tức khẩn cầu nói:

“Bạn học Nhạc Nhạc, em có yêu cầu gì đối với hạng mục đều có thể đề xuất, các giáo viên cũng trông chờ vào em, cả trường và các bạn học khác cũng đều có quan hệ thân thiết cả mà…”

Mạnh Nhạc Nhạc suy ngẫm cả nửa ngày, khóe mắt quét đến mấy giáo viên đối xử với cô không tệ, lại nhìn sang ánh mắt khẩn cầu của thư ký Cao, cuối cùng chỉ đưa ra 2 điều kiện:

1. Mộc Thư Nhan phải công khai xin lỗi cô, về sau hạng mục này sẽ thuộc về một mình Mạnh Nhạc Nhạc, đương nhiên, cô sẽ làm báo cáo, khôi phục danh dự cho trường, cũng không làm bất cứ điều gì đi ngược với lợi ích của trường.

2. Trong viện phải thành lập một cơ chế quản lý các hạng mục một cách hợp lý, không thể vô duyên vô cớ cướp đoạt hạng mục và thành quả nghiên cứu của sinh viên.

Kết quả như vậy làm mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nếu làm lớn chuyện này lên nữa sẽ rất khó giải quyết ổn thỏa.

Không phải Mạnh Nhạc Nhạc không muốn xử lý người nào đó, chỉ là bây giờ cô cũng cần phải cân nhắc xem bản thân cô có thể làm được đến trình độ nào, yêu cầu quá khó sẽ chỉ chuốc phiền phức cho Trần Kiến Bạch, huống chi Tề Ngọc vẫn còn đang dạy trong trường.

Hơn nữa, tuy rằng thư ký Cao khéo đưa đẩy thế này làm cô rất không thích, nhưng xác thật họ vẫn chưa làm gì có lỗi với cô, nhiều lúc họ cũng chỉ là người nghe lệnh làm theo mà thôi.

Trong trường cũng không phải không có giáo viên và bạn học tốt của cô, nếu công khai mọi chuyện, để họ phải đối mặt với phê phán của xã hội, đối mặt với bạo lực trên mạng, đó thật sự là kết quả cô muốn sao?

Giống như lời thư ký Cao nói, trường học là gốc rễ của mỗi học sinh, ai cũng đều hy vọng nó sẽ càng ngày càng tốt hơn, cho dù không hài lòng, thì cũng chưa chắc phải một gậy đánh chết.

Trần Kiến Bạch không ngốc, trái lại, anh cực kỳ thông minh, lúc này làm gì còn không hiểu diễn biến của câu chuyện nữa, ánh mắt anh khi nhìn sang Mạnh Nhạc Nhạc ánh lên vẻ vui mừng, nhưng khi nhìn sang mấy người Viện trưởng Dương lại biến thành lạnh băng.

Xem ra, nhất định vẫn phải đụng đến chiếc ghế của vài người rồi.

Việc kế tiếp phải làm sao, Mạnh Nhạc Nhạc không tham dự nữa, cô tập trung đến Viện nghiên cứu quốc gia làm báo cáo, trả lời các vấn đề của các giáo sư một cách nghiêm túc, tỉ mỉ, kỹ càng.

Các giáo sư đều rất hài lòng, cũng liên tục cảm thán, trong đó có vài vị thậm chí đưa ra đề nghị nhận cô làm trợ lý nghiên cứu.

Đây đều là những nhân vật có thanh danh hiển hách, Mạnh Nhạc Nhạc tuy có hơi rung động, nhưng cuối cùng vẫn lễ phép uyển chuyển từ chối, có Hệ thống bên người, cô cũng không thiếu người hướng dẫn, nếu đáp ứng, ngược lại sẽ mất đi tính chủ động của bản thân.

Cô tin tưởng, công cuộc nghiên cứu khoa học của cô sẽ không ngừng phát triển mạnh mẽ, nhiều học giả bình thường cả đời có lẽ chỉ có thể hoàn thành nghiên cứu theo một phương hướng đã định, nhưng cô thì khác, cô có nhiều thời gian, nhiều cả không gian để tiếp xúc với các thế giới rộng lớn hơn, cũng sẽ có thể làm được càng nhiều việc hơn.

Rất lâu về sau cô mới biết, sự cố nhỏ lần này của cô tuy lúc ấy không gây ra cơn sóng lớn nào, nhưng sau đó không lâu đã nghênh đón một đợt thanh tra từ cấp trên, không ít giáo viên đều ngã ngựa, Viện trưởng Dương bị điều tra kỹ nhất.

Mọi người lúc này mới phát hiện một Hiệu trưởng trường đại học vậy mà đứng tên trên 8 bất động sản, trong đó có các hoạt động ngầm khiến người ta biết mà líu lưỡi, ông ta và nhóm người của mình đã phải chịu trừng phạt thích đáng, những người còn lại trong trường bởi vì phối hợp kiểm tra, kịp thời xử lý, thành khẩn nhận lỗi, ngược lại nhận được không ít khen ngợi.

Bộ Giáo Dục rất coi trọng vụ việc lần này nên đã thành lập đoàn thanh tra đặc biệt, tiến hành thanh tra đội ngũ giảng viên và nhân viên của tất cả các trường đại học cao đẳng trên cả nước, đồng thời thúc đẩy một cơ chế nghiên cứu khoa học hợp lý hơn cho tất cả các trường.

Có lẽ ánh sáng không thể hoàn toàn chiếu xuống mọi ngóc ngách trong giới học thuật, nhưng tương lai, chắc chắn sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.

Danh sách các phần

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng