Phần 34
Đến tận gần sáng bọn họ mới vẽ xong, Mạnh Nhạc Nhạc đã mệt mỏi đến mức đầu váng mắt hoa, Goldschmidt vỗ vỗ vai cô, bảo:
“Mệt rồi phải không, cô mau trở về nghỉ ngơi đi.”
Cô gật đầu, uể oải chào tạm biệt, mới vừa mở cửa thì Goldschmidt chợt gọi lại:
“Nhạc Nhạc, rất vui vì đã gặp cô.”
Mạnh Nhạc Nhạc sửng sốt, theo phản xạ trả lời “Tôi cũng rất vui khi đã gặp anh”. Nhưng cảm tình trong câu nói của cô và Goldschmidt không giống nhau, lời của cô không mang theo chút tình cảm nào.
Haizz, cái này không thể trách cô, hai câu tiếng Anh này thật sự quá thuận miệng, từ lâu cô đã hình thành thói quen đáp lại mất rồi.
Cô ảo não lắc đầu, đang muốn giải thích mấy câu lại chợt thấy Goldschmidt bật cười giục cô về đi.
Mạnh Nhạc Nhạc cũng cười, ăn ý với nhau lâu như vậy, ông đã rất hiểu cô, những việc thế này không cần phải giải thích nhiều làm gì.
Sau khi ra khỏi phòng, cô tùy tiện chọn một căn phòng trống, quyết định rời đi.
Trong nháy mắt trở lại hiện thực, Mạnh Nhạc Nhạc mới đột nhiên bừng tỉnh.
Tại sao Goldschmidt lại bảo cô trở về nghỉ ngơi chứ?
Chưa nói đến việc bây giờ trời còn chưa sáng, Na Uy đã bị chiếm đóng, bên ngoài tất cả đều là quân Đức, trừ Viện nghiên cứu ra thì đâu còn nơi nào an toàn nữa?
Hơn nữa còn có quá nhiều điểm đáng ngờ, nhưng mà đầu óc của cô đã không đủ tỉnh táo nên tự nhiên xem nhẹ.
Ông cũng chưa từng hỏi cô từ đâu tới? Chưa từng hỏi thời gian qua cô đã đi đâu?
“Hệ thống, cụ thể vừa rồi là ngày bao nhiêu tháng Ba?”
“Ngày 16 tháng 3.”
Trận chiến Ngũ Nguyên ngày 20 tháng 3 mới bắt đầu, mới ngày 16 tháng 3 thì sao cô đã có thể biết được bên nào đại thắng!!!
Nhưng tại sao Goldschmidt lại không nói gì, cũng không hoài nghi hay chất vấn?
Mạnh Nhạc Nhạc kinh ngạc, cứ có cảm giác như mình đã bỏ qua điều gì.
“Hệ thống, có thể xem hình ảnh của thế giới nhiệm vụ không?”
Từ nửa đêm ngày hôm đó, Mạnh Nhạc Nhạc lặng lẽ xem hết video cho đến rạng sáng, nước mắt đã rơi như mưa.
Tất cả những điều này đều bắt đầu từ bài thuyết trình năm 1928 kia của cô.
Bài thuyết trình quả thực không tồi, cũng đã khiến cho rất nhiều người tỉnh ngộ, kết quả cũng rất tốt đẹp. Sau hội nghị, các nhà khoa học đến từ các quốc gia dẫn đầu đã bắt tay vào xây dựng một Hiệp định khoa học, mục đích là để giữ gìn sự bình an cho giới khoa học ở một mức độ nào đó.
Nhưng mà, bài diễn thuyết cũng đã vạch trần quá nhiều thứ bị chôn giấu, quá nhiều chuyện dơ bẩn, vì vậy mà ngay ngày hôm đó mọi thông tin đều bị phong tỏa, Mạnh Nhạc Nhạc cũng trở thành đối tượng bị truy giết.
Song người này lại đột nhiên biến mất, các quốc gia đều hoài nghi ngờ vực lẫn nhau, cho rằng đối phương đã giấu người.
Hartree của Anh quốc là bị nghi ngờ nhiều nhất. Dù sao trong bài thuyết trình kia cũng có một phần liên quan đến hắn.
Nhưng Hartree lại là một cục xương cứng, đằng sau có ba bên quân sự – khoa học – chính trị của Anh chống lưng, tất nhiên không dễ ra tay rồi.
Nhưng mà những người này rất nhanh đã tra ra, còn có một người khác cũng từng qua lại với người phụ nữ tên Mạnh Nhạc Nhạc này.
Đó chính là Goldschmidt.
Đối với những kẻ này mà nói, muốn động vào một nhà khoa học không có ô dù như ông là một điều vô cùng dễ dàng.
Vốn dĩ Goldschmidt đang ở Göttingen, Đức dạy học, nhưng ông lại chỉ có thể trở về Oslo. Để tránh các loại tra xét, ông còn phải không ngừng thay đổi chỗ ở. Nhưng chiến tranh Thế giới thứ hai đã bùng nổ, những nơi ở Na Uy có thể giúp ông ẩn náu cũng ngày càng ít, Goldschmidt cuối cùng cũng bị bắt, bị quy chụp những tội danh phi lý.
Mạnh Nhạc Nhạc run rẩy xem xong đoạn video kia, tuy hệ thống đã làm mờ một số phân đoạn, thậm chí còn cố tình tua nhanh tốc độ, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy một Goldschmidt vốn luôn hòa ái lạc quan, giờ lại không nói một lời cam chịu mọi đòn tra tấn, liều chết cắn răng, khăng khăng nói rằng không quen biết Mạnh Nhạc Nhạc, quyết không lộ ra chút tin tức nào.
Mãi đến khi quân Đức chiếm được Na Uy, cần bản đồ khoáng vật, Goldschmidt đang thoi thóp trong ngục giam mới được thả ra.
Cũng chính là đêm qua.
Bảo sao, bảo sao ông lại ốm yếu, già nua như vậy.
Lòng Mạnh Nhạc Nhạc ngập tràn nỗi áy náy vô hạn, sau đó là sự cảm động tận tâm can.
Dưới tình huống như vậy, đêm qua Goldschmidt đã thử thăm dò cô, có lẽ ông cũng đã đoán ra lai lịch của cô từ lâu, nhưng ông không hề trách cứ cô, cũng không lợi dụng, không tố cáo, chỉ bình thản như mặt biển êm đềm, đối đãi với cô vẫn ân cần hòa ái như lần gặp mặt đầu tiên.
Mà chính tình thế của ông lại đâu tốt đẹp chút nào, Hiệp ước bảo hộ khoa học không cứu được ông, Na Uy cũng không cứu được ông.
Đúng vậy, ông còn sắp phải mang thêm tội danh lừa gạt quân đội nước Đức.
Goldschmidt đâu còn đường sống nào, không ai có thể cứu ông, toàn bộ thế giới đều đã vứt bỏ ông, bao gồm cả chính Mạnh Nhạc Nhạc.
Mạnh Nhạc Nhạc nghẹn ngào nói:
“Hệ thống, ta có thể trở lại thế giới nhiệm vụ một lần nữa không?”
“Xin lỗi, toàn bộ tuyến nhiệm vụ học thức của Goldschmidt đều đã đóng lại, không còn nhiệm vụ tương quan nào nữa.”
Âm thanh lạnh lẽo chẳng chứa bất kỳ cảm tình nào của Hệ thống vang lên, Mạnh Nhạc Nhạc ngồi ngây ra trong đêm tối, dù có tự an ủi bản thân thế nào cũng không thể bình tĩnh được.
Quả thật, cho dù không có cô, Goldschmidt vẫn sẽ lừa dối quân Đức, chiến tranh vẫn sẽ xảy ra.
Nhưng ít nhất thì thân thể và sức khỏe của ông vẫn được khỏe mạnh, vốn có thể hoàn thành một nghiên cứu nữa trước khi chiến tranh xảy ra.
Hiện tại thì sao? Nhìn xem mày đã làm gì chưa Mạnh Nhạc Nhạc?
Mày tự đại, mày ích kỷ, mày vì chính mình mà làm mọi thứ rối loạn.
Nói trắng ra là, khi mày đến thế giới nhiệm vụ đều chỉ mang theo sự ngạo mạn của kẻ đi xuyên thời không, tự mình gây họa nhưng lại bắt người khác phải gánh chịu.
Mạnh Nhạc Nhạc không kìm được bật khóc, ai tới cứu Goldschmidt đi!
Một người quang minh vĩ đại như vậy, sao lại có thể cứ thế chìm vào tăm tối, sao có thể chết một cách bừa bãi vô danh như vậy?
Đột nhiên, Mạnh Nhạc Nhạc nhớ ra một chuyện.
“Tuyến nhiệm vụ của Goldschmidt đã đóng lại, vậy còn Hartree thì sao, ta muốn mở ra nhiệm vụ học thức của Hartree.”
Hệ thống yên lặng một giây, sau đó trả lời:
“Tuyến thời gian của nhiệm vụ không thể đảo ngược, nhiệm vụ học thức tiếp theo của Hartree là vào năm 1943, thế cục đã định, cho dù ký chủ có trở lại quá khứ cũng không thể thay đổi được gì.”
“Mở ra đi.” Mạnh Nhạc Nhạc không nén nổi tiếng nghẹn ngào, cô không có cách nào chịu đựng được cảnh một người bạn của mình phải vì cô mà chịu khổ, còn cô lại ở đây yên bình hưởng thụ, mà sự bình yên này được đổi lấy từ máu và nước mắt của người khác.
‘Nhiệm vụ trải nghiệm Module [Học thức] 12:
Nhiệm vụ: Cùng Hartree thảo luận về hóa học lượng tử.
Khen thưởng: 10 Điểm thuộc tính.’
Không gian vừa dịch chuyển, trong chớp mắt, Mạnh Nhạc Nhạc đã đứng trước cửa phòng thí nghiệm của Hartree, cô không định gõ cửa mà là xoay người chuẩn bị rời đi, ai ngờ đúng lúc đó Hartree lại đột nhiên mở cửa.
Lúc này vừa thấy Mạnh Nhạc Nhạc, Hartree chỉ hơi sửng sốt đã hỏi:
“Cô tới tìm Goldschmidt phải không?”
Mạnh Nhạc Nhạc gật đầu.
“Hiện tại cậu ta không ở Na Uy mà đang ở Manchester. Tháng 3 tới sẽ trở thành thành viên ngoại quốc của Hội đồng Hoàng gia London, nơi này đã đồng ý che chở cho cậu ấy. Đi thôi, để tôi đưa cô đi.”
Thật ra mọi chuyện không hề đơn giản như Hartree nói, muốn đạt được sự đề cửa của 18 thành viên trong Hội đồng Hoàng gia là một điều không hề dễ dàng, Hartree phải làm người trung gian trong thời gian rất dài, ước chừng đến tận 2 năm mới có thể làm Goldschmidt được nhận vào nơi này, nhưng mà…
“Xin lỗi, nếu tôi có thể đến sớm hơn một chút thì đã khác.” Hartree áy náy nói.
Mạnh Nhạc Nhạc làm gì có tư cách để trách móc người khác, huống hồ, năm 1940 tình hình của nước Anh cũng không hề ổn.
Hartree đưa Mạnh Nhạc Nhạc đến trước phòng bệnh thì rời đi, cánh cửa chỉ khép hờ, nhưng cô chần chừ mãi mà không dám đẩy ra.
Đột nhiên một cơn gió thổi qua, cánh cửa đang khép hờ chợt rộng mở, Mạnh Nhạc Nhạc lúc này đã chẳng thể nghĩ được gì nữa, thậm chí còn quên cả hít thở.
Người đang phơi nắng bên cửa sổ đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt màu lam sắc bén nhìn qua, sau khi thấy rõ người tới là ai, ông chỉ hơi giật mình rồi tươi cười chào đón.
Nắng sớm chiếu lên mái tóc xoăn màu nâu, con ngươi hẹp dài của người đàn ông chan chứa nét dịu dàng, nhưng Mạnh Nhạc Nhạc biết đó chỉ là dáng vẻ tạm thời, một khi nói đến việc nghiên cứu khoa học, ông sẽ như dũng sĩ bảo vệ công lý, vừa cơ trí lại vừa quả cảm chiến đấu đến cùng.
Bên tai cô truyền đến tiếng cười của ông, không còn là giọng nói mạnh mẽ trong trẻo, nhưng giờ khắc này, lại như những lời đẹp đẽ nhất thế gian:
“Nhạc Nhạc, cô đã trở lại.”
… Bạn đang đọc truyện Hệ thống tình dục tại nguồn: https://nongcuc.co/2024/06/he-thong-tinh-duc.html
Hình như đó là một mùa xuân, không, cũng có thể là mùa thu.
Hầy… xin thứ lỗi, đối với mấy thứ như mùa màng, từ trước đến nay ông đều không nhớ được.
Nhưng ông vẫn nhớ rõ, ngày đó ông đang nghiên cứu về công thức mạng tinh thể Bravais, khi đó còn vừa mới nhập học, Goldschmidt còn đang cực kỳ nhiệt tình với công cuộc nghiên cứu khoa học. Đến cả nhìn mấy mô hình dựng ven đường, ông đều có thể liên tưởng đến các mạng tinh thể.
Mạnh Nhạc Nhạc xuất hiện, đã làm ông có một người bạn để cùng thảo luận về khoa học. Bọn họ tự là thầy dạy của nhau, chẳng hề nói linh tinh, cũng không nói chuyện thời thế, đôi khi có thể vì một lý thuyết mà tranh luận cả ngày, thậm chí mới giây trước còn tranh cãi đến mặt đỏ tai hồng, ngay giây tiếp theo đã có thể bật cười ha hả.
Nếu nói ông có điều gì bất mãn, thì đó chính là thời gian Nhạc Nhạc tới Na Uy thăm người thân quá ngắn, phải 1 – 2 năm mới có thể gặp lại cô một lần.
Lần đầu tiên ông phát hiện có gì đó không đúng, là năm đầu sau khi đảm nhiệm chức vụ Bộ trưởng bộ tài nguyên.
Một năm này ông đã trải qua quá nhiều chuyện, thân là một người Do Thái, căn bản ông không thể chỉ biết chăm chăm lo cho bản thân trong cuộc Thế chiến này. Ông bắt đầu đi ra khỏi cái tháp ngà của “Nghiên cứu khoa học”, bắt đầu tiếp xúc với những thứ như đạo lý đối nhân xử thế, tiếp xúc với thứ thời đại biết ăn thịt người này.
Mà cũng chính vì như vậy, ông thấy càng nhiều, cũng lại càng nghĩ nhiều, nên rất nhanh đã phát hiện vấn đề kỳ lạ của Mạnh Nhạc Nhạc.
Lúc đầu ông chỉ là cảm thấy, một người bạn học thức uyên bác như vậy, còn đi học ở trường danh giá Manchester, đối với nghiên cứu khoa học, đặc biệt còn hiểu biết rất sâu về các tài liệu hay khoáng vật học, vậy vì sao lại không có bất kỳ bài luận văn hoặc thành tựu nào được công bố?
Ông hoài nghi Mạnh Nhạc Nhạc bị chèn ép, bởi vì cô không thể phát triển ở Manchester, nên mới có thể thừa dịp đi thăm người thân đến giao lưu với mình.
Ông còn gửi thư cho đám bạn bè ở Anh, để họ hỗ trợ điều tra nghe ngóng. Nhưng một khi điều tra, lại tra thấy càng nhiều vấn đề khác.
Manchester căn bản không có một người học sinh như Mạnh Nhạc Nhạc, thậm chí mở rộng phạm vi tìm kiếm hơn cũng không thể tìm thấy cô.
Điều khủng bố nhất chính là, dù có điều tra toàn bộ Na Uy cũng không thể tra được ghi chép về những lần Mạnh Nhạc Nhạc lui tới.
Cô tựa như một người xuất hiện từ hư vô, không ai biết đến từ đâu, cũng không ai có thể tìm ra.
Trong lòng ông bỗng trùng xuống, không khỏi hoài nghi Mạnh Nhạc Nhạc là gián điệp.
Nhưng nếu cô là gián điệp, tại sao lại chưa từng dò hỏi về các vấn đề thời sự, cũng không dò hỏi các nghiên cứu khoa học cơ mật?
Làm gì có gián điệp nào phí công vô ích mà cuối cùng chỉ để tham khảo một vài nghiên cứu, thậm chí lý luận không có ý nghĩa thực tế gì như thế?
Thầm ngẫm lại những gì Mạnh Nhạc Nhạc nói, ông bỗng phát hiện ra một vấn đề lớn nhất.
Mạnh Nhạc Nhạc luôn luôn biết chính xác đáp án là gì.
Chuyện này phải giải thích như thế nào nhỉ.
Tỷ như bạn muốn chứng minh 1+1=2, đương nhiên không phải nói đến việc chứng minh chính công thức này, mà là nếu có một đề tài như vậy, tư duy nghiên cứu thông thường sẽ là đi từng bước một, dần từ 1. 1 Đến 1. 5, Lại đẩy đến 1. 9, Cuối cùng đến 2. 0. Giữa quá trình khả năng còn sẽ tra xét cả kết quả 2.1.
Nói cách khác, nghiên cứu khoa học vĩnh viễn là tiến trình tuần tự tiếp cận đến kết quả mà không ngừng phạm sai lầm.
Nhưng Mạnh Nhạc Nhạc thì không thế, cô chỉ biết một đáp án chính xác, khi hỏi vì sao kết quả lại là 1. 9 mà không phải những kết quả khác? Cô lại chẳng biết đến bước 1. 9 là gì.
Ví dụ như nếu đứng ở thời điểm hôm nay nhìn lại ngày hôm qua, vậy lịch sử sẽ chỉ khắc ghi về kẻ chiến thắng cuối cùng.
Hội nghị khoáng vật năm 1928 đó, Goldschmidt vốn không định tham dự, lúc đó ông vừa mới tiếp nhận lời mời của đại học Göttingen ở Đức, đảm nhiệm vị trí Trưởng khoa Khoáng vật học.
Các quốc gia hiện nay tuy đang đình chiến, nhưng quan hệ vẫn còn khá căng thẳng, một người như ông tham gia hội nghị cũng không ổn lắm.
Nhưng khi ông nhìn thấy danh sách các bài diễn thuyết, lại thấy…
Nhạc Nhạc?
《 Khoa học không nên bị trói buộc 》?
Bị trực giác khó hiểu thôi thúc, ông cuối cùng vẫn đến nơi. Ngồi dưới hiện trường nghe được bài diễn thuyết của người bạn tốt, ông bỗng thấy cực kỳ vui mừng, vì chính ông cũng đang sưu tập các tài liệu về đề tài này. Cũng chính vì thế, ông mới càng có thể nhìn ra những tư liệu mà cô đưa ra đã vượt quá khả năng giới hạn, có rất nhiều thứ tối mật chắc chắn cô không thể nào biết được.
Nhưng mặc kệ Nhạc Nhạc lấy được từ đâu, không phải bọn họ đều có chung mục đích hay sao?
Bọn họ yêu Khoa học, cũng đều hy vọng thế giới này sẽ ngày càng tốt đẹp.
Về sau khi đã trải qua bao lang bạt khốn khổ, có người cũng từng hỏi, liệu ông có từng trách Mạnh Nhạc Nhạc hay không?
Ha ha ha, ông làm sao có thể trách cô được?
Cô bạn tốt này ấy mà, mới chỉ hoàn thành được một nửa, một nửa kia đương nhiên cần chính ông phải làm rồi.
Như làm sao để thúc đẩy Hiệp định, làm sao để chấp hành Hiệp định, làm sao để gánh vác hết mọi nguy hiểm đằng sau Hiệp định? Những thứ này đều là một phần của tấm Huy chương khoa học. Nếu cô đã bắt đầu, vậy ông cũng không thể thua kém cô được.
Đêm phải vẽ bản đồ đó, ngoài Viện nghiên cứu đã sớm bị quân Đức vây kín, chúng đòi ông phải giao ra bản đồ địa chất vào sáng sớm.
Ông có thể cảm nhận được rõ ràng sự suy nhược của thân thể, nhưng thật ra ông không hề sợ hãi trước quân quyền, mà chỉ sợ nhỡ ông không hoàn thành được bản đồ, sẽ làm chậm trễ đến chiến sự. Và sợ rằng, sẽ không thể gặp lại người bạn tốt của mình một lần nữa.
Nhưng ai ngờ, giây tiếp theo ông lại thật sự gặp được cô.
Để loại trừ khả năng mình đã phán đoán sai lầm, ông còn thử cô một lần cuối cùng, quả nhiên… rất có thể Nhạc Nhạc là người đến từ tương lai.
Nhiều năm về sau, ông nhận đủ mọi trắc trở, từ Na Uy khó khăn đào vong sang Thuỵ Điển, lại dưới sự trợ giúp của Hartree đến được Manchester.
Khi một lần nữa nhìn thấy Mạnh Nhạc Nhạc, cô khóc lóc hỏi ông, “Tại sao vậy?”
Cô bé ngốc, vẫn là câu nói kia thôi, “Từ xưa đến nay, nghiên cứu khoa học cũng chỉ là một bước đi của nhân loại”.
Cho dù hôm nay chúng ta đã tiến hành được những cuộc du hành vào vũ trụ, nhưng cũng không hề hy vọng sẽ có người ngoài hành tinh đặt chân đến.
Một thời không nếu tồn tại quá nhiều vũ khí hoặc kỹ thuật siêu việt, sẽ chỉ dẫn đến tranh đoạt bùng nổ.
Trái đất này đã phải trải qua 2 cuộc đại chiến, nó sẽ không thể chịu nổi nữa.
Huống hồ, nghiên cứu khoa học chưa bao giờ là mảnh đất bằng phẳng, chưa bao giờ là một thành tựu của một cá thể.
Không có nhân tài, sẽ không có sự phát triển.
Nếu bất chợt có một món vũ khí tân tiến từ trên trời rơi xuống, đột ngột đẩy một phương diện nào đó tiến đến đỉnh cao, vậy sẽ chỉ càng thêm tai hại.
Sinh ra là một người Do Thái, ông đã quá hiểu rằng.
Dục vọng, mới là thứ vũ khí đáng sợ nhất thế gian này.