Phần 19: Khởi nghiệp
Tôi có thằng bạn đại học. Tôi thề với các ông là tôi kể chuyện nó chứ không phải mượn nó để kể chuyện tôi đâu. Thằng này 2 năm đầu học giỏi nhất lớp tôi, mà lớp tôi cũng dell thằng nào vừa đâu toàn bọn đầu có sỏi hết, nó vẫn đỉnh nhất. Tôi hay mời nó ăn bánh bao với lại uống sting ở căng tin nên nó quý tôi lắm. Tôi làm thế để thỉnh thoảng có bài tập lớn hay đi thi mà ngồi được gần nó thì nó sẽ nhớ tới cái bánh bao mà giúp tôi.
Đùng một cái năm 3 cu cậu lười học hẳn không top 1 nữa. Tôi cũng ít mời nó ăn uống hơn nhưng vẫn chơi cùng.
Sang kỳ 2 năm thứ 3 thấy cu cậu hay bỏ học quá tôi mới lò dò đến thăm. Thằng này ở một mình trong cái nhà tập thể chỗ đường Huỳnh Thúc Kháng đấy. Chỗ ở thì rõ ngon, xịn sò hơn bao nhiêu so với mấy cái nhà trọ lụp xụp chỗ Trương Định mà tôi hay tạt té vào ăn chực mỗi khi chán đời. Thế mà nó ở bẩn như lợn, quần áo vứt bừa ra, bát đĩa bẩn thỉu đầy bồn rửa.
Có cc tôi dọn hộ nó, tôi đâu có ngu. Tôi đến thăm để xem nó sống chết ra sao tiện thể nhờ nó làm hộ cái bài tập lớn. Cu cậu ngồi cười hềnh hệch trước cái màn hình máy tính khoe là đang yêu. Yêu qua mạng. Người yêu tận trong Sài Gòn.
Cái trò yêu qua mạng thì tôi lõi đời. Tôi đòi xem info thì cu cậu cho xem được cái ảnh mờ tịt cứ zoom lên là vỡ hình. Tôi hơi ái ngại với trường hợp này nên hỏi thêm thì cậu bảo chỉ có thế thôi. Diss mẹ thế mà cũng yêu. Tôi sợ bạn tôi bị lừa nên cảnh tỉnh nó, nó lại bảo yên tâm tao gọi điện suốt rồi, với lại con bé nó vẫn lớp 9 nên thỉnh thoảng mới trộm điện thoại của mẹ để nói chuyện được. Đậu xanh hóa ra tôi đang chơi với một thằng thích ấu dâm ạ.
Ông này bị nghiện trò Gunny, mà thằng này nó học giỏi chơi cũng giỏi, đừng top cái server dell gì đấy nên mới có vụ quen con bé kia. Chả biết có nạp card cho nhau không nhưng nghe chừng thắm thiết lắm xưng cả vk, ck với nhau. Tôi thì nói thật tôi dell thích kiểu xưng hô thế này nên lúc yêu tôi rất hạn chế gọi kiểu đấy. Tâm linh bỏ mẹ ra.
Đùng một cái thằng bạn tôi nó gọi vay tôi 10tr để đi vào với tình yêu của đời nó. Sắp sinh nhật bé kia nên nó muốn bất ngờ. Tôi hơi ái ngại, không phải là tôi tiếc tiền mà là tôi sợ bạn tôi bị bắt đi tù vì tội giao cấu với trẻ vị thành niên. Nhìn mặt nó vã lắm rồi.
Nó sống chết muốn vào nên tôi cho nó vay. Và tôi đã gián tiếp hại nó. Chả có con bé lớp 9 nào cả. Chỉ có một lũ cao to đen hôi mồ hôi dầu và một con mập địt, cái đứa mà hay tiếp chuyện với nó đấy.
Bất ngờ chưa…
Nếu chưa đủ bất ngờ thì tôi kể cho các ông nghe chuyện con em gái tôi nó khởi nghiệp.
Con em tôi nó không giống như tôi nó chả biết làm cái mẹ gì cả. Thế nên quãng thời gian tôi đi Sing, hôm nào bà chị không ở nhà là nó đi ăn bụi, thế mới có chuyện nó bỏ đói con mèo của tôi gần tuần tí thì chết. Diss mẹ còn bao biện bảo là thỉnh thoảng em vẫn cho nó ăn pizza cùng mà nó không chịu.
Lúc tôi về tôi bắt nó phải học nấu ăn để lỡ đâu tôi có việc phải đi ra ngoài thì nó vẫn sống được với cái tủ lạnh toàn đồ gửi ở quê lên. Sau nửa năm đào tạo nó cũng đã biết luộc rau, luộc thịt, rán đậu, thịt rang cháy tất cả các cạnh… mấy món đơn giản.
Một hôm tôi với Chíp đang ngồi xem Tv thì nó đi ra, làm cái trò gọi vốn như là trong chương trình Shark tank đấy…
– Em sẽ bán hàng online.
Tôi từ chối luôn, dell thèm nghe đến câu thứ 2. Nhưng Chíp nhà tôi thì ra vẻ thích thú lắm bỏ hết ngoài tai lời tôi can ngăn. Hôm sau có thêm chị Hà cùng 2 đứa em tôi nữa đến để bàn chiến thuật. Tôi chả biết bọn dở hơi đấy bàn bạc với nhau những gì nhưng thấy cười nói phớ lớ lắm. Thỉnh thoảng con em tôi nó còn hú lên.
Mãi trưa mới tàn cuộc, cả nhóm quyết định đi Gogi để ăn mừng. Tất nhiên tôi là thằng trả tiền rồi. Chíp bảo sau này ăn nên làm ra sẽ trả lại tiền cho tôi nên tôi mới đồng ý đi theo. Dù sao trong cái đám này có Chíp từng bán kính với đồng hồ nên cũng có tí kinh nghiệm, đỡ lo.
Trong lúc ăn tôi mới hỏi là cả bọn định bán cái gì thì mới ớ hết người ra. Tôi nhìn cô, cô lại nhìn sang tôi. Hóa ra mải bàn bạc chia nhau tiền lãi quên mẹ mất là bán cái gì. Tôi cũng đến cạn lời với đám startup rởm này.
Cuối cùng bọn nó quyết định bán hoa giấy sau vài gợi ý của tôi. Tôi làm mảng XD thật nhưng tôi nhanh nhạy trong mấy cái việc kinh doanh lắm.
Thế rồi cả chiều hôm đấy tôi phải ngồi lập kế hoạch cho bọn nó, từ nhập hàng ở đâu, bán thế nào, chạy quảng cáo ra sao. Nói chung tôi nghĩ hết cho rồi chỉ xách đít lên và liên hệ với các nguồn thôi.
Thế mà vẫn chưa hết. Cả đám góp vào được đâu đó gần 20tr, bà chị tôi nhà rõ giàu, ăn rõ nhiều góp ít nhất, thua cả 2 đứa em sinh viên của tôi. 20tr thì buôn bán cái nỗi gì. Chíp quyết định dốc vốn đầu tư vào đấy thêm 20tr nữa. Tôi giãy nảy như đỉa phải vôi, bảo tiền đấy tôi để dành cưới vợ đấy không mang đi phung phí được. Chíp ngọt nhạt hỏi…
– Thế anh có định cưới em không?
– Có chứ.
– Thế chẳng phải tiền đấy sau này cũng là của em hay sao. Giờ em mang đi đầu tư trước.
– Ơ.
Thế là tôi mất oan 20tr đầu tư vào một cái dự án biết trước là sẽ thất bại. Tôi biết vì bọn này nó lười lắm dăm bữa nửa tháng là chúng nó chán ngay.
Cả tuần sau nhà tôi thành bãi chiến trường. Chíp gọi thêm được vốn từ chỗ mẹ Vi, sao mẹ tôi máu mấy vụ này thế không biết chả hỏi han gì đầu tư luôn thành ra cứ làm xong là thỉnh thoảng em lại về đây để quân trận. Tôi gọi là quân trận vì nó cứ nhộn hết cả lên, tôi nhìn mà ngứa cả mắt. Được cái là tối em ngủ lại nên tôi cũng thơm lây. Chứ không thì tôi dẹp tiệm sớm.
Ban đầu bọn nó bán được nhiều đơn lắm. Là vì nhà tôi bất cứ ai có quan hệ họ hàng đều bị con em gái tôi gọi điện mời mọc, ỉ ôi đến phát phiền lên để rồi phải mua đại cho nó một món. Ngoài ra còn nguồn mua do chạy quảng cáo nữa. Nói chung là có tí lãi.
Không chỉ Chíp mà đứa nào cũng vênh vênh tự đắc với tôi, chê tôi tầm nhìn hạn hẹp, sau này đừng có mà thấy sang bắt quàng làm họ. Tôi tức lắm, tôi bảo để tôi chống mắt lên xem sao.
Có tí tiền lãi chẳng tái đầu tư mà bọn này rủ nhau ăn chơi đập phá hết để ăn mừng thắng lợi. Tháng sau lại bài cũ gọi điện năn nỉ nhưng nhà tôi chả ai mua cho nữa, vì mua về thì để ở đâu trong khi cái cũ còn mới nguyên. Tôi lại xúi bọn nó tăng tiền quảng cáo và mở rộng mặt hàng ra, ngoài hoa giấy thêm cả đồ decor trang trí phòng bếp nữa. Thế là tôi vẫn phải dính dáng vào cái nhóm này một tí, tôi lại cứu chúng nó một vụ.
Mấy tháng sau tôi bận việc công ty quá nên kệ mẹ bọn nó tự sinh tự diệt. Y như rằng vào một ngày mùa đông tôi thấy cả hội tụ tập ở nhà tôi tính tính toán toán. Một lúc sau thì thấy mặt nghệt ra. Tính cả hàng còn tồn dư đã lỗ quá nửa. Tôi biết ngay.
Tôi bảo thôi dẹp hoa hoét đi, chuyển sang món khác mà bán. Cả đám lại châu đầu vào bàn bạc, cuối cùng vẫn là nghe tôi, bán đồ ăn.
Tại vì chỗ nhà tôi, trên FB có mấy nhóm của khu dân cư mà loanh quanh khu đấy thì người đông ngang ngửa một phường. Bán đồ ăn chịu khó đăng lên nhóm thì ối người mua.
Nhưng mà tôi nhớ ra rồi bọn này có đứa dell nào biết nấu ăn đâu, thôi dẹp mẹ đi. Nhưng quá muộn, cả đám sống chết phải thử mới biết. Tôi đành tặc lưỡi. Lại bày cho bọn nó bán cái dễ nhất quả đất chính là bán lẩu.
Các ông dell tưởng tượng được đâu, 3 năm trước tôi đã nghĩ ra cái trò bán lẩu ăn liền này rồi đấy. Có khó gì đâu, đi siêu thị mua ít bò mỹ, gà ta, thêm ít há cảo, bò viên, cá viên rồi váng đậu chiên đóng vào một túi hút chân không cùng với ít rau củ thế là xong phần nhân. Nước lẩu thì còn dễ hơn, công thức đầy trên mạng ai order thì đun nóng là được. Mỗi set bán 149k, thêm thịt thì thêm tiền. Tôi còn đi xuống hẳn Thường Tín đặt cho bọn nó cả cái vỏ hộp cho chuyên nghiệp. Đây tôi làm cho hết rồi.
Ban đầu do lạ nên đắt như tôm tươi, tối đi làm về mệt vãi đái ra vẫn phải chạy đi ship đồ vì không có người. Sau tôi phải bắt con em tôi gọi đám bạn nó đến giúp vì tôi mệt quá, tôi bận yêu đương nữa không rảnh chạy đi ship đồ. Ông nào ở khu Linh Đàm có khi ăn lẩu của con em tôi rồi cũng nên.
Do không phải đầu tư chuyên nghiệp nên mỗi khi có đơn là bắt đầu nháo nhào lên. Đến Chíp cũng phải đứng bếp băm băm chặt chặt cho kịp hàng. Tôi nhìn cũng buồn cười. Nhưng cười to quá là em lườm, bắt ra giúp.
– Anh rảnh thế thì ra giúp mọi người đi.
– Gớm anh ngồi không chứ có bận gì, đi ship đồ đi.
… Bạn đang đọc truyện Gấu mẹ vĩ đại tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/05/gau-me-vi-dai.html
Tôi lúc đấy mắng mình ngu dã man, bày ra cái trò này để mang tội vào thân. Mà cái bán đảo Linh Đàm nhiều chung cư vcc, mình ở đấy bao nhiêu năm vẫn nhầm tòa. Hôm nào có đơn giao bên HH thì đợi thang máy mất mẹ nửa tiếng. Nhục thật.
Nhắc đến Chíp ở đây tôi lại nhớ ra chuyện này. Tôi kể không mang mục đích câu view đâu nhé tại tự nhiên tôi nhớ ra thôi. Hôm đấy tôi đứng nhìn em nấu nước lẩu. Không có đứa nào ở đây là tôi sẽ ôm eo em từ đằng sau để mơn trớn rồi đấy, vì em thơm quá. Em vừa đi làm về vẫn mặc nguyên bộ đồ công sở nữa thế là đủ lý do để kích thích tôi với thằng em tôi rồi. Tôi cứ le ve xung quanh em để hít hà để kiếm cớ chạm vào da thịt em. Tôi cứ lấy mặt dụi dụi vào cổ em như kiểu con mều nhà tôi hay làm với cái chân tôi vậy.
Và tôi thấy trên cổ em có một vết tím bầm như một đồng xu. Hickey. Tôi nghĩ ngay đến cái này. Thôi bỏ mẹ tôi rồi, tôi chỉ quen đi cắm sừng người ta chứ chưa từng bị cắm sừng bao giờ… à quên tôi bị một lần năm nhất rồi. Nhưng đây là Chíp nên tôi dell thể chấp nhận được.
Đang có nhiều người nên tôi không làm gì quá căng, phải bình tĩnh mới lĩnh được thưởng. Tôi vờ mượn điện thoại của em để chơi rồi chạy tót vào nhà kiểm tra.
Với kinh nghiệm của một fan tuoinung.com tôi bắt đầu check xem em đã đi những đâu, làm gì, liên lạc với ai trong những thời gian qua nhưng không có gì bất thường cả.
Chả nhẽ tình một đêm, thế thì còn cay hơn.
– Anh làm cái gì mà cầm điện thoại em vào đây thế. Nhỡ có khách gọi đồ thì sao.
– Em phản bội anh…
Tôi với tâm trạng rối bời pha chút nhục nhã gằn từng tiếng trong cổ.
– Anh hâm à, em phản bội anh bao giờ?
– Em còn cãi, dấu vết vẫn còn đây này, em giải thích đi.
Tôi vùng vằng chốt cửa vào để mấy bọn bên ngoài đỡ nghe thấy. Chuyện xấu này mà đồn ra chắc tôi chết vì nhục mất.
– Dấu gì?
– Dấu ở cổ em đấy. Hickey. Tình một đêm phải không? Tôi chua xót nói.
– Úi giời! Tưởng gì, em còn mấy vết nữa cơ, đây cho anh xem.
Chíp cởi áo ngoài ra quay lưng cho tôi xem, trên tấm lưng em đầy những vết tím kéo dài. Mặt tôi nghệt ra chả nhẽ bảo bối của tôi lại thích trò… Thôi tôi chả dám nghĩ.
– Anh nghĩ linh tinh cái gì đấy, hôm qua đi mưa về mẹ đánh cảm cho em, nay còn chưa tan vết.
– Thật à?
Chíp ngồi vào lòng tôi, mắt tôi đã ầng ậc nước chực khóc. Tôi nói điêu đấy, mắt tôi đầy vẻ nam tính hút hồn.
– Anh ghen à, hôm qua em kêu mệt rồi còn gì.
… Bạn đang đọc truyện Gấu mẹ vĩ đại tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/05/gau-me-vi-dai.html
– Lại còn nói hickey, anh thích không để em làm cho.
Tôi cũng chỉ đợi có thế để nguyên em trong bộ quần áo công sở mà vùi mặt vào ngực em hít hà. Có một chút mùi của nước lẩu nhưng tôi mặc kệ. Chíp cũng ôm chặt lấy tôi thở dốc. Vì đang có người ở ngoài nên tôi hết sức nhẹ nhàng mơn trớn. Kích thích quá, mấy trò này tôi thích lắm.
– Chị Chíp ơi có đơn này.
Giọng con em gái tôi, cay thật đơn dell gì giờ này, đang giây phút quan trọng.
– Minh ra ngoài giúp em nhé.
– Em bảo hickey cơ mà.
– Lúc khác, em nhớ rồi…
– Mặc cả bộ công sở này nữa nhé…
– Vâng.
Chíp cười rất ma mị nhé. Em lấy bộ quần áo bóng đá của tôi mặc vào và ra ngoài. Tôi ra sau vì thằng em tôi nó không chịu xuống.
Sau tôi cũng được em thực hiện lời hứa. Hôm nào mưa lạnh tôi kể cho các ông nghe.
Vụ bán lẩu kéo dài được đến mấy tháng thì sập tiệm vì dịch vụ bên tôi kém quá, thằng shipper chính là tôi hay thái độ với khách hàng, nếu là nam thì mặt nặng mày nhẹ, là nữ thì mắt sáng rực như đèn pha nên khách ít dần.
Hội đồng quản trị cũng cả thèm chóng chán nên giải tán, chia nhau cục nợ to đùng vì cứ ế là mang đồ ra ăn. Mỗi người được cả mảng mỡ bụng cùng ít kinh nghiệm buôn bán online.
Cử nhân kinh tế mảng quản trị kinh doanh nhà tôi từ bỏ ước mơ khởi nghiệp cùng FB. Nó lại suốt ngày đi nhảy nhót.
Thế mà nó lại làm ra tiền từ cái việc vô bổ đấy.
Số là con này nó nhảy nhót hay lắm, có cả cái nhóm gì mà hay lên bờ hồ múa quạt mỗi khi cuối tuần đấy. Một hôm tôi bảo với nó là mày đừng có nhảy ầm ầm trong nhà nữa để cho con mèo nó ngủ thì nó cãi. Tôi bảo hay mày ra công viên dạy các bà các cô tập aerobic đi. Thế là nó sáng mắt lên.
Mấy hôm sau chúng nó mở lớp dạy nhảy cho đủ loại thành phần từ bé đến lớn. Tôi chỉ tư vấn một chút đỉnh. Đến giờ cái trung tâm đấy vẫn hoạt động, con em tôi thì ra trường làm luôn ở đấy. Sắp tới có khi nó đi tham gia Shark tank phiên bản VTV3 thật chứ chẳng đùa.
Chíp nhà tôi cũng ủng hộ một slot. Tôi ưng lắm vì em ăn nhiều lẩu quá bụng mỡ, mỗi lần tôi xoa bụng cho em cứ thấy ngán. Với lại thỉnh thoảng có 2 đứa em nhảy nhót cho tôi xem cũng vui. Tôi gạ em làm cái cột không biết em có cho tôi một trận không nhỉ?