Phần 90
Bá Vũ Điện hoành tảo hư không, Lạc Nam chắp tay đứng thẳng trên đỉnh đại điện, sau lưng chính là Loạn Thuỳ Trân và Minh Hà…
Với thực lực có thể chống lại Thần Đạo hiện tại của hắn không cần thiết phải che giấu hành tung… gặp Thần Đạo Viên Mãn đánh không lại vẫn có thể bỏ chạy.
Huống hồ hắn bái phỏng thế lực của hồng nhan để tính chuyện phu thê, phải đường đường chính chính… không thể cứ lén lén lút lút như trộm được.
Nơi đầu tiên Lạc Nam hướng đến chính là Tam Đạo Môn, mục đích là gặp họa Thần Đạo Chủ.
Nói gì thì nói, họa Thuỷ là nữ nhân đã trao thân cho hắn, tuy trong lòng hắn các nàng đều quan trọng như nhau, nhưng về tình về lý thì vẫn nên sủng ái họa Thuỷ hơn một chút.
Rất nhanh, Tam Đạo Môn đã hiện ra trong tầm mắt…
Địa bàn của Tam Đạo Môn nhìn từ xa giống như ba ngọn núi lớn tựa lưng vào nhau cấu thành, mỗi một ngọn núi ứng với địa bàn của một Đạo Thống.
Trong đó có họa Thần Sơn của họa Thần Đạo Thống, Thi Thần Sơn của Thi Thần Đạo Thống và Lập Thể Sơn của Lập Thể Đạo Thống.
Tại Tam Đạo Môn, Lập Thể Đạo Kinh là môn công pháp khiến Lạc Nam cũng phải thèm thuồng… việc có thể không ngừng lập ra thể chất cho bản thân thật sự rất ấn tượng.
“Kẻ nào đến gần Tam Đạo Môn chúng ta?”
Cảm ứng được động tĩnh, có đệ tử canh giữ của Tam Đạo Môn lớn tiếng quát.
Tuy rằng đẳng cấp của Bá Vũ Điện không có cao, nhưng vẻ bề ngoài lại vô cùng bá khí, trong lúc hành tẩu hùng hồn vô cùng, động tĩnh cực kỳ to lớn, Hoàng Vũ Bá Long như đi đánh trận.
“Thiếu chủ của ta – Lạc Nam đến bái phỏng họa Thần Đạo Thống, mong các vị bẩm báo một tiếng.” Loạn Thuỳ Trân thanh lãnh ứng tiếng, giọng nói tuy trong trẻo nhưng lan tỏa khắp thương khung, trăm vạn dặm Tam Đạo Môn đều có thể nghe thấy.
“Lạc Nam?!” Từ trên xuống dưới Tam Đạo Môn nhất thời hít một ngụm khí lạnh.
Trong nháy mắt, vô số đệ tử như ong vỡ tổ bay lên không trung, đứng trên các ngọn núi hùng vĩ hướng mắt nhìn về phía Bá Vũ Điện.
Cái tên Lạc Nam này đang dần dần trở thành một đoạn truyền kỳ ở Đạo Giới, những chiến tích của hắn từ khi xuất hiện đến nay đều có thể khiến vô số tu sĩ bàn luận say sưa.
Độc chiến chư thiên kiêu tại Thiên Cảnh, lấy truyền thừa nghênh ngang rời đi.
Xông Vô Minh Mộ Địa thu Kiếm Thần truyền thừa, quậy tung Đạo Quốc… ngay cả Loạn Đạo Quốc Chủ và hơn mười vị Quốc Chủ hiện thân cũng không thể bắt giữ, đích thân nhân vật trong truyền thuyết là Phá Đạo Hội Trưởng ra tay bảo hộ.
Nhân vật như vậy xưng là vô địch trong cùng thế hệ cũng không quá đáng, vậy nên hầu hết đệ tử của Tam Đạo Môn đều muốn chứng kiến người thật một lần.
“Lạc Nam, ngươi tới đúng lúc lắm!”
Đúng lúc này, có cổ khí thế Thiên Đạo Viên Mãn từ bên trong Lập Thể Sơn nổ ra kèm theo đó là tiếng cười ngạo nghễ.
Một thân ảnh phóng lên tận trời, diện mục bất phàm, áo bào xanh thẳm… chính là sư huynh Lâm Thiên của Lập Thể Đạo Thống.
Từ lần trước để Lạc Nam thoát thân ở Thiên Cảnh, Lâm Thiên vẫn luôn muốn tái chiến một trận nhưng chưa có cơ hội.
Việc bị Lạc Nam vượt cấp chiến đấu chính là cái gai trong lòng hắn, Lâm Thiên trong thời gian quan vẫn luôn nỗ lực tu luyện, dựa vào thiên phú của hắn và nội tình của Lập Thể Đạo Thống, chiến lực gia tăng rất nhanh, khí thế của một Thiên Đạo Viên Mãn lúc này đã minh chứng cho điều đó.
Hiện tại Lạc Nam tìm đến tận cửa, Lâm Thiên làm sao có thể bỏ qua?
“Kiếp Thiên Đạo Thể – Ma Thần Đạo Thể!”
Lâm Thiên ngửa đầu thét gào, trực tiếp kích hoạt hai loại Đạo Thể gia tăng chiến lực khủng bố.
Kiếp Thiên Đạo Thể triệu hoán Thiên Đạo Kiếp trên bầu trời hàng lâm, Ma Thần Đạo Thể khiến Lâm Thiên có được khí thế của một vị Ma Thần Đạo, Ma Lực tung hoành, tóc dài tung bay, hai mắt đỏ ngầu uy phong lẫm liệt.
Người sở hữu Ma Thần Đạo Thể có được Ma Cốt, Ma Tâm, Ma Nhãn, Ma Văn, Ma Thế…
Hai loại thể chất kết hợp, Lâm Thiên như một vị Ma Thần, quanh thân là Ma Lôi cuồng loạn, thực lực cực kỳ kinh khủng.
“Ăn ta một chưởng!” Lâm Thiên hưng phấn tru lên:
“Ma Thần Thiên Kiếp Chưởng!”
Một chưởng bao phủ bầu trời, ma lực đen kịch và thiên kiếp ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ, chấn động bốn phương đánh thẳng đến vị trí của Lạc Nam.
“Hít… thực lực của sư huynh quá khủng bố rồi.”
Các đệ tử Tam Đạo Môn chứng kiến thủ đoạn của Lâm Thiên đều nhao nhao thán phục.
“Đương nhiên, ngay cả Bùi Vũ của Độ Đạo Môn cũng phải e ngại sư huynh đến ba phần đấy.”
Vô số nữ đệ tử đầy mặt sùng bái, chỉ hận không thể lập tức ôm ấp yêu thương sư huynh của mình.
Lạc Nam nhìn thế công của Lâm Thiên, trong lòng mỉm cười nhàn nhạt…
Năm đó tại Thiên Cảnh, đối mặt một chưởng như thế này hắn phải toàn lực chống lại.
Nhưng giờ thì đã khác…
Trước một chưởng kinh hoàng, Lạc Nam nhẹ xoè bàn tay.
Trong lòng bàn tay của hắn, một đoá hoa tinh xảo, diễm lệ, nhỏ nhắn uyển chuyển chậm rãi hình thành và xoay tròn.
Khi Ma Thần Thiên Kiếp Chưởng tiếp cận, Lạc Nam chỉ nhẹ nhàng thả cho đoá hoa trôi đi…
Đoá hoa Bỉ Ngạn lướt đi như gợn sóng trên bầu trời, so với Ma Thần Thiên Kiếp Chưởng… kích thước Bỉ Ngạn Hoa nhỏ như một con kiến đang đối mặt với một con voi vậy.
Thậm chí rất nhiều đệ tử phải xoa xoa mắt, cố gắng lắm mới có thể nhìn thấy sự tồn tại của nó…
“Đùa sao? Làm sao chống lại?”
Ma Thần Thiên Kiếp Chưởng tỏa ra sự phẫn nộ của thiên kiếp, tỏa ra sự cuồng bạo của ma lực như muốn nhấn chìm, hai loại kết hợp như có thể huỷ diệt mọi thứ cản đường.
Còn đoá hoa nhỏ bé kia lại vô hại một cách lạ kỳ, có lẽ dùng để đưa tặng, lấy lòng nữ nhân thì tạm được…
Trong ánh mắt của đám đông… Ma Thần Thiên Kiếp Chưởng bao trùm Bỉ Ngạn Hoa trong lòng bàn tay, như sóng thần nuốt chửng một giọt nước, hoàn toàn không để lại chút gợn sóng nào.
“Quả nhiên.” Các đệ tử Tam Đạo Môn âm thầm tức giận, chẳng lẽ Lạc Nam khinh thường sư huynh của mình nên đùa giỡn, không chịu dốc thực lực chân chính?
BÙM!
Một vụ nổ kinh hoàng xém chút chấn hàng vạn sinh linh thổ huyết.
Chưởng pháp khổng lồ nát tan thành từng mảnh từ bên trong…
Ánh sáng mỹ lệ chiếu rọi thiên địa từ đoá hoa mỹ lệ kia chiếu rọi chân trời… lấy nó làm trung tâm, không gian sụp đổ, lực lượng bá đạo quét ngang bốn phương tám hướng…
Bỉ Ngạn Hoa vẫn cứ trôi nổi giữa bầu trời, chỉ là Ma Thần Thiên Kiếp Chưởng đã biến mất tự bao giờ.
Tĩnh… toàn trường tĩnh lặng đến cực điểm.