Phần 85
Lạc Nam theo Hương Trà xé rách không gian, đi đến một khu vực hoang vắng, cụ thể là Yên Vụ Sơn Mạch… nơi lần đầu tiên hắn gặp được họa Thuỷ.
“Bắt đầu đi, cẩn thận coi chừng tan xác.” Hương Trà nhếch miệng cười.
“Hừ, sư tỷ ngươi nghĩ đệ yếu đến vậy sao?” Lạc Nam không phục hừ một tiếng.
Dù hắn biết Bạo Thần Thổ rất lợi hại có thể bạo tạc cả Thần Đạo, nhưng đừng quên số lượng Thần Đạo Cảnh ngã xuống trên tay hắn cũng không ít rồi, chưa biết ai sợ ai đâu.
“Bạo Chủ lên!” Hương Trà lười nói nhảm, trực tiếp ra lệnh cho cận vệ mới của mình.
Nàng biết Lạc Nam là Bá Chủ của Ngũ Châu Tứ Vực, cho nên đặt tên cho cận vệ trung thành của mình là Bạo Chủ vì nó được nặn ra dựa vào dáng vẻ của hắn.
ẦM ẦM…
Bạo Chủ nhấc chân bước từng bước nặng nề lên phía trước, những văn tự cổ xưa bên trên chiến giáp bỗng nhiên tỏa sáng, lực lượng cuồng bạo hội tụ vào lòng bàn tay, ngang tàn chưởng ra.
BÙM!
Một vụ nổ kinh khủng từ lòng bàn tay bắn phá điên cuồng, nhắm thẳng vào thân thể Lạc Nam.
Lạc Nam tóc gáy dựng đứng, một cảm giác nguy hiểm báo động dâng trào.
PHỐC!
Cơ thể hắn chia năm xẻ bảy trước vụ nổ kinh hoàng, bầu trời rạn nứt, đại địa dưới chân lưu lại thung lũng sâu vạn trượng…
“Ực…”
Lạc Nam nuốt một ngụm nước bọt, bản thể xuất hiện ở một nơi khác, cũng may vừa rồi có Hình Nhân Hắc Ám chết thay cho hắn.
“Thế nào? Sao lại né tránh? Biết sợ rồi à?” Hương Trà cười thích thú.
“Hừ, đệ chưa kịp chuẩn bị thôi!” Lạc Nam bất mãn quát lên:
“Ăn ta một chưởng!”
Càn Khôn Oanh Thiên kích hoạt, Bá Lực Chưởng ngưng tụ giữa hai lòng bàn tay, mang theo sóng xung kích bắn về phía Bạo Chủ.
Nhưng trước Bá Lực Chưởng của Lạc Nam, Bạo Chủ chỉ nâng lên một tay, lại chưởng ra một vụ nổ long trời lỡ đất.
ĐÙNG!
Bá Lực Chưởng của Lạc Nam bị đánh đến nổ tung, vụ nổ của Bạo Chủ vẫn một đường oanh tạc về phía hắn.
“Bại cho ta!”
Lạc Nam điều động ba vạn hành tinh, Bỉ Ngạn Hoa nở rộ trên lòng bàn tay, Bá Lực ngưng tụ.
“Hoa Tàn Thế Vẫn!”
Hắn ném ra đoá hoa ẩn chứa sức mạnh cuồng bạo của mình.
OÀNH…
Hoa Tàn Thế Vẫn nở rộ, dư ba quét ngang như có thể diệt thế, trực tiếp đàn áp vụ nổ của Bạo Chủ.
Lạc Nam nở nụ cười đắc ý, bất quá khoảnh khắc tiếp theo khiến hắn trừng mắt nhìn.
Bạo Chủ điên cuồng vung tay, hai cánh tay của nó không biết mệt mỏi liên tục chưởng ra.
Mỗi một lần chưởng là phát ra một vụ nổ tung, văn tự cổ luân chuyển trên áo giáp đen của nó ngày càng sáng rực…
Hơn mười chưởng, mười vụ nổ đi kèm, phô thiên cái địa, xé tan Hoa Tàn Thế Vẫn mỹ lệ một cách dễ dàng.
Lạc Nam bị vô vàn vụ nổ bao trùm, không gian xung quanh đổ nát, đại địa dưới chân tan biến…
Hắn phải kích hoạt Vạn Cổ Bất Hủ Thân để bảo vệ toàn thân.
OÀNH OÀNH…
Nhưng trước nguồn năng lượng táo bạo và khủng khiếp từ các vụ nổ, Bất Hủ Kinh Văn cũng nhanh chóng có dấu hiệu ảm đạm, tùy thời sụp đổ.
“Loạn Cổ Bá Thế!”
Lạc Nam kiệt ngạo thi triển át chủ bài, Loạn Cổ Bá Thể hình thành thế giới bảo vệ xung quanh, như một khu vực bất khả xâm phạm chống lại các vụ nổ.
Các vị Chí Tôn Pháp Tướng trong đan điền mở mắt vận chuyển lực lượng, liên hợp cùng ba vạn hành tinh…
Bỉ Ngạn Hoa nở rộ khắp toàn thân.
Nghịch Thần Thủ lấp lánh, Chư Thần Hoàng Hôn buông xuống gia tăng số lượng Vực, tất cả dồn nén vào nắm tay.
“Tổ Long Song Trảo!”
Lạc Nam cất tiếng thét dài, hai cánh tay hóa thành Tổ Long Trảo mang theo tất cả sức mạnh hung hăng chưởng đến.
Bạo Chủ không chịu thua kém, cũng dốc hết lực lượng cuồng bạo của mình chưởng ra ngạnh kháng.
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…
Vạn dặm Yên Vụ Sơn Mạch hóa thành phấn vụn…
Tổ Long Song Trảo bá đạo đẩy lùi những vụ nổ, vuốt rồng xuyên qua dư chấn chụp thẳng vào cơ thể Bạo Chủ…
RĂNG RẮC…
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, từng phiến vảy rồng sụp đổ, Nghịch Thần Thủ ảm đạm phai mờ, đôi tay Lạc Nam rỉ máu, đau nhức kịch liệt…
Cũng may có Bá Cốt gia cố bên trong, bằng không đôi tay của hắn đã hoàn toàn sụp đổ.
Hiển nhiên dù thành công phá tan các vụ nổ do Bạo Chủ liên tục đánh ra, hắn vẫn bị tổn thương nặng nề…
“Được rồi.” Hương Trà hài lòng gật đầu:
“Sức mạnh của Bạo Chủ vẫn chưa đạt như mong đợi, tuy nhiên có thể ép ngươi đến mức như thế cũng đáng giá rồi.”
Lạc Nam rụt hai tay lại, Bất Diệt Viêm thiêu đốt cố gắng làm lành vết thương, hắn bất đắc dĩ nói:
“Thì ra tỷ đã đột phá Thần Đạo.”
Nghịch Thế Thần Thông – Luyện Thổ Thành Binh chỉ có thể nặn ra đám thổ binh có tu vi sánh ngang với bản thể trở xuống.
Vừa rồi chiến với Bạo Chủ, hắn cảm giác được Bạo Chủ có khí tức của Thần Đạo Sơ Kỳ, điều này chứng minh Hương Trà kém nhất cũng đã là Thần Đạo Sơ Kỳ rồi… hoặc có thể là hơn thế.
Tốc độ thăng tiến như thế cũng không đáng kinh ngạc, bởi vì kiếp trước của nàng chính là đại năng khủng bố a, có khi tâm cảnh đã đạt đến mức độ không cần phải hóa phàm.
“Thực lực của ngươi cũng vượt trên dự kiến của ta, vốn tưởng rằng Bạo Chủ có thể áp đảo được ngươi.” Hương Trà tán thưởng nhìn hắn.
Việc Lạc Nam sáng tạo ra được Loạn Cổ Bá Thế nằm ngoài dự kiến của nàng… cũng chính cái Loạn Cổ Bá Thế này góp phần rất lớn vào việc hắn có thể chống lại Bạo Chủ.
“Haha, cũng nhờ hảo sư tỷ ân cần dạy dỗ.” Lạc Nam cười tủm tỉm chạy đến nắn nắn bóp bóp bả vai cho nàng, hận không thể ôm sư tỷ hôn một ngụm.
Nếu không có nàng chỉ điểm đến Vô Minh Mộ Địa một chuyến, hắn làm sao có được truyền thừa của Loạn Phàm, làm sao có được mấy vị Kiếm Thị cường đại hỗ trợ, làm sao có được Loạn Thần Kiếm.
Chưa kể nàng còn luyện cho hắn một đám Đạo Mộc Nhân, để các thê tử sử dụng thuận lợi vượt kiếp…
Dù không biết sư tỷ có mục đích gì, nhưng nàng chỉ điểm và chiếu cố hắn là sự thật, nàng có địa vị rất đặc biệt trong lòng hắn.
Nói đến cũng là Đào Hoa Dược Thuỷ mà Hệ Thống cung cấp chưa từng khiến hắn thất vọng.
“Được rồi đừng nịnh nọt, trở về thôi!”
Hương Trà phất tay, tạo ra một vết rách không gian lôi hắn bước vào.
Lạc Nam ánh mắt lấp lóe, vậy là ngoại trừ khả năng nặn đất và điều khiển các sợi chỉ thì Không Gian Chi Lực của nàng cũng rất đáng gờm.
Thật sự không biết vị sư tỷ này của mình còn bao nhiêu con bài chưa lật.
Hai người về Thanh Trà Sơn như chưa có gì xảy ra, Hương Trà đã thu hồi Bạo Chủ vào Nhẫn Trữ Vật.
Nó cũng chỉ như một khôi lỗi mà thôi, bất quá là khôi lỗi được nặn từ Nghịch Thế Thần Thông bằng nguyên liệu được xưng là cấm vật.
Thử tưởng tượng mang Ngân Khôi và Kim Khôi chiến với Bạo Chủ, Lạc Nam cam đoan kết cục của hai chúng nó sẽ là những mảnh vụn.
“Đúng rồi, vì sao không nhìn thấy Không Mộc tiền bối?” Lạc Nam hiếu kỳ hỏi.
“Sư phụ đã ra ngoài truy cầu con đường thành thần của bà ấy, có lẽ sẽ mất khá nhiều thời gian.” Hương Trà lười biếng vươn vai:
“Bổn sư tỷ đi ngủ, nặn cục Bạo Thần Thổ cũng khiến ta có chút mệt mỏi.”
“Có cần người làm ấm giường không?” Lạc Nam nháy mắt nói.
“Cút đi!” Hương Trà vung chân đạp hắn.
Lạc Nam cười haha, cũng xách mông trở về động phủ của mình…
Hắn ngã lưng nằm lên giường, nhìn Thanh Sinh Đạo Tuyền còn ở bên cạnh, trong lòng dâng lên cảm khái vô hạn…
Lần đầu tiên ở nơi này hắn còn chưa đột phá Đạo Cảnh… hiện tại quay về, hắn đã là Sát Chiến Điện Chủ, Hải Nam Giáo Chủ, có được cơ nghiệp không tồi, có khả năng chống lại Thần Đạo Cảnh.
Ở động phủ quen thuộc của mình, bất tri bất giác Lạc Nam dễ dàng chìm vào giấc ngủ một cách ngon lành…
“Ngươi… chính là ngươi!” Một thanh âm kích động lại mang hàm ý khẳng định vang lên trong đầu…
“Là kẻ nào?” Tiềm thức của Lạc Nam vô thức đáp lại.
“Chung Cực Chi Chiến…” Thanh âm tiếp tục thì thào:
“Giải thoát cho ta… ngươi là kẻ duy nhất có khả năng đó!”
“Các hạ là ai?” Linh hồn của Lạc Nam trở nên ngưng trọng.
“Không thể nói… không thể nói…”
Một mảng hình ảnh mơ mơ hồ hồ truyền thẳng vào đại não…
Ức vạn tinh thần nổ tung, trăng và sao cùng rung chuyển, hỗn độn sụp đổ, những bóng lưng vừa lạ lẫm vừa quen thuộc… có nam, có nữ, nhưng lại không rõ ràng đó là ai với ai.
PHỐC!
Lạc Nam bỗng nhiên ho ra một ngụm máu tươi, bật người ngồi dậy.
“Phù… phù… phù…” Hắn thở hổn hển, toàn thân đầm đìa mồ hôi, sóng lưng lạnh buốt.
“Cái quỷ gì? Là ác mộng sao?” Lạc Nam lẩm bẩm, sau đó mãnh liệt lắc đầu.
Không có khả năng hắn mơ thấy ác mộng…
Đạt đến cấp độ của hắn, tâm cảnh đã sớm vững vàng như bàn thạch, kinh qua vạn kiếp luân hồi với những điều kinh khủng nhất, ngay cả Thần Đạo Cảnh là tồn tại đứng đầu thiên địa cũng đã ngã xuống trong tay hắn, tại sao hắn có thể bị ác mộng được?
Điều này quá vô lý, không có nguyên nhân sâu xa bên trong là không thể nào…
Hơn nữa những thứ vừa rồi quá mức mơ hồ, làm sao có thể khiến nội tâm của hắn cảm thấy sợ hãi?
Nhưng cái cảm giác khó chịu, bất an vẫn thật lâu không thể tán đi…
Lau đi vết máu trên khóe miệng, Lạc Nam lập tức hướng Thiên Cơ Lâu ra lệnh:
“Dò xét giấc mơ bí ẩn vừa rồi cho ta!”
“KENG, không đủ Điểm Danh Vọng.” Thiên Cơ Lâu vô cảm đáp lại.
Lạc Nam hít một ngụm khí lạnh, như vậy càng có thể khẳng định vừa rồi không đơn thuần chỉ là một giấc mộng mơ hồ…
Nhưng tại sao lại xuất hiện trong đầu của hắn?
“Kim Nhi… nàng có biết chuyện gì vừa rồi?” Lạc Nam nhịn không được hỏi tuyệt thế mỹ nhân kiều tiểu đang trôi nổi trước mặt mình.
“Công tử chưa thể biết được.” Kim Nhi lắc đầu áy náy.
Lạc Nam thở ra một ngụm khí lạnh… cố gắng sắp xếp, hồi tưởng lại những gì vừa xảy ra.
Rốt cuộc là thần thánh phương nào, vậy mà có thể truyền đạt những thứ mơ hồ vào tâm trí của hắn khi hắn ngủ say?
“Khoan đã, lần trước ta cũng ngủ ở Đạo Vực nhưng không xảy ra tình huống này… chẳng lẽ có liên quan đến Đạo Địa?” Lạc Nam ánh mắt lóe lên, suy đoán từng tia manh mối.
Chung Cực Chi Chiến là cái gì? Giải thoát là sao? Vì sao nhận định bản thân mình là kẻ duy nhất?
Mình có được năng lực gì? Hơn nữa đối phương vì sao nhận thức được mình?
Trong lòng không thể bình tĩnh, hắn tìm sang động phủ của Hương Trà đi thẳng vào vấn đề:
“Sư tỷ, Chung Cực Chi Chiến là cái gì?”
“Chưa từng nghe qua.” Hương Trà lắc lắc đầu, chớp chớp mắt:
“Ngươi nghe được cái này từ đâu?”
“Có người báo mộng.” Lạc Nam đáp.
Hương Trà dùng ánh mắt như nhìn tên ngốc xem lấy hắn.
Lạc Nam biết không dễ để nàng tin tưởng, hắn chỉ vào cằm mình nói:
“Tỷ xem, ta vừa rồi nằm mộng còn thổ huyết, vết máu lưu lại đây này.”
“Điều gì nên đến thì sẽ đến, thay vì tìm hiểu khi bản thân còn chưa đủ khả năng… vậy tại sao không nâng cao thực lực, đến lúc đó có bí mật gì ở Nguyên Giới này thoát khỏi tầm mắt của ngươi?” Hương Trà khuyên bảo.
Lạc Nam cười khổ lắc đầu, hít sâu một hơi để bình ổn tâm tình, hắn cảm giác được Hương Trà có thể sẽ biết được thứ gì… nhưng nàng cố tình giả ngu, không muốn nói cho mình biết sự thật.
Đã rất lâu rồi mới có chuyện xảy ra đột ngột khiến tâm cảnh của hắn dao động đến như vậy, hơn nữa còn chưa thể giải thích rõ ràng nguyên nhân.
Với số Điểm Danh Vọng hiện tại vẫn không đủ để dò xét, vậy khả năng đúng như Hương Trà nhận định, hắn còn chưa đủ thực lực để tìm hiểu sâu xa hơn… tốt nhất là cứ tạm thời lờ đi, gia tăng tu vi mới là vương đạo.
“Được rồi, đệ đi bái phỏng Toàn Chức Đạo Thống một chuyến đây, sắp tới còn tham gia Bách Đạo Đại Hội.” Lạc Nam lấy lại bình thản nói.
“Đi thôi!” Hương Trà phất phất tay.
Sau khi Lạc Nam rời khỏi động phủ, Hương Trà híp mắt lại như có thể nhìn xuyên thời không hướng về một nơi… nở nụ cười thần bí:
“Cũng rất biết chọn người đấy.”