Phần 8
Bên trong Sát Chiến Điện, Lạc Nam có chút lười biếng ngồi trên bảo tọa, bắt đầu suy tính kế hoạch đối phó những mục tiêu kế tiếp.
Hiện tại Chiến Pháp Đạo Chủ và Sát Pháp Đạo Chủ đã bị giải quyết, bất quá đây là hai con hàng yếu nhất trong số những mục tiêu lần này.
Các mục tiêu còn lại lần lượt là Ngự Long Công Chúa, Bách Thú Tộc Trưởng, Thần Hoả Đạo Chủ và lão quốc chủ của Loạn Đạo Thần Quốc… đa số đều là Thần Đạo Hậu Kỳ, Ngự Long Công Chúa so với Thần Đạo Hậu Kỳ càng khó đối phó hơn.
Ở trong cảnh giới Thần Đạo, chênh lệch mỗi một tiểu cảnh đã như chênh lệch giữa trời và đất.
Yểm Ma Đại Trưởng Lão và Nhị Trưởng Lão có tu vi Hồn Thần Đạo Hậu Kỳ nên trước đó dễ dàng làm thịt Vương Tùng và Tuần Lâm, nhưng khi gặp phải cường giả trong cùng cấp, muốn ám sát sẽ khó khăn hơn rất nhiều, hoàn toàn là hai khái niệm.
Thậm chí Tam Trưởng Chỉ chỉ là Hồn Thần Đạo Trung Kỳ sẽ không thể giúp được gì trong lúc này, bởi vì tu vi thấp hơn nên khi vừa đến gần sẽ lập tức bị mục tiêu cảm ứng được.
“Yểm Thiếu, dựa vào tin tức tình báo vừa truyền về… Bách Thú Tộc Trưởng, Thần Hoả Đạo Chủ đã trở về thế lực của bọn hắn và tuyên bố bế quan.” Yểm Ma Tam Trưởng Lão chắp tay nói:
“Riêng chỉ có Ngự Long Công Chúa là đang tiêu dao tự tại, còn lão quốc chủ của Loạn Đạo Thần Quốc còn đang canh giữ bên ngoài khách điếm.”
“Tạm thời loại Ngự Long Công Chúa và lão già quốc chủ sang một bên.” Lạc Nam vuốt cằm:
“Có cách nào lẻn vào Bách Thú Tộc và Thần Hoả Đạo Thống hay không đây?”
“Việc này có chút khó khăn, bởi vì đây đều là hai thế lực lớn, sợ rằng có Trận Pháp cao cấp bao trùm, chúng ta vừa lẻn vào sẽ bị Trận Pháp báo động.” Yểm Ma Đại Trưởng Lão nói.
Tuy rằng là thế lực sát thủ hàng đầu nhưng Yểm Ma Điện còn chưa đủ khả năng xâm nhập thẳng vào hang ổ và đoạt mạng của Thần Đạo Cảnh Hậu Kỳ một cách bí mật, nếu như làm được điều nghịch thiên đó… Yểm Ma Điện đã sớm thống nhất Đạo Giới, cần gì phải làm sát thủ?
“Thần Hoả Đạo Thống hiện chưa có cách… nhưng chỗ Bách Thú Tộc có thể nhờ đến Cam Đại Miêu.” Bích Tiêu trong Phá Đạo Lệnh truyền âm.
Tại buổi đấu giá, Bách Thú Tộc Trưởng đã đạt được thi thể không đầu của Thượng Cổ Vu Thần, mà thế lực này đã sớm muốn chống lại Phá Đạo Hội… Bích Tiêu đương nhiên không hy vọng Bách Thú Tộc Trưởng mạnh lên.
Ngược lại Cam Đại Miêu đang là Đại Trưởng Lão của Bách Thú Tộc, nếu như có thể nhân cơ hội này mượn tay ba vị trưởng lão của Yểm Ma Điện giải quyết Bách Thú Tộc Trưởng, Cam Đại Miêu sẽ nắm giữ quyền lực tối cao của Bách Thú Tộc.
Chỉ cần như thế, Bách Thú Tộc từ thế lực đối địch sẽ lập tức trở thành thế lực đồng minh của Phá Đạo Hội.
Chuyện tốt như vậy cớ sao lại không làm?
Nếu như Lạc Nam không trở thành Yểm Thiếu, căn bản không thể phát động kế hoạch loại bỏ Bách Thú Tộc Trưởng, bởi vì Phá Đạo Bát Lão mỗi người có một nhiệm vụ ở từng nơi khác nhau, ngày thường cực khó tập hợp… mà một mình Cam Đại Miêu thì không đủ sức.
“Nàng giúp ta liên hệ vị Cam Đại Miêu!” Lạc Nam nhờ vả.
Bích Tiêu đồng ý gật đầu.
Lạc Nam nói với ba vị trưởng lão: “Bổn thiếu sắp có phương pháp lẻn vào Bách Thú Tộc, đến lúc đó sẽ báo cho ba vị, hiện tại các ngươi có thể tự do.”
“Được rồi, chúng ta chờ tin của Yểm Thiếu.” Ba vị trưởng lão tuân lệnh, liền như u linh tan biến mất dạng.
Lạc Nam lúc này chỉ còn lại một mình, dự định làm một ít việc không muốn cho người khác biết.
Bất quá lúc này Nhị Trưởng Lão Vương Long tiến vào bẩm báo:
“Bẩm Điện Chủ, không biết ngài định xử lý thế nào đệ tử và hậu nhân của Vương Tùng?”
Lạc Nam hỏi: “Có mấy người?”
“Bẩm điện chủ, Vương Tùng có một nữ nhi và một nam đệ tử.” Vương Long chắp tay nói.
Hai người này trước đây là Thiếu Thần Nữ và Thiếu Thần Tử của Chiến Pháp Đạo Thống, vẫn chưa hay biết việc Vương Tùng đã bị Lạc Nam thế vào.
“Cứ thu lấy Linh Hồn Bổn Nguyên của bọn hắn, thân phận giữ nguyên để tránh bị ngoại nhân nghi ngờ.” Lạc Nam thuận miệng phân phó.
“Tuân mệnh.” Vương Long cung kính rời đi.
Lạc Nam nhếch mép, lấy ra thi thể của Vương Tùng, Tuần Lâm và Sát Pháp Đại Trưởng Lão – Tuần Liệt, ba vị Thần Đạo Cảnh cường giả.
Bá Đạo Quy Tắc triển khai, Lục Đạo Luân Hồi Tâm kích hoạt mở ra Quỷ Đạo, Lạc Nam sử dụng thủ đoạn độc đáo của Vong Linh Quỷ Tộc:
“Vong Linh trỗi dậy!”
Vong Linh trỗi dậy của Vong Linh Quỷ Tộc thật ra không đủ khả năng triệu hồi vong hồn của Thần Đạo Cấp Cường Giả… nhưng mà Lạc Nam lại kết hợp với Bá Đạo Quy Tắc có thể thay đổi cả quy luật, đương nhiên là dễ dàng thành công.
Rất nhanh, Vong Linh của Vương Tùng, Tuần Lâm và Tuần Liệt đồng loạt xuất hiện, cung kính quỳ gối trước mặt hắn, đồng thanh hô vang:
“Tham kiến chủ nhân.”
Lạc Nam đánh giá khí tức của bọn hắn, quả nhiên so với khi còn sống yếu hơn rất nhiều.
Trong đó Vương Tùng và Tuần Lâm tu vi rơi xuống Thần Đạo Sơ Kỳ, còn Tuần Liệt chỉ còn là Bán Thần Cảnh.
“Giao cho ngươi thăng cấp Thần Chiến Khôi.” Lạc Nam lấy ra Thần Chiến Khôi và Kim Cương Cổ Thạch ra lệnh cho Vương Tùng, muốn tên này giúp mình nâng cấp bộ giáp.
Nhưng Vương Tùng lại kính cẩn đáp: “Thần Chiến Khôi có công năng tự ăn nguyên liệu để thăng cấp thưa chủ nhân.”
“Ờ nhỉ, xém chút quên mất.” Lạc Nam giật mình.
Hắn động ý niệm, Thần Chiến Khôi liền hóa thành một tiểu cô nương mặc giáp màu vàng óng ánh, nhìn thấy Kim Cương Cổ Thạch liền vui mừng như một đứa trẻ được cho kẹo hưng phấn nhảy nhót, sau đó hé miệng gặm cắn Kim Cương Cổ Thạch như ăn được sơn hào hải vị.
“Quá ngon, hợp khẩu vị của cô nãi nãi…” Vừa nhai vừa phát ra tiếng nói thánh thót.
RĂNG RẮC…
Đường đường là nguyên liệu cấp Thần Đạo, lúc này lại bị Thần Chiến Khôi nhai ngấu nhai nghiến.
Mà sau khi Kim Cương Cổ Thạch dần bị tiêu hóa, cơ thể của tiểu cô nương bắt đầu phát sinh sự chuyển biến.
Khí tức từ Thiên Đạo Cực Phẩm chậm rãi tăng trưởng lên đến Thần Đạo Sơ Kỳ, biến thành áo giáp thì tương ứng Thần Đạo Hạ Phẩm.
Từ một tiểu cô nương dưới mười tuổi có vẻ trưởng thành lên ước chừng 12 tuổi, mà bên trên lớp giáp màu hoàng kim bắt đầu xuất hiện những lớp kim cương lộng lẫy đan xen, vô cùng hoa lệ và cao quý.
“Moá nó chứ, có vẻ hơi phá của a.” Lạc Nam mắng một tiếng.
Kim Cương Cổ Thạch là nguyên liệu Thần Đạo Trung Phẩm nhưng chỉ giúp Thần Chiến Khôi đạt đến đẳng cấp Thần Đạo Sơ Kỳ, rõ ràng ngoại trừ ba vị Binh Nhân Tộc thì hắn lại phải nuôi thêm một miệng ăn với khẩu vị lớn nữa rồi.
Như đọc được suy nghĩ trong lòng hắn, Thần Chiến Khôi chống nạnh nói:
“Hứ, cô nãi nãi vừa là áo giáp vừa là khôi lỗi, chủ nhân ngươi nuôi một được hai còn muốn gì nữa?”
“Nói cũng có lý, ta vậy mà vô pháp phản biện.” Lạc Nam khóe miệng giật giật.
Hắn động ý niệm, Thần Chiến Khôi đã dung nhập trở về cơ thể.
Lúc này hắn mới bất mãn trừng mắt nhìn Vương Tùng: “Ngươi là cái tên biến thái, vậy mà tạo ra Khôi Lỗi có hình thù như thế.”
“Chủ nhân hiểu lầm, dáng vẻ của Thần Chiến Khôi là ta dựa vào vẻ bề ngoài của nữ nhi khi còn nhỏ mà tạo ra, xem như kỷ niệm.” Vương Tùng hồi đáp.
“Hiểu lầm cái rắm, có ai dùng dáng vẻ của nữ nhi luyện thành công cụ chiến đấu?” Lạc Nam mắng.
“Chủ nhân thứ tội.”Vương Tùng vội vàng xin tha.
Mặc dù nói thì nói vậy… nhưng nếu Thần Chiến Khôi có bề ngoài như một tên nam nhân thô kệch thì Lạc Nam chưa chắc sẽ ưa thích và bồi dưỡng nó.
“Giao cho các ngươi nhiệm vụ trấn thủ Sát Chiến Điện khi ta vắng mặt, bình thường vong linh của Vương Tùng sẽ đảm nhiệm vai trò Điện Chủ, nhưng tuyệt đối không thể để lộ ra việc ngươi là Vong Linh.” Lạc Nam hạ lệnh.
“Còn nữa, ba bộ thi thể của các ngươi cũng đem luyện thành Khôi Lỗi đi.” Hắn tiếp tục nói:
“Ngân Khôi và Kim Khôi ta sẽ mang theo bên mình.”
“Tuân lệnh chủ nhân.” Ba vị Vong Linh Thần Đạo cung kính quỳ gối.
Lạc Nam hài lòng gật đầu, ba tên này hiện tại chỉ là Vong Linh… chiến lực không mạnh, một mình Kim Khôi là đủ giải quyết bọn hắn, nhưng Thần Đạo suy cho cùng vẫn còn cái uy của Thần Đạo, giao cho bọn hắn trấn thủ Sát Chiến Điện để tránh có kẻ rình mò.
Lệnh cho ba bọn hắn ra ngoài canh gác, Lạc Nam lúc này mới lấy ra hộp đựng kiếm của Loạn Phàm nghiên cứu.
Cốc cốc…
Hắn thử dùng tay gõ vào hộp đựng kiếm, cảm giác bằng gỗ xưa cũ kỹ, trọng lượng nặng như đá tảng, cực kỳ vững vàng kiên cố, tỏa ra hương thơm nhàn nhạt dễ chịu.
Với kiến thức hiện tại của hắn, dù đã từng tiếp xúc qua cả Đạo Mộc của Độ Đạo Môn và có được truyền thừa của Dược Thần nhưng cũng không biết cái hộp này làm bằng gỗ gì.
“Kim Nhi, gỗ này là gì thế?” Hắn nhịn không được hiếu kỳ hỏi.
“Một loại gỗ đến từ hỗn độn, về phần cụ thể hơn công tử có thể dùng Thiên Cơ Lâu.” Kim Nhi cười hì hì đề xuất.
“Thôi đi, ta cạn sạch Điểm Danh Vọng rồi còn đâu?” Lạc Nam bĩu môi, nha đầu này cứ dụ dỗ hắn tiêu sài.
Mặc kệ nó làm bằng gỗ gì, hắn dứt khoát đem hộp kiếm mở ra.
KENG!
Có tiếng kiếm ngân xuyên thủng thương khung, một cổ Loạn Đạo Kiếm Khí cực mạnh khuếch đại ra ngoài, không gian xung quanh lập tức bị chém thành vạn mảnh.
Lạc Nam hít một ngụm khí lạnh, đây chính là Loạn Đạo Kiếm Khí trên những thanh kiếm năm xưa của Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thần, dù chỉ là tàn dư còn sót lại nhưng còn mạnh hơn cả Loạn Đạo Kiếm Khí do đích thân hắn thi triển.
Thật không uổng công đoạt lấy hộp kiếm, bằng không với lượng Loạn Đạo Kiếm Khí khủng bố như vậy, nếu hộp kiếm rơi vào tay Loạn Đạo Thần Quốc thì khả năng cao bọn hắn có thể thật sự ngộ ra Loạn Đạo Kiếm Quyết.
Không ai dám xem thường thiên phú và ngộ tính của Thần Đạo Viên Mãn như Loạn Hoàng Vũ…
Hắn thử gọi Lạc Hồng Kiếm ra, đem Lạc Hồng Kiếm đặt vào trong hộp rồi đóng lại.
“Baba, thật khó chịu a…” Tiểu Hồng Nhi lên tiếng kháng nghị:
“Ngột ngạt quá.”
“Có cảm giác tiến triển không?” Lạc Nam quan tâm hỏi.
“Không có nha, muốn ngộp thở chết rồi.” Tiêu Hồng Nhi phụng phịu.
Lạc Nam vội vàng mở hộp đem nàng ra ngoài, tặc lưỡi nói: “Đồ chơi này xem ra không có tác dụng với Binh Nhân Tộc rồi…”
Hắn mở hộp quan sát cẩn thận, phát hiện bên trong là một khoảng không mênh mông rộng lớn, có thể cất chứa bao nhiêu thanh kiếm cũng vô cùng thoải mái…
Âm thầm vui mừng, như vậy là hàng vạn thanh phi kiếm của hắn đều có thể trữ vào trong hộp và đồng loạt thăng cấp…
Mà ngay khi hắn hướng mắt nhìn vào hộp kiếm, dự định lấy đám phi kiếm ra cất vào, Loạn Đạo Kiếm Quyết trong cơ thể bỗng nhiên tự động vận chuyển.
Từng luồng Loạn Đạo Kiếm Khí từ cơ thể hắn bay ra tiến vào trong hộp, sinh ra cộng hưởng, hộp đựng kiếm ngân vang kịch liệt…
KENG!
Kiếm khí ngất trời gào thét, bên trong không gian của hộp đựng kiếm bỗng nhiên hiện ra một cánh cửa kim loại sẫm màu với vô số sợi xiềng xích đang siết chặt.
“Đây là…” Lạc Nam giật mình, cánh cửa bên trong hộp đựng kiếm từ đâu xuất hiện? Rõ ràng trước đó hắn không hề phát giác nó tồn tại.
Chưa dừng lại ở đó, bên trên hộp kiếm chậm rãi hiện lên một dòng chữ:
“Chìa khóa mở cửa chính là Thần Tị!”