Phần 61
Tiến đến một quảng trường bên dưới chân núi của Sát Chiến Điện, Lạc Nam phất tay…
Từ trong Luyện Vũ Giới và Thần Quân Ấn, trăm vạn đại quân và tứ đại quân đoàn của Loạn Đạo Thần Quốc xuất hiện.
Chỉ trong thoáng chốc, toàn bộ quảng trường hùng vĩ đã lắp đầy người, khí thế kinh thiên động địa.
“Tham kiến chủ công!”
Nhìn thấy Lạc Nam, toàn thể đại quân lập tức quỳ gối một chân hành đại lễ, thanh âm vang rền như sấm.
Lạc Nam hài lòng gật đầu…
Trong thời gian qua, hắn liên tục đem Loạn Đạo Kiếm Khí dung hợp Bá Đạo Quy Tắc của mình truyền vào bên trong Luyện Vũ Giới và Thần Quân Ấn để tiến hành tẩy não quy mô lớn.
Đây đều là quân đội của Loạn Đạo Thần Quốc, từ trong nội tâm của mỗi người vốn đã có sẵn lòng kính sợ với hàng nhái như Loạn Đạo Quy Tắc rồi…
Lạc Nam lại sử dụng Loạn Đạo Kiếm Khí và Bá Đạo Quy Tắc để tẩy não, thử hỏi làm sao bọn hắn có thể chống lại?
Lúc này bọn hắn giống như những nô bọc trung thành, dù Lạc Nam kêu đi chết bọn hắn cũng sẽ ngoan ngoãn tuân theo.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, khi tất cả đều bị tẩy não như thế… bọn hắn đã mất đi sỉ khí, chiến ý và sự cao ngạo vốn có của một đội quân hàng đầu, cần phải có một vị Thống Quân Sư đủ khả năng làm chủ, dẫn dắt và khôi phục khí thế đó.
Nhân tuyển thích hợp nhất mà Lạc Nam nghĩ đến đương nhiên chính là nhị tỷ Lạc Sương của mình…
Hắn hoàn toàn an tâm khi giao tất cả quân đội cho nàng thống lĩnh.
“Các ngươi tạm thời đóng quân tại chỗ này… tương lai sẽ có một vị Nữ Tướng đến chỉ huy các ngươi đến huy hoàng.” Lạc Nam uy nghiêm nói.
“Tuân mệnh!” Toàn quân không chút dị nghị, bắt đầu dựng lên quân doanh…
“Công tử…”
Lạc Nam ngồi giữa đại điện, Loạn Thanh Quân phiêu nhiên từ bên ngoài tiến vào.
“Đến đây xem nào!” Hắn vẩy tay, Loạn Thanh Quân gò má hơi đỏ, nhẹ cắn bờ môi ngồi xuống bên cạnh, dùng đôi tay ngọc ngà xoa bóp bờ vai hắn.
“Kiếm của nàng đã thăng cấp xong chưa?” Hắn quan tâm hỏi.
Lần trước trong bảo khố của Đạo Yêu Thần Cung, hắn có lấy Thăng Khí Thần Phù cho Loạn Thanh Quân thăng cấp Loạn Kiếp Kiếm.
Cũng bởi vì Loạn Kiếp Kiếm vẫn trong quá trình thăng cấp, nên trước đó Loạn Thuỳ Trân chỉ đành mượn dùng Bạch Long Thánh Kiếm của Phương Du sử dụng, dù lẽ ra Loạn Kiếp Kiếm sẽ thích hợp hơn…
“Đã thăng cấp thành công, Loạn Kiếp Kiếm đạt đến Thần Binh Hạ Phẩm.” Loạn Thanh Quân dịu dàng nói:
“Đã đủ cho thiếp sử dụng rồi.”
“Như vậy rất tốt.” Lạc Nam gật đầu:
“Sau này chờ nàng cần đến đẳng cấp vũ khí cao hơn, ta sẽ đặt nó vào hộp đựng kiếm.”
Loạn Thanh Quân hướng đôi mắt kiêu sa nhìn hắn, thổ khí như lan:
“Chuyện của phụ thân thiếp, chàng không định hỏi sao?”
“Đã giao cho nàng rồi, dù nàng xử lý như thế nào ta cũng tán thành.” Lạc Nam nở nụ cười.
Vì lo nghĩ cho Loạn Thanh Quân, hắn chỉ làm thịt Loạn Long và Loạn Tổ Mẫu, còn lão quốc chủ thì giao cho nàng định đoạt…
“Lỡ như thiếp đem ông ta thả, làm bại lộ bí mật của chàng?” Loạn Thanh Quân khẽ hỏi.
“Không sao cả, để nàng không phải khó xử và cắn rứt lương tâm… ta nguyện ý đương đầu với nguy hiểm.” Lạc Nam nhìn thẳng nàng nói.
“Công tử…” Loạn Thanh Quân nức nở, vòng tay ôm chặt hắn, ngẩng đầu hôn lên môi hắn.
Lạc Nam đón nhận tình ý của giai nhân, bàn tay vỗ về lưng nàng…
Thật lâu rời môi, Loạn Thanh Quân thủ thỉ: “Vì sao chàng đối xử tốt với thiếp như vậy? Từ đầu đến cuối…”
“Bởi vì nàng xứng đáng…” Lạc Nam thản nhiên nói:
“Nàng vì nghĩa nên đã lựa chọn ta, bất chấp việc phải đối đầu với người một nhà của mình, làm sao ta có thể không trân trọng nàng?”
“Bọn họ chấp mê bất ngộ, thiếp chỉ là không mê muội đến cuồng điên như họ mà thôi.” Loạn Thanh Quân tiếc nuối thở dài.
Thân là một kiếm tu chân chính, tâm của nàng ngay thẳng như trường kiếm, nàng không cho phép bản thân mình hồ đồ như vậy.
Tiếp xúc thời gian dài, nàng đã hiểu tính cách trọng tình trọng nghĩa của Lạc Nam.
Nếu như ngày đó từ Vô Minh Mộ Địa tiến ra, phụ thân của nàng, ca ca của nàng chấp nhận để truyền thừa của Loạn Phàm tiền bối thuộc về người được chọn, không gây khó dễ cho hắn, không bất chấp lý lẽ mà truy sát hắn, ngược lại tạo điều kiện để hắn thuận lợi rời đi…
Thì với cách làm người của Lạc Nam, dù song phương đứng ở phía đối địch, hắn cũng sẽ niệm tình mà không quá mức cực đoan với Loạn Đạo Thần Quốc, ngược lại sẵn sàng cho bọn họ một cơ hội quay đầu.
Cũng giống như nàng, vốn nàng là kẻ địch của hắn… chẳng phải hiện tại đang hạnh phúc nằm trong lòng hắn hay sao?
Đáng tiếc… mọi thứ chỉ là mong muốn của nàng, tất cả đã không thể vãn hồi, nàng nghĩ mình đã làm ra lựa chọn đúng đắn và sáng suốt nhất cuộc đời.
“Về phần phụ hoàng, thiếp đã nhờ Ninh Lam tỷ tỷ phế bỏ Loạn Đạo Thần Công của ông ấy, cho ông ấy tu luyện một môn công pháp Dưỡng Sinh, duy trì sự sống và tâm tư thanh thản…” Loạn Thanh Quân nói:
“Quảng đời còn lại, mong chàng cho phép ông ấy sống tại Dược Viên của Sát Chiến Điện, dùng việc chăm sóc thực vật làm niềm vui.”
Lạc Nam giật mình nhìn Loạn Thanh Quân, không ngờ đến nàng lại có thể làm ra quyết định như vậy…
Phế bỏ công pháp của phụ hoàng, việc này không phải nữ nhân bình thường có thể làm được.
“Dù đau lòng nhưng thiếp vẫn phải làm.” Loạn Thanh Quân hiểu ý của hắn, nàng giải thích:
“Chỉ có không còn Loạn Đạo Thần Công, chấp niệm của ông ấy đối với Loạn Đạo Kiếm Quyết mới thật sự tan biến, quảng đời còn lại mới có thể nhẹ nhõm được.”
“Ừm.” Lạc Nam cảm thấy nàng nói có lý, Loạn Thanh Quân sắp xếp khéo léo không có chỗ chê, hắn cũng chân thành hứa hẹn:
“Nếu thật sự có thể suy nghĩ thông suốt, ta sẽ đảm bảo ông ta một đời bình an.”