Phần 57
Nhận được tin từ Trương Nhã Trâm, Lạc Nam chuẩn bị lên đường đón các lão bà…
“KENG, Rương Đặc Biệt xuất hiện, vị trí tại khuê phòng Ngự Long Công Chúa.”
“Phốc.” Lạc Nam vừa bước xuống giường xém chút ngã sấp mặt.
Thoáng cái đã lại là hai mươi năm kể từ lần gần nhất Rương Đặc Biệt xuất hiện dưới đáy Anh Linh Tổ Đàm của Yểm Ma Điện nên hắn cũng không bất ngờ.
Nhưng lần này Hệ Thống thật sự muốn chơi hắn, vậy mà lại ở khuê phòng của nữ nhân điên kia.
Với ân oán giữa song phương, Lạc Nam vẫn luôn không muốn dính líu gì đến nữ nhân kia, thế mà Rương Đặc Biệt lại ở trong phòng của nàng.
Hai mươi năm hiện ra chứng tỏ đây là một cái Rương Đặc Biệt Thiên Cấp, hắn đương nhiên không thể bỏ qua…
“Hừ, tạm thời mặc kệ… đón vợ quan trọng hơn.” Lạc Nam hạ quyết định, hắn sẽ rời khỏi Sát Chiến Điện một chuyến.
Ra hiệu cho Lạc Long Nhi tiếp tục nghỉ ngơi, hắn bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Bích Tiêu một mình đứng bên hồ nước trong vắt không xa.
“Cô em vợ có tâm sự?” Hắn bước đến gần bắt chuyện, mở miệng trêu nói:
“Tính cách của nàng cũng giống cái hồ này, yên bình không chút gợn sóng.”
“Còn ngươi chính là một tảng đá vừa lỳ vừa cứng rơi xuống mặt hồ, quấy phá sự yên tĩnh đó của ta.” Bích Tiêu quay người lại hừ một tiếng.
Lạc Nam thấy nàng vẫn khoác áo choàng đen kịch trên thân, bất mãn nói:
“Lần trước ta vất vả mới tặng Nhu Thuỷ Tố Y cho nàng, vì sao không thấy nàng mặc?”
Bích Tiêu nghe vậy giận dữ: “Ta mặc y phục còn phải trình báo với ngươi?”
“Hắc hắc, đương nhiên rồi.” Lạc Nam mặt dày nói:
“Tỷ phu quan tâm em vợ là chuyện thường, bằng không sắp tới nhị tỷ của nàng lại trách ta.”
“Vào đây!” Bích Tiêu phất tay bỏ đi.
Lạc Nam nhanh chóng đuổi theo phía sau…
Tiến vào mật thất tu luyện của Bích Tiêu, nàng bỗng nhiên đem áo choàng đen rộng thùng thình kéo xuống.
Trong nháy mắt, Lạc Nam toàn thân chấn động, ánh mắt như bừng sáng lên…
Trước mắt hắn là một mỹ nhân có vẻ đẹp phong tình dị vực, đôi mắt to tròn như bảo thạch lộng lẫy, chiếc mũi thẳng cao thanh tú, bờ môi hồng nhuận óng ánh xinh đẹp mê người, giữa mi tâm có một ấn ký như hình giọt nước càng tô điểm cho ngũ quan hoàn hảo…
Nàng khoác trên người Nhu Thuỷ Tố Y như có một tầng sóng nước nhẹ nhàng ôm sát cơ thể, khoe lấy những đường cong tinh tế, đôi chân dài miên mang, chiếc eo thon gọn, vòng một và vòng ba nảy nở đầy đặn…
Đẹp không cách nào hình dung…
“Hài lòng ngươi rồi chứ?” Bích Tiêu lặng lẽ nhìn hắn, chỉ là ánh mắt của nàng có chút mất tự nhiên.
“Nàng thật đẹp…” Lạc Nam tán thưởng không ngớt:
“Sau này đừng có đeo mặt nạ rồi khoác áo choàng, cứ như vậy là tốt nhất.”
“Nằm mơ đi, một khi bại lộ thân phận thì phiền toái.” Bích Tiêu lập tức phủ quyết.
“Thế thì những lúc không đi ra ngoài vẫn có thể a.” Lạc Nam khuyên:
“Ta không nỡ để một cô nương tuyệt sắc như thế này phải giấu đi vẻ đẹp của mình, điều này chẳng khác nào đem một đoá hoa mỹ lệ ném vào ngục tối cả.”
Bích Tiêu nghe hắn ví von cũng có chút động lòng, dù sao thì không có nữ nhân nào không thích việc được người khác tán thưởng nhan sắc…
“Chuyện đó nói sau.” Bất quá nàng vẫn giữ được sự bình thản, cánh môi nhẹ mím nói nhỏ:
“Sau khi lập đại công, ngươi từng nói muốn được ban thưởng cái gì?”
Lạc Nam trong lòng rung lên, khó có thể tin nhìn Bích Tiêu: “Nàng nguyện ý sao?”
“Một lần duy nhất.” Bích Tiêu thủ thỉ rất nhỏ, nếu không phải là Thiên Đạo Cảnh, Lạc Nam chắc chắn không nghe được.
Bất quá với một kẻ kinh nghiệm đầy mình, lại được giai nhân bật đèn xanh như thế… hắn làm sao có thể bỏ qua cơ hội?
Tính cách của Bích Tiêu hắn rõ ràng vô cùng, để nàng nói ra mấy lời như vậy đã khó hơn lên trời, làm sao còn mong nàng có thể chủ động?
Thế là hắn vòng tay ôm lấy eo thon, kéo thân thể nhu nhuyễn của nàng vào lòng, cúi đầu hôn lên bờ môi thơm ngát…
“Ưm…”
Bích Tiêu nhẹ rên một tiếng, toàn thân run rẩy như không còn sức lực, hơi thở nóng rực, bờ môi như lửa của hắn như đang thiêu đốt toàn thân nàng.
Lạc Nam cũng là như đang ở trong mộng, hắn nâng niu nàng vô cùng, ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ vỡ, động tác dịu dàng đến cực điểm.
Mơn trớn cánh môi mềm ướt át của giai nhân, chiếc lưỡi chậm rãi xâm nhập vào trong, nhấm nháp sự ngọt ngào, thưởng thức như uống rượu ngon hảo hạng.
Bích Tiêu mơ mơ màng màng, đầu óc như trở nên trống rỗng, cảm giác kỳ quái tràn lan khắp nội tâm, hơi thở trở nên gấp gáp.
Mãi đến khi Lạc Nam càng trở nên quá phận, bàn tay đã theo thói quen tìm đến một bên căng tròn đàn tính, Bích Tiêu mới lấy lại tinh thần, dùng sức đem hắn đẩy ra.
Lạc Nam lưu luyến không rời cuốn lấy đầu lưỡi đinh hương thơm ngát, lúc này mới tiếc nuối dừng lại nụ hôn nồng nàn, nhu tình nhìn lấy nàng:
“Bích Tiêu, nàng nguyện ý cùng ta…”
“Ngươi đừng nghĩ ngợi lung tung.” Bích Tiêu hít sâu một hơi để nội tâm bình ổn, giọng điệu lại chuyển sang nghiêm túc:
“Lần này là ban thưởng cho ngươi như nguyện vọng, ngươi đừng có hối hận là được.”
Nàng tự trấn an bản thân, cái tên này có nhiều cống hiến to lớn cho Phá Đạo Hội… nhưng hắn lại không đòi hỏi tài nguyên, không đòi vật phẩm quý giá, ngược lại chỉ muốn một nụ hôn.
Thân là Tam Đương Gia của Phá Đạo Hội, chút nguyện vọng nhỏ như vậy nàng nghĩ mình nên thỏa mãn cho hắn.
Đây là vì đại sự, vì lợi ích chung của Phá Đạo Hội, chỉ dừng lại ở mức độ công việc mà thôi.
Lạc Nam âm thầm cười trộm, hắn nghe thấy tiếng tim của nàng đập nhanh thình thịch, gò má thì ửng đỏ, đôi mắt thì ngập nước…
Rõ ràng cảm xúc của nàng đã bán đứng lời nói của nàng.
Bất quá Lạc Nam cũng không vạch trần, lần này có thể hôn được nàng đã là một bước tiến lớn, không thể vì gấp gáp và nóng vội nhất thời mà hỏng hết tương lai…
“Sao ta lại hối hận? Ta cảm thấy tất cả mọi thứ ta làm đều xứng đáng sau phần thưởng vừa rồi.” Lạc Nam cười nói:
“Hy vọng sau này khi ta có những đóng góp to lớn hơn, nàng lại tiếp tục ban thưởng.”
“Chờ đến đó rồi lại tính.” Bích Tiêu một lần nữa đem áo choàng khoác lên người, trong trẻo cất giọng:
“Trương Nhã Trâm cũng đã báo tin cho ta, hiện tại Sát Chiến Điện xem như vững chắc rồi, ngươi nên đón các nàng trở về.”
“Đương nhiên.” Lạc Nam nở nụ cười:
“Ta và Minh Hà sẽ đi một chuyến.”