Phần 44
“Cái gì? Quá hoang đường.”
Nhìn thấy thân ảnh của Cửu Thánh Đạo Chủ – Cửu Thánh Vương xuất hiện và nghe tiếng gầm động chân nộ của hắn, tất cả mọi người vô thức thốt lên.
“Không thể nào có chuyện đó, lão già đó vừa mới chạy trốn khỏi hiện trường xong.” Đoạt Thiên Đại Trưởng Lão lắc đầu phủ nhận:
“Hắn cũng không bị thương quá nặng, làm sao chết được?”
Đám đông cùng lúc gật đầu, bọn hắn cũng nhìn thấy Cửu Thánh Đại Trưởng Lão bị Sát Chiến Điện Chủ và Đoạt Thiên Đại Trưởng Lão đánh cho bỏ chạy, nhưng trạng thái vẫn còn rất ổn…
“Câm miệng!” Cửu Thánh Vương đạp nát không gian, lấy ra một khối Hồn Bài vỡ nát gào thét:
“Hồn Bài của hắn vừa mới vỡ tan, các ngươi còn dám chối cãi?”
“Cái này…” Toàn trường đưa mắt nhìn nhau, sau đó biểu lộ ngưng trọng.
“Xem ra là có cường giả ẩn nấp trong bóng tối ra tay rồi, không liên quan gì đến những người ở đây.” Cao Tuyệt vỗ ngực nói:
“Có khi đám người Bách Mục, Diệm Thương cũng chết trong tay kẻ đó.”
“Ngươi cảm ứng được vị trí hắn chết chứ?” Diệm Tuyền Cơ hỏi.
“Hoàn cảnh ở Tứ Đạo Cổ Lâm đặc thù, ngăn chặn thần thức và cảm ứng ở khoảng cách xa… bổn tọa chỉ biết Hồn Bài của hắn đã nát mà thôi.” Cửu Thánh Vương hừ lạnh.
Đám người Bách Tà Quân, Ngự Phách Sơn đồng thời trầm mặc, tình huống của bọn hắn cũng giống như Cửu Thánh Vương vậy.
Lạc Nam biết Loạn Ninh Lam đã thành công tiêu diệt mục tiêu, vô tình lại tạo ra chứng cứ ngoại phạm cho mình vào lúc quan trọng, liền nhân cơ hội nói:
“Các vị Đạo Chủ, xem ra ngoại trừ những người chúng ta… vẫn còn có một phương thứ ba nào đó chưa xuất hiện, các ngươi bắt chúng ta ở nơi này cũng chẳng phải là cách giải quyết.”
Hắn phải nhanh chóng tìm cách chuồn đi, chẳng may con hàng Bách Nhẫn nghe được động tĩnh chạy đến chỗ này thì toi đời.
“Rốt cuộc là phương nào ở trong bóng tối giở trò quỷ? Vậy mà liên tục hạ sát nhiều cường giả Đạo Vực như vậy?”
Các vị Thần Đạo nhíu mày, Thánh Linh Như bỗng nhiên ý vị thâm trường nói: “Đừng quên Tứ Đạo Cổ Lâm là địa bàn của ai.”
Lời vừa nói ra, từng người biến sắc, trong lòng cùng lúc hiện lên ba chữ Yểm Ma Điện.
Quả thật khả năng là rất lớn, chỉ có sát thủ của Yểm Ma Điện mới có thể vô thanh vô tức, thần không biết quỷ không hay làm thịt hàng loạt Thần Đạo Cảnh như vậy.
Nên biết rằng Yểm Ma Điện là thế lực vì lợi ích không có chuyện gì không dám làm, ngay cả Ngự Long Công Chúa có được Ngự Long Sơn Trang và Tổ Long Tộc chống lưng cũng bị bọn hắn vây giết a.
Diệm Tuyền Cơ, Bách Tà Quân, Ngự Phách Sơn, Cửu Thánh Vương đưa mắt nhìn nhau.
Nếu hung thủ chung thật sự là Yểm Ma Điện thì thật khó giải quyết, bởi vì Yểm Ma Điện có Thần Đạo Viên Mãn trấn thủ, là tồn tại bọn hắn không trêu chọc nổi.
“Hừ, trước tiên phân ra điều tra, xem thử có tìm được manh mối nào không.” Ngự Phách Sơn triệu hoán một con Ma Thú – Ngạo Nguyệt Ma Lang.
Ngạo Nguyệt Ma Lang có khả năng truy lùng dấu vết cực tốt, Ngự Phách Sơn leo lên lưng nó.
“Còn bộ da rắn kia thì sao?” Bách Tà Quân hỏi.
Giá trị của bộ da rắn này gần vật phẩm Thần Đạo Cực Phẩm, ngay cả mấy vị Đạo Chủ như bọn hắn cũng không muốn bỏ qua.
“Tạm thời không ai được động đến nó!” Diệm Tuyền Cơ tuyên bố, một tay chưởng ra.
Thần Hoả Quy Tắc Hậu Kỳ hình thành một cái kết giới, đem bộ da rắn bao trùm vào bên trong.
Thấy tình cảnh này, Bách Tà Quân, Ngự Phách Sơn, Cửu Thánh Vương ba người đồng thời chưởng ra, đem Thần Đạo Quy Tắc Hậu Kỳ của mình tầng tầng lớp lớp chồng lên kết giới.
“Hừ, vậy ta cũng có phần.” Thánh Linh Như và Cao Tuyệt không phục, cũng thi triển Thần Đạo Quy Tắc Hậu Kỳ gia cố lên kết giới.
Trong lúc nhất thời, một cái kết giới được 6 loại Thần Đạo Quy Tắc Hậu Kỳ chồng chất hình thành, triệt để bảo vệ bộ da rắn bên trong.
Sắc mặt không ít Thần Đạo Trung Kỳ trở xuống vô cùng khó coi, bộ da rắn này xem như đã cùng bọn hắn vô duyên rồi.
Mặc dù trong lòng bất mãn, nhưng không đủ thực lực, không ai dám chống lại ỷ chí của sáu vị Thần Đạo Hậu Kỳ a.
“Tốt rồi, trước khi tìm ra thủ phạm, bộ da rắn cứ để im ở đó là được.” Bách Tà Quân đảo mắt nhìn toàn trường, uy hiếp trắng trợn:
“Một khi có kẻ dám động vào, sáu người chúng ta sẽ cùng lúc cảm ứng được, không muốn chết thì đừng tham lam.”
Nói xong đã hóa thành một luồng tàn ảnh tan biến tại chỗ.
“Đi!” Ngự Phách Sơn cưỡi trên lưng Ngạo Nguyệt Ma Lang đạp không mà đi.
Diệm Tuyền Cơ, Cửu Thánh Vương các loại cũng rẽ sang hướng khác…
Thánh Linh Như và Cao Tuyệt tài cao gan lớn, đi theo tham gia náo nhiệt.
Trong lúc nhất thời, bỏ lại một đám Thần Đạo Trung Kỳ trở xuống hai mắt nhìn nhau.
“Haizz, lão phu chấp nhận từ bỏ… cơ duyên này vô phúc hưởng rồi.” Một lão già Thần Đạo Trung Kỳ thở dài, dứt khoát quay người rời đi.
Đại đa số người tán thành, có trách thì chỉ trách bản thân không đủ thực lực để chen miệng vào quyết định của lục đại Đạo Chủ.
Lạc Nam mặc kệ bọn hắn nghĩ gì, hắn nhanh chóng thu hồi Ngân Khôi và Kim Khôi, rút khỏi hiện trường.
“Ninh Lam, nàng đang ở đâu?” Lấy ra Truyền Âm Ngọc nhanh chóng liên lạc.
“Thiếp vừa hạ thủ thành công, đang định trở về gặp chàng.” Loạn Ninh Lam ôn tồn đáp.
“Đừng, ở yên tại chỗ!” Lạc Nam nói:
“Đem phương vị truyền cho ta.”
“Ừm.” Loạn Ninh Lam mặc dù chưa hiểu vì sao, bất quá vẫn đáp ứng hắn.
Vài phút sau, Lạc Nam đã được Minh Hà mang đến một thân cổ thụ khổng lồ mục rỗng.
Bên trong chính là Loạn Ninh Lam đã chờ sẵn.
“Con mồi đâu?” Lạc Nam hỏi.
“Trong Nhẫn Trữ Vật.” Loạn Ninh Lam hồi đáp.
Đại Trưởng Lão Cửu Thánh Đạo Thống căn bản không phải đối thủ của nàng, Bất Hoại Thân của đối phương chỉ trụ đến kiếm thứ ba của nàng là sụp đổ…
Nếu không phải kẻ này có Không Hành Thuật chạy khá nhanh, nàng sẽ không mất nhiều thời gian đến như vậy.
Giữa Thần Đạo Hậu Kỳ và Thần Đạo Trung Kỳ chênh lệch rất lớn.
“Nàng làm rất tốt, nhờ nàng ta mới được rời khỏi chỗ đó.” Lạc Nam đem tình hình nói ra:
“Có tận bốn tên Thần Đạo Hậu Kỳ đang truy tìm chúng ta, nếu để bọn hắn gặp được Bách Nhẫn thì lớn chuyện, con hàng này đã thấy “Vương Tùng” làm thịt Bách Mục, sau đó bị Thuỳ Trân đánh cho đào vong.”
“Thế chàng tính sao?” Loạn Ninh Lam nhíu mày lo lắng, nàng đã hiểu cục diện hiện giờ.
Nếu để Bách Nhẫn đem việc “Vương Tùng” là kẻ giết chết Bách Mục nói ra, vậy chắc chắn hắn sẽ trở thành cái bia để tất cả những Đạo Thống còn lại nghi ngờ.
Nhất là khi bên cạnh “Vương Tùng” khi đó còn có Loạn Thuỳ Trân tu vi Thần Đạo Hậu Kỳ, hoàn toàn đủ thực lực giết chết Diệm Thương đám người, hắn sẽ trở thành kẻ bị tình nghi lớn nhất.
Lúc đó chắc chắn Sát Chiến Điện sẽ không được an ổn, bị Bách Nhãn Đạo Thống, Ngự Yêu Đạo Thống, Cửu Thánh Đạo Thống và Thần Hoả Đạo Thống cùng lúc nhắm vào.
Sát Chiến Điện hiện tại căn bản không đấu lại tứ đại Đạo Thống như thế liên hợp.
Trừ khi Lạc Nam lựa chọn từ bỏ thân phận Vương Tùng, từ bỏ Sát Chiến Điện… khôi phục thân phận Yểm Thiếu trở về Yểm Ma Điện tạm thời lánh nạn, mặc cho tứ đại Đạo Thống trút giận lên Sát Chiến Điện, đem Sát Chiến Điện tiêu diệt.
Nhưng mà Lạc Nam không muốn lựa chọn như vậy, Sát Chiến Điện vừa mới hình thành không lâu, tương lai sẽ là căn cơ của hắn tại Đạo Vực, trái phải có được sự hỗ trợ âm thầm từ Yêu Mị Uyển và Cam Đại Miêu, cực kỳ thuận lợi để phát triển.
Hắn muốn có một chỗ an toàn để đón các thê tử đến, có nơi để các nàng tập trung tu luyện, hắn không thể cứ mãi nhờ vả Trương Nhã Trâm và Trân Bảo Lâu được… dù nàng không ngại thì hắn cũng thấy ngại.
Sát Chiến Điện không thể từ bỏ, vậy chỉ còn một cách duy nhất.
“Chúng ta phải tìm cho ra Bách Nhẫn trước bọn chúng.” Lạc Nam siết chặt nắm tay, quyết đoán nói:
“Giết Bách Nhẫn diệt khẩu.”
“Nhưng Tứ Đạo Cổ Lâm hoàn cảnh đặc thù, ngăn cách các thủ đoạn truyền âm cũng như thần thức dò xét ở khoảng cách quá xa.” Loạn Ninh Lam lo lắng nói:
“Việc này quá mức mạo hiểm, đây là đánh cược…”
“Thì cũng nhờ hoàn cảnh Tứ Đạo Cổ Lâm đặc thù như vậy nên Bách Tà Quân mới chưa liên hệ được Bách Nhẫn, chúng ta vẫn còn cơ hội chuyển mình.” Lạc Nam bất đắc dĩ nói:
“Bằng không Bách Nhẫn đã sớm truyền âm báo tin cho Bách Tà Quân, ta còn chạy được sao?”
“Chàng nói cũng phải.” Loạn Ninh Lam gật đầu.
“Ta có biện pháp tìm thấy Bách Nhẫn trước tiên.” Minh Hà bỗng nhiên mở miệng, cực kỳ tự tin.
“Bằng cách nào?” Lạc Nam mừng rỡ, hắn biết Minh Hà sẽ không nói đùa những lúc trọng đại như thế này.
“Đừng quên khả năng của ta có thể ghi nhớ và đánh dấu phạm vi không bị giới hạn…” Minh Hà trịnh trọng nói:
“Ta sẽ mở rộng màn nước của mình phản chiếu mọi ngõ ngách ở Tứ Đạo Cổ Lâm, chỉ là mức độ tiêu hao sẽ vô cùng to lớn.”
“Yên tâm, ta sẽ truyền thụ Thần Lực cho muội nếu như muội kiệt sức.” Loạn Ninh Lam nói.
“Không, Ninh Lam tỷ và Thuỳ Trân tỷ hãy giữ sức còn hỗ trợ phu quân chiến đấu, hãy để ta cung cấp lực lượng.” Lạc Long Nhi đề nghị…
Tu vi của nàng chưa đủ mạnh để tham chiến như Loạn Ninh Lam và Loạn Thuỳ Trân, nhưng nguồn lực lượng của nàng lại không thua kém gì…
Nàng sở hữu đại lượng đan điền rộng lớn như thiên hà, hoàn toàn có thể hỗ trợ trong hoàn cảnh này.
“Tốt rồi, hành động ngay!” Minh Hà không do dự hít sâu một hơi.
Nàng vận chuyển Thanh Nguyệt Đạo Thuỷ gần nhất mà Lạc Nam cho mình, bên trong có tích trữ một cái mặt trăng đầy ắp Thuỷ Hệ Thuộc Tính mênh mông như đại hải…
Đôi tay uyển chuyển giang rộng lên cao, rạch vào không gian, tạo ra một cái màn nước khổng lồ…
Minh Hà nhắm chặt hai mắt, tập trung mở rộng quy mô màn nước, năng lượng trong cơ thể không ngừng bị rút ra, rút ra…
Lạc Nam và mấy nữ đưa mắt nhìn vào, chỉ thấy cảnh tượng bên trong màn nước giống như vệ tinh từ trên cao chiếu xuống, phạm vi có thể quan sát ngày càng phóng đại, tìm kiếm từng ngõ ngách của Tứ Đạo Cổ Lâm.
“Hự…” Minh Hà rên rỉ một tiếng.
Tứ Đạo Cổ Lâm có quy mô không thua gì một đại lục, việc dò xét như vậy tiêu hao cực kỳ khủng khiếp, ngay cả Thanh Nguyệt Đạo Thuỷ cũng sắp bị rút cạn trong thời gian ngắn.
Mà ở bên trong màn nước đã thấy không ít yêu thú, thiên tài địa bảo, cường giả đang tìm kiếm… ở các nơi khác nhau, nhưng vẫn chưa thấy được Bách Nhẫn.
“Long Nhi!” Lạc Nam nói.
Lạc Long Nhi hiểu ý, đặt hai tay lên vai của Minh Hà.
Hàng vạn đan điền của nàng vận chuyển, kích hoạt Thiên Hà Quyết mở rộng quy mô.
Vô tận Nguyên Khí cuồn cuộn như vòi rồng tiến vào cơ thể Minh Hà…
Màn nước tiếp tục soi rọi…
Lạc Nam và Loạn Ninh Lam siết chặt nắm tay, lòng như lửa đốt.
Ba ngày thời gian cứ thế trôi qua, trong màn nước thậm chí xuất hiện bóng dáng của mấy vị Thần Đạo Hậu Kỳ…
Hai phần ba Tứ Đạo Cổ Lâm đã bị phản chiếu bên trong… vẫn chưa phát hiện tung tích con hàng Bách Nhẫn.
Mà sắc mặt Minh Hà và Lạc Long Nhi đã sớm trắng nhợt không còn chút máu.
“Dùng thứ này đi!” Lạc Nam đem hai viên Phục Thần Đan còn sót lại của con hàng Bách Mục đút vào môi hai nàng.
Có được Phục Thần Đan hỗ trợ, Thần Lực cuộn trào hòa tan vào thân thể hai nàng, Lạc Long Nhi và Minh Hà nhanh chóng phục hồi sức lực, gò má hồng nhuận phơn phớt…
Màn nước phóng đại hết mức có thể, chiếu rọi rõ ràng toàn bộ mọi ngõ ngách ở Tứ Đạo Cổ Lâm.
Ngay cả địa bàn của Yểm Ma Điện cũng có thể soi thấy…
“Kia rồi!” Lạc Nam và chúng nữ kinh hỉ nhìn vào một góc nhỏ trong màn nước.
Con mồi lộ diện… Bách Nhẫn rõ ràng đang bế quan trị thương bên trong một động phủ, chưa hề hay biết tình huống bên ngoài.
“PHỐC!” Vô cùng đột ngột, Minh Hà và Lạc Long Nhi thổ huyết, bờ môi đẫm máu.
“Các nàng làm sao?” Lạc Nam hãi hùng, Phục Thần Đan chẳng lẽ có vấn đề?
“Ta… bị quy tắc đặc thù… của Tứ Đạo… Lâm phản phệ…” Đôi mắt đẹp của Minh Hà hằn lên tơ máu, cánh tay run rẩy lẩy bẩy, thân thể ngã quỵ một chân quỳ gối xuống đất, vẫn cắn chặt răng ngà, hai tay nâng đỡ cố gắng duy trì màn nước không tiêu tán.
Lạc Long Nhi thở hổn hển, nàng cũng đang dần bị trạng thái phản phệ từ Minh Hà ảnh hưởng, linh hồn đau nhói dữ dội, bất quá vẫn cố gắng truyền lực cho Minh Hà không suy sụp.
“Các nàng đừng quá cố!” Lạc Nam đổ mồ hôi lạnh, sợ hãi hai nàng xảy ra chuyện không may.
Dù sao thì quy tắc đặc thù ở Tứ Đạo Cổ Lâm ngay cả Thần Đạo Cảnh cũng phải tuân thủ, Minh Hà có khả năng đặc biệt nhưng lại chống lại quy tắc mà thăm dò quy mô lớn như vậy, hậu quả khó mà lường được.
“Nhanh!” Minh Hà yếu ớt thở gấp:
“Giết hắn, ta không trụ được lâu…”
Lạc Nam nghiến răng, hắn biết đây không phải lúc do dự.
Hắn để Ngân Khôi và Kim Khôi ở lại bảo vệ hai nàng, lại gọi Bích Tiêu và Ngân Trinh chăm sóc hai nàng.
Mang theo Loạn Thuỳ Trân và Loạn Ninh Lam băng qua màn nước…
Bách Nhẫn không thể sống được.