Phần 43
Cửu Thánh Pháp Tướng như một pho tượng thần khổng lồ được rèn đúc từ Bất Hoại Thân, đồng thời nó sở hữu đủ chín loại Đạo Thánh Pháp của Cửu Thánh Đạo Thống, sức mạnh cực kỳ kinh khủng.
Một tay nâng lên đỡ lấy Liệp Sát Đao của Ngân Khôi, một tay thi triển Vạn Quân Lực đấm bay Thần Bảo của Đoạt Thiên Đại Trưởng Lão.
Nhưng mà cứ tưởng Cửu Thánh Đại Trưởng Lão sẽ thừa thắng xông lên, nào ngờ sau khi ngăn chặn hai đạo công kích, lão ta bỗng nhiên xoay người đạp không bỏ chạy, thi triển Không Hành Thuật nên tốc độ chạy trốn cực nhanh.
Cửu Thánh Đại Trưởng Lão cũng không hề ngu xuẩn, hiểu rằng Cửu Thánh Pháp Tướng của mình tuy lợi hại… nhưng Đoạt Thiên Pháp Tướng của Đoạt Thiên Đại Trưởng Lão cũng không phải dễ xơi.
Nếu như Đoạt Thiên Đại Trưởng Lão triệu hoán Đoạt Thiên Pháp Tướng, lại thêm Sát Chiến Điện Chủ điều khiển Khôi Lỗi tấn công, ngày hôm nay chắc chắn dữ nhiều lành ít.
Vậy nên so với cố chấp ở lại tranh đoạt bộ da rắn chưa biết có giành được hay không, Cửu Thánh Đại Trưởng Lão lựa chọn đào tẩu giữ mạng.
“Hừ, xem như lão già ngươi thức thời.”
Thấy Cửu Thánh Đại Trưởng Lão bỏ chạy, Đại Thiên Đại Trưởng Lão khinh thường cười một tiếng.
“Sao ngươi không đuổi theo?” Lạc Nam cao giọng quát.
“Đuổi theo làm gì? Mục tiêu của bổn tọa cũng không phải mạng của hắn.” Đoạt Thiên Đại Trưởng Lão ung dung đáp.
Trước đó hắn và tên kia đánh nhau là vì muốn loại bớt đối thủ cạnh tranh cơ duyên mà thôi, song phương cũng đâu có ân oán đến mức phải phân ra sinh tử.
Hiện tại Cửu Thánh Đại Trưởng Lão đã chấp nhận từ bỏ, mục đích đạt thành… Đoạt Thiên Đại Trưởng Lão muốn giữ sức để tiếp tục tranh đoạt bộ da rắn, cần gì phải dồn ép đối phương vào đường cùng?
“Toàn là lão hồ ly.” Lạc Nam trong lòng thầm mắng, xem ra việc mượn tay Đoạt Thiên Đại Trưởng Lão lấy mạng mục tiêu là điều không thể.
Nhìn theo phương hướng Cửu Thánh Đại Trưởng Lão đào tẩu, Lạc Nam truyền âm cho Loạn Ninh Lam:
“Nàng nhanh chóng đuổi theo lấy mạng của hắn, nơi này giao lại cho ta.”
“Thiếp hiểu rồi, thiếu chủ cẩn thận một chút.” Loạn Ninh Lam hồi đáp, lặng lẽ biến mất khỏi nơi ẩn nấp, vô thanh vô thức hướng mục tiêu đuổi theo.
Lạc Nam gật gù, với chiến lực của Thần Đạo Hậu Kỳ cường đại như nàng, lấy mạng Cửu Thánh Đại Trưởng Lão không phải việc khó.
Các nhiệm vụ xem như đã hoàn thành gần hết… trước mắt phải tìm cách cướp bộ da rắn.
Lúc này da rắn vẫn nằm trên mặt đất không ai dám động vào.
Bởi vì các vị cường giả mặc dù loạn đấu… nhưng lực chú ý của bọn hắn đều đang nhắm vào bộ da.
Nếu như kẻ nào dám làm chim đầu đàn rớ tay vào, tin chắc sẽ đón nhận lực lượng phẫn nộ của tất cả những người khác ngay lập tức.
Trong thời gian ngắn chưa biết phân chia thế nào, cho nên chỉ có thể chiến đấu với nhau, ý đồ loại bỏ càng nhiều đối thủ cạnh tranh càng tốt.
Lạc Nam trong lòng ngầm suy tính các loại kịch bản có thể ra tay trộm mất bộ da rắn sau đó chuồn đi…
Nhưng hắn lại phát hiện mình không thần thông quảng đại đến mức làm được chuyện đó trước mặt hàng loạt Thần Đạo Cảnh… một khi vài chục loại Thần Đạo Quy Tắc bùng phát nhắm vào, dù có Loạn Cổ Bá Thế cũng vô pháp chống nổi, hơn nữa nếu như bại lộ thân phận thật sự, vậy công sức dựng lên Sát Chiến Điện cũng sẽ đi tong.
“Xem ra chỉ còn cách kéo dài thời gian chờ Ninh Lam trở lại.” Lạc Nam lặng lẽ vuốt cằm.
Nhưng đúng lúc này, Sinh Tử Đạo Chủ bỗng nhiên mở miệng nói:
“Chư vị dừng tay!”
“Ngươi có ý gì?” Người đang giao chiến với Sinh Tử Đạo Chủ là Vô Tướng Đạo Chủ – Thánh Linh Như lạnh nhạt hỏi.
Sinh Tử Đạo Chủ cao giọng: “Bổn tọa cảm thấy chúng ta tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, chẳng bằng các vị nghe theo ý của ta.”
“Hử? Không biết Cao Tuyệt đạo hữu có cao kiến gì?” Một đám Thần Đạo nhất thời đình chiến.
Sinh Tử Đạo Chủ tên gọi Cao Tuyệt trầm thấp nói ra:
“Thay vì tiếp tục chiến đấu vô nghĩa, bổn tọa cảm thấy chúng ta có thể chia đều bộ da rắn này.”
“Haha chia đều? Chẳng lẽ mỗi người lấy một mảnh vảy? Còn không đủ nhét kẻ răng.” Cuồng Thú Đại Trưởng Lão cười nhạt.
“Chúng ta sẽ đấu giá bộ da rắn bằng Đạo Xu, người nào ra giá cao nhất sẽ đạt được nó, số lượng Đạo Xu đó sẽ mang chia đều cho tất cả những người còn lại, vậy ai nấy đều có phần, mọi người cùng vui.” Cao Tuyệt đề nghị.
Lời này nói ra, không ít người âm thầm gật đầu… tuy rằng như vậy thì mỗi người không đạt được bao nhiêu, nhưng so với tiếp tục đại chiến mà không có kết quả vẫn tốt hơn.
“Bổn tọa từ chối!”
Vô cùng đột ngột, có ba thanh âm cùng lúc vang lên.
ẦM ẦM…
Thiên địa chấn động, bầu trời xuất hiện ba cổ khí thế cường hoành như bị chia cắt thành ba phần riêng biệt.
Hoả diễm trùng thiên, Đạo Hoả với mười loại sắc thái thiêu đốt thương khung, từ trong đó hiện ra thân ảnh của một vị tuyệt sắc mỹ phụ, phong hoa tuyệt đại khoác trên người cung trang màu đen có thêu lấy những đám lửa đỏ đang nhảy múa.
Thần Hoả Đạo Chủ – Diệm Tuyền Cơ, mỹ nhân cấp Thần Đạo Hậu Kỳ xếp hạng thứ bảy trong thập đại mỹ nữ Đạo Vực.
Thần Thú, Ma Thú tung hoành, hư ảnh vạn thú phẫn nộ gầm rống như thú triều bao phủ không gian, một tên nam tử trung niên lưng hùm vai gấu, có râu quai nón, thân khoác áo da thú như thổ dân hàng lâm, ngũ quan lăng lệ.
Ngự Yêu Đạo Chủ – Ngự Phách Sơn, tu vi Thần Đạo Hậu Kỳ.
Ở phiến thiên địa cuối cùng, lít nha lít nhít các con mắt màu tím uy nghiêm vô thượng xoay tròn giữa tinh không, hờ hững chiếu rọi vạn vật, bên trong các con mắt thình lình ẩn chứa Thần Đạo Lôi Kiếp, mỗi một tia lôi đình gầm thét đều chấn đến đầu óc đám đông kêu lên đùng đùng…
Bách Nhãn Đạo Chủ – Bách Tà Quân, cũng là Thần Đạo Hậu Kỳ cấp cường giả.
Ba vị Thần Đạo Hậu Kỳ, Đạo Chủ của tam đại Đạo Thống cùng lúc hàng lâm, trực tiếp khiến không ít người kinh sợ.
“Hừ, giả thần giả quỷ.” Thánh Linh Như lạnh lùng hừ một tiếng.
“Các vị có ý gì?” Cao Tuyệt nhàn nhạt mở miệng.
Đều là Thần Đạo Hậu Kỳ, đương nhiên không ai sợ ai.
Trong lúc nhất thời, hiện trường đã có năm vị Thần Đạo Hậu Kỳ xuất hiện.
Diệm Tuyền Cơ, Thánh Linh Như, Ngự Phách Sơn, Bách Tà Quân, Cao Tuyệt.
Những trưởng lão, Đạo Chủ tu vi thấp hơn vội vàng lùi lại một bước, biết thân biết phận.
Chỉ vì một bộ da rắn, ban đầu các trưởng lão tham gia tranh đoạt, lúc này lại nháo đến cả các vị Thần Đạo Hậu Kỳ lần lượt giáng lâm rồi hả?
“Bổn tọa đến đây không phải vì tranh đoạt bộ da.” Diệm Tuyền Cơ nhàn nhạt lên tiếng, trong đôi mắt lãnh ngạo có Thần Hoả hừng hực thiêu đốt, chất vấn nói ra:
“Là kẻ nào giết chết Đại Trưởng Lão Diệm Thương của Thần Hoả Đạo Thống?”
“Cái gì? Diệm Thương vậy mà chết rồi?” Đám người nhất thời giật mình:
“Chẳng phải hắn đã sử dụng Dịch Không Phù trốn thoát rồi sao?”
Tất cả còn chưa hết kinh ngạc, lại nghe Ngự Phách Sơn gào thét:
“Kẻ nào dám giết Tam Trưởng Lão Ngự Phong của Ngự Yêu Đạo Thống chúng ta?”
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, đến lượt Bách Tà Quân nổi trận lôi đình:
“Con chuột nào dám lấy mạng Nhị Trưởng Lão Bách Mục của Bách Nhãn Đạo Thống?”
ONG…
Từng lời của ba vị Đạo Chủ hùng mạnh như sóng to gió lớn dâng trào trong đáy lòng của mỗi người, với tâm cảnh Thần Đạo cũng nhịn không được run rẩy.
Trời ạ, mới qua bao lâu… vậy mà đã có ba vị Trưởng Lão thực lực cường đại ngã xuống tại Tứ Đạo Cổ Lâm rồi?
Bọn hắn cũng không hoài nghi mức độ chân thật trong chuyện này, nếu ngay cả việc Trưởng Lão của Đạo Thống ngã xuống mà cũng là tin tức sai lầm, vậy thì uổng cho ba vị trước mắt có thể làm Đạo Chủ.
Ngay cả Thánh Linh Như cũng có chút khó tin, cũng may thông qua cảm ứng… trưởng lão Vô Tướng Đạo Thống tuy rằng có chút bị thương trong chiến đấu nhưng tính mạng vẫn giữ được.
“Sao có thể như vậy?” Cao Tuyệt hơi há hốc mồm.
Chẳng trách Diệm Tuyền Cơ, Bách Tà Quân và Ngự Phách Sơn bừng bừng phẫn nộ trực tiếp hàng lâm mà đến.
Bọn hắn tuy rằng cũng có hứng thú với bộ da rắn… nhưng càng nhiều hơn là muốn truy tìm thủ phạm.
Trưởng lão cấp Thần Đạo ở bất cứ nơi nào cũng là trụ cột của thế lực, không cho phép tổn thất, một khi có trưởng lão như vậy ngã xuống sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến nội tình.
Dù sao thì đối với mỗi một Đạo Thống và Thế Lực, số lượng Thần Đạo cũng chỉ ít ỏi đếm được trên đầu ngón tay, mất một người là mất một trụ cột quan trọng.
Thế mà lúc này lần lượt Diệm Thương, Bách Mục, Ngự Phong ngã xuống…
Đây chính là chuyện động trời, gần nhất Đạo Vực liên tục có Thần Đạo chết đi, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
“Hừ…” Lạc Nam âm thầm khinh bỉ, thì ra ba kẻ này muốn truy tìm hung thủ…
Trưởng lão của các ngươi muốn giết người khác thì được, lại không cho người khác được phép giết bọn hắn sao?
Thật là buồn cười.
Bất quá trước đó Đại Trưởng Lão Bách Nhẫn của Bách Nhãn Đạo Thống đã biết hắn là tên làm thịt Bách Mục…
Cũng may Bách Nhẫn sử dụng Dịch Không Phù dịch chuyển ngẫu nhiên đến một nơi nào đó rồi, tạm thời không có mặt ở hiện trường… bằng không thì nguy hiểm.
Nghĩ đến đây, Lạc Nam dự định lặng lẽ chuồn đi, tùy cơ ứng biến tránh Bách Nhẫn đột ngột trở lại.
“Tranh đoạt cơ duyên, tài không bằng người… chết thì đã chết, các ngươi có gì không phục?” Thánh Linh Như nhàn nhạt lên tiếng.
“Đó là trưởng lão của Vô Tướng Đạo Thống các ngươi chưa chết, ngươi đương nhiên nói nghe rất dễ dàng.” Diệm Tuyền Cơ lạnh lùng tuyên bố:
“Tóm lại nếu như chưa tìm thấy thủ phạm, các ngươi không ai được phép rời đi.”
“Ngươi chưa đủ tư cách.” Thánh Linh Như khinh thường nói:
“Thực lực của chúng ta ngang nhau, ngươi lấy gì cản được bổn tọa?”
“Dựa vào chúng ta liên thủ với nàng.” Bách Tà Quân và Ngự Phách Sơn bước lên một bước.
OÀNH.
Ba vị Thần Đạo Hậu Kỳ liên thủ bùng nổ khí thế, trực tiếp đem Thánh Linh Như đẩy lui.
Thánh Linh Như diện mục trầm xuống, quả thật khi ba kẻ này liên thủ, nàng khó mà chống lại…
Nhìn sang Cao Tuyệt, con hàng này lại nhún nhún vai, hắn không phải hung thủ… cũng chẳng sợ gì, ngược lại còn mang tâm tình xem náo nhiệt.
Lạc Nam âm thầm buồn bực, không cho hắn chuồn đi… chẳng may Bách Nhẫn đột ngột quay lại thì hư bột hư đường hết.
Đối mặt với nhiều Thần Đạo Hậu Kỳ như thế, dù có Ninh Lam và Thuỳ Trân hợp lực cũng ăn không tiêu a.
Còn chưa kịp nghĩ cách ứng phó…
RĂNG RẮC.
Không gian bị đấm nát, lại một cổ khí thế ngang tàn đến cực điểm từ trong đó bước ra, cất giọng cuồng nộ:
“Kẻ nào dám giết Đại Trưởng Lão của Cửu Thánh Đạo Thống?”