Phần 18
Mỗi một lần cố gắng chống lại, loại bỏ thứ Thần Đạo Quy Tắc thần bí do Thiên Hạ Đệ Nhất lưu lại, Lạc Nam và mấy nữ đều mệt đến thở dốc… toàn bộ lực lượng toàn nhân như bị rút cạn, từng đầu ngón tay bủn rủn, ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có.
Qua đó có thể thấy Loạn Thuỳ Trân đã phải trải qua sự tra tấn qua vô vàn năm tháng thống khổ đến mức nào, Lạc Nam thật sự rất nể phục ý chí và nghị lực của nàng, đổi lại là người khác đã sớm chấp nhận buông xuôi, tự kết liễu để được giải thoát.
Cảm giác toàn thân nhẹ nhõm như được tháo bỏ gông cùm xiềng xích, Loạn Thuỳ Trân thư sướng đến mức thở dài…
Lạc Nam đã chuẩn bị sẵn một bồn Bất Tử Dịch Thuỷ cho nàng ngâm mình, phục hồi thương thế.
Bởi vì ngoài bị loại quy tắc kia tàn phá, từ đan điền cho đến cơ thể của nàng đều gặp tổn thương nghiêm trọng, nếu như không thể loại bỏ hoàn toàn quy tắc đó ra khỏi cơ thể, nàng sẽ không thể phục hồi bình thường được.
Đạo bào trắng nhẹ nhàng trượt xuống lộ ra băng cơ ngọc cốt không chút tỳ vết, một vị tiên tử thanh lệ tuyệt luân với đôi tuyết lê căng tràn nhựa sống vểnh cao được tô điểm bởi hai hạt ngọc trai hồng đỏ, cỏ thơm đen tuyền khéo lóe che đậy địa phương tư mật, đôi chân dài miên mang không chút tỳ vết.
Loạn Thuỳ Trân thả người ngâm vào bồn Bất Tử Dịch Thuỷ.
Rất nhanh, từng luồng sinh mệnh nồng đậm đã xuyên thấu các lỗ chân lông, thẩm thấu mọi ngõ ngách bên trong cơ thể.
Bởi vì Loạn Thuỳ Trân lần được tiên tiếp xúc với Bất Tử Dịch Thuỷ nên độ hiệu quả vượt xa những người sử dụng thường xuyên dẫn đến “lờn thuốc” như Lạc Nam…
VÙ VÙ VÙ VÙ…
Chỉ trong nháy mắt, Nguyên Khí vô cùng vô tận khắp nơi kéo về, khí tức hùng mạnh của nàng gia tăng một cách chóng mặt.
Tuy nhiên nhược điểm của Bất Tử Dịch Thuỷ vẫn là không thể trị thương linh hồn, Lạc Nam phất tay đem Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ ném ra.
69 vị tuyệt sắc Hồn Cơ đã từ trong tranh bước ra, ở xung quanh bồn thuỷ bắt đầu khiêu vũ nhảy múa, cung cấp đại lượng Hồn Lực tẩm bổ linh hồn cho Loạn Thuỳ Trân ở trung tâm.
Cảm thấy vẫn còn chưa đủ, Lạc Nam mở miệng phân phó:
“Nguyệt Ánh, Huyễn Mộng, Hàn Chi và Thiên Lệ hỗ trợ.”
Hồn Nguyệt Ánh mang theo Hồn Đỉnh và ba vị Yểm Ma xuất hiện, vận chuyển Nhân Yểm Đạo Hồn Kinh quyển Thượng với khả năng chữa trị Linh Hồn, truyền Hồn Lực tinh khiết nhất vào cơ thể mỹ phụ.
“Ưm…” Loạn Thuỳ Trân rên rỉ một tiếng, cảm giác thoải mái từ cơ thể đến linh hồn khiến nàng như đang lơ lửng trên mây, hai mắt lim dim khép hờ, bờ môi nhẹ cắn, đôi chân trần khép chặt lấy nhau.
Ba ngày ngắn ngũi, mái tóc bạc trắng của nàng đã đen tuyền óng mượt, từ một người tưởng chừng là phế nhân, tu vi khôi phục một cách điên cuồng.
Thần Đạo Sơ Kỳ, Thần Đạo Trung Kỳ, Thần Đạo Hậu Kỳ…
“Quá tốt rồi…” Thuỳ Ánh ở bên cạnh nghẹn ngào trước tình cảnh này.
Hơn ai hết, nàng hiểu rõ tình huống của Loạn Thuỳ Trân trong những năm qua chẳng khác nào địa ngục.
Lưng mang hận thù đè nặng, thân thể tàn phế lại bị tra tấn và đau đớn suốt ngày đêm, ngay cả việc đứng lên cũng không thể làm nổi, phải dùng tài nguyên để kéo dài tính mạng…
Còn hiện tại, Loạn Thuỳ Trân đã trôi nổi giữa không trung, ngũ quan tỏa sáng, sức sống tràn đầy, tóc dài tung bay, phong thái tuyệt mỹ và cường đại của một vị nữ kiếm thần ngạo nghễ hiển lộ.
Chân ngọc nhẹ điểm, Loạn Thuỳ Trân đã ôm chặt lấy nam nhân, thanh âm mềm mại dịu dàng vang bên tai hắn:
“Thiếp thân đã được thiếu chủ ban phát tân sinh, đời này từ đây chỉ vì quân mà sống, dù phía trước là núi đao biển lửa cũng không từ.”
Lạc Nam rõ ràng cảm giác được sự kích động và một thoáng run rẩy trong lời nói của nàng, hắn đưa tay vuốt ve lưng ngọc giai nhân an ủi:
“Tốt rồi, có được nàng chính là cơ duyên lớn của ta.”
Dù với tâm cảnh của một vị Kiếm Thần… thì sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, được hắn nắm tay kéo ra khỏi địa ngục, tìm được hướng đến thiên đường, nàng cảm động là điều dễ hiểu.
“Hừ, còn không mau mặc vào y phục?” Loạn Ninh Lam nhìn hai người ôm nhau mà cái mũi chua chua, liền đem đạo bào của Loạn Thuỳ Trân trùm lên người nàng.
“Haha.” Lạc Nam bật cười, ngắm nhìn ba vị nữ nhân, trong lòng vui sướng vô cùng.
Nếu cả Loạn Thanh Quân cũng đột phá Thần Đạo, vậy bên cạnh hắn có đến bốn vị Kiếm Thị tu vi Thần Đạo, so với Loạn Phàm nhiều hơn gấp đôi.
Về phần Lạc Hà từ lâu đã là thê tử của hắn, cũng không thể tính là Kiếm Thị được…
“Thiếu chủ, kế tiếp có mục tiêu nào cần ra tay không?” Loạn Thuỳ Trân nóng lòng lập công nói:
“Chàng không cần làm gì cả, cứ giao cho chúng ta giải quyết.”
“Nàng dùng gì làm vũ khí?” Lạc Nam kỳ quái hỏi.
“Cái này…” Loạn Thuỳ Trân nhất thời ngậm miệng, Hồng Anh Kiếm của nàng đã không còn…
“Thế còn nàng?” Lạc Nam nhìn sang Thuỳ Ảnh.
Loạn Thuỳ Ảnh có chút xấu hổ, từ trong Nhẫn Trữ Vật lấy ra một thanh vũ khí.
Lạc Nam đưa mắt nhìn, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Bởi thứ Loạn Thuỳ Ảnh lấy ra là một thanh đao cùn, đẳng cấp chỉ tương đương Thiên Đạo Binh Trung Phẩm mà thôi.
Đường đường là nữ Kiếm Thần lại phải dùng một thanh vũ khí trái sở trường cấp thấp như vậy chiến đấu, có thể thấy hai nàng nghèo đến mức độ nào, vơ vét gần như tất cả tài sản để kéo dài tính mạng rồi.
Chẳng trách sau nhiều năm như vậy, tu vi của Loạn Thuỳ Ảnh vẫn giậm chân ở Thần Đạo Sơ Kỳ, bởi vì quá nghèo nên đâu có tài nguyên tu luyện mà đòi thăng cấp?
Loạn Ninh Lam thở dài, so với tỷ muội chịu đựng gian khổ như vậy, nàng cảm thấy mình canh mộ địa cho chủ công từng ấy năm vẫn còn tốt chán, ít nhất Lam Thuỷ Kiếm vẫn còn giữ được.
“Vì sao không tìm một thanh kiếm cấp thấp nào đó rồi bỏ vào hộp đựng kiếm?” Lạc Nam thắc mắc.
“Muốn đẩy nhanh tốc độ thăng cấp trong hộp đựng kiếm cũng cần tài nguyên bỏ vào, mà chúng ta thì…” Loạn Thuỳ Trân mím môi.
“Thôi hiểu rồi, trước tiên ta sẽ tìm hai thanh kiếm phù hợp với các nàng.” Lạc Nam gật đầu.
Kiếm tu mà không có kiếm thì khác nào bị phế mất một cánh tay?
“Thiếu chủ, bọn thiếp vẫn chưa làm được gì cho ngài…” Loạn Thuỳ Trân áy náy vô cùng.
“Bây giờ không làm thì sau này làm…” Lạc Nam cười hắc hắc:
“Các nàng theo ta cả đời, đâu phải một sớm một chiều mà so đo, tính toán mấy thứ trước mắt thế hả?”
“Vâng, nghe theo thiếu chủ thu xếp.”
Mấy nữ nhân ôn nhu nhìn hắn, cảm động không cần nói thành lời.