Phần 149
Đến trước cửa phòng của Đan Phỉ, Lạc Nam vẫn đang suy nghĩ lời của Thiên Cơ Tán Nhân…
Sau một thoáng ngưng trọng, hắn cảm thấy có vẻ đại tỷ cũng sẽ biết được chuyện gì đó, bằng không cũng chẳng vô duyên vô cớ kêu hắn chạy đi phá Tứ Thần Trấn Thiên Trận của người ta…
Có lẽ ngay từ đầu, đại tỷ đã sớm biết được tương lai sẽ phải cùng Thiên Hạ Đệ Nhất đối đầu rồi.
Tuy nhiên để có thêm thông tin, hắn dự định sẽ sắp xếp thời gian trở về tổng bộ Phá Đạo Hội một chuyến gặp đại tỷ nói chuyện cho rõ ràng.
Đem suy nghĩ tiêu cực ném ra sau đầu, Lạc Nam gõ cửa phòng của Đan Phỉ.
“Là ai?” Thanh âm trong trẻo của nàng truyền ra.
“Sư tỷ, là đệ.” Lạc Nam lên tiếng.
“Vào đi” Đan Phỉ lập tức đáp.
Lạc Nam đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Đan Phỉ lười biếng nửa nằm nửa ngồi trên giường, bộ sườn xám màu đỏ khéo léo khoe trọn những đường cong quyến rũ và đôi chân dài miên mang của nàng.
“Tỷ đang làm gì thế?” Hắn tiến đến ngồi bên cạnh.
Đan Phỉ đắc ý nâng khối Lưu Ảnh Ngọc lên, bên trong chính là hình ảnh Lạc Nam đang thể hiện qua các vòng đấu.
Mặc dù xem đi xem lại nhiều lần rồi, nàng vẫn cảm thấy khó tin trên đời này sẽ tồn tại yêu nghiệt như hắn a.
Đặc biệt là trận chiến cuối cùng với Đế Vi và Hoài Khánh, tốc độ giao chiến thậm chí làm nàng khó thể theo kịp.
“Ta đang tưởng tượng nếu mọi người ở Độ Đạo Môn biết được thân phận thật sự của ngươi sẽ là biểu hiện gì.” Đan Phỉ nhoẻn miệng cười:
“Chắc chắn là trợn mắt há hốc mồm.”
“Thân phận của ta có gì chứ? Ta chỉ là một đệ tử của Độ Đạo Môn.” Lạc Nam nhún vai.
“Đúng thế, ngươi chỉ là một tiểu đồng trông coi vườn trà của Độ Đạo Môn.” Đan Phỉ nhắc lại chuyện xưa:
“Năm đó ngươi cái gì cũng không biết, phải chạy loạn khắp nơi… hiện tại đã là Đệ Nhất Yêu Nghiệt.”
Lạc Nam nở nụ cười: “Trước đây có sư tỷ chiếu cố ta, sau này hãy để ta chiếu cố lại tỷ.”
“Ai cần ngươi chiếu cố? Đi mà chiếu cố mấy vị hôn thê kia của ngươi.” Đan Phỉ nghiến răng, bầu sữa phập phồng tạo thành gợn sóng trùng điệp.
“Thật ra ta đang có một ý định.” Lạc Nam vuốt cằm đầy xấu xa:
“Lần này ta vì danh tiếng của Độ Đạo Môn lập công lớn, nếu như ta yêu cầu Đạo Chủ và Đan Trưởng Lão đem tỷ gả cho ta, bọn họ chắc sẽ không từ chối.”
Gò má Đan Phỉ nhất thời đỏ ửng, hung hăng vung tay đánh lên người hắn:
“Ngươi thật là tham lam, có Cầm Dao Nhã rồi còn đòi ta, chẳng lẽ muốn hốt hết mỹ nhân Độ Đạo Môn mới bằng lòng?”
“Cái này còn phải tùy duyên, nhưng riêng tỷ chính là duyên của ta rồi.” Lạc Nam nghiêm túc nắm lấy bàn tay thon dài của nàng.
“Không muốn.” Đan Phỉ rụt tay lại, né tránh ánh mắt của hắn nói:
“Ta muốn tập trung đột phá Thần Đạo, trở thành một vị Đan Thần mới nghĩ đến việc tư tình.”
Thật ra đối với người nam nhân này, nói không động lòng chính là lừa mình dối người.
Hắn quá ưu tú, ưu tú đến mức không có nữ nhân nào có thể phớt lờ hắn…
Nhưng cũng chính vì sự xuất chúng của hắn làm Đan Phỉ tạm thời không muốn tiến xa hơn… nàng là một nữ nhân có lòng tự tôn, nàng muốn mình xứng với hắn giống như các nữ nhân cường đại kia của hắn.
Mà để xứng với Lạc Nam, nàng cảm thấy ít nhất mình phải trở thành một vị Nữ Thần Đạo và Nữ Đan Thần.
Ở bất cứ nơi nào trên thế giới này, Đan Thần và Thần Đạo Cảnh đều có địa vị phi phàm, không có bất kỳ thế lực nào xem nhẹ tồn tại Luyện Đan Sư cấp Thần Đạo.
Đan Phỉ khi đó mới đủ tự tin để công khai tình cảm với hắn.
“Việc này cũng không vội.” Lạc Nam mỉm cười:
“Tuy nhiên tỷ phải đồng ý đến Đạo Vực cùng ta một chuyến, việc hóa phàm của tỷ sẽ do ta sắp xếp…”
Hắn giải thích về Nhập Phàm Hồ cho nàng hiểu rõ.
Biết được Lạc Nam vì chuyện hóa phàm của mình mà lo lắng như thế, Đan Phỉ cũng âm thầm cảm động, gật đầu đồng ý với hắn.
Hai người trò chuyện một lúc, Thái Diễm truyền âm ra hiệu đã đến lúc rời khỏi.
“Đi thôi!”
Truyền Tống Trận kích hoạt, trước sự đưa tiễn của Bách Đạo Tộc Trưởng… Thái Diễm mang theo Lạc Nam, Đan Phỉ cùng các đệ tử dịch chuyển.
“Về rồi, Toàn Năng Quán Quân đã về!”
“Hoan hô Tiểu Ma sư huynh.”
“Còn Tiểu Ma sư huynh cái rắm a, thân phận thật sự của huynh ấy chính là Ngũ Châu Tứ Vực Bá Chủ!”
“Không sai, Bá Chủ chính là đồng môn của chúng ta, lão tử còn được hắn tặng lễ vật…”
“Không chỉ mình ngươi được!”
“Mặc kệ là ai, người sư huynh này chúng ta nhận chắc rồi!”
“Hừ, đích thân Đạo Chủ tán thành, còn đến phiên ngươi?”
“Đệ Nhất Yêu Nghiệt Nguyên Giới, liệu Độ Đạo Môn chúng ta có trèo cao không?”
Trận Văn của Truyền Tống Trận vừa tán đi, bên tai Lạc Nam đã truyền ra thanh âm hò reo như sấm, vô số tiếng nghị luận, tung hô vang vọng đất trời.
Ánh mắt đảo qua một vòng, khắp nơi trên Đạo Thụ đều đã chật kín người…
Tất cả đệ tử của cả ba Đạo Thống, các vị Trưởng Lão… ngay cả Thiên Âm Đạo Chủ – Cầm Di và Vực Thần Đạo Chủ – Bùi Nhật Linh cũng có mặt.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lạc Nam.
“Ý gì đây? Lão nương cũng có công lao lớn bồi dưỡng hắn, các ngươi vì sao không nhìn ta?” Thái Diễm lên tiếng bất mãn.
Lạc Nam hít sâu một hơi, bước đến trước mặt Bùi Nhật Linh cùng Cầm Di hành lễ:
“Tham kiến hai vị Đạo Chủ, thứ lỗi đệ tử che giấu thân phận của mình trong suốt thời gian qua.”
“Hừ.” Cầm Di lạnh lùng khoanh tay trước ngực, nàng vẫn còn chưa buông tha cho hắn chuyện lần trước ở Ngân Thiên Thần Quốc, quyết không cho tiểu tử này sắc mặt tốt.
Bùi Nhật Linh vẫn như cũ có phần tiêu sái phóng khoáng, hoàn toàn không thể hiện sự uy nghiêm cần có của đệ nhất cường giả Độ Đạo Môn, ung dung nói:
“Ngươi là đệ tử được Toàn Chức Đạo Thống công nhận, mà Toàn Chức Đạo Thống chính là một phần của Độ Đạo Môn, vậy nên ngươi cũng chính là đệ tử của Độ Đạo Môn, không cần quan tâm vấn đề thân phận.”
“Ngược lại nếu Toàn Chức Đạo Thống không công nhận ngươi, dù ngươi có là ai đi chăng nữa, ta cũng không thể thu được.”
“Đa tạ Đạo Chủ thành toàn.” Lạc Nam cảm kích chắp tay:
“Năm đó cũng nhờ ngài chỉ điểm mà ta mới có thể tu được tầng đầu của Vực Thần Đạo Kinh, không ngờ ngài chính là Vực Thần Đạo Chủ.”
Hắn thiếu nợ Bùi Nhật Linh không ít ân tình, chỉ điểm tu công pháp, còn lần ra tay ở Đạo Hải…
Đây là một trong những nhân vật mà hắn kính trọng.
“Ngươi nói chuyện này ta còn thấy tiếc đây.” Bùi Nhật Linh tặc lưỡi:
“Rõ ràng công pháp đầu tiên ngươi tu là của Vực Thần Đạo Thống, đệ đệ Bùi Vũ của ta đã tính toán rất khá, kết quả vẫn để ngươi chạy vào Toàn Chức Đạo Thống, lại còn làm rể của Thiên Âm Đạo Thống… cách Vực Thần Đạo Thống chúng ta càng ngày càng xa.”
“Yêu nghiệt như vậy, sao ta có thể nỡ từ bỏ đây?”
Nói đến đây, hắn nhìn sang Thái Diễm nghiêm mặt nói:
“Thái sư muội, thành tích ngươi đã đạt được, hay là đem hắn đưa qua Vực Thần Đạo Thống?”
“Đánh rắm.” Thái Diễm trực tiếp mắng:
“Ngươi muốn có được hắn đâu có gì khó, đem tiểu muội muội bảo bối của ngươi gả cho hắn là xong.”
“Hahaha, việc này phải xem bản lĩnh của Lạc Nam rồi, bởi vì ngay cả ta cũng không dám ra lệnh cho nha đầu đó.” Bùi Nhật Linh sảng khoái cười.
Thật sự thì thiên phú chiến đấu của Lạc Nam quá kinh khủng, nếu hắn được tu luyện bản hoàn chỉnh của Vực Thần Đạo Kinh đến tầng cuối cùng, tin tưởng sẽ càng thêm kinh hãi thế tục.
Bùi Nhật Linh cũng rất muốn ngày đó xảy ra, hắn là kẻ ưa thích nhìn yêu nghiệt thuộc tông môn của mình trưởng thành.
“Đạo Chủ yên tâm, ta đối với Linh Hi quả thật ái mộ, sẽ nỗ lực truy cầu nàng.” Lạc Nam thừa thắng xông lên, tranh thủ cơ hội biểu đạt.
“Hừ.” Đan Phỉ và Cầm Di cùng lúc hừ một tiếng, quả nhiên bản tính sắc lang của con hàng này vẫn không đổi.
“Hảo hảo hảo.” Bùi Nhật Linh vô cùng mong đợi nói:
“Ta cũng nóng lòng muốn lên chức cửu cửu rồi.”
“Được rồi, cũng là lúc phát thưởng cho đệ tử của ta chứ hả?” Thái Diễm ánh mắt lóe lên cười tủm tỉm.
“Đúng là nên thưởng.” Bùi Nhật Linh gật đầu, mà Cầm Di cũng không dị nghị.
Thành tích của Lạc Nam quả thật kinh hãi thế tục, hơn nữa hắn còn lấy tư cách đệ tử của Độ Đạo Môn tham gia Bách Đạo Đại Hội… điều này mang đến ý nghĩa rất lớn.
Bởi vì khi thành tựu của Lạc Nam được tuyên truyền khắp nơi, danh tiếng của Độ Đạo Môn sẽ theo đó tăng lên như diều gặp gió… trở thành thế lực sau lưng của Đệ Nhất Yêu Nghiệt Nguyên Giới.
Thế lực như vậy, chắc chắn sẽ là ưu tiên số một của vô số thiên tài trẻ tuổi ở khắp nơi lựa chọn đầu nhập.
Mà tầng lớp đệ tử trẻ tuổi lại chính là nguồn sinh cơ dồi dào của bất cứ thế lực nào…
Một thế lực nếu không có tầng lớp trẻ tuổi xuất chúng thay thế, vậy thì không sớm thì muộn cũng sẽ suy tàn, cuối cùng bị đào thải trong dòng lịch sử mà thôi.
Sự cống hiến của Lạc Nam góp phần giúp Độ Đạo Môn trường tồn theo thời gian, ý nghĩa vô cùng quan trọng, xứng đáng được ban thưởng.
Tuy rằng thân phận của hắn đặc thù và nhạy cảm, dễ dàng kéo theo rất nhiều kẻ thù cho Độ Đạo Môn…
Nhưng thân là thế lực hàng đầu Đạo Địa, Độ Đạo Môn cũng chưa từng e ngại cường địch, càng không sợ phiền toái tìm đến… đó chính là phong thái của một thế lực có truyền thừa vô số năm, sừng sững trong dòng lịch sử đến tận ngày hôm nay.
Nếu không đủ khả năng chống lại cường địch, vậy thì cam nguyện huỷ diệt chứ không thể sống tạm bợ qua ngày tháng…
“Ngươi muốn phần thưởng như thế nào?” Bùi Nhật Linh hỏi hắn.
Lạc Nam chưa kịp mở miệng, Thái Diễm đã thay hắn lên tiếng:
“Với tiềm năng của Lạc Nam, tương lai chắc chắn sẽ trở thành trụ cột của Độ Đạo Môn, cũng nên cho hắn quyền hạn tại vị trí còn trống kia của Hộ Thần Pháp!”
Cầm Di nghe vậy hơi nhíu mày, Bùi Nhật Linh vuốt cằm suy tính…
Lạc Nam nghiêm nghị, trước đó ở Bách Đạo Đại Hội… Thái Diễm đã hứa nếu hắn có thể trở thành quán quân của mười vòng đấu, nàng sẽ đề xuất cho hắn một thân phận đặc biệt ở Độ Đạo Môn.
Không ngờ lại liên quan đến Hộ Thần Pháp.
Hương Trà sư tỷ từng nói, nếu như Loạn Đạo Thần Quốc có được quân đội với 4000 Thiên Đạo Cảnh hợp thành, thì Độ Đạo Môn cũng có một cổ lực lượng bí mật gọi là Hộ Thần Pháp.
Hộ Thần Pháp bình thường ít xuất hiện công khai, bọn hắn chỉ hoạt động dưới mệnh lệnh của ba vị Đạo Chủ, chuyên làm các loại nhiệm vụ tuyệt mật, giải quyết phản đồ hoặc xử lý những tồn tại tổn hại đến lợi ích của Độ Đạo Môn.
Món quà này của Thái Diễm cũng quá lớn…
Tuy rằng trong tay hắn đã nắm quân đội của Loạn Đạo Thần Quốc, gần đây Lạc Sương còn thu được Hoang Thạch Quân…
Hai cổ lực lượng này đều có thể sánh ngang Hộ Thần Pháp.
Nhưng vấn đề địa vị mới là thứ quan trọng, bởi lẽ nếu hắn có thể điều động Hộ Thần Pháp, vậy quyền hạn của hắn có thể sánh ngang ba vị Đạo Chủ a.
“Tốt lắm.” Bùi Nhật Linh sau khi cân nhắc, nghiêm túc gật đầu:
“Hộ Thần Pháp quả thật đang thiếu một nhân vật lãnh đạo xuất chúng, mà ngươi lại vô cùng thích hợp, Thái sư muội xem ra đã tính toán chu đáo.”
“Không sai, vị trí đó không ai xứng hơn hắn.” Thái Diễm mỉm cười.
Cầm Di nhìn Lạc Nam nói:
“Độ Đạo Môn đã từng có một vị nhân vật quyền lực vượt qua tất cả các trưởng lão khác, địa vị ngang hàng với ba người chúng ta… hắn được gọi là Hộ Thần Trưởng Lão.”
“Hộ Thần Trưởng Lão là người nắm giữ Hộ Thần Pháp trong tay, chỉ khi ba vị Đạo Chủ cùng lúc thông qua một quyết định, Hộ Thần Trưởng Lão mới buộc theo đó mà chấp hành.”
“Trường hợp các vị Đạo Chủ bất đồng ý kiến, Hộ Thần Trưởng Lão có quyền tự đưa ra quyết định.”
“Ngoài ra, Hộ Thần Trưởng Lão có quyền lực cực lớn, đó là nắm quyền sinh sát, trừng trị bất cứ kẻ nào gây tổn hại đến lợi ích của Độ Đạo Môn, kể cả đó là Trưởng Lão hay Đạo Chủ.”
“Quyền lực càng cao, trách nhiệm càng lớn… ngươi có muốn tiếp nhận vị trí này hay không?”
Lạc Nam nhịp tim đập nhanh, nếu hắn làm Hộ Thần Trưởng Lão… địa vị của hắn chính thức được xác lập, trở thành tồn tại cao tầng của Độ Đạo Môn, khi đó Độ Đạo Môn chắc chắn ủng hộ Phá Đạo Hội và các thế lực của hắn.
Như vậy nhiệm vụ nằm vùng Độ Đạo Môn và lôi kéo thế lực này ủng hộ Phá Đạo Hội từ những ngày đầu đặt chân đến Đạo Giới của hắn xem như chính thức có kết quả tốt đẹp.
Tuy nhiên hắn cũng không vội vàng, chỉ cẩn trọng hỏi: “Vị Hộ Thần Trưởng Lão trước đây đâu rồi?”
“Hắn bị cám dỗ bởi quyền lực, muốn trở thành kẻ đứng đầu Độ Đạo Môn, muốn áp đảo cả tam đại Đạo Thống chúng ta, chỉ huy Hộ Thần Pháp tạo phản, kết quả bị Đạo Thụ tiền bối thức tỉnh trừng phạt.” Bùi Nhật Linh thẳng thắng nói:
“Từ đó đến nay, vị trí Hộ Thần Trưởng Lão vẫn luôn bỏ trống.”
“Trừng phạt đáng lắm.” Lạc Nam hừ một tiếng:
“Hắn không xứng với sự tin tưởng của Độ Đạo Môn.”
“Đáng tiếc, thực lực của hắn khi đó đã cực kỳ kinh khủng, dù Đạo Thụ ra tay cũng không thể giết chết hắn, cuối cùng để hắn trọng thương bỏ trốn.” Cầm Di nghiêm trang nói:
“Đạo Thụ cũng đã truyền đạt ý chỉ, Hộ Thần Trưởng Lão thế hệ kế tiếp phải có trách nhiệm tìm kiếm và tiêu diệt tên phản đồ này.”
Lạc Nam toàn thân chấn động, vậy chẳng phải nhiệm vụ này sẽ rơi lên đầu ta?
“Thế nào? Ngươi dám không?” Bùi Nhật Linh tự tiếu phi tiếu, có chút khích tướng nhìn hắn hỏi.
Lạc Nam ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt ba vị Đạo Chủ, ngạo nghễ nói:
“Có gì không dám?”