Phần 104
“Chàng vội như vậy làm cái gì? Thiếp thân cũng không chạy mất.”
Nhận ra mình đứng trên Bá Vũ Điện, cả người bị hắn ôm ấp trong lòng, Khương Lê vừa thẹn vừa giận trừng mắt nhìn hắn.
Lạc Nam rất thích tính cách này điềm đạm này của nàng, dù hắn có trêu chọc hay làm gì khiến nàng tức giận, nàng cũng chỉ trừng hoặc liếc hắn là cùng, đổi lại là Chân Mật đã sớm vung tay đánh hoặc há mồm cắn hắn.
“Nếu không đến nơi này, ở trước mặt đám đông nàng sẽ cho ta ôm sao?” Lạc Nam cười tủm tỉm hỏi.
Khương Lê nhớ lại trước đó rất nhiều đệ tử của Đạo Hành Điện nhìn hai người mà thẹn thùng gật đầu, quả thật với tính cách có phần hướng nội, ở chỗ đông người nàng không dám cùng hắn biểu hiện quá mức thân mật.
Lặng nghe hơi thở ấm áp của nam nhân, cảm nhận lòng ngực rộng rãi rắn chắc của hắn, lòng của Khương Lê bình yên đến lạ kỳ…
Loại an tâm này từ trước đến nay chỉ có mẫu thân và phụ thân là có thể khiến nàng cảm giác được, chính là cảm giác có thể giao phó bản thân, không cần lo nghĩ gì cả.
“Lần sau chàng có lòng đến thăm phụ mẫu là tốt rồi, đừng có đưa lễ vật quá mức quý giá.” Khương Lê ôn nhu lên tiếng.
Việc Lạc Nam đưa tặng Thần Bảo Thượng Phẩm cho phụ thân khiến nàng cũng phải bất ngờ, dù nàng là Đạo Hành Điện Công Chúa, trong tay cũng không có Thần Bảo cao cấp đến như vậy.
“Khà khà, lần đầu tiên muốn dụ dỗ nữ nhi bảo bối của người ta thì đương nhiên phải biểu hiện hào phóng một chút để chứng tỏ lòng thành.” Lạc Nam nở nụ cười xấu xa.
Phải biết rằng Đạo Hành Âm Dương Trà Cụ có giá tận 8 vạn Điểm Cống Hiến, cũng là vật phẩm có giá trị cao nhất trong các lễ vật lần này… hắn cũng đâu giàu đến mức lần nào cũng đều đưa ra lễ vật giá trị như vậy.
“Thiếu đứng đắn.” Khương Lê hừ nhẹ, đưa tay vuốt ve gò má của hắn:
“Vừa rồi chiến đấu có mệt mỏi lắm không?”
“Làm nóng người mà thôi.” Lạc Nam nắm tay nàng, lúc này mới hỏi:
“Ta nhớ rõ ta đâu có đắc tội với hai vị Đạo Chủ, tại sao bọn hắn lại gây khó dễ cho ta vậy?”
Vốn hắn còn nghĩ rằng cửa ải ở Đạo Hành Điện sẽ rất dễ dàng, cả phụ thân và mẫu thân của Khương Lê đều sẽ tán thành, nào ngờ nhảy ra hai tên Đạo Chủ chẳng hề liên quan, còn cố ý tìm “tình địch” đến đối đầu với hắn.
“Việc này thiếp có nghe phụ thân nói qua.” Khương Lê bất đắc dĩ thở dài:
“Thật ra hai vị Đạo Chủ không có hiềm khích gì với chàng hay Phá Đạo Hội, nhưng mà bọn hắn muốn đứng về phía Đạo Quốc và Đạo Vực… bởi vì sức hấp dẫn của Bá Đạo Quy Tắc mà chàng sử dụng là quá lớn, đến mức bọn hắn muốn tìm cớ để ra tay với chàng.”
Ánh mắt Lạc Nam lóe lên, tính đến nay… Bá Đạo Quy Tắc chính là con bài quan trọng nhất để hắn có thể chiến đấu ngang tay với Thần Đạo Cảnh.
Nếu không có Bá Đạo Quy Tắc làm chủ chốt, dù cho ba vạn hành tinh hay Bỉ Ngạn Hoa có hùng mạnh đến đâu cũng sẽ bất lực trước Thần Đạo Quy Tắc mà thôi.
Tu sĩ có thể đột phá Thần Đạo Cảnh, phương thức nhập đạo của mỗi kẻ kém nhất cũng là Đối Nghịch Thiên Địa… Thần Đạo Quy Tắc của bọn hắn là không thể xem thường.
Chỉ có Bá Đạo Quy Tắc mới có thể vượt cấp chống lại Thần Đạo Quy Tắc, đây là điều mà ngay cả Loạn Đạo Kiếm Khí cũng vô pháp đơn độc làm được.
Chẳng trách hai tên Đạo Chủ nổi lòng tham…
Mà không chỉ hai kẻ này, tin rằng có rất nhiều cường giả vẫn đang ngấp nghé Bá Đạo Quy Tắc của hắn nhưng chưa có cơ hội ra tay.
“Hừ, may cho bọn hắn là người của Đạo Hành Điện.” Lạc Nam bất mãn, có kẻ tham lam đồ vật của mình, hắn đương nhiên cảm thấy không vui.
“Yên tâm đi, sau chuyện lần này… chàng đã được phụ thân công nhận, mà bọn hắn cũng đã thất bại trong việc chống đối, tin tưởng sẽ không còn dám mang ý đồ xấu.” Khương Lê nói:
“Nếu như vẫn còn mang ý đồ bất chính, vậy thiếp sẽ không nể tình.”
“Ừm.” Lạc Nam gật đầu vuốt ve mái tóc thơm ngát của nàng, hắn chỉ cần Khương Lê theo mình… còn Đạo Hành Điện ủng hộ thì tốt, không thì cũng chẳng sao… nếu hai tên Đạo Chủ kia vẫn còn tham lam mà ra tay với hắn, hắn cũng sẽ không khách khí.
Khương Lê không muốn đề cập chuyện không vui, thay đổi chủ đề hỏi:
“Chiến lực hiện tại của chàng đạt đến mức nào?”
Việc Cực Luân không thể ép hắn xuất động toàn lực khiến nàng hơi thất vọng.
Lạc Nam trầm tư một chút, cho ra đáp án:
“Có thể đánh bại Thần Đạo Trung Kỳ nội tình bình thường, còn gặp phải Thần Đạo Trung Kỳ cấp bậc yêu nghiệt thì khó mà nói trước.”
Hắn đã từng thắng Thần Đạo Trung Kỳ như Lôi Thần Chủ, nhưng lại cực kỳ khó khăn khi gặp phải Thần Đạo Trung Kỳ là Ngự Long Công Chúa.
Vậy nên kết quả còn phụ thuộc vào thực lực của đối thủ.
“Về phần Thần Đạo Hậu Kỳ trở nên, ta nghĩ dù đánh không lại cũng có thể bỏ chạy giữ được mạng.”
Khương Lê nhoẻn miệng cười, cảm thấy vì hắn mà hãnh diện: “Như thế đã là khoáng cổ tuyệt kim, nếu chàng đột phá Thần Đạo Cảnh… nhất định sẽ lọt vào hàng ngũ cường giả đứng đầu.”
“Rất khó.” Lạc Nam nhẹ lắc đầu.
Không tính những kẻ như Loạn Hoàng Vũ, Yêu Chỉ Hân hay Vạn Xà Cốc Chủ…
Nhóm các cường giả đứng đầu thiên địa về mặt chiến lực có thể kể đến như Đại Tỷ, Yểm Ma Điện Chủ, Long Tổ…
Lạc Nam không cho rằng mình đạt đến Thần Đạo Sơ Kỳ là có thể so sánh với bọn họ.
Còn có những ẩn số khó lường như Hương Trà sư tỷ, nhân vật đột phá Thần Đạo Viên Mãn trẻ tuổi nhất là Vực Thần Đạo Chủ…
Hơn nữa sự tồn tại của Thiên Hạ Đệ Nhất chính là áp lực vô hình đặt nặng trên vai hắn.
Phải biết rằng ngay cả Loạn Thuỳ Trân ở thời kỳ toàn thịnh cũng không gánh nổi một chưởng của đối phương.
Hắn cũng không cho rằng sau khi mình đột phá Thần Đạo sẽ có thể làm nên trò trống gì trước mặt nhân vật đó.
Đối với những Thần Đạo khác… hắn tự tin mình có thể vượt cấp chiến đấu.
Nhưng đối với Thiên Hạ Đệ Nhất, hắn ngay cả lòng tin vượt cấp cũng không có.
Không phải vì hắn nhút nhát hay tự xem nhẹ chính mình… mà vì hắn đã tiếp xúc qua loại Quy Tắc Chi Lực thần bí kia của đối phương.
Lạc Nam có một trực giác, loại Quy Tắc Chi Lực đó có thể so với Bá Đạo Quy Tắc.
Điều này đồng nghĩa, con bài chủ lực của mình sẽ mất đi ưu thế…