Phần 99
Cùng thời điểm đó, Ngân Thiên Thần Quốc.
Lúc này Ngân Thiên Quốc Chủ sắc mặt hồng nhuận, khoanh chân xếp bằng ngồi ở trên giường, thần thái phi dương, nào còn chút dáng vẻ yếu ớt như trước đó?
Cầm Dao Nhã đứng ở bên cạnh, trong mắt hiện ra một tia nhẹ nhõm.
“Nữ nhi, tất cả là nhờ có ngươi…” Ngân Thiên Quốc Chủ vừa cảm kích, vừa áy náy nhìn nàng.
Hắn sở dĩ khôi phục là nhờ phục dụng một viên Thần Đạo Đan Dược trị thương mà Cầm Dao Nhã đưa đến.
Thần Đạo Đan, bất cứ ở nơi này cũng là vật phẩm có giá trị liên thành… bán một nửa Ngân Thiên Thần Quốc cũng chưa chắc đổi được.
“Không phải do ta, đan dược đó là do mẫu thân phân phó ta đưa đến.” Cầm Dao Nhã bình thản đáp.
Mẫu thân phải thiếu nợ vị Thần Đạo Luyện Đan Sư của Toàn Chức Đạo Thống một ân tình để đổi lấy viên Thần Đan đó sau khi biết được Ngân Thiên Thần Quốc đang rơi vào khốn cảnh.
“Mẫu thân của con… Cầm Di nàng là người của Độ Đạo Môn sao?” Ngân Thiên Quốc Chủ cảm thán một tiếng:
“Vốn biết nàng có thân phận bất phàm, không nghĩ đến lại cao quý đến như vậy, cũng thật là diễm phúc của ta.”
Ngân Thiên Thái Tử đứng ở bên cạnh cũng âm thầm kích động.
Thân phận của Cầm Dao Nhã không khó điều tra, từ khi nàng xuất hiện, tình báo của Ngân Thiên Thần Quốc đã tìm ra được thông tin của nàng, là Thiếu Thần Nữ của Độ Đạo Môn, nữ nhi của Thiên Âm Đạo Chủ.
Thiên Âm Đạo Chủ lại là mẫu thân của hắn?
Đột ngột biết được tỷ tỷ và mẫu thân của mình đều là đại nhân vật, dù hắn là người trầm ổn đến đâu cũng nhịn không được kích động a.
Cầm Dao Nhã lúc này mới mở miệng nói:
“Lần này Long Phượng Võ Hội, ta cũng sẽ lấy tư cách Ngân Dao Công Chúa tham dự.”
Mặc dù không có quá nhiều tình cảm, nhưng Ngân Thiên Thần Quốc dù sao cũng có quan hệ mật thiết không thể thay đổi của nàng.
Nàng muốn vì Ngân Thiên Thần Quốc tranh thủ thể diện… để tất cả những kẻ có ý đồ phải biết khó mà lui…
Thời gian thấm thoát, một năm cứ thế trôi qua…
Bầu trời trên đỉnh Man Hoang Sơn kéo đến mây đen cuồng nộ, mây đen hình thành một vòng xoáy khổng lồ trên bầu trời nhìn qua như một lỗ đen sâu thẳm vô tận, mà ở bên trong vòng xoáy điên cuồng đó là thoáng ẩn thoáng hiện hư ảnh từng vị Chấp Pháp Đạo Giả thể hình khổng lồ, thiên uy dữ dội…
“Cái này… là Thiên Đạo Kiếp mà?”
Bên trên đỉnh núi, các vị trưởng lão của Man Lực Thần Ngưu Tộc sửng sốt, mà toàn bộ chủng tộc cũng đều rùng mình, có cảm giác rét lạnh từ tận xương tuỹ.
Bởi vì thanh thế của một đợt Thiên Đạo Kiếp vừa mới hình thành này thật sự quá mức tưởng tượng nổi.
Mấy vị trưởng lão vô thức đưa mắt nhìn về phía Man Lực Tộc Trưởng.
Tương truyền thiên phú càng cao, tiềm lực càng lớn thì khảo nghiệm đến từ Thiên Đạo Kiếp sẽ càng căng.
Nhớ năm đó khi Man Lực Tộc Trưởng đột phá Thiên Đạo, Thiên Đạo Kiếp cũng có quy mô to lớn viễn siêu tất cả tộc nhân… nhưng so với kiếp tụ trên bầu trời lúc này cũng có cảm giác không thể sánh bằng.
Mà người vừa đột phá đến Thể Thiên Đạo không cần nói cũng biết chính là vị Lạc Nam kia.
“Không hổ danh là Bá Chủ của Ngũ Châu Tứ Vực, phần thiên tư này thật sự khó người sánh bằng…” Man Lực Tộc Trưởng ánh mắt lấp lóe nói:
“Bổn tọa kiến thức rộng rãi, đã từng thấy qua Loạn Đạo Quận Chúa, Hiên Viên Thái Tử các loại độ kiếp, nhưng quy mô ban đầu vẫn thua kém hắn.”
Bất quá cứ tưởng Thiên Đạo Kiếp kinh hoàng sẽ giáng lâm, thậm chí mấy vị Trưởng Lão đã sẵn sàng mở ra Kết Giới phòng hộ bảo vệ Man Hoang Sơn được an toàn khi kiếp xuống.
Vậy mà chẳng hiểu vì lý do gì, các vị Chấp Pháp Đạo Giả trong cái vòi rồng hùng vĩ trên bầu trời kia chỉ nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Lạc Nam như cảnh cáo, sau đó cùng lúc tan biến.
Trời quang mây tạnh, mây đen tán đi trong sự bỡ ngỡ của quần yêu.
“Chuyện gì xảy ra?” Ngay cả Man Lực Tộc Trưởng cũng là ngây ngẩn cả người.
Thần Đạo Cảnh tầm mắt rộng rãi, kiến thức bất phàm như hắn vẫn không hiểu mọi thứ đang xảy ra trước mặt, vì sao Thiên Đạo Kiếp bỗng nhiên rút lui rồi?
“Moá nó!”
Lạc Nam đứng dưới Thể Thần Thác ngửa đầu mắng to, một cảm giác rét lạnh sống lưng, bóng ma tâm lý lan tràn khắp cõi lòng.
Hắn không có chút cảm giác vui mừng nào khi mình vừa thoát được một kiếp, ngược lại cảm giác nguy hiểm và bất an ngày càng nồng đậm hơn.
Thậm chí linh cảm mơ hồ đoán ra được rằng, bởi vì Giới Linh biết rằng lần này hàng lâm Thiên Đạo Kiếp sẽ không thể làm thịt được hắn, cho nên mới định tạm thời lui binh, tiến hành tích luỹ và cộng dồn.
Một khi hắn đột phá Hồn Thiên Đạo và Thiên Đạo Cảnh… e rằng ba đợt Thiên Đạo Kiếp cùng lúc hợp nhất, một lần tiễn hắn về tây thiên.
Hiển nhiên từ sau lần hắn đem Bá Đạo Quy Tắc có ý định truyền bá, Giới Linh đã xem hắn như cái gai trong mắt.
Lạc Nam đổ cả mồ hôi lại, một chút vui sướng khi vừa đột phá Thể Thiên Đạo nhất thời quét sạch không còn lại chút nào.
Không sai, hắn đã chính thức trở thành Thể Tu cấp Thiên Đạo, lực lượng toàn bộ cơ thể đã cường tráng không gì sánh được, có thể gánh vác được sức mạnh từ một vạn hành tinh mà không hề quá sức, không còn lo lắng bạo liệt cơ thể sau mỗi lần thi triển toàn bộ sức mạnh.
Thể Thần Thác thật sự danh bất hư truyền, nó không những là môi trường luyện thể hoàn hảo mà nó còn là tài nguyên có thể phục dụng.
Những giọt nước của Thể Thần Thác chính là tài nguyên quý báo, thẩm thấu vào cơ thể, cung cấp năng lượng dồi dào tiến hành rèn luyện.
Kết hợp với bộ váy công chúa của Chân Mật, tu vi Thể Tu của Lạc Nam vượt qua Hồn Tu và Nguyên Tu một bước lớn.
“Đã có thể thử sức với Vô Minh Mộ Địa!” Lạc Nam siết chặt nắm tay.
Tuy rằng Nguyên Tu và Hồn Tu chưa thành Thiên Đạo… nhưng Thể Thiên Đạo cũng đủ khiến hắn tự tin hơn rất nhiều về chiến lực của mình, hơn nữa hắn còn có sự hỗ trợ của ba nàng Binh Nhân Tộc vừa mới đột phá.
Hắn đã cởi xuống váy công chúa, lúc này toàn thân như được điêu khắc mà thành, từng khối cơ bắp lực lưỡng sáng bóng ẩn chứa năng lượng như sắp bùng nổ, dáng người cao một mét chín, cơ thể cân đối không có chút khuyết điểm, những đường gân sống động như rồng uốn quanh cơ thể, đặc biệt nhất là thanh hung khí ngoại cỡ như nhất trụ kình thiên, có thể chống đỡ cả bầu trời.
Đông Hoa đứng ở bên cạnh nhịn không được nhìn chằm chằm, ngay cả nàng cũng không thể không thừa nhận nam nhân của mình ngày càng có sức hút, mỗi khi hắn đột phá đến đẳng cấp cao hơn, khí chất của hắn đều sinh ra một loại thuế biến, trở nên càng thêm trầm ổn, càng thêm có sức hấp dẫn.
“Thế nào? Tuấn mỹ vô song đúng không?” Lạc Nam dương dương đắc ý gồng lên khoe cơ bắp, ngạo nghễ đứng rộng hai chân khoe thanh cột trụ.
Đông Hoa nhìn mà chướng mắt, liền lao đến vung chân đạp lấy nó.
Lạc Nam thuận thế né tránh, vòng đôi tay rắn chắc ôm lấy nàng.
Trong tiếng hừ yêu kiều bất mãn của giai nhân, liền mang nàng tiến vào bên trong hang động phía sau thác nước.
“Đáng giận, lại muốn làm rộn?” Đông Hoa vừa thẹn vừa giận đánh lên ngực hắn, bàn tay lại nhịn không được duỗi xuống hung hăng bóp chặt thân côn.
Không đụng vào không biết, vừa mới chạm vào liền như bị một luồng điện giật khắp toàn thân, đồ vật đáng ghét này thật sự quá mức cứng rắn và nóng bỏng, khiến nhịp tim của nàng đập lên thình thịch liên hồi.
“Haha, vừa mới đột phá năng lượng tràn đầy, để vi phu cho nàng nếm mùi vị của Thể Thiên Đạo.” Lạc Nam phá lên cười dài.
Trong lúc nhất thời, bên trong hang truyền ra tiếng rên rỉ yêu kiều đầy thỏa mãn của nữ nhân.
Khi Lạc Nam thần thanh khí sảng bước ra ngoài, Đông Hoa đã hóa thành hình xăm Bỉ Ngạn Hoa yêu dị ở trên ngực của hắn.
Vốn dĩ sau lưng của hắn cũng có hình xăm Nghịch Long của Long Khuynh Thành, nhưng mà nàng cũng theo Trương Nhã Trâm đi lịch luyện, muốn cùng Vân Duyên chúng nữ tỷ muội bồi dưỡng tình cảm, cho nên hiện tại hắn chỉ có Đông Hoa.
Một mình Đông Hoa không thể chịu nổi hắn chinh phạt, cuối cùng sắp ngất đi còn phải cầu xin tha thứ…
Tương lai khi cùng các thê tử tập hợp, Lạc Nam quyết định sẽ cùng tất cả các nàng tu luyện Thiên Địa Hợp Hoan Kinh, giúp các nàng có được căn cơ của Thần Đạo Công Pháp, không còn lo lắng vấn đề hạn chế về mặt đẳng cấp công pháp nữa.
“Chúc mừng Lạc công tử đột phá Thể Thiên Đạo.” Tam Trưởng Lão vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài liền chắp tay nói.
“So với các vị trưởng lão còn kém xa lắm.” Lạc Nam nở nụ cười, cảm kích nói:
“Nếu không nhờ Thể Thần Thác, ta muốn đột phá cũng không dễ dàng như vậy.”
Quá trình đột phá Thể Thiên Đạo của hắn không hề đơn giản, đòi hỏi lượng tài nguyên khổng lồ cung cấp liên tục không dứt để rèn luyện từng nhánh xương, từng giọt máu, thậm chí là từng tế bào…
Mà Thể Thần Thác đáp ứng được điều đó, nó liên tục đổ xuống không ngừng nghĩ…
Lạc Nam ước tính nếu không có Thể Thần Thác, e rằng hắn phải bỏ ra cái giá rất lớn để mua sắm thật nhiều tài nguyên khác thay thế.
“Tuổi của ngươi vẫn còn rất trẻ, tương lai mấy lão già không sớm thì muộn cũng sẽ bị vượt mặt mà thôi.” Tam Trưởng Lão cảm khái, có vẻ sóng sau đè sóng trước.
Hai người trở về đỉnh Man Hoang Sơn, cùng lúc nhìn thấy một cánh cửa không gian nứt ra, Đại Trưởng Lão của Man Lực Thần Ngưu mang theo Chân Mật trở về.
“Thế nào? Cạnh tranh được không?” Lạc Nam mỉm cười.
“Đương nhiên, có Đại Trưởng Lão thay ta ra mặt đấu giá, ai cạnh tranh lại?” Chân Mật đắc ý lấy ra một con côn trùng.
Côn trùng trong suốt đến mức rất khó nhìn thấy như cùng không gian liên hợp, trên lưng có đôi cánh ẩn chứa dòng chảy thời gian đang luân chuyển.
Chính là Thời Không Chi Trùng.
Lạc Nam tặc lưỡi, hắn rất muốn đem Thời Không Chi Trùng này tặng cho Liễu Tú Quyên, nhưng mà vận mệnh của nó là hiến máu để bồi dưỡng Thanh Thiên Trùng Ngưu, không thể khác được.
Đã có đầy đủ tất cả mọi thứ, Man Lực Tộc Trưởng mở miệng nói:
“Có thể bắt đầu rồi…”
Lạc Nam và Chân Mật nghiêm túc gật đầu, hai người có thể nghe qua một chút mong chờ và kích động từ giọng nói của ông ta.
Dù thân là một trong những vị cường giả hàng đầu Đạo Quốc, Man Lực Tộc Trưởng vẫn không thể giấu được những cảm xúc của người làm phụ thân.
Mấy người tiến vào một thạch động rộng rãi như cung điện, ở giữa không gian có một chiếc giường đá, trên giường nằm lấy một mỹ phụ nhân loại tư sắc tuyệt mỹ, có nét hiền từ đằm thắm đang ngủ say…
“Đây là phu nhân của bổn tọa, nàng cũng là nhân tộc như hai ngươi vậy.” Man Lực Tộc Trưởng giới thiệu.
Cùng nhau bước đến bên cạnh giường, Chân Mật đem tất cả đưa cho Man Lực Tộc Trưởng.
Man Lực Tộc Trưởng hiểu ý, ánh mắt ôn nhu nhìn mỹ phụ nhân nằm trên giường, thanh âm trở nên ôn hòa:
“Thê tử, đứa nhỏ của chúng ta sắp có thể nhìn thấy thế gian đặc sắc này…”
Nói xong, bắt đầu thực hiện quá trình ấp trứng.
Cũng không có gì đặc biệt, chỉ thấy Man Lực Tộc Trưởng dùng lực lượng cố định quả trứng của Thanh Thiên Trùng Ngưu trôi nổi giữa không trung, sau đó trích hết máu huyết của Thời Không Chi Trùng…
Đem máu của Thời Không Chi Trùng và giọt huyết mạch của đứa con được bảo dưỡng trong bình thuỷ tinh truyền vào…
Mắt thường có thể nhìn thấy, hai loại huyết mạch dần dần thẩm thấu vào bên trong lớp vỏ đá bên ngoài, thực chất chính là vỏ trứng… được sinh mệnh ở bên trong dần dần hấp thu.
Khoảnh khắc đó, lớp vỏ đá như thu được tân sinh, phát ra ánh sáng màu xanh rực rỡ…
Khí tức sự sống bên trong dần dần thức tỉnh, cảm giác được rõ ràng và tường tận hơn, thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập.
Như cảm thấy vẫn còn chưa đủ, Man Lực Tộc Trưởng thậm chí không tiếc đem Thần Đạo Chi Lực của bản thân truyền vào quả trứng, giúp khí tức của nó trở nên mạnh mẽ hơn, tu vi tăng cao khi còn chưa chào đời.
Lạc Nam nhìn mà âm thầm ghen ghét, chẳng trách đám con ông cháu cha ở Đạo Giới mỗi khi ra đời đều có được tu vi vượt xa thường nhân.
Thử nghĩ có được phụ mẫu tu vi Thần Đạo truyền thụ lực lượng từ khi còn là bào thai, làm sao có thể kém được?
Thời gian dần trôi, ánh sáng màu xanh trên tảng đá ngày càng to lớn…
RĂNG RẮC…
Có thanh âm rạn nứt vang lên.
Viền mắt trâu của Man Lực Tộc Trưởng có chút đỏ, hắn cảm giác được một cổ khí tức gần gũi đến từ sinh mệnh sắp chào đời, chính là khí tức thuộc về đứa con xấu số của hắn…
“Chân Mật cô nương, mau làm!” Man Lực Tộc Trưởng nói.
Chân Mật hiểu ý, cắn đầu ngón tay, đem máu và linh hồn của mình truyền vào trong trứng.
Chính là ký kết khế ước sòng phẳng giữa người và yêu… đôi bên trở thành đồng bọn đồng sinh cộng tử.
Rất nhanh, nàng cũng cảm giác được mối liên kết vi diệu giữa mình và sinh linh kinh, sắc mặt tuyệt mỹ hiện lên nét ôn hòa.
Lạc Nam chăm chú quan sát.
RĂNG RẮC…
Vết nứt trên tảng đá ngày càng nhiều hơn, chằn chịt khắp nơi như mạng nhện.
Cho đến cuối cùng…
ĐÙNG!
Tảng đá nổ ra, một sinh linh hiện ra trước mắt tất cả mọi người…
“Thật đáng yêu…” Lạc Nam cũng nhịn không được giật mình.
Chân Mật ánh mắt tỏa sáng như chứa đầy vì sao, Man Lực Tộc Trưởng và một đám trưởng lão của Man Lực Thần Ngưu trong mắt hiện lên nét ưa thích không hề che giấu.
Đây là một con trâu nhỏ ước chừng chỉ khoảng mười cân, toàn thân mũm mĩm, bốn cái chân ngắn, trên đầu là cặp sừng cụt lũn, có màu bích lục, toàn thân khoác một bộ giáp nhỏ như vỏ côn trùng óng ánh sáng bóng như bảo ngọc, trên lưng lại có đôi cánh côn trùng trong suốt nằm cân đối ở hai bên, đôi cánh côn trùng đang đập nhè nhẹ khiến nó có thể lơ lửng ở trên không trung…
Thời Gian và Không Gian hai loại thuộc tính quanh quẩn xung quanh cơ thể nó…
“Ngưu…”
Đôi mắt linh động của nó liếc ngang liếc dọc, há mồm kêu lên một tiếng, sau đó vỗ cánh bay đến trước mặt Chân Mật và Man Lực Tộc Trưởng…
Hiển nhiên nó cảm giác được khí tức quen thuộc từ hai vị này…
Chân Mật vòng tay ôm con trâu nhỏ, lại biến sắc phát hiện nó nặng hơn cả một ngọn núi khiến hai chân nàng run rẩy xém chút ngã nhào.
Nàng không ngờ đến một con trâu nhỏ có thể nặng đến mức như thế.
“Haha…” Lạc Nam cảm thấy khôi hài bật cười:
“Nó kế thừa cả sức mạnh vô biên của Man Lực Thần Ngưu, trọng lượng đương nhiên là rất nặng.”
Hắn có thể cảm giác được nguồn lực lượng khổng lồ bên trong Thanh Thiên Trùng Ngưu này dù tu vi của nó hiện tại chỉ là Yêu Đại Đạo.
“Tốt rồi, dáng vẻ rất tốt…” Man Lực Tộc Trưởng kích động nói, đưa tay xoa xoa cái đầu trâu nhỏ.
Mà có vẻ nó cũng cảm nhận được tình cảm của nam nhân này, còn híp lại hai mắt rất là hưởng thụ.
Đúng lúc này, mỹ phụ nhân ngủ say trên giường dường như cảm ứng được một thứ gì đó thôi thúc nàng tỉnh giấc…
“Tộc trưởng người xem…” Đám trưởng lão kích động kinh hô.
“Thê tử…” Man Lực Tộc Trưởng thanh âm nghẹn ngào.
Mày liễu khẽ chau, lông mi rung động.
Trong sự nín thở chờ đợi của tất cả, một đôi mắt chậm rãi mở ra…
Tộc trưởng phu nhân thức tỉnh…