Phần 68
“Huyền Cơ huynh, theo ngươi nghĩ lời nói của họa Thuỷ có mấy phần là thật?”
Trên đỉnh thiên sơn, hai thân ảnh khoác áo choàng ung dung đứng thẳng, một người trong đó lên tiếng hỏi.
Bọn hắn chính là Thái Tử của Hiên Viên Thần Quốc – Hiên Viên Tử và Thái Tử của Huyễn Tượng Thần Quốc – Huyễn Huyền Cơ.
“Đó là một nữ nhân khôn khéo, lời nói nửa thật nửa giả khiến người khác không biết đường lần.” Huyễn Huyền Cơ trầm thấp đáp:
“Tuy nhiên ta có thể khẳng định nàng có điều gì đó ẩn giấu chúng ta.”
Hiên Viên Tử nghe vậy cười nhạt: “Dù sao thì giao tình của Hiên Viên Thần Quốc và Tam Đạo Môn không quá thân thiết, bọn họ lập lờ nước đôi cũng là chuyện bình thường.”
“Nếu đã như thế, vậy thì phiền Huyền Cơ huynh dò thám một chút thông tin về người bên cạnh hắn đi.”
“Không thành vấn đề.” Huyễn Huyền Cơ gật đầu.
Chỉ thấy hắn biểu lộ nghiêm nghị, chậm rãi bước lên thiên không nâng hai cánh tay lên trời đầy thánh kính.
Trong khoảnh khắc đó, thiên địa bao trùm trong bóng tối, vô số vì tinh tú xuất hiện trên bầu trời phản chiếu xuống như những mặt gương, xoay tròn trên đỉnh đầu của Huyễn Huyền Cơ, cảnh tượng cực kỳ huyền diệu.
Huyễn Huyền Cơ lúc này như ngôi sao sáng chói nhất ở giữa trung tâm vũ trụ…
“Chấp Chưởng Thiên Tượng… Soi Rọi Thế Gian…”
Huyễn Huyền Cơ chậm rãi niệm.
BẸP BẸP BẸT BẸT BẸT BẸT…
Đúng vào thời khắc thành kính trang nghiêm ấy, một tràng thanh âm đánh rắm liên tục vang vọng không gian như trống trận bùng nổ.
“Phốc!”
Huyễn Huyền Cơ vô thức phun ra một ngụm máu tươi, thanh âm ô uế làm vấy bẩn bầu không khí trang nghiêm khi dò thám thiên tượng, xúc phạm thiên cơ, làm nhục luân hồi khiến hắn xém chút nữa rơi cả người xuống đất.
RĂNG RẮC…
Bầu trời đầy sao lập tức vỡ vụn thành từng mảnh.
“Cái quỷ gì?” Hiên Viên Tử tròn xoe mắt.
Không gian nứt ra, Lạc Nam tay cầm Cảm Âm Loa từ trong đó hiện thân, tiếng đánh rắm như một làn điệu hùng hồn vẫn oanh tạc không ngừng.
“Nghe cho rõ đây hai tên tiểu tử, bổn Bá Chủ biết các ngươi đang tìm ta… nhưng các ngươi còn chưa đủ trình độ, cút về Đạo Quốc nếu không muốn ta cho Thần Đạo Cảnh vây công đến chết.”
Lạc Nam ngạo nghễ nói: “Nghe rõ chưa hả?”
Không để hai tên này kịp phản ứng, Bom Khoái Cảm đã được hắn lấy ra, mang theo một tia Bá Đạo Quy Tắc không gì cản được dung hợp bên trong ném đến trực diện.
Đồng tử trong mắt Hiên Viên Tử co lại.
BÙM!
Bom Khoái Cảm trực tiếp kích nổ, một luồng khói màu hồng phấn khổng lồ như đám mây hình nấm bao trùm thiên địa, vây nhốt cả hai người bọn hắn vào bên trong.
Mà Lạc Nam đã tiêu sái rời đi, trước đó không quên để lại một câu uy hiếp:
“Nếu còn dám dò thám tin tức liên quan đến nữ nhân và người thân của ta, bổn Bá Chủ có trăm ngàn thủ đoạn đối phó các ngươi.”
“Khụ…” Hiên Viên Tử ho khan kịch liệt, cố gắng dùng Quy Tắc Chi Lực xua tan đám khói màu hồng ra khỏi cơ thể.
Toàn thân của hắn lúc này nóng rực, nhìn lấy Huyễn Huyền Cơ nằm quằn quại trên mặt đất, đặc biệt là dung mạo xinh đẹp hơn cả nữ nhân kia khiến hắn vô thức nuốt nước bọt.
“Khốn kiếp!”
Hiên Viên Tử ngửa đầu gầm lên, trực tiếp dùng một tay chưởng vào ngực mình.
PHỐC!
Máu tươi cuồng phún, cơn đau khiến hắn lấy lại thanh tỉnh.
Tâm cảnh của hắn cực mạnh, dù là Bom Khoái Cảm cũng chỉ khiến hắn bị ảnh hưởng trong một thoáng ngắn ngũi mà thôi.
Mà lúc này, từ trong cơ thể của Huyễn Huyền Cơ cũng có một đạo ánh trăng hình bán nguyệt bay ra, đạo ánh trăng này chiếu rọi khắp toàn thân của hắn, sau đó đem toàn bộ khí tức mà Bom Khoái Cảm tác động xua tan.
Hiển nhiên đây là một kiện pháp bảo cực kỳ lợi hại, nó đã giúp chủ nhân loại bỏ tạp vật xâm nhập cơ thể.
“Hỗn trướng.”
Hiên Viên Tử phẫn nộ gầm lên: “Đường đường là nhân vật như thế lại sử dụng thủ đoạn ti tiện.”
“Ti tiện cái rắm, so với các ngươi định dùng người thân của lão tử để uy hiếp lão tử thì bấy nhiêu đó có hề hấn gì?”
Lạc Nam từ xa mắng chửi vọng ngược trở lại.
Sắc mặt Hiên Viên Tử thoáng chốc cứng đờ, con hàng vô liêm sỉ này vẫn còn chưa đi?
“Khụ…”
Huyễn Huyền Cơ lắc đầu dẹp bỏ sự thất thố vừa rồi, sắc mặt nghiêm nghị nói:
“Không ngờ hắn còn đi trước chúng ta một bước.”
Trong lúc Hiên Viên Tử và hắn còn chưa tìm được Lạc Nam thì đối phương đã đánh phủ đầu tìm đến tận cửa.
Điều này đối với một người tự nhận nắm giữ thiên cơ trong tay như Huyễn Huyền Cơ chính là sự sỉ nhục to lớn.
“Phá Đạo Hội có hệ thống quan hệ tình báo to lớn, nói không chừng ở Tam Đạo Môn có nội gián của bọn chúng.” Huyễn Huyền Cơ hít sâu một hơi nói.
Hiên Viên Tử đồng ý gật đầu, bọn hắn vừa từ Tam Đạo Môn đi ra, kết quả Lạc Nam liền tìm đến tận cửa…
Dù thần thông quảng đại đến đâu cũng không thể nhanh chóng như vậy, dễ hiểu nhất chính là đối phương có cài người nằm vùng ở Tam Đạo Môn.
Bên trong hư không, Lạc Nam cùng sư phụ và sư thúc rời đi, ánh mắt híp lại…
Đã cảnh cáo như vậy, nếu như hai con hàng này vẫn không biết điều thì đừng trách hắn.
Vừa rồi nhân lúc Bom Khoái Cảm oanh tạc, đã có hai con Xích Nha Hắc Ám ẩn chứa Bá Đạo Quy Tắc bám theo Hiên Viên Tử và Huyễn Huyền Cơ, giúp Lạc Nam giám sát nhất cử nhất động của bọn chúng.
Còn hắn hiện tại vẫn chưa muốn ứng chiến Hiên Viên Tử.
Bởi lẽ khả năng của tên này quá mức hoang đường, quá mức nghịch thiên…
Đảo Nghịch Tử Vong không bị giới hạn, bất kể là ngươi giết hắn bao nhiêu lần, hắn đều có thể đảo nghịch trở lại và sống sót.
Bích Tiêu sư thúc nói cách duy nhất để đối phó với thủ đoạn này là Quy Tắc Chi Lực vượt qua đối phương, chẳng hạn như sử dụng Thần Đạo Quy Tắc để vô hiệu hóa khả năng của Hiên Viên Tử.
Bất quá Lạc Nam lại không có Thần Đạo Quy Tắc…
Huống hồ đối phương là Thái Tử của Hiên Viên Thần Quốc, trên thân kiểu gì cũng có ác chủ bài do trưởng bối cho phòng thân.
Đối chiến với kẻ thù khi chưa nắm chắc phần thắng không phải hành vi khôn ngoan, cho nên Lạc Nam chỉ lựa chọn đánh phủ đầu, uy hiếp rồi chuồn mất… khiến Hiên Viên Tử và Huyễn Huyền Cơ nghi kỵ, kéo dài thời gian.
Ít nhất là khi đột phá đến Thiên Đạo Cảnh, khi đó có thể sử dụng Bá Đạo Quy Tắc đẳng cấp Thiên Đạo đối kháng với khả năng phi lý của Hiên Viên Tử.
“Yên tâm đi, ta sẽ nhờ đại tỷ che đậy thiên cơ các nữ nhân của ngươi.” Bích Tiêu lên tiếng:
“Một khi đại tỷ ra tay, đừng nói là Huyễn Huyền Cơ, ngay cả phụ thân của hắn là Huyễn Tượng Thần Chủ cũng đừng mong dò xét tung tích các nàng.”
“Như vậy thì rất tốt” Lạc Nam hai mắt tỏa sáng.
Hắn nhớ lại năm đó khi sư bá che đậy thiên cơ, ngay cả Thiên Cơ Lâu cũng phải trả cái giá khổng lồ nếu muốn dò xét thông tin của hai nữ nhi bảo bối và Đông Hoa.
Nếu có sư bá ra tay che đậy thiên cơ, vậy thì hắn đã có thể an tâm…
“Hảo sư thúc, sao lại đối xử với ta tốt như vậy nha?” Lạc Nam cười tủm tỉm nhìn nàng hỏi.
Đông Hoa nghe vậy cũng đưa mắt nhìn qua, không thể không nói Bích Tiêu đối xử với Lạc Nam còn chu đáo hơn cả nàng.
“Ngươi chính là nơi đại tỷ đặt kỳ vọng, ta đương nhiên sẽ hỗ trợ.” Bích Tiêu bình thản đáp:
“Huống hồ các nữ nhân của ngươi đều có tiềm lực to lớn, bảo vệ các nàng chính là bảo vệ tương lai của Phá Đạo Hội.”