Phần 37
Vạn Phật Triều Tông phủ xuống…
U Lẫm sắc mặt đại biến cảm giác được mùi vị tử vong, cố gắng thi triển thân pháp đào tẩu nhưng hắn lại giật mình phát hiện Không Gian xung quanh mình bị khóa chặt, hoàn toàn không có cơ hội né tránh.
Rơi vào đường cùng, U Lẫm quyết đoán triệu hoán Chí Tôn Pháp Tướng nhằm ngăn cản một chiêu chí mạng.
“Hồn Sát Pháp Tướng!”
Một linh hồn khổng lồ có màu đỏ đẫm máu hiện ra, đôi mắt to như chuông đồng của nó rét lạnh một mảnh, lại ẩn chứa vô tận Sát Thế ở bên trong.
RỐNG!
Hồn Sát Pháp Tướng ngửa đầu rống giận, trong tay xuất hiện một thanh Hồn Đao, hung mãnh trảm đến Vạn Phật Triều Tông đang trấn áp.
OÀNH!
Không gian bên trong Tử Giới chấn động kịch liệt, công kích của Chí Tôn Pháp Tướng cấp độ Thiên Đạo Cảnh mạnh đến phi thường.
Nhưng đừng quên Lạc Nam lúc này đang thi triển 7500 hành tinh và Vực Thần Đạo Kinh kết hợp.
Khi Vạn Phật Triều Tông bị chém nát cũng là lúc Hồn Sát Pháp Tướng của U Lẫm trở nên ảm đạm, lực phản chấn dữ dội còn khiến U Lẫm bay hàng trăm mét, máu me đầm đìa.
Bất Hủ Kinh Văn khảm trên cánh tay của Lạc Nam không để da thịt bạo tạc sau một lần ngưng tụ lực lượng khủng bố.
“Thiên Đạo quả nhiên có chút khó đối phó…” Lạc Nam tặc lưỡi, không ngờ mình đã dùng đến bản thể, kết hợp Bá Đạo Quy Tắc vẫn không thể trực tiếp đàn áp một tên Thiên Đạo Cảnh.
“Ngươi đáng chết.”
U Lẫm mặc dù bị thương nhưng thân thể đã lấy lại tự do, hắn thi triển thân pháp như quỷ mị, cầm lấy một thanh Đại Đạo Binh như liêm đao liều mạng.
Nghịch Thần Luyện Thủ Kinh vận chuyển, đôi tay của Lạc Nam biến đổi màu sắc, Nghịch Hành Thủ triển khai.
Trong ánh mắt khó tin của U Lẫm, ngay khi liêm đao tiếp cận với cổ của Lạc Nam, bàn tay của đối phương bỗng nhiên nắm chặt lưỡi đao của mình mà không chút sứt mẻ.
“Tay của ngươi… sao lại cứng rắn như thế?” U Lẫm không thể tin thốt lên.
Tay của Lạc Nam lúc này như có một tầng nham tương nóng chảy bao quanh, hai màu sắc đen và đỏ kết hợp vô cùng quỷ dị.
U Lẫm còn vô thức nghĩ rằng đây là một loại Thể Chất đặc thù nào đó.
Nhưng mặc kệ đối phương nghĩ gì, Lạc Nam nắm chặt liêm đao sau đó dùng sức bóp lấy nó.
RĂNG RẮC…
Quy Tắc Chi Lực trên thân đao dần dần bị bóp vỡ, từng vết rách lan tràn hiện ra.
Lạc Nam cướp lấy liêm đao ném cho Tiểu Hồng Nhi làm đồ ăn, thuận tiện đạp cho U Lẫm một cước vào đan điền đến thổ huyết.
“Tha… tha cho ta…”
U Lẫm rốt cuộc hoảng sợ, dùng giọng điệu van xin:
“Chúng ta không thù không oán… các hạ tại sao?”
“Chẳng phải ngươi muốn trợ giúp Võ Lân làm thịt ta? Ai nói không thù oán?” Lạc Nam nhếch miệng cười tà.
“Không thể nào… ngươi là Tiểu Ma?” U Lẫm hai mắt trợn tròn.
Lạc Nam nhàn nhã gật đầu, Mộc Chu Kết Dính đã như vô số sợi dây leo từ cơ thể tiến ra, đem toàn thân U Lẫm trói chặt.
“Ngươi muốn làm gì?” U Lẫm trên mặt hiện lên vẻ ngoan độc, nghiến răng gầm lên:
“Bạo!”
Hắn điều động Hồn Sát Pháp Tướng tự bạo, muốn tìm đường sống trong chỗ chết.
Nhưng mà mệnh lệnh còn chưa kịp đưa ra, Lạc Nam đã đặt một tay lên đỉnh đầu của hắn, Bá Đạo Quy Tắc như nước thuỷ triều xâm nhập vào tận Linh Hồn.
Không lâu sau đó, kết cục của U Lẫm chẳng khác U Nhiên là bao nhiêu…
“Tham kiến chủ nhân!” U Lẫm quỳ gối trước mặt Lạc Nam, đầy vẻ thành kính.
“Không tệ…” Lạc Nam gật gù hỏi:
“Chuyện xảy ra vừa rồi, phụ thân ngươi có biết không?”
Điều Lạc Nam quan tâm là khi tia Thần Đạo Quy Tắc kích hoạt, phụ thân của U Lẫm là U Minh Đạo Chủ có biết hay không mà thôi.
Nếu như bị một vị Thần Đạo chứng kiến tất cả tình huống vừa rồi, vậy thì phiền toái không nhỏ.
Cũng may U Lẫm thành thật hồi đáp:
“Đó chỉ là một tia Thần Đạo Quy Tắc của phụ thân cho thuộc hạ giữ mạng, ông ấy chỉ biết được nó đã kích hoạt, cũng không thể xem tất cả diễn biến.”
“Sau khi trở về, thuộc hạ chỉ cần nói là đã dùng đến tia Thần Đạo Quy Tắc để đối phó một tên Thiếu Thần Tử là được.”
“Như vậy rất tốt.” Lạc Nam hài lòng mỉm cười, ném cho U Lẫm một bình Bất Tử Dịch Thuỷ:
“Trị thương đi, sau đó có việc cho ngươi làm!”
“Đa tạ chủ nhân ban ơn.” U Lẫm khoanh chân ngồi xếp bằng, bắt đầu luyện hóa Bất Tử Dịch Thuỷ khôi phục vết thương.
Lạc Nam phất tay giải trừ Tử Giới, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn U Lẫm.
Thu phục được Thiếu Thần Tử của một Đạo Thống là bước tiến lớn, hơn nữa con hàng này còn là đồng minh với kẻ thù.
Đợi khi U Lẫm đã hoàn toàn bình phục, Lạc Nam mới hỏi:
“Nói kế hoạch của ngươi và Võ Lân cho ta, các ngươi có dự định gì?”
U Lẫm chắp tay bẩm báo:
“Lần này U Minh Sơn Trang cùng Chân Võ Thần Cung liên minh tạo thành các nhóm săn lùng đối thủ, chúng ta cũng đã đạt thành ăn ý với Tam Đạo Môn và Song Thần Môn, tạm thời không nhắm vào nhau, đợi đem tất cả giải quyết sau đó mới công bằng quyết đấu.”
“Còn có chuyện như vậy?” Lạc Nam nhướn mày.
Không nghĩ đến mấy thế lực này lại cấu kết đến như vậy, Tam Đạo Môn cùng Song Thần Môn lại còn cùng U Minh Sơn Trang với Chân Võ Thần Cung đạt thành hiệp nghị.
Nếu như không có Hương Trà sư tỷ, sợ rằng bản thân mình cũng không thể xoay chuyển càn khôn.
“Ngoài ra, Võ Lân còn có một kế hoạch khác.” U Lẫm nói thêm:
“Hắn muốn nhân cơ hội ở trong Thiên Cảnh ra tay với vị hôn thê Chân Mật, đem gạo nấu thành cơm.”
“Ồ…” Lạc Nam ánh mắt lóe lên như bắt được manh mối:
“Nói rõ hơn.”
“Võ Lân đã bỏ ra cái giá rất lớn để mua được Thần Đạo Cấp – Uyên Tương Tình Thảo.”
“Uyên Ương Tình Thảo có hai chiếc lá hình dạng như đôi chim uyên ương, tương truyền đôi nam nữ phân ra phục dụng hai chiếc lá này sẽ như cây liền cành, uyên ương liền tâm, vô thức yêu mến, dựa dẫm vào đối phương, dù thiên trường địa cửu cũng không thay đổi.”
“Uyên ương? Không thay đổi?” Lạc Nam nghe đến đây liền cười nhạt một tiếng.
“Sao thế chủ nhân?” U Lẫm thắc mắc, không hiểu vì sao hắn có vẻ mỉa mai.
“Không có gì, nói tiếp đi!” Lạc Nam hừ lạnh.
U Lẫm không dám mạo phạm, nhanh miệng nói:
“Võ Lân đã nuốt vào một lá Uyên Ương Tình Thảo, hắn dự định tính kế cho Chân Mật nuốt chiếc lá còn lại, từ đó chiếm được nàng.”
“Địa vị của Võ Lân và Chân Mật tại Chân Võ Thần Cung thế nào?” Lạc Nam hỏi.
“Địa vị ngang hàng, Võ Lân là nhi tử của một vị Đạo Chủ, Chân Mật cũng là nữ nhi của một vị Đạo Chủ khác.” U Lẫm hồi đáp:
“Tuy nhiên thiên phú của Chân Mật cao hơn Võ Lân một chút, mặc dù hai vị Đạo Chủ đã hứa sẽ kết thành thông gia, nhưng Chân Mật vẫn luôn không thích Võ Lân làm hắn rất bất mãn, vậy nên mới quyết định dùng đến Uyên Ương Tình Thảo để có được nàng.”
“Không tệ.” Lạc Nam vỗ vỗ vai U Lẫm:
“Giao cho ngươi một nhiệm vụ, đó là theo dõi Võ Lân, chờ thời điểm hắn chuẩn bị ra tay với Chân Mật thì báo cho ta!”
“Tuân mệnh!” U Lẫm không dám dị nghị, để lại cho Lạc Nam một khối ngọc truyền âm, sau đó thi triển thân pháp biến mất.
Lạc Nam vuốt vuốt cằm, không ngờ lần này thu hoạch khá như vậy.
Hắn muốn cứu giúp Chân Mật thoát khỏi mưu kế của Võ Lân không phải là vì thích làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Chân Mật tuy rằng rất đẹp nhưng còn chưa hấp dẫn hắn đến mức như thế…
Nếu nói về nhan sắc, Cầm Dao Nhã và họa Thuỷ càng xếp trên Chân Mật ở Đạo Địa Tiên Bảng.
Điều khiến Lạc Nam quyết định cứu Chân Mật là vì đại sự của Phá Đạo Hội.
Phá Đạo Hội muốn lôi kéo các thế lực trung lập ở Đạo Địa đứng về phía mình, Chân Võ Thần Cung là một trong số đó.
Bất quá hắn đã đắc tội với Võ Lân, cùng đối phương có thù oán sâu nặng… đương nhiên không thể thông qua Võ Lân hợp tác cùng Chân Võ Thần Cung.
Vậy tại sao không nhân cơ hội này lôi kéo Chân Mật?
Nàng cũng là Thiếu Thần Nữ của Chân Võ Thần Cung, nếu có thể thông qua nàng làm chìa khóa rút ngắn quan hệ với Chân Võ Thần Cung thì còn gì bằng?
Mặc dù quá trình này sẽ còn rất dài… nhưng trước hết đặt nền móng ở chỗ Chân Mật cũng rất tốt, chưa kể còn phá đi chuyện tốt của kẻ thù là Võ Lân.
Một mũi tên trúng hai con nhạn, tội gì không làm?
Nghĩ đến đây, Lạc Nam đắc ý cười tà…
ĐINH.
Bên trên bầu trời bỗng nhiên có cầm âm vang vọng, xuyên phá không gian.
“Đây là tiếng đàn của nàng…”
Lạc Nam liền nhận ra thanh âm quen thuộc đến từ tiếng đàn của Linh Cầm Sơn.
Có thành viên của Linh Cầm Sơn đang chiến đấu ở khoảng cách không xa.
Không hề do dự, Lạc Nam hóa thành quỷ ảnh như u linh tiêu tán…
Rất nhanh, lọt vào tầm quan sát của hắn là cảnh tượng Cầm Thanh Vận đang bị một đám ba tên vây công.
Trong đó hai tên là Thiên Đạo Cảnh Sơ Kỳ của Tam Đạo Môn, một tên là Thiếu Thần Tử – Nguyệt Lượng của Song Thần Môn.
“Kỳ quái, sao trên đồng phục của Cầm Thanh Vận không có mấy sợi chỉ?”
Lạc Nam giật mình thầm nghĩ.
Hắn không biết rằng đồng phục trước đây Cầm Thanh Vận lựa chọn là kiểu váy ngắn, kể từ khi bị hắn vô tình nhìn thấy nàng liền tự may cho mình váy dài…
Mà lúc này, Cầm Thanh Vận đã thi triển bí pháp triệu hồi ra đến bốn phân thân, liên tục thông qua các loại Đạo Bảo điều động Thiên Sinh Âm Vận.
Từ khi đột phá Thiên Đạo Cảnh, thực lực của Cầm Thanh Vận tăng lên rất nhiều, số lượng phân thân có thể thi triển cũng nhiều hơn.
Bất quá lúc này âm luật mà nàng đánh ra không hề du dương dễ nghe, ngược lại nồng nặc sát cơ, hùng hồn đến cực điểm.
Chủ yếu là Sát Âm, Ma Âm và Tà Âm thôi động đến cực hạn, liên tục hiển hóa thành các loại thế công phô thiên cái địa bắn ra khiến không gian trập trùng gợn sóng.
Nhưng dù là như thế, đối mặt với nàng lại là ba tên Thiên Đạo Cảnh đến từ hai đại thế lực.
Chỉ thấy bên phía Tam Đạo Môn, một tên cầm cọ, một tên cầm bút…
Tên cầm cọ dung hợp Thiên Đạo Quy Tắc liên tục vẽ ra các loại Đạo Binh từ mâu, kiếm, giáo, tiễn… bao phủ cả bầu trời, phô thiên cái địa không ngừng bắn về phía Cầm Thanh Vận.
Tên cầm bút viết ra các loại Cổ Tự trên không trung, nào là Cấm, Định, khóa… mỗi một chữ viết ra đều câu thâu với Quy Tắc của Thiên Địa, vừa chống lại cầm âm của Cầm Thanh Vận, vừa hóa thành đủ loại quấy rối lên cơ thể nàng.
Hiển nhiên hai kẻ này một đến từ họa Thần Đạo Thống và một đến từ Thư Thần Đạo Thống.
Nguyệt Lượng không chịu thua kém, hắn triệu hoán biển sao và ánh trăng trên bầu trời, vận dụng Tinh Thần Đạo Lực và Nguyệt Đạo Lực phủ xuống, đánh ra các loại Vũ Kỹ hùng mạnh.
OÀNH OÀNH OÀNH…
Lấy ba đánh một, Cầm Thanh Vận một người khó địch, chỉ có thể vừa đánh, vừa thủ vừa thi triển Thiên Âm Bộ Pháp, đạp chân những dòng chảy thanh âm thoát ẩn thoát hiện.
“Haha, chạy đi đâu?” Thiên Đạo của Thư Thần Đạo Thống nhếch mép cười đắc ý:
“Cổ Ngữ – Không!”
Đạo Bút viết lên bầu trời, Thiên Đạo Quy Tắc diễn hóa thành cổ ngữ, một chữ Không liền điều động đến không gian, hình thành bốn bức tường không gian đem Cầm Thanh Vận bao vây vào bên trong.
Lạc Nam thấy cảnh này mà âm thầm cảm thán thủ đoạn của Tam Đạo Môn quả nhiên lợi hại, Thư Thần Đạo Thống có thể tác động đến Quy Tắc Chi Lực tạo ra Cổ Ngữ theo ý muốn của bọn hắn, hơn nữa Cổ Ngữ này còn có thể ảnh hưởng đến Thiên Đạo Cảnh.
So với Cổ Ngữ hàng thật chỉ có tác dụng với Chí Tôn trở xuống, Cổ Ngữ do Thư Thần Đạo Thống thi triển còn lợi hại hơn cả.
Rõ ràng nếu như tu luyện Thư Thần Quyết, ngươi giống như có được tất cả các loại Cổ Ngữ trên thế gian, hơn nữa còn không bị giới hạn về mặt cảnh giới.
Cầm Thanh Vận bị không gian phong tỏa, nếu là một đối một, nàng không ngại sử dụng Sát Âm tàn phá tất cả.
Nhưng hiện tại là một đấu ba, khi không gian vừa mới vây khốn, hàng vạn thanh Đạo Binh do tên Thiên Đạo của họa Thần Đạo Thống đã đằng đằng sát cơ bắn đến.
Mà trên bầu trời, Nguyệt Đạo Lực và Tinh Thần Lực theo đôi tay của Nguyệt Lượng giáng xuống không ngừng, chúng nó như thái sơn áp đỉnh trấn áp lên cơ thể nàng.
ĐINH…
Cầm âm đứt đoạn, Cầm Thanh Vận dù đã rất cố gắng sử dụng Thiện Âm vây quanh cơ thể nhằm giảm tải sát khí, vẫn bị vài thanh Đạo Binh đâm trúng cơ thể, máu me đầm đìa…
Lạc Nam không xem được nữa, cấp tốc hành động.
“Chết!” Nguyệt Lượng nở nụ cười dài, hai tay nâng lên bầu trời:
“Nguyệt Tinh Giáng Thế!”
Vô cùng vô tận Tinh Thần Lực và Nguyệt Đạo Lực dung hợp thành một quả cầu như hành tinh, bên trong có mặt trăng xoay tròn sẵn sàng bạo tạc bất cứ lúc nào, chuẩn bị giáng xuống Cầm Thanh Vận.
Hiển nhiên hắn không có ý định thương hoa tiếc ngọc, muốn tranh thủ loại bỏ thiên tài của Độ Đạo Môn càng nhanh càng tốt.
Nhưng ngay lúc này, một thanh âm lãnh khốc vang vọng bên tai:
“Kẻ phải chết chính là ngươi!”
Nguyệt Lượng chưa kịp lấy lại tinh thần, một quyền như thạch phá thiên kinh từ trong hư không gào thét mà ra, đấm thẳng vào đan điền hắn.
Với sức mạnh từ Nghịch Hành Thủ, 7500 hành tinh cũng như Bỉ Ngạn Hoa cùng lúc oanh tạc.
BÙM!
Cánh tay của Lạc Nam xuyên thủng bụng của Nguyệt Lượng, đấm vỡ đan điền.
Không có cảnh tượng Nguyệt Lượng bay vọt hàng trăm trượng…
Ngược lại lúc này, thân thể của hắn vẫn còn mắc kẹt bên trên cánh tay của Lạc Nam.
Một cái lỗ hổng đỏ thẳm máu thịt lớn ở giữa cơ thể hắn, mà tay của Lạc Nam vẫn đang đâm xuyên qua neo lại.
Xương cốt bên trong đứt ra từng đoạn, từng đoạn…
“Ta… hự…” Nguyệt Lượng điên cuồng thổ huyết, hai mắt như muốn lòi ra, cơn đau khiến công kích đang ngưng tụ trên đầu hắn vô thức tiêu tán.
Hắn nhìn kẻ vừa mới đánh lén mình, mặt nạ quỷ dị như xoắn ốc xoay tròn vào trung tâm, áo choàng đen với những đám mây kỳ bí…
Lạc Nam không nói tiếng nào, Bá Lực tàn phá bừa bãi từ trong ra ngoài.
Trong ánh mắt kinh hãi muốn tuyệt của hai tên Thiên Đạo của Tam Đạo Môn, thân thể Nguyệt Lượng hóa thành tro bụi trước sức huỷ diệt kinh khủng.
“Đây là…”
Cầm Thanh Vận hoảng hốt nhìn người thần bí vừa ra tay giúp mình.
Cảnh tượng vừa rồi quá mức thô bạo.
Nàng không tưởng tượng được rốt cuộc phải là lực lượng kinh khủng đến mức nào mới có thể đấm thủng bụng một vị Thiên Đạo Cảnh, sau đó huỷ thi diệt tích một cách triệt để đến như vậy.
Lạc Nam hướng mắt nhìn sang hai tên Thiên Đạo, thanh âm như tử thần đòi mạng đến từ địa ngục:
“Đến lượt các ngươi…”