Phần 33
“Đã ngươi muốn chết, ta sẽ thành toàn.”
Lâm Thiên phất lấy óng tay áo, sắc mặt băng lãnh đến cực điểm.
Kẻ này dám khiêu khích hắn trước toàn thể đông đảo thiên tài của Đạo Địa, thật sự là tự tìm đường chết.
“Đại ca, để cho ta lên!” Lâm Chiến bước ra nói:
“Đối với một tiểu nhân vật, cần gì đến ngươi ra mặt?”
“Haha, nhìn hai huynh đệ tu vi Thiên Đệ đang tranh giành được đấu với Đại Đạo như ta, cũng thật thú vị.” Lạc Nam ngạo nghễ cười tà:
“Lên đây đi! Để ta xem thử chiến lực Thiếu Thần Tử của Tam Đạo Môn các ngươi, liệu có sánh bằng Thiên Tử của Độ Đạo Môn như ta không.”
“Ngươi…” Lâm Thiên đám người sắc mặt âm trầm.
Quả thật xét về thân phận hay tu vi, huynh đệ bọn hắn đều vượt xa đối phương.
Nếu đánh thắng thì là chuyện hết sức bình thường, không có gì vẻ vang… ngược lại nếu hơi có chút chật vật sẽ cực kỳ xấu hổ.
Bất quá Lâm Chiến đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua, hắn cao giọng quát:
“Đối phó với ngươi, ta lấy tu vi Đại Đạo là đủ!”
“Vậy mời ngươi bước lên đây tìm chết!” Lạc Nam thoải mái cười, làm động tác mời đối phương lên đài.
“Đủ rồi!”
Một tiếng quát thánh thót bất chợt truyền đến.
Trong khoảnh khắc, ánh mắt toàn trường trở nên kinh diễm như rơi vào mê hồn trận.
Tóc mây bồng bềnh như khói sương bao quanh cơ thể mộng mị đầy huyền ảo, ngũ quan tuyệt mỹ, kiêu ngạo lại không kém phần mị hoặc chúng sinh.
“Thiếu Thần Nữ – họa Thuỷ đến…”
Cũng không biết là tên nam nhân nào sùng bái hô lên.
Thân ảnh họa Thuỷ xuất hiện, ánh mắt lãnh diễm đảo quanh toàn trường một vòng, nhàn nhạt nói:
“Tất cả ân oán nên giải quyết bên trong Thiên Cảnh.”
“Nhưng mà…” Lâm Thiên cau mày: “Kẻ này dám ba lần bốn lượt khiêu khích ta.”
“Vậy thì ngươi có thể tìm hắn tính sổ trong Thiên Cảnh.” Họa Thuỷ híp lại ánh mắt, lặng lẽ truyền âm:
“Nếu ngươi vì chút chuyện này mà phá hỏng kế hoạch, hậu quả tự gánh chịu.”
Lâm Thiên đương nhiên biết kế hoạch mà nàng nhắc đến là gì.
Bởi vì Thiên Cảnh có kết giới đặc biệt do Thần Đạo Cảnh trước khi chết lưu lại, sẽ không ai có thể từ bên ngoài nhìn thấy cục diện bên trong, nếu như cưỡng ép quan sát sẽ khiến Thiên Cảnh sụp đổ.
Cho nên kế hoạch của Tam Đạo Môn là liên thủ với những thế lực khác giải quyết Độ Đạo Môn bên trong Thiên Cảnh sẽ không bị người bên ngoài phát hiện.
Còn nếu xung đột xảy ra tại Thăng Thiên Thành này, e rằng các thế lực khác sẽ không dám đứng ra hỗ trợ Tam Đạo Môn giữa thanh thiên bạch nhật trường hợp hai thế lực xung đột trực tiếp.
Bởi vì nói gì thì nói, ngoài thế hệ đệ tử đang có mặt… Độ Đạo Môn cũng là một trong tứ đại thế lực hàng đầu Đạo Địa, nội tình sâu như biển, không dễ dàng công khai đắc tội.
Ý của họa Thuỷ rất đơn giản, đó là tạm thời nhẫn nhịn, chờ vào trong Thiên Cảnh sẽ thu lại cả vốn lẫn lãi.
Sau khi cân nhắc giữa lợi và hại, Lâm Thiên rốt cuộc lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn Lạc Nam mở miệng:
“Mạng của ngươi ta tạm thời giữ lại, Thiên Cảnh mới là nơi ngươi ngã xuống.”
“Tại sao phải là Thiên Cảnh?” Lạc Nam nhếch mép cười tà:
“Chẳng lẽ các ngươi có ý đồ gì không dám để người khác biết?”
Lời vừa nói ra, Nguyệt Lượng và một số người đương trường biến sắc, ngay cả họa Thuỷ cũng vô thức liếc nhìn Lạc Nam thật kỹ.
Lâm Thiên trong lòng chột dạ, ngoài mặt lại bình thản nói:
“Bổn Thần Tử đã suy nghĩ lại, đối phó một mình ngươi thì quá tầm thường, ta sẽ khiến Độ Đạo Môn thảm bại.”
“Haha, nếu ngươi có bản lĩnh!” Bùi Vũ giận quá hóa cười.
Các nàng Đan Phỉ, Cầm Dao Nhã cũng lóe lên sát cơ trong đáy mắt.
“Cứ chờ mà xem…” Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng, phất tay áo ra lệnh cho các đệ tử:
“Chúng ta đi!”
Nhìn theo bóng lưng bọn hắn, Lạc Nam đáy lòng một mảnh bình thản.
Cơ hội để ngươi giải quyết bên trên lôi đài nhưng ngươi bỏ lỡ, vậy Thiên Cảnh mới chính là mồ chôn của ngươi.
Họa Thuỷ không vội rời đi cùng Lâm Thiên đám người, ngược lại phiêu nhiên hạ xuống trước mặt Cầm Dao Nhã, ung dung hỏi:
“Không biết Bùi Linh Hi ở đâu? Ta muốn nhờ các ngươi nhắn một tiếng, lần này nàng ta sẽ bại.”
“Vậy sao?” Cầm Dao Nhã mặt không biểu tình, ngữ khí điềm tĩnh:
“Không cần đến Linh Hi sư muội ra tay, ta vẫn có thể giải quyết ngươi.”
“Khanh khách.” Họa Thuỷ như nghe được chuyện cười, liếm liếm bờ môi như mật đào nói:
“Đáng tiếc, ngươi lại là mục tiêu của Thi Hồng Nhan…”
“Các ngươi ai lên cũng được.” Đan Phỉ nổi nóng:
“Hồ ly tinh, loại thủ đoạn vẽ vời viết chữ của các ngươi, ta cũng có thể đối phó.”
“Luyện đan sư thì ở nhà ngoan ngoãn luyện đan, chạy lung tung dễ chết lắm.” Họa Thuỷ nhún nhún vai.
Thanh âm vừa dứt, cơ thể đã hóa thành một luồng khói trắng tan biến.
“Khốn kiếp.” Đan Phỉ lồng ngực phập phồng, nghiến răng nghiến lợi:
“Cứ chờ đó…”
“Sư đệ, chúng ta trở về!” Nàng nhìn Lạc Nam vẩy tay gọi, nở nụ cười sáng lạng.
Lần này sư đệ thật sự khiến Độ Đạo Môn nở mày nở mặt.
Đám người Hoàng Yêu Tứ, Bùi Diệm, Ma Khuyết cũng kính nể nhìn lấy Lạc Nam, việc bọn hắn chưa làm được, Lạc Nam lại có thể hoàn thành.
Đó là một chiêu hạ sát Thiên Tử của Tam Đạo Môn, xứng đáng cho bọn hắn học hỏi.
Nhưng ngoài ý muốn của tất cả mọi người, Lạc Nam lại không xuống đài, ngược lại ánh mắt như xuyên thấu tửu lâu, khóa chặt thân ảnh của một kẻ ở bên trong, lạnh lùng lên tiếng:
“Võ Lân, đừng tưởng ta không biết là ngươi giở trò, tên đệ tử của Tam Đạo Môn vừa châm ngòi chính là tử sĩ của Chân Võ Thần Cung các ngươi.”
“Bất quá mặc kệ hắn có thân phận gì, dám trêu vào nữ nhân của ta chính là chết, mà kẻ nào dám nhảy ra ngăn cản cũng sẽ có kết cục tương tự.”
“Hiểu chưa?”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người giật mình kinh hãi…
Cứ nghĩ là mâu thuẫn của Tam Đạo Môn và Độ Đạo Môn, vậy mà có liên quan đến cả Chân Võ Thần Cung?
Bất quá suy nghĩ lại, đệ tử của Tam Đạo Môn sẽ không ngu xuẩn đến mức trêu ghẹo một nữ nhân ở giữa toàn trường, nơi tập hợp vô số thiên tài và yêu nghiệt chứ?
Chuyện này quả thật có điểm kỳ quái…
“Kẻ này không đơn giản…” Chân Mật nhướn đôi mày liễu nhìn lấy thân ảnh Lạc Nam, trong lòng âm thầm nghi hoặc.
Tử sĩ cài vào Tam Đạo Môn với thân phận đệ tử cấp thấp, cực kỳ bình thường, ngay cả người của Tam Đạo Môn cũng không biết… vậy mà lại bị đối phương nhìn ra?
“Khốn nạn!” Võ Lân đập vỡ bầu rượu trước bàn, biểu lộ trên mặt cực kỳ khó coi.
Vốn hắn muốn xem kịch vui do mình dựng lên, nào ngờ lại bị Lạc Nam nhìn thấu thủ đoạn, còn bị trắng trợn cảnh cáo trước mặt tất cả.
Ngọn lửa phẫn nộ bùng lên trong lòng, Võ Lân lại giả ngu cười lớn:
“Tiểu tử, ngươi nói gì bổn thần tử không hiểu? Chỉ bằng ngươi cũng xứng để bản thần tử tính kế sao?”
Lạc Nam không quan tâm đến thái độ của Võ Lân, lạnh lùng rút ra một Linh Hồn trong suốt.
Chính là Linh Hồn của tên tử sĩ bị Lạc Nam đấm nổ đầu.
Bên trên Linh Hồn vẫn còn sót lại phần ký ức về thân phận tử sĩ của đối phương, đặc biệt là thời điểm Võ Lân sai khiến kẻ này nhắm vào Bảo Lan để gây sự.
Tử sĩ này được bồi dưỡng rất cẩn thận, có Thiên Đạo Quy Tắc trạng thái Đối Nghịch Thiên Địa phong ấn linh hồn, chắc chắn không thể khai thác được thông tin.
Bất quá vừa rồi Lạc Nam đã âm thầm nhờ Bích Tiêu vô hiệu hóa Thiên Đạo Quy Tắc đó khi đem Linh Hồn giấu bên trong Phá Đạo Lệnh.
Chứng kiến tất cả những thứ này, toàn trường bừng tỉnh đại ngộ.
“Vô liêm sỉ!” Bùi Vũ, Long Trần đám người phẫn nộ gầm lên một tiếng:
“Chân Võ Thần Cung làm rất tốt a, dám tính kế cả Độ Đạo Môn?”
Võ Lân biến sắc, không ngờ đến tử sĩ vậy mà có thể bị vạch trần.
Bất quá hắn chẳng có gì phải sợ, ung dung ngồi xuống nhún vai:
“Đùa nghịch một chút mà thôi, đã đặt chân đến nơi này thì tất cả đều là đối thủ, ta sợ cái gì không dám tính toán các ngươi?”
Lạc Nam nhếch mép nói: “Không vạch trần ngươi trước mặt Tam Đạo Môn là muốn ngươi hiểu, Tiểu Ma ta không ngại phiền phức, cũng chẳng cần quan tâm kẻ đến là ai, Chân Võ Thần Cung cũng được, Tam Đạo Môn cũng được.”
“Chỉ cần có ý đồ bất chính với nữ nhân của ta, chắc chắn phải chết.”
“Còn loại tiểu nhân như ngươi cũng muốn theo đuổi các sư tỷ của ta? Nếu để ta thấy ngươi xuất hiện trước mặt các nàng, thấy một lần sẽ đánh một lần.”
Một vị Đại Đạo Cảnh lại dám đứng ở trước mặt tất cả trắng trợn uy hiếp và cảnh cáo một vị Thiên Đạo Cảnh.
Toàn trường nghe mà trợn mắt há hốc mồm, nhưng sau những gì hắn thể hiện… lại không ai là cảm thấy hắn ngông cuồng tự cao tự đại.
“Khanh khách, loại cóc ghẻ đó cũng dám nhắm vào chúng ta?” Đan Phỉ hưng phấn cười rộ lên, rất tán thưởng hành động của Lạc Nam.
Các nàng Cầm Dao Nhã, Cầm Thanh Vận cũng nhịn không được cong lên khóe môi.
Việc Võ Lân công khai muốn thu các nàng không phải một sớm một chiều, rất nhiều người đều biết, bất quá bởi vì e ngại thân phận của hắn nên cũng nhắm mắt cho qua mà thôi.
Mà Cầm Dao Nhã hay Cầm Thanh Vận từ trước đến giờ cũng chỉ xem lời của Võ Lân như chó sủa ngang tai, không quá để ý.
Bất quá lúc này có nam nhân vì mình ra mặt, công khai tuyên bố Võ Lân đừng nên mơ tưởng cũng khiến các nàng ưng ý trong lòng.
“Nói rất hay, chỉ bằng Võ Lân hắn cũng xứng nhìn trúng các sư muội?” Bùi Vũ hận không thể cùng Lạc Nam xưng huynh gọi đệ.
Hắn nhìn Võ Lân cao giọng nói: “Nghe rõ rồi đấy, lời của Tiểu Ma chính là lời của nam nhân Độ Đạo Môn, ngươi dám xuất hiện trước mặt các nàng, cẩn thận lão tử thu thập ngươi.”
Lần này có thể nói là quá sảng khoái, Độ Đạo Môn xem như sĩ khí đại chấn trước thềm đại chiến.
Các đệ tử khác của Độ Đạo Môn cũng cực kỳ khâm phục Lạc Nam, đây mới là hình tượng nam nhân mà bọn hắn hướng đến.
Đường đường chính chính ở trước quần hùng cảnh cáo những kẻ tiểu nhân dám nhắm đến nữ nhân và người bên cạnh mình mà không sợ thực lực cũng như bối cảnh của đối phương.
So với việc Lạc Nam sẵn sàng chiến Tam Đạo Môn dù biết kẻ chủ mưu là Chân Võ Thần Cung, thì Lâm Thiên hồ đồ bị qua mặt, Võ Lân tiểu nhân bày kế lại càng ảm đạm vô quang…
Chỉ riêng chuyện này, hình tượng của Lạc Nam đã vượt qua Lâm Thiên và Võ Lân quá nhiều.
Ánh mắt của Bảo Lan từ lâu đã sớm đầy kiêu hãnh và tự hào, đây chính là công tử của nàng.
Mà Huyễn Mộng đứng ở bên cạnh Cầm Dao Nhã lại tràn đầy tiếc nuối, nếu như có thể lựa chọn lại một lần nữa, nàng ước gì mình có thể thay vào vị trí của Bảo Lan, được theo bên cạnh công tử thay vì đến Linh Cầm Sơn tu luyện.
Người khác nhìn lên chỉ thấy hình tượng bình phàm của Tiểu Ma, nhưng hai nữ lại biết ẩn sau vẻ ngoài ấy còn là một nam nhân uy vũ, tà mị, khí khái phi phàm.
Kết hợp với phong thái của hắn lúc này, quả thật là độc dược mê hoặc đến chí mạng a.
Võ Lân sắc mặt âm trầm đến cực điểm, lần này hình tượng của hắn bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Nếu Lạc Nam chỉ là một tên Đại Đạo bình thường, hắn đã sớm xông lên tính sổ, đem kẻ này nghiền thành trăm mảnh.
Nhưng gần đây hắn từng chiến với Lạc Nam, biết kẻ này tu vi tuy rằng thua kém mình nhưng không dễ đối phó, bản thân mình tu vi cao hơn lại không thể nhanh chóng đánh bại đối phương sẽ chỉ càng thêm mất mặt mà thôi.
Huống hồ đã có Tam Đạo Môn nhắm vào Lạc Nam, hắn cũng không cần thiết phải tốn sức.
“Cứ tiếp tục mạnh miệng, hy vọng sau khi Tranh Đoạt Thiên Cảnh kết thúc… ngươi có thể toàn mạng trở ra.” Võ Lân để lại một câu uy hiếp, thân ảnh biến mất khỏi đám đông.
“Thật mất mặt…” Chân Mật lắc đầu, kéo rèm buông xuống.
Tại đình viện, Khương Lê một tay chống cằm quan sát tất cả:
“Vị Thiên Tử này của Độ Đạo Môn cũng thật thú vị.”
Không vì gì cả, chỉ riêng việc hắn dám tuyên bố bất kỳ ai đụng vào nữ nhân của mình đều phải chết đã cho thấy bản lĩnh của một nam nhân chân chính.
Nếu ngươi ngay cả nữ nhân của mình cũng không bảo vệ nổi, ngươi xứng là nam nhân sao?
“Hừ, ta cũng làm được.” Tống Định ghen ghét nói.
“Vậy sao? Nhưng gần nhất là ta cứu ngươi a…” Khương Lê chớp mi nói.
Tống Định sắc mặt cứng ngắc, nhớ lại gần nhất đụng độ hai tên thần bí của Phá Đạo Hội.
“Haha, Tống Định ngươi thật khiến mặt mũi của Đạo Hành Điện mất hết, chỉ có chúng ta mới bảo vệ được Khương sư muội.” Đôi huynh đệ song sinh nở nụ cười chế nhạo.
“Các ngươi chờ, lần này ta sẽ tung hoành trong Thiên Cảnh.” Tống Định thẹn quá hóa giận.