Phần 28
“Vì sao không để ta khống chế cả hai bọn hắn?” Lạc Nam bĩu môi hỏi.
Vừa rồi hắn có ý định sẽ thu phục cả Tống Định và Khương Lê, không ngờ Bích Tiêu truyền âm nói như vậy là đủ rồi.
“Khương Lê có một người thân đang làm việc cho Phá Đạo Hội chúng ta, nếu như ra tay với cả nàng ấy thì khó ăn nói.” Bích Tiêu đáp.
“Ồ…” Lạc Nam giật mình, âm thầm suy đoán người thân của Khương Lê mà Bích Tiêu đề cập rất có thể là Thần Đạo Cảnh, một trong Phá Đạo Bát Lão.
Bởi vì danh sách Thiên Đạo Cảnh trở xuống mà hắn nắm giữ không có đề cập đến nhân vật như vậy…
Nể mặt mũi của một trong Phá Đạo Bát Lão, không ra tay với Khương Lê cũng có thể chấp nhận được.
“Về người kia ngay cả Khương Lê cũng không biết, sau này ngươi sẽ biết.” Bích Tiêu nói thêm.
“Được rồi, nàng nói sao thì là vậy.” Lạc Nam nhún nhún vai.
“Nếu không có chuyện gì, ta trở về Phá Đạo Lệnh đây.” Bích Tiêu bình tĩnh nói.
“Vội như vậy làm gì?” Lạc Nam không vui:
“Chẳng lẽ đi với ta khiến nàng khó chịu?”
“Không có chuyện gì làm, đi lung tung có lợi ích sao?” Bích Tiêu thản nhiên hỏi ngược lại:
“Chi bằng trở về tu luyện, ta còn muốn ổn định cảnh giới, củng cố tu vi thêm đây.”
Lạc Nam cảm thấy nhức cả trứng, tính tình của Bích Tiêu quá mức khô khan, so với sư bá kia thấy còn nghiêm chỉnh hơn.
Muốn rút ngắn khoảng cách với nàng khó hơn lên trời a…
Thấy hắn không nói thêm lời nào, Bích Tiêu đã biến mất tại chỗ, tiến vào bên trong Phá Đạo Lệnh.
Lạc Nam buồn bực, chỉ có thể mặc kệ nàng…
Hắn cũng cất đi áo choàng, trở về thân phận Thiên Tử Tiểu Ma.
Vốn định tranh thủ ít thời gian bồi dưỡng tình cảm với Bích Tiêu, nào ngờ thủ đoạn của mình không chút tác dụng.
Chẳng còn cách nào khác, đành quay về tông môn.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 15 tại nguồn: https://nongcuc.co/2024/06/con-duong-ba-chu-quyen-15.html
Độ Đạo Môn.
“Tham kiến Thiên Tử!”
Nhìn thấy Lạc Nam xuất hiện, mấy đệ tử canh gác vội vàng hành lễ, trong mắt không giấu vẻ sùng bái.
Bọn hắn đã nghe được đám đệ tử vừa được tuyển về kể lại, Thiên Tử Tiểu Ma vậy mà có thể cầm cự chiến đấu với Thiếu Thần Tử của Chân Võ Thần Cung.
Với tu vi Đại Đạo có được chiến tích như thế, Lạc Nam đã trở thành hình mẫu lý tưởng cho không ít đệ tử noi theo.
“Các sư đệ làm việc vất vả rồi.” Lạc Nam mỉm cười ôn hòa, từ trong Nhẫn Trữ Vật của Tống Định vừa cướp được lấy ra vài viên Đạo Đan tặng cho bọn hắn.
“Thiên Tử thật hào phóng.” Cả đám giật mình, lập tức cảm tạ rối rít.
Lạc Nam ra vẻ không cần khách khí, một đường vào môn.
“Rốt cuộc trở về.” Đan Phỉ ngồi trên một nhánh Đạo Thụ, đôi chân dài miên man đung đưa, kiều mị nhìn hắn.
“Tham kiến sư tỷ.” Lạc Nam chào hỏi, đồng thời liếm liếm môi.
Quả nhiên chỉ thấy Đan Phỉ từ trong người ném ra một thanh trường đao.
Trường đao có màu đen trắng xen lẫn, xung quanh được bao bọc bởi một luồng khói xám toát ra vẻ thần bí âm u, ma khí và hồn lực quanh quẩn, lưỡi đao sắc lẹm như nguyệt nha.
“Thiên Đạo Binh!?” Lạc Nam hưng phấn chụp lấy nó.
Đây chính là Yểm Ma Đao của hắn, đã được nâng cấp lên Thiên Đạo Binh.
Hơn nữa còn là Thiên Đạo Binh Trung Phẩm.
“Không sai, để giúp ngươi thăng cấp món vũ khí này, sư tỷ thế nhưng là tốn không ít công sức nhờ vả Luyện Khí Đường và Điểm Cống Hiến.” Đan Phỉ cong lên cánh môi anh đào, hai tay chắp trước ngực khiến bầu sữa bạo mãn căng phồng lên, chớp chớp mắt nhìn hắn đầy dụ hoặc:
“Ngươi nói ngươi làm sao cảm tạ tỷ đây?”
“A… đệ nhớ là sư tỷ tình nguyện giúp ta nâng cấp vũ khí mà?” Lạc Nam ngây thơ hỏi.
“Xú tiểu tử.” Đan Phỉ hừ một tiếng:
“Uổng công sư tỷ thương ngươi, kết quả trong lúc ta đi luyện đao giúp ngươi, ngươi lại giúp Linh Cầm Sơn chiêu mộ được một nữ đệ tử xuất chúng?”
Hiển nhiên nàng đã biết chuyện của Phụng Tiểu Thất.
“Đệ làm tất cả không phải vì bất cứ Đạo Thống nào hay lấy lòng ai, đệ chỉ vì lợi ích chung của Độ Đạo Môn mà thôi.” Lạc Nam khéo léo ứng xử.
“Khanh khách… cái miệng thật dẻo.” Đan Phỉ nghe vậy cười rộ lên:
“Nể mặt ngươi hiểu chuyện, sắp tới Tranh Đoạt Thiên Cảnh có không ít nguy hiểm, để tỷ cho ngươi một ít đan dược phòng thân.”
Bởi vì các Đạo Thống kia đều đang tìm cách lôi kéo hắn, cho nên Đan Phỉ cũng rất muốn ra sức.
Lạc Nam nghe thấy chỗ tốt cũng có chút ý động, bất quá lại lắc đầu:
“Thay vì cho đệ đan dược, tỷ có thể dạy ta thủ pháp luyện đan không?”
Còn gần một năm mới đến Tranh Đoạt Thiên Cảnh, hắn muốn tranh thủ học thêm chút thủ đoạn.
“Ngươi cũng có hứng thú với luyện đan?” Đan Phỉ như gặp được tri kỷ, hai mắt sáng bừng hưng phấn:
“Đương nhiên là được, đi theo ta!”
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 15 tại nguồn: https://nongcuc.co/2024/06/con-duong-ba-chu-quyen-15.html
Đan Phỉ bay đến vị trí tại một ngọn đồi nằm dưới gốc Đạo Thụ, lưng tựa vào thân cây khổng lồ, trước mặt là quang cảnh mênh mông của đường chân trời, dòng suối uốn lượn…
Tìm một nơi rộng rãi trên đỉnh đồi, Đan Phỉ kiêu hãnh chống nạnh nói:
“Ngoại trừ sư phụ, ngươi là người đầu tiên được ta luyện đan theo yêu cầu.”
“Như vậy quả thật vinh hạnh cho đệ.” Lạc Nam nở nụ cười.
“Để xem nào…” Đan Phỉ vuốt vuốt cằm suy nghĩ loại đan dược mình nên luyện chế, sau đó ánh mắt chợt sáng:
“Có rồi!”
Thanh âm rơi xuống, chỉ thấy nàng hướng về phía trước điểm ra một đầu ngón tay.
Hừng Hực…
Không gian bắt đầu vặn vẹo vì sức nóng, sau đó từng tia từng tia Hoả Đạo Quy Tắc theo đầu ngón tay của nàng được điều động, ngưng kết thành một cái Đan Đỉnh.
“Đây rồi…” Lạc Nam nhìn chăm chú.
Đây chính là thủ pháp luyện đan mà hắn muốn học hỏi từ Đan Phỉ.
Bản thân hắn cũng có nhiều phương pháp luyện đan, nhưng lại chưa từng biết cách sử dụng Hoả Đạo Quy Tắc để thay thế đan đỉnh, đan lô như cách làm của nàng, cho nên mới hứng thú.
Chỉ thấy Hoả Đạo Quy Tắc tạo thành một cái đan đỉnh hừng hực hoả diễm, mà Đan Phỉ chỉ cần lấy ra tất cả nguyên liệu luyện đan cùng một lúc ném vào bên trong đỉnh, không cần phân chia theo từng giai đoạn, cũng không cần phải chiếc xuất từng loại dược liệu hay phải khống chế nhiệt độ một cách phức tạp như Luyện Đan Sư thông thường.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Hoả Đạo Quy Tắc có thể thay đổi cách thức ngưng đan một cách trực tiếp bên trong lò, mọi thứ sẽ diễn ra theo mong muốn và ý niệm của người Luyện Đan Sư.
Nhất là khi vị Luyện Đan Sư đó có trình độ luyện đan cao cấp hơn đan dược mình muốn luyện thì mọi thứ lại càng đơn giản vô cùng.
Lúc này đang giống như vậy, Đan Phỉ chỉ ung dung đứng chắp tay và động ý niệm điều khiển Hoả Đạo Quy Tắc, để diễn biến bên trong lò luyện đan dựa vào công thức của nàng mà hoạt động.
Đan Phỉ là Thiên Đạo Đan Sư, mà đan dược nàng đang luyện chỉ là Đại Đạo Cấp, cho nên mọi thứ diễn ra lô hoả thuần thanh, như nước chảy mây trôi.
Cực kỳ gọn gàng, khi tất cả nguyên liệu dưới nhiệt độ nóng rực hòa quyện vào nhau, dung hợp cùng nhau, từng viên từng viên đan dược óng ánh đã hình thành.
Đan Phỉ phất tay, đúng bảy viên đan dược bay ra, màu sắc đỏ đậm như máu, kích thước to lớn như long châu, óng ánh bắt mắt.
“Đây là đan dược gì?” Lạc Nam hiếu kỳ hỏi, kiến thức của Luyện Đan Sư từ Đạo Cảnh trở lên hắn thật sự mù tịt.
“Đại Đạo Kích Huyết Đan.” Đan Phỉ vuốt tóc, sườn xám rực rỡ lộ ra từng đường cong ngạo nhân, ung dung giải thích:
“Loại đan dược này có thể kích thích máu huyết thiêu đốt trong thời gian ngắn, khiến tu vi của Đại Đạo Cảnh tạm thời nhảy vọt tiểu cảnh giới để chiến đấu, sau khi dược hiệu mất đi sẽ lâm vào suy yếu một thời gian.”
Nói xong dồn bảy viên Đại Đạo Kích Huyết Đan vào một bình ném cho hắn.
“Đồ tốt a.” Lạc Nam vui vẻ tiếp nhận, rõ ràng nàng cố ý luyện loại đan dược này cho hắn làm thủ đoạn sử dụng trong lúc nguy cấp.
Hắn đang có tu vi Đại Đạo Trung Kỳ, nếu dùng Đại Đạo Kích Huyết Đan mà nhảy vọt lên Hậu Kỳ hay Viên Mãn, nói không chừng có thể đánh bại Thiên Đạo Cảnh Sơ Kỳ.
“Ngươi nhìn ta luyện đan, có học được gì không?” Đan Phỉ hỏi.
Lạc Nam hít sâu một hơi bước lên, bắt chước điều động Ma Đạo Quy Tắc ngưng kết thành một cái Ma Đan Đỉnh.
Hắn không sử dụng Hoả Hệ, mà sử dụng Ma Hoả để tạo thành lò luyện.
Đan Phỉ nhìn mà gật nhẹ đầu, như vậy vẫn có thể luyện đan.
Nhưng mà ở bước tiếp theo, khi Lạc Nam ném vào vài loại nguyên liệu cấp thấp để luyện ra Đạo Đan trị thương bình thường.
ẦM ẦM…
Bên trong đỉnh liền xảy ra hỗn loạn, sau đó tất cả nổ tung.
“Khanh khách.” Đan Phỉ ôm bụng cười đến nhánh hoa run rẩy.
“Tại sao lại thất bại?” Lạc Nam bất mãn trừng mắt nhìn.
Hắn rõ ràng đã động ý niệm để diễn biến bên trong đỉnh hoạt động theo mong muốn của mình rồi cơ mà?
“Tiểu tử ngốc.” Đan Phỉ bĩu môi:
“Dùng Quy Tắc luyện đan, luyện khí hay luyện phù chú, nhìn thì đơn giản nhưng cũng cần có khẩu quyết, phương pháp học tập đàng hoàng, bởi đây chính là tầng thấp nhất của Toàn Chức Đạo Kinh, ngươi chưa tu luyện công pháp này… làm sao có thể làm được?”
“Tầng thứ nhất của Toàn Chức Đạo Kinh đã thần kỳ như vậy sao?” Lạc Nam chớp chớp mắt:
“Vậy tầng cao nhất thì sao?”
“Ta chưa luyện đến tầng cao nhất, bất quá sư phụ ta thì đã đạt đến cảnh giới đó, bà ấy có thể dùng đan điền của bản thân làm lò luyện đan, hơn nữa một hơi luyện được hàng chục loại đan dược khác nhau.” Đan Phỉ nói.
Lạc Nam ánh mắt lóe lên vẻ kinh dị.
“Đó còn chưa tính là gì.” Đan Phỉ mắt đẹp đầy vẻ hướng tới, nhìn lên bầu trời:
“Sư phụ còn nói Toàn Chức Đạo Thống đa dạng lĩnh vực, không tập trung vào một mình luyện đan, có những Đạo Thống chuyên chúc luyện đan, bọn hắn thậm chí có thể biến thiên địa thành lò luyện của bản thân.”
“Biến thiên địa thành đan đỉnh? Kinh khủng như vậy?” Lạc Nam há hốc mồm.
“Không sai, khi đó đan dược được hình thành giống như được thiên địa sinh ra, chỉ cần có thời gian tích luỹ, linh trí sẽ ngày càng cao, thậm chí hóa hình nhân loại và tiến hành tu luyện.” Đan Phỉ liếm liếm môi:
“Bất quá ta cũng chưa từng được nhìn thấy.”
Lạc Nam quả thật được mở mang tri thứ, cảm giác có một chân trời mới mở ra trước mặt mình.
“Thế nào? Có hứng thú vào Toàn Chức Đạo Thống không?” Đan Phỉ cười như hồ ly tinh:
“Khi đó ta sẽ nói sư phụ mang ngươi đến các đại hội của Luyện Đan Sư, để ngươi biết thêm nhiều tri thức.”
“Haha…” Lạc Nam vuốt mũi cười khan:
“Để sau vậy.”
“Xú tiểu tử.” Đan Phỉ bất mãn muốn vung chân đá hắn, uổng công nàng nói nhiều như vậy hòng dụ dỗ tên này.
Lại lấy từ trong Nhẫn Trữ Vật ra vài bình đan dược trị thương cơ thể, trị thương linh hồn ném cho hắn.
“Mặc kệ ra sao, ngươi vẫn là sư đệ cần được bảo hộ của ta, cầm lấy đi…” Đan Phỉ ngạo kiều nói:
“Bên trong Tranh Đoạt Thiên Cảnh, sư tỷ muốn thấy ngươi thể hiện.”
“Sẽ không để sư tỷ thất vọng.” Lạc Nam chắp tay nghiêm mặt nói.
“Khá lắm.” Đan Phỉ hài lòng, để lại một làn gió thơm liền ngự không bay đi.
Lạc Nam nhìn theo kiều đồn vểnh cao của nàng, chỉ muốn với tay đét một phát thật mạnh.
Hắn nở nụ cười xấu xa, quay người trở về Thanh Trà Sơn.