Phần 174
Nam nhân đè ở trên giường nệm, Long Uyển Ước nhịp tim đập lên thình thịch.
Vốn có câu nói chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng đã thấy qua heo chạy, tuy rằng Long Uyển Ước vẫn giữ thân thể trinh nguyên từ trước đến nay… bất quá năm xưa nàng từng vì điều tra tung tích của đệ đệ Long Thần mà điều khiển rất nhiều phân thân long châu nằm vùng ở các ngõ ngách Yêu Vực, chuyện nam nữ đã sớm nhìn thấy qua rất nhiều lần.
Nhưng lúc này khi nụ hôn của Lạc Nam lắp kín bờ môi ngọt ngào của nàng, Long Uyển Ước lại giống như một thiếu nữ thanh xuân, cả người như có từng dòng điện luân chuyển, yêu kiều thở gấp.
Chẳng biết từ bao giờ, nhuyễn giáp ôm sát cơ thể của nàng đã bị bàn tay thành thục cởi bỏ, lộ ra từng tấc da thịt nõn nà trắng trong đến mức tỏa sáng, xương quai xanh tinh xảo tuyệt luân, hai gò bồng đảo căng đầy đến mức ngạt thở cao ngạo đội lên, chiếc yếm mỏng manh kia dường như hoàn toàn không thể phong tỏa chúng nó.
Lạc Nam hôn nhẹ lên chiếc cỏ thon dài của Long Uyển Ước, hít hà hương thơm nồng nàn quyến rũ, hơi thở của hắn cũng nóng rực như lửa.
Cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của hắn, ánh mắt nàng luân chuyển mị ý phong tình vạn chủng, giọng điệu có chút run rẩy:
“Vì sao thân thể chúng ta lại phản ứng như vậy?”
Lúc này nàng đã xuân thuỷ tràn lan, dù hắn còn chưa khởi động màn dạo đầu nhưng nàng lại cảm giác mình muốn cùng hắn hòa làm một thể ngay lập tức.
“Bởi vì chúng ta yêu nhau… hơn nữa còn mang trong mình huyết mạch Long Tộc.” Lạc Nam ngắm nhìn ngũ quan sắc sảo, thưởng thức ngọc thể tuyệt trần trước mặt đáp.
“A…” Long Uyển Ước rốt cuộc hiểu ra.
Long tính vốn dâm, nhu cầu giống loài rất mạnh… Lạc Nam sở hữu huyết mạch Nghịch Long bá đạo, còn nàng lại mang trong mình huyết mạch Huyễn Ảnh Mộng Long.
Cả hai loại huyết mạch đều thuộc dạng cao quý và bất phàm bên trong Long Tộc, lại thêm yếu tố tình đầu ý hợp… cho nên bản năng hấp dẫn, bọn hắn đều vô cùng kích thích khi gần gũi với nhau.
Lạc Nam đã sớm quen loại cảm giác này khi ở bên chúng nữ Long Khuynh Thành, còn Long Uyển Ước lần đầu được thử nghiệm cho nên vô cùng mới lạ, nhạy cảm cực kỳ.
“Ưm…”
Hai chân nàng duỗi thẳng, môi thơm rên rỉ nỉ non ngay khi hắn ngậm lấy một bên nhũ hoa anh đào mút lấy.
Cảm nhận sự mềm mại nhưng đầy tính đàn hồi từ hai bầu sữa thơm ngào ngạt, Lạc Nam một tay lướt xuống phía dưới của kiều thê, mân mê mơn trớn chiếc bụng phẳng lỳ trơn nhẵn của nàng.
Tay hắn lướt đến đâu, thân thể Long Uyển Ước run lên đến đó…
Cho đến thời điểm một thảm cỏ thơm màu hồng bị Lạc Nam mân mê, các ngón tay ma quỷ tìm đến u cốc chật hẹp thám hiểm, Long Uyển Ước nhịn không được giật giật, đôi đùi đẹp kẹp chặt lấy tay hắn.
“Đừng… nơi đó…” Nàng cắn chặt cánh môi không để tiếng rên của mình tràn ra khỏi miệng.
“Nơi đó thật tuyệt, ướt át và ấm áp.” Lạc Nam thì thào:
“Ta thật muốn hôn nụ hoa xinh đẹp đó.”
Long Uyển Ước lắc đầu, ánh mắt ẩn chứa vô hạn mị ý dù chưa từng tu luyện mị công, chỉ mới nghe hắn nói vậy mà nàng đã cảm giác ngứa ngáy dữ dội.
“Nàng là long nữ, phải bạo dạng mới đúng a, tại sao lại rụt rè như nữ nhân loại?” Lạc Nam cười trêu.
Long Uyển Ước giật mình, đúng nha… nàng đường đường là Long Tộc, dám yêu dám hận, dám nghĩ dám làm, tại sao ở bên cạnh của hắn lại giống như một tiểu cô nương?
Lạc Nam nhếch miệng hạ đầu xuống u cốc hồng nhuận diễm lệ, nhẹ đặt môi hôn vào, tận tình nhấm nháp như nếm trải rượu hoa tinh khiết.
Long Uyển Ước đưa tay kéo tóc của hắn, cái lưỡi quái quỷ nóng rực trơn trượt của nam nhân xâm nhập sâu vào khiến nàng chịu không nổi nữa.
NGAO!
Theo một tiếng long ngâm vang dội, cơ thể của nàng sáng rực liền hóa thành bản thể Huyễn Ảnh Mộng Long.
RĂNG RẮC…
Giường nệm bị nghiền nát, Huyễn Ảnh Mộng Long bay vọt lên không trung, tràn đầy khiêu khích nói:
“Có giỏi thì theo thiếp!”
Lạc Nam cười haha, toàn thân bạo phát hắc tử kim ánh sáng, bản thể Nghịch Long cường hoành bá đạo lao vọt mà theo.
Song long quấn giao giữa không gian đại điện, hai thân ảnh khổng lồ dính chặt lấy nhau, vuốt rồng bấu chặt vào thân thể đối phương.
Ở phía bên dưới, long căn thô lỗ và bá đạo xâm nhập long huyệt.
“Thiếp sướng…”
Sự hùng vĩ của hắn khiến Long Uyển Ước tê dại toàn thân, long hồn như muốn xuất khiếu, cảm giác hòa hợp chặt chẽ cả thể xác và linh hồn thật sự quá mức mỹ diệu.
“Nàng tuyệt quá… bản thể cũng thật đẹp.” Lạc Nam thoải mái thở dài.
“Thế dáng vẻ nhân loại không đẹp?” Long Uyển Ước hé miệng rồng cắn hắn.
“Tất cả đều đẹp…” Lạc Nam bật cười:
“Ta làm đây, chịu hết nổi rồi.”
“Ừm… cử động đi chàng, yêu thiếp đi.” Thân rồng của nàng quấn chặt lấy hắn, hai chiếc đuôi xoắn lấy, gắn kết không kẻ hở.
Lạc Nam bắt đầu dùng sức xâm nhập mãnh liệt…
Song long gào thét, từ bản thể cho đến nhân thân, hai người quấn quýt không rời, bay lượn khắp mọi ngõ ngách cung điện, từ bản thể cho đến nhân hình, không gian cũng vì đó mà chấn động.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Sắc mặt chúng nữ ở bên ngoài trở nên cổ quái nhìn lấy Bá Vũ Điện đang lắc lư không ngừng.
“Bọn hắn đang luận bàn ở bên trong sao??” Kỳ Duyên chau mày hỏi.
Các nàng Lâm My, Ngân Hà đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên cũng không rõ chuyện gì đang diễn ra.
Động phòng kiểu gì mà còn hơn cả động đất như vậy?
“Có khi nào lại có tàn hồn của Thần Đạo nào đó tự động xâm nhập gây chiến hay không?” Mỹ Mộng suy đoán nói.
“Mau vào, kẻo phu quân với Uyển Ước tỷ tỷ gặp nguy hiểm.” An Hinh nóng lòng chạy vào cung điện.
Mấy nữ nhân cũng không chút do dự đuổi theo.
“Khốn kiếp!”
Chỉ là rất nhanh, từng tiếng quát thánh thót vang vọng không ngừng, cả đám chạy vội ra ngoài thở hổn hển, da mặt từng người đỏ thẳm như trái đào chín.
“Đáng giận, rõ ràng có thể hóa hình… làm sao lại còn thô bạo như vậy?” Huyết Chiêu Dương cắn chặt cánh môi tự hỏi.
“Thật sự quá mức, vậy mà chơi cả bản thể.” Mỹ Mộng liếm liếm môi.
Chúng nữ cố gắng lấy lại bình tĩnh, hiển nhiên cảnh tượng song long hợp hoan có sức trùng kích thị giác quá mạnh đối với các nàng.
“Phu quân hắn thật là quái vật a.” An Hinh lè lưỡi, trong đầu lại không quên được thanh long căn quá đỗi hùng dũng đó.
Trong lúc nhất thời, mỗi người đều vừa thẹn vừa giận, lại chẳng hiểu vì sao muốn nhìn nhiều thêm một chút.
Không biết qua bao lâu sau, Lạc Nam thần thanh khí sảng từ trong Bá Vũ Điện tiến ra ngoài, nhe hàm răng trắng bóc nhìn các thê tử nở nụ cười.
Các nàng đều chịu không nổi ánh mắt nóng bỏng của hắn, vội vàng quay mặt đi.
“Uyển Ước tỷ tỷ đâu rồi?” An Hinh chớp chớp mắt hỏi.
“Đem nàng ăn rồi, thịt rồng ngon lắm.” Lạc Nam liếm môi như đại ác ma.
“A.” An Hinh sợ hãi đến nhảy dựng lên, hai mắt ngấn lệ:
“Ngươi sao có thể làm như vậy? Nàng là thê tử của ngươi a.”
Lạc Nam âm thầm buồn cười, liền kéo áo nâng lên cánh tay.
Chúng nữ liếc mắt nhìn, phát hiện đó là một hình xăm hình rồng tinh xảo uốn lượn, quấn quanh bắp tay của hắn.
“Uyển Ước đã tiến vào người ta, bắt đầu nghiên cứu truyền thừa của nàng.” Lạc Nam giải thích.
Hắn và Long Uyển Ước đã tu luyện Thiên Địa Hợp Hoan Kinh, Long Tiên Thánh Điển, Nhân Long Tuyên Thệ Công và cả Ngự Yêu Đạo Quyết.
Hiện tại nàng đã nhập vào thân thể hắn như cách mà Long Khuynh Thành hay Đông Hoa đã từng làm.
“Đáng ghét, dọa chết người ta.” An Hinh thở phào nhẹ nhõm, chuyển khóc thành cười:
“Thiếp biết phu quân không nhẫn tâm như vậy.”
“Nàng là nha đầu ngốc, nói cái gì cũng tin?” Lạc Nam lau chùi nước mắt trên mặt An Hinh, nữ nhân này còn ngây thơ hơn cả đồ đệ An Tố Vấn.
“Ai kêu vừa rồi nhìn thấy ngươi đáng sợ như vậy.” An Hinh lí nhí nói.
“Ồ…”
Lạc Nam nhíu nhíu mày, hắn phát hiện Bá Đạo Quy Tắc và Bất Hủ Kinh Văn của mình lúc này đã trở nên suy yếu, có dấu hiệu sụp đổ.
Hiển nhiên nó không thể trụ nổi trước hoàn cảnh tại Thâm Uyên Chư Thần trong thời gian dài như vậy.
“Nhìn kìa…” Kỳ Duyên hướng mắt về một hướng.
Mọi người đưa mắt nhìn theo, nhất thời biểu lộ đầy chăm chú.
Chỉ thấy ở giữa không gian đầy hỗn loạn là hai luồng hư ảnh đang kịch chiến.
Nhìn cách thức chiến đấu cũng như động tĩnh kinh người mà bọn hắn tạo ra, không khó nhận ra đây là hai luồng hư ảnh Thần Đạo Cảnh.
Trong đó có hư ảnh của một lão già thân khoác hoàng bào kim sắc, mỗi một lần đánh ra đều ẩn chứa hàng vạn tầng Chiến Vực ngưng tụ thành Chiến Thế, uy lực kinh người.
Mà đối diện với lão già là một vị huyết y nữ tử, tóc đỏ như máu, ngũ quan diễm lệ, sau lưng có một đôi huyết dực tung hoành, chấp chưởng Thần Đạo Huyết Quy Tắc vô cùng cường hoành, các loại Huyết Hệ Quy Tắc liên tục hiển hóa thành đủ loại dị tượng khác nhau.
“Đó là cường giả của Chiến Pháp Đạo Thống.” Chúng nữ nhìn lão già ngưng mắt nói ra.
Các nàng từng thấy qua đám người của Chiến Pháp Đạo Thống thi triển Vô Tận Chiến Kinh, giống hệt cái cách lão già chiến đấu lúc này, không cần nghĩ cũng biết lão già kia năm xưa là cường giả của Chiến Pháp Đạo Thống đã ngã xuống trong trận chiến.
Còn vị huyết y nữ tử đã kịch chiến với lão già, chứng minh nàng là người dám đứng lên chống lại dã tâm của Đạo Vực và Đạo Quốc.
Lạc Nam dụng tâm cảm ứng một phen, xác định hai luồng hư ảnh Thần Đạo này đã chết đến không thể chết hơn được nữa, thậm chí ngay cả một tia tàn hồn cũng chẳng hề tồn tại.
Mà hư ảnh đang kịch chiến của bọn hắn chỉ là chấp niệm còn sót lại mà thôi, chấp niệm muốn triệt để tiêu diệt đối thủ, được ngưng thành từ Quy Tắc Chi Lực của bọn hắn khi còn sống.
“Ta muốn giúp nàng!” Huyết Chiêu Dương ánh mắt lóe lên một tia kiên quyết:
“Ta muốn giúp nàng đánh tan chấp niệm của lão già đó.”
“Có lý.” Lạc Nam tán thành gật đầu:
“Nữ nhân đó là một vị Thần Đạo Huyết Tu, phong cách chiến đấu lại đa dạng… nói không chừng sẽ có truyền thừa cho nàng.”
Huyết Chiêu Dương gật mạnh đầu, lập tức triệu hồi Lãnh Huyết Liềm hiện ra trong tay.
KENG!
Lãnh Huyết Liềm ngân vang, tỏa ra khí thế của một kiện Đại Đạo Binh Cực Phẩm.
Huyết Chiêu Dương nâng lên Lãnh Huyết Liềm, toàn thân như một tia chớp đỏ rực cắt ngang không gian, lao thẳng đến hư ảnh lão già.
Lạc Nam vuốt cằm đánh giá Lãnh Huyết Liềm, thời gian qua tất cả pháp bảo và vũ khí của chúng nữ đều là do Ái Tâm miệt mài nâng cấp, mà Ái Tâm chỉ là Đại Đạo Luyện Khí Sư… xem ra phải chờ nàng đột phá Khí Sư Thiên Đạo mới có thể giúp toàn bộ nữ nhân cải tiến vũ khí cũng như pháp bảo.
Nhưng Lãnh Huyết Liềm là Binh Nhân Tộc, hắn vẫn có thể mua vũ khí từ Cửa Hàng May Mắn cho nó ăn vào để nhanh chóng đột phá hơn.
Huyết Chiêu Dương tiếp cận hư ảnh lão già, giữa mi tâm của nàng hiện ra Bí Tự – Huyết, máu huyết toàn thân sục sôi gia tăng chiến lực.
“Nhất Liềm Phá Thế!”
Huyết Hải sôi trào, nhất liềm chém ngang thiên không, hình thành một luồng huyết quan sắc bén hình vòng cung điên cuồng lao đến.
KENG…
Thanh âm như kim loại ma sát vang lên dữ dội, chỉ thấy lưỡi liềm trực tiếp cắt vào Chiến Thế kinh khủng của lão già phát ra tia lửa tung tóe.
“Hự…”
Huyết Chiêu Dương rên lên một tiếng, thân thể liên tục lùi về phía sau.
Hiển nhiên dù chỉ còn là một chấp niệm, thì Chiến Thế của Thần Đạo Cảnh phát ra cũng không phải Đại Đạo Cảnh Viên Mãn có thể dễ dàng phá huỷ.
Hư ảnh lão già từ đầu đến cuối chưa từng chú ý đến sự tồn tại của Huyết Chiêu Dương, dường như nàng chỉ là con kiến hôi nhỏ bé không đáng bận tâm đến.
Nhưng mà hư ảnh của vị nữ Thần Đạo lại phát hiện khí tức và hơi thở quen thuộc từ Huyết Lực do Huyết Chiêu Dương phát ra, có chút quay đầu nhìn về phía nàng.
Huyết Chiêu Dương không cam lòng thất bại như thế, đang muốn tiếp tục lên tấn công.
Nhưng bỗng nhiên, hư ảnh của nữ Thần Đạo bỗng nhiên hóa thành một giọt máu xoẹt thẳng vào cơ thể của nàng, xâm nhập vào bên trong.
“Cẩn thận!” Chúng nữ lo lắng thốt lên:
“Coi chừng bị đoạt xá.”
“Các nàng yên tâm đi, muốn đoạt xác thì phải còn ít nhất một tia tàn hồn mới làm được.” Lạc Nam lắc đầu trấn an:
“Chấp niệm của vị nữ Thần Đạo kia chỉ là muốn mượn cơ thể Huyết Chiêu Dương tiêu diệt lão già mà thôi.”
“AAAA…”
Ngay khi chấp niệm nhập thể, Huyết Chiêu Dương đau đớn thét gào, toàn thân đón nhận một nguồn sức mạnh khổng lồ.
Đó là Thần Đạo Huyết Hệ Quy Tắc.
Cơ thể của nàng như búp bê bằng sứ xuất hiện các vết rạn nứt đỏ thẳm rỉ máu.
Tóc dài tung bay, tu vi điên cuồng gia tăng đạt đến Thiên Đạo Cảnh Trung Kỳ, hai mắt hờ hững vô tình như mất đi khả năng khống chế.
Huyết Thần Quy Tắc luân chuyển khắp mọi ngõ ngách trong cơ thể nàng, sau đó còn tiến vào Lãnh Huyết Liềm trên tay nàng.
KENG.
Lãnh Huyết Liềm ngân vang dữ dội vì hưng phấn, lần đầu tiên nó được đón nhận một nguồn lực khủng bố như vậy.
“Chết!”
Huyết Chiêu Dương hờ hững thốt lên, thanh âm như đến từ thời đại xa xưa thượng cổ.
Sau lưng nàng hiện ra hư ảnh một nữ Huyết Quỷ khổng lồ với làn da đỏ thẳm, hai mắt uy nghiêm lãnh ngạo, đôi cánh đẫm máu, chiếc đuôi hình tam giác vươn dài, trên tay cũng cầm một thanh huyết liềm đẫm máu.
“Nhật Nguyệt Quỷ Trảm!”
Huyết Quỷ rú lên, hai vầng Huyết Nhật và Huyết Nguyệt cùng lúc xuất hiện.
Huyết Chiêu Dương lao đến như tử thần thu gặt sinh mệnh, Huyết Quỷ và hai vầng nhật nguyệt theo sát phía sau nàng.
Tất cả tập hợp sức mạnh trảm thẳng vào lão già.
XOẸT!
Chiến Thế lúc này như một mảnh giấy dễ dàng bị xé tan.
Tốc độ của Huyết Chiêu Dương nhanh đến mức mấy nữ chỉ kịp chứng kiến một luồng máu cắt ngang không gian.
Chỉ có Lạc Nam là nhìn rõ ràng, huyết nhật và huyết nguyệt kia mới là căn nguyên của uy lực, huyết nhật tự sản sinh máu huyết cho chủ nhân, huyết nguyệt lại có tác dụng tỏa ra làm suy yếu đối thủ.
Hư ảnh của lão già hóa thành hư vô trước một liềm sát phạt… triệt để tan biến khỏi hỗn độn.
PHỐC!
Huyết Chiêu Dương phun ra một ngụm máu, toàn bộ dị tượng xung quanh nàng sụp đổ, cơ thể của nàng có dấu hiệu vỡ ra thành từng mảnh…
Hiển nhiên gánh vác sức mạnh quá lớn đã đạt đến giới hạn, toàn thân như diều đứt dây rơi tự do xuống.
Lạc Nam dịch chuyển ôm lấy nàng bay thẳng vào bên trong đại điện, để lại một câu cho chúng nữ:
“Ta giúp Chiêu Dương trị thương.”