Phần 142
Huyết Dị Yêu Hoàng hạ người rơi xuống trên đỉnh Cung Đình Thụ, ngay lập tức đã có hai bóng hồng tuyệt mỹ hiện thân.
Chứng kiến Lạc Nam bước xuống bên cạnh, Huyết Dị Yêu Hoàng cũng hóa thân thành Dị Nữ đầy phong tình quyến rũ, trong mắt Thánh Linh Thiên Vận và Điêu Thuyền đều hiện lên một tia khác thường.
Lạc Nam mỉm cười, chủ động bước đến kéo tay hai nữ nắm lấy không để các nàng thi lễ.
“Cung nghênh gia chủ trở về.” Hai nàng vẫn là hé môi nói một tiếng, bị động tác thân thiết của hắn có chút không thích ứng.
“Hai nàng không bế quan à?” Lạc Nam vừa đi vừa hỏi.
“Bọn thiếp đã đạt đến bình cảnh, hiện tại có bế quan cũng không hiệu quả.” Điêu Thuyền nhẹ giọng trả lời.
Lạc Nam lúc này mới phát hiện tu vi của hai nữ đều đã đạt đến Đại Đạo tối đỉnh, tùy thời là có thể đột phá Thiên Đạo Cảnh.
Nhưng các nàng lại gặp phải một hạn chế, đó là chưa thể lĩnh ngộ được Thiên Đạo Quy Tắc bởi vì hoàn cảnh ở Đạo Giới không cho phép, hơn nữa cũng không thể khiến Thiên Đạo Kiếp hàng lâm.
Hai nàng vốn là hai vị Thiên Nữ của hai Đạo Thống, tu vi trước đó đã là Đại Đạo Cảnh, hiện tại sau những năm tháng tu luyện trong Bá Chủ Lãnh Địa, tu vi chạm đến Đại Đạo tối đỉnh là chuyện bình thường.
“Lần này theo ta đi một chuyến, ta giúp các nàng độ kiếp.” Lạc Nam cười nói.
“Ngài nói thật sao?” Thánh Linh Thiên Vận vô thức mở miệng, nhịn không được nhìn hắn chằm chằm.
Lạc Nam nhìn lại đôi mắt đẹp của nàng, đưa tay nhẹ vuốt mái tóc óng mượt ôn tồn nói:
“Chuyện năm đó giữa chúng ta đều không có đúng sai, chỉ là lập trường khác biệt… điều này ta vẫn luôn nhận thức rõ ràng, quá khứ như mây gió nhẹ qua, hiện tại hai nàng chính là người của Lạc Gia, ta đương nhiên sẽ toàn tâm toàn ý đối xử.”
“Gia chủ.” Điêu Thuyền cảm động nắm chặt bàn tay hắn.
Thánh Linh Thiên Vận cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, lần đầu tiên nhoẻn miệng cười như trăm hoa đua nở:
“Vậy thiếp thân không khách khí.”
“Haha.” Lạc Nam bật cười:
“Đừng quên các nàng chính là Bá Phi của ta đó, còn sợ ta nghi ngờ sao?”
Nói đến đây, hắn lại nghiêm nghị hạ lệnh:
“Bá Chủ Thần Đình, sắc phong Huyết Dị Yêu Hoàng – Dị Nữ trở thành Bá Phi!”
ONG.
Bá Chủ Chiến Kỳ ngân vang, một cổ quy tắc chi lực nhanh chóng bao trùm lên người Dị Nữ.
Cảm giác được mối liên kết thân thiết vừa sinh ra với nam nhân, Dị Nữ nhìn hắn mê muội nói:
“Đa tạ chủ công ân sủng.”
Lạc Nam hài lòng gật đầu, để được Bá Chủ Thần Đình thành công phong vị, điều kiện đầu tiên là không có dị tâm, tình cảm song phương không nhiễm tạp chất.
Dị Nữ là như thế, Điêu Thuyền cùng Thánh Linh Thiên Vận đã được sắc phong trước đó cũng là như thế.
Cho nên Lạc Nam căn bản không để ân oán năm xưa khiến mình và hai nữ có khoảng cách, ngược lại hắn vẫn luôn bồi dưỡng quan hệ với các nàng, giúp người bên cạnh mình ngày càng trở nên cường đại.
Đưa mắt ngắm nhìn quang cảnh Lạc Gia, hắn nhịn không được cảm khái một tiếng:
“Cảm giác về nhà vẫn là dễ chịu nhất, mặc dù ngoài kia có phồn hoa thế nào đi chăng nữa… tiếc là mấy lão bà không ở.”
Nghe ra trong lời nói của nam nhân có chút cô đơn, Điêu Thuyền vươn tay cởi bỏ áo choàng của hắn, thủ thỉ nói:
“Đi đường phong trần mệt mỏi, để thiếp thân hầu hạ ngài nghỉ ngơi…”
Lạc Nam hiển nhiên không có lý do từ chối, thoải mái gật đầu.
Bước đến hậu viện, hắn động ý niệm Bá Y liền biến mất, thân thể nam tính lộ ra trong không khí, bước xuống Thanh Sinh Đạo Tuyền trong veo ngâm mình.
Dị Nữ tinh ý nhận ra quan hệ khác thường của Lạc Nam và hai nữ nhân, lo lắng sự tồn tại của mình sẽ khiến hai nàng mất tự nhiên, vì vậy chủ động trở về Phá Đạo Lệnh.
Điêu Thuyền nhẹ cắn môi, cởi bỏ cung trang vàng nhạt để lộ từng tấc da thịt nõn nà, ngọc thể mê người lộ ra chỉ lưu lại yếm nhỏ và tiểu khố che đậy hai nơi tư mật theo sát phía sau.
Nàng khéo léo búi lên mái tóc dài một cách gọn gàng, bắt đầu dùng đôi tay thon thả mềm mại xoa bóp cho nam nhân.
Thánh Linh Thiên Vận thấy cảnh này, hít sâu một hơi lấy hết can đảm, cũng dùng trâm ngọc vắt ngang tóc dài, cung trang thiên thanh trượt xuống đất khoe trọn băng cơ tuyết cốt, như tiên nữ thả người xuống bên cạnh hai người, cũng chậm rãi vuốt ve nam nhân.
Nhận ra đầu ngón tay của Thánh Linh Thiên Vận không ngừng run rẩy, hơi thở hơi gấp gáp vì khẩn trương, Lạc Nam mỉm cười nói:
“Đừng miễn cưỡng bản thân, nếu chưa quen thì để lần sau cũng được.”
Lời nói đầy quan tâm của hắn khiến Thánh Linh Thiên Vận thoáng thất thần, lại lắc đầu:
“Nếu ngay cả phục thị ngài thiếp còn không làm được, làm sao xứng đáng với gia chủ và các chủ mẫu?”
Trong trận chiến sinh tử, các vị chủ mẫu đã cho nàng cơ hội được sống thêm một lần, tất cả đều không màng đến ân oán trước đây, không xem thường nàng, không sỉ nhục nàng, tiếp nhận nàng bằng sự bao dung…
Hiện tại nam nhân này cũng đối xử với nàng bằng tình cảm chân thành, chưa từng cưỡng ép nàng bất cứ điều gì mặc dù đã hoàn toàn làm chủ vận mệnh của nàng.
Điều này khiến trái tim nàng thật sự hòa tan…
“Thế có muốn thích nghi nhanh hơn không?” Lạc Nam nháy mắt hỏi.
“Muốn.” Thánh Linh Thiên Vận cắn môi gật đầu.
Lạc Nam kéo lấy bàn tay của nàng xuống phía dưới đặt lên hung khí.
Thánh Linh Thiên Vận toàn thân run rẩy, chỉ cảm thấy nóng ấm, cứng rắn và to lớn bao phủ…
Nàng đưa mắt ngập nước nhìn hắn, phát hiện hắn đang động viên nhìn mình như tiếp thêm động lực.
Không chút do dự, Thánh Linh Thiên Vận ôn nhu nắm lấy long căn vuốt ve, chuyển động lên xuống.
Lạc Nam nhìn ngắm đôi môi đỏ thắm hé mở của giai nhân, hơi thở thơm ngát như lan truyền ra khiến người si mê, hắn cúi đầu ngậm lấy nó.
“Ưm…” Thánh Linh Thiên Vận nỉ non, cả người như sắp hòa tan, hai mắt khép hờ để cho nam nhân môi lưỡi triền miên, nhấm nháp hương tân ngọc dịch.
Điêu Thuyền không chịu thua kém, chủ động cởi bỏ những mảnh vải cuối cùng, ôm lấy nam nhân từ phía sau, dùng núi non hùng vĩ của mình âu yếm bờ lưng hắn, bàn tay duỗi xuống phía dưới hỗ trợ Thánh Linh Thiên Vận.
Lạc Nam cũng vòng tay ôm lấy Điêu Thuyền, chuyển từ môi Thánh Linh Thiên Vận sang đôi môi mềm mại như nước của nàng, tham lam thưởng thức.
Lạc Nam lão luyện thuần thục thám hiểm khắp nơi không bỏ lỡ địa phương nào, cảm giác được nhiệt độ của các nàng ngày càng nóng lên, tất cả đều hiển lộ không còn che đậy, hắn thì thầm:
“Cho ta hết nhé?”
“Thiếp vốn là của chàng mà.” Điêu Thuyền si tình nhìn lấy hắn, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu rồi.
Thánh Linh Thiên Vận gò má ửng đỏ vô cùng kiều diễm, lần đầu tiên chủ động hôn lên mặt nam nhân, nỉ non bên tai hắn:
“Cầu chàng thương tiếc.”
Lạc Nam ôm lấy hai nữ thả người rời khỏi Thanh Sinh Đạo Tuyền, đặt hai nàng nằm xuống giữa đám mây bồng bềnh mềm mại như bông gòn.
Ngắm nhìn một lần nữa diễm nhan của hai vị Thiên Nữ, trong ánh mắt thẹn thùng đầy tình ý của các nàng, lần lượt đoạt lấy…
“Ưm…”
Máu hồng nhuộm đỏ…
Không biết qua bao lâu, gió cuốn mây tan, xuân quang khắp lối…
Lạc Nam thoải mái đến từng tế bào ôm lấy Điêu Thuyền ở trong lòng, mà bên dưới Thánh Linh Thiên Vận đang ôn nhu dùng bờ môi thơm yêu kiều phục thị long căn sau cuộc mây mưa đáng nhớ.
Nhìn thấy nàng như vậy, Lạc Nam cũng không đành lòng, hắn kéo nàng lên ôm lấy cùng với Điêu Thuyền, hôn chụt lên môi nàng nói:
“Nhớ năm đó nàng đằng đằng sát khí đuổi giết ta, thật không nghĩ đến sẽ có lúc này.”
Đôi mắt Thánh Linh Thiên Vận hẹn ra vẻ khác thường, chẳng biết nghĩ đến chuyện gì mà gò má càng thêm đỏ thắm.
“Haha.” Lạc Nam trêu chọc:
“Năm đó ta là người đầu tiên khiến nàng như vậy?”
“Đừng nói chuyện xưa!” Thánh Linh Thiên Vận nhịn không được nhẹ gắt giọng.
Hiển nhiên cả hai đều nhớ lại thời điểm Lạc Nam không đánh lại nàng, thế là vô sỉ sử dụng Bom Khoái Cảm làm nàng rơi vào hoàn cảnh xấu hổ.
“Đúng vậy, kể từ thời điểm bọn thiếp chết đi sống lại… thế gian này đã không còn Thiên Nữ của Đạo Thống, chỉ có thiếp thân thị nữ của Lạc Nam.” Điêu Thuyền tán thành gật đầu.
Lạc Nam hiển nhiên cũng không muốn nhắc lại quá khứ tránh hai nàng khó xử, thế là không nói thêm tiếng nào, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve âu yếm, dùng môi hôn các nàng, giúp hai nữ tận hưởng dư vị một cách trọn vẹn nhất.
Cảm nhận được tình ý của nam nhân, hai nữ cũng cảm động đáp lại hắn một cách nồng nhiệt.
“Chàng thật dũng mãnh…”
“Ưm… thiếp sướng…”
Hắn lại nhịn không được cùng các nàng kết hợp, nhưng lần này là tu luyện Long Tiên Thánh Điển.
Trợ giúp lẫn nhau mặc y phục vào, Lạc Nam để hai nàng tiến vào Linh Giới Châu, đồng thời đưa cho hai nàng mỗi người 3 quả Hoàng Trung Lý.
Bên trong đan điền của một vị Thiên Đạo Cảnh như hắn là nơi thích hợp để hai nàng lĩnh ngộ Thiên Đạo Quy Tắc, cộng thêm Hoàng Trung Lý hỗ trợ… tin tưởng rất nhanh sẽ thành công.
“Dị Nữ.” Lạc Nam nhẹ gọi.
Mái tóc đỏ tung bay, nàng liền hiện ra bên cạnh.
“Lần này thiệt thòi cho nàng.” Lạc Nam đưa tay vuốt ve khuôn mặt mỹ lệ của giai nhân trước mắt.
Trước đó hắn đã nhận ra nàng chủ động nhường lại không gian cho Điêu Thuyền và Thánh Linh Thiên Vận, không ngờ Dị Nữ luôn sống dưới đáy vực sâu lại có thể tinh tế như thế.
Dị Nữ nắm lấy tay hắn nở nụ cười, tình cảm nói: “Thiếp ở bên chủ công cả một đời không rời, sao có thể thiệt thòi trong chốc lát được chứ?”
Lạc Nam kéo nàng vào lòng ôm lấy vòng eo thon thả, cảm nhận được da thịt đàn hồi dẻo dai, cúi đầu hôn lên bờ môi như mật đào thì thầm:
“Chúng ta về Đạo Giới!”
“Tuân lệnh!” Dị Nữ sóng mắt lưu chuyển, hóa thành Huyết Dị Yêu Hoàng.
Lạc Nam hướng mắt nhìn về phía Dược Thần Thụ phất tay:
“Tiền bối, Lạc Gia lại nhờ ngươi trông nom vậy.”
“Thiếu chủ an tâm, lão phu có thể tọa trấn Lạc Gia vĩnh viễn.” Dược Thần Thụ rung lắc lớn tiếng hồi đáp.
NGAO!
Huyết Dị Yêu Hoàng cất lên thanh âm kiệt ngạo, đôi cánh băng qua không gian, chỉ thoáng chốc đã thuấn di vạn lý.
“Độ Đạo Môn…” Lạc Nam hướng mắt nhìn kết giới khổng lồ hiện lên trong tầm mắt, bờ môi tươi cười:
“Nên trở về rồi!”