Phần 129
Loạn Thanh Quân đủ khả năng nhận thức việc làm của Loạn Đạo Thần Quốc quả thật là sai trái…
Ngay cả Kiếm Thị của Loạn Phàm là Loạn Ninh Lam cũng đã đích thân chỉ trích Loạn Đạo Thần Quốc, quả thật không có lý lẽ nào biện hộ được nữa.
Sau đó các vị Thần Đạo Cảnh vẫn bất chấp lý lẽ bằng đủ mọi cách để cướp đoạt truyền thừa, hành vi như thế quả thật không xứng với hai chữ cường giả.
Thử đặt trường hợp bản thân mình vào vị trí của Lạc Nam, Loạn Thanh Quân thừa nhận đây chính là thù hận không đội trời chung, không phải ta chết thì là ngươi chết… nếu nàng là Lạc Nam, nàng cũng sẽ không bỏ qua cho Loạn Đạo Thần Quốc sau khi có đủ thực lực, thậm chí là chó gà không tha.
Nhưng nói thế nào thì nói, việc nàng là Quận Chúa của Loạn Đạo Thần Quốc vẫn không thể chối cãi.
Giống như việc ngươi có lý trí nhận biết người thân của mình phạm tội nhưng ngươi lại không thể ngăn cản, chỉ có thể tìm cách bù đắp…
Lời nói của Bích Tiêu thành công thuyết phục nàng, Loạn Thanh Quân đã suy nghĩ thông suốt.
Nàng quyết tâm đi theo phò tá Lạc Nam, nếu ngày sau hắn là người chiến thắng… biết đâu hắn sẽ vì một chút tình nghĩa đối với nàng mà thả cho Loạn Đạo Thần Quốc một tia sinh lộ.
Ngược lại nếu như Lạc Nam ngày sau chiến bại, nàng nguyện ý chết cùng với hắn xem như chuộc lại tất cả mọi lỗi lầm.
Bích Tiêu bình thường ít nói nhưng lại là nữ nhân rất thông tuệ, có thể nhìn thấu nội tâm của Loạn Thanh Quân, vài lời đã nói trúng vấn đề mấu chốt nhất.
“Không tệ…” Lạc Nam hài lòng gật đầu.
Nếu ngay cả Bích Tiêu cũng quyết định cho Loạn Thanh Quân cơ hội thể hiện, hắn đương nhiên không ngại dưới trướng của mình có thêm một vị mỹ nhân đầy tiềm lực.
Huống hồ Loạn Thanh Quân cũng là đối tượng ngay từ đầu được chỉ định sẽ làm Kiếm Thị của hắn, vận mệnh đã sắp đặt như thế rồi…
Chiếc Nhẫn đeo trên ngón tay của Lạc Nam sáng lên, hư ảnh thiếu phục đằm thắm mê người của Loạn Ninh Lam hiện ra nói:
“Lựa chọn sáng suốt đấy, ngày sau ngươi sẽ hiểu được trở thành Kiếm Thị chính là vinh quang vô thượng.”
Nói xong, nàng rút ra Lam Thuỷ Kiếm đâm vào mi tâm của Loạn Thanh Quân trích ra một giọt máu tươi, bên trong còn ẩn chứa linh hồn bản nguyên.
Sau đó ở giữa không trung dùng Lam Thuỷ Kiếm họa ra một bức khế ước hình tròn kết hợp giữa máu và hồn trôi lơ lửng.
“Đây chính là khế ước Huyết Hồn Kiếm Thị do chủ nhân sáng tạo, một khi các ngươi hoàn thành, không những bản thân Kiếm Thị… mà đời đời hậu nhân sau này của Kiếm Thị cũng sẽ tiếp tục thờ phụng với chủ nhân, giống như những thanh kiếm trung thành vĩnh cửu.” Loạn Ninh Lam giải thích.
Lạc Nam nhìn kỹ Loạn Thanh Quân hỏi: “Thật sự đã quyết định?”
Loạn Thanh Quân hít sâu một hơi, hướng hắn chắp tay hành lễ: “Mong chủ công thu nhận!”
Lạc Nam đã tiếp thu truyền thừa của Loạn Phàm, biết cách để thu nhận Kiếm Thị, vì vậy cũng không dây dưa dài dòng.
Hắn xuất ra Lạc Hồng Kiếm, phóng ra một tia máu của bản thân mình vào thân kiếm, sau đó dùng Lạc Hồng Kiếm đâm thẳng vào Huyết Hồn Kiếm Thị.
“Hự…” Loạn Thanh Quân toàn thân lảo đảo, chỉ cảm giác như Lạc Hồng Kiếm vừa trực tiếp cắm thẳng vào cơ thể mình, cắm thẳng vào linh hồn mình.
Sau đó tất cả máu huyết, linh hồn bên trên Huyết Hồn Kiếm Thị đều bị Lạc Hồng Kiếm thôn nạp, thông qua đó truyền thẳng vào cơ thể Lạc Nam.
Lạc Nam hiện tại có thể cảm nhận rõ ràng toàn bộ tình huống của Loạn Thanh Quân, hắn nắm giữ linh hồn nàng, hắn muốn nàng chết thì nàng không thể sống.
Hơn nữa hắn thậm chí có thể điều động Quy Tắc Chi Lực của nàng, Kiếm Pháp của nàng và những thủ đoạn chiến đấu của nàng cho bản thân mình sử dụng.
Loạn Thanh Quân đáy lòng sinh ra cảm giác khác thường, dường như lúc này nàng hoàn toàn phụ thuộc vào Lạc Nam, vô thức muốn ỷ lại vào hắn.
“Thành công!” Loạn Ninh Lam hài lòng nở nụ cười:
“Chờ tìm về Kiếm Thị còn lại, nhiệm vụ của ta trên thế giới này xem như hoàn thành.”
“Ninh Lam tiền bối, ngươi dù sao cũng còn tàn hồn và ý thức… ta có thể nhờ người đem ngươi hồi sinh, tại sao lại lựa chọn ra đi?” Lạc Nam không đành lòng hỏi.
Mặc dù việc hồi sinh một vị Thần Đạo Cảnh như Loạn Ninh Lam chắc chắn phải trả cái giá rất đắt, nhưng hắn tin tưởng sư bá với Bá Đạo Quy Tắc trong tay đủ khả năng để làm được điều đó.
Loạn Ninh Lam là một vị Thần Đạo Cảnh, lại còn từng là người bên cạnh Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thần, nếu như có thể đem nàng hồi sinh, vậy Phá Đạo Hội sẽ có thêm một vị trụ cột.
“Chủ công đã không còn, sự tồn tại của ta đã không có ý nghĩa.” Loạn Ninh Lam thản nhiên nói:
“Ngươi nên biết rằng Kiếm Thị cả đời sống vì chủ công của mình, ta sở dĩ có thể tồn tại đến tận hôm nay chỉ vì muốn tìm kiếm truyền nhân cho chủ công mà thôi.”
“Tình cảm của ngươi dành cho Loạn Phàm tiền bối thật sự khiến người ta khâm phục.” Lạc Nam cảm thán nói.
“Tình cảm cái gì chứ? Không được bất kính.” Loạn Ninh Lam nghiêm túc trừng mắt:
“Đây gọi là trung thành hiểu chưa?”
“Chậc, thế hai người không có tình cảm?” Lạc Nam hỏi.
“Kiếm Thị sao dám có tơ tình với chủ công?” Loạn Ninh Lam nhíu mày trách cứ hắn:
“Huống hồ chủ công cả đời si mê kiếm, thứ có thể khiến hắn hứng thú và dụng tình duy nhất là kiếm đạo mới đạt đến thành tựu Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thần, tay hắn cả đời dùng để luyện kiếm, không phải để nắm tay nữ nhân.”
Lạc Nam khóe miệng co quắp, thật sự không biết nên nói cái gì.
Loạn Phàm tiền bối có phải nam nhân chân chính hay không đây? Rõ ràng Loạn Ninh Lam mỹ diễm vô song, chín mộng như mật đào đầy hấp dẫn mà hắn không hề động lòng?
Xem ra mối quan hệ giữa hai người này đơn thuần là chủ công và kiếm thị, cũng không có ái muội như hắn nghĩ…
“Hừ, đừng tưởng ai cũng giống như ngươi vậy.” Bích Tiêu liếc xéo mắt nhìn hắn.
Bản thân nàng rất đồng cảm với Loạn Phàm, bởi vì nàng cũng là một người cả đời truy cầu đại đạo, đối với tình cảm nam nữ luôn luôn xem nhẹ…
Nhưng chẳng biết vì sao trời xui đất khiến đụng phải tên nam nhân này khiến nhiều lần phải rơi vào tình huống khó xử.
Cũng may tâm cảnh của nàng vững vàng như bàn thạch, bằng không đã sớm rơi vào ma trảo của hắn.
“Được rồi, chờ khi rời khỏi khốn cảnh… ta lại cung cấp thông tin giúp ngươi tìm kiếm vị Kiếm Thị còn lại của chủ công.” Loạn Ninh Lam căn dặn.
“Tiền bối, không biết tổ tiên của ta vốn là họ gì?” Loạn Thanh Quân cắn môi hỏi.
Từng nghe Loạn Ninh Lam nói tổ tiên của nàng vì muốn được Loạn Phàm tiền bối tán thành mà tự ý đổi sang họ “Loạn”, chẳng ngờ chỉ gây nên phản cảm, điều này cũng khiến nàng cảm thấy hổ thẹn.
“Tổ tiên của ngươi mang họ gì không quan trọng, bởi vì chính bản thân hắn đã tự chối bỏ họ của mình.” Loạn Ninh Lam mỉm cười nói:
“Còn hiện tại ngươi đã trở thành Kiếm Thị của thiếu chủ, ngươi đã đủ tư cách mang họ Loạn mà không phải hổ thẹn nữa.”
“Đa tạ tiền bối chỉ điểm.” Loạn Ninh Lam chắp tay cảm tạ.
“Cứ như thế đi.”
Hư ảnh của Loạn Ninh Lam phiêu phù trở về trong Nhẫn.
“Bích Tiêu, nàng nghĩ có cách nào thuyết phục Ninh Lam tiền bối không?” Lạc Nam vuốt cằm.
Một người khi tâm đã chết, dù ngươi có dùng biện pháp nào cũng không thể đem đối phương sống lại…
Bích Tiêu nhẹ lắc đầu, Thần Đạo Cảnh cường giả như Loạn Ninh Lam cực kỳ có chính kiến, một khi đã cương quyết như vậy… nàng không nghĩ mình có thể thay đổi được.
“Biện pháp đương nhiên là có.” Đông Hoa bên trong Phá Đạo Lệnh mở miệng:
“Quan hệ giữa nàng và Loạn Phàm chỉ là chủ tớ, nếu ngươi khiến nàng yêu ngươi… nói không chừng nàng sẽ sinh ra hy vọng tiếp tục sống.”
“Khụ.” Lạc Nam ho khan kịch liệt.
Để một vị Thần Đạo Cảnh yêu mình, hơn nữa còn là Thần Đạo Cảnh trung thành tuyệt đối với chủ công đã khuất, Lạc Nam cảm thấy so với bắt thang lên trời còn khó hơn…
Ngay cả cơ hội sống lại mà Loạn Ninh Lam cũng không thèm để tâm… Lạc Nam không cho rằng mình là tình thánh.
Huống hồ hắn chỉ xem Loạn Ninh Lam như một vị tỷ tỷ thế hệ trước, cũng chưa nói đến tình cảm nam nữ gì…
“Không biết có thể nhờ sư bá truyền đến một tấm Phù Chú?” Lạc Nam cười tủm tỉm nhìn Bích Tiêu hỏi.
Hiển nhiên hắn dự định dùng Phù Chú ẩn thân, thần không biết quỷ không hay rời khỏi Đạo Quốc như trước đó xâm nhập vào Loạn Thần Đế Cung.
“Không được.” Bích Tiêu lắc đầu đáp:
“Chẳng biết Đạo Quốc đã dùng thủ đoạn đặc biệt gì, mọi truyền tống không gian đều đã bị gián đoạn, Phá Đạo Lệnh đã tạm thời mất đi công dụng truyền tống vật phẩm.”
“Rất có thể đó là Chu Tinh Cấm Không Trận của Huyễn Tượng Thần Quốc.” Loạn Thanh Quân lên tiếng:
“Đây là Trận Pháp Thần Đạo Cực Phẩm, phong tỏa không gian quy mô lớn, một khi nó kích hoạt, tất cả mọi thủ đoạn băng qua không gian đều bị vô hiệu hóa.”
“Hít…” Lạc Nam hít một hơi, Đạo Quốc lần này xem ra là dốc hết vốn liếng để tìm bắt mình a.
Cùng lúc đó, tại khách sạn… nơi nghỉ lại của các thiên tài đến từ bên ngoài Đạo Quốc.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Tứ đại quân đoàn bao vây, hàng nghìn cổ khí thế Thiên Đạo Cảnh bùng nổ dưới sự dẫn đầu của đại nguyên soái Loạn Long.
Sau khi bị thương không nhẹ từ trận chiến, hắn đã nhanh chóng thông qua tài nguyên cao cấp phục hồi, thần thanh khí sảng.
“Người của Đạo Hành Điện, Chân Võ Thần Cung mau xuất hiện! Bằng không bổn soái cho quân san bằng toàn bộ khách sạn này.” Loạn Long gầm lên một tiếng.
Lời vừa ra khiến sắc mặt họa Thuỷ trở nên khó coi… có dự cảm không lành.
Thiếu Thần Tử của Chân Võ Thần Cung Võ Long, Võ Lân cùng với hai vị Thiếu Thần Tử là huynh đệ song sinh của Đạo Hành Điện biến sắc.
Bị Loạn Long chỉ đích danh, bọn hắn cắn chặt răng bước ra bên ngoài khách sạn.
“Không biết Loạn Long Nguyên Soái có gì chỉ giáo?” Võ Long hít sâu một hơi cắn răng hỏi.
“Bổn nguyên soái hỏi các ngươi, Thiếu Thần Nữ Chân Mật và Thiếu Thần Nữ Khương Lê đâu?” Loạn Long chất vấn:
“Dựa theo thông tin, ngoài bốn người các ngươi, Chân Võ Thần Cung và Đạo Hành Điện còn có hai vị Thiếu Thần Nữ đến tham dự Long Phượng Võ Hội, vì sao các nàng đột ngột biến mất sau khi sự cố xảy ra?”
“Bổn soái có quyền nghi ngờ hai nữ nhân này liên quan đến việc rối loạn hoàng thất, cần phải bắt giữ!”
“Làm càn!” Võ Lân phẫn nộ mắng:
“Đừng tưởng Loạn Đạo Thần Quốc các ngươi có quyền thế thì ngậm máu phun người, Chân Võ Thần Cung chúng ta cũng không phải quả hồng mềm.”
“Nói không sai, hai nàng mất tích khi các ngươi xảy ra hỗn loạn, chúng ta thậm chí hoài nghi là do Loạn Đạo Thần Quốc giở trò bắt cóc hai nàng.” Song sinh huynh đệ phản bác:
“Chúng ta không tìm các ngươi đòi người thì cũng thôi, lại dám đến đây chất vấn chúng ta?”
“Nói rất hay, rõ ràng là các ngươi mời chúng ta đến đây tham dự võ hội, sau khi xảy ra chuyện lại muốn đổ lên đầu chúng ta sao?” Võ Long giận dữ mắng.
Loạn Long ánh mắt lóe lên.
SÁT!
Tứ đại quân ngửa đầu gầm thét, hư ảnh Tứ Linh Thần Thú khổng lồ xuất hiện, Quân Thế hàng lâm trực tiếp ép xuống.
PHỐC!
Trước uy thế kinh khủng của đội quân tinh nhuệ, bốn người Võ Lân điên cuồng thổ huyết, sắc mặt tái nhợt vì phẫn nộ, bị trấn áp đến mức nằm trên mặt đất.
“Đáng giận!” Lâm Thiên ở bên trong nhìn thấy cảnh này nhịn không được vỗ bàn.
Đạo Quốc thật sự khinh người quá đáng…
Thi Hồng Nhan có chút sầu lo nhìn sang họa Thuỷ, cảm giác việc này sẽ không kết thúc một cách đơn giản.
Bởi vì Tam Đạo Môn đang có đủ cả ba người nên chưa bị nghi ngờ, nhưng sớm muộn gì…
“Nơi này là Đạo Quốc, không phải Đạo Địa.” Loạn Long cười gằn nói:
“Dù là hai đại thế lực các ngươi có mạnh đến đâu, tiến vào Đạo Quốc cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu.”
“Trong khi tất cả mọi người đều có mặt đầy đủ, chỉ riêng hai vị Thiếu Thần Nữ của các ngươi là mất tích một cách bí ẩn, làm sao không khiến bổn soái nghi ngờ?”
Việc mất tích của Chân Mật và Khương Lê không hề đơn giản, Đạo Quốc sẽ không bỏ qua bất cứ một tia manh mối đáng ngờ nào để truy lùng Lạc Nam, thà giết lầm còn hơn bỏ sót.
Họa Thuỷ nhíu chặt chân mày…
Nếu như đám người Võ Lân rơi vào tay Loạn Đạo Thần Quốc, thông qua các biện pháp thẩm vấn hoặc tệ hơn là sưu hồn, sẽ không khó phát giác việc bên cạnh Chân Mật từng có một vị tùy tùng với các hình xăm trên mặt.
Hiện tại Chân Mật, Khương Lê và cả tùy tùng kia đều mất tích… sợ rằng toàn bộ nghi ngờ sẽ đổ lên đầu Chân Võ Thần Cung cùng Đạo Hành Điện, thậm chí khả năng sẽ liên luỵ đến nàng và Tam Đạo Môn, bởi vì trước đó nàng từng ở cùng một chỗ với bọn họ.
Đạo Quốc đã quyết tâm làm triệt để vụ này mà không thèm nể mặt các đại thế lực ở Đạo Địa…
Đây là nguy cơ… đồng thời cũng là một cơ hội.
Ánh mắt của họa Thuỷ lấp lóe ánh sáng, khóe môi thì thào:
“Cơ hội để các đại thế lực Đạo Địa nghiêng về Phá Đạo Hội!”