Phần 117
Nhìn thấy Loạn Đạo Quận Chúa sắp cường thế xông mộ một lần nữa, Lạc Nam ánh mắt nghiêm nghị.
Hắn biết đây là thời cơ duy nhất của mình.
Nhân lúc Loạn Đạo Quận Chúa cường công đại môn lăng mộ, hắn cũng sẽ xuất thủ cùng một lúc với nàng… để động tĩnh xảy ra cùng một thời điểm nhằm qua mắt lão quốc chủ tu vi Thần Đạo kia.
Bằng không một khi Loạn Đạo Quận Chúa rời đi, Lạc Nam thật sự không nghĩ ra phương pháp nào để có thể qua mặt một vị Thần Đạo Cảnh tọa trấn ngay bên cạnh để có thể bình an vô sự tiến vào Vô Minh Mộ Địa.
Mà không chỉ riêng Lạc Nam, nữ thích khách đang lặng lẽ đứng ở bên cạnh hiển nhiên cũng có cùng một suy nghĩ với hắn, Bạch Long Thánh Kiếm đã hiện ra trong tay, hai loại Thần Đạo Quy Tắc bao quanh thân kiếm…
Lạc Nam cũng hít sâu một hơi, Lạc Hồng Kiếm yên lặng không một tiếng động được hắn triệu hồi.
“Một lần nữa!”
Loạn Đạo Quận Chúa thất thanh quát lớn, nâng thanh kiếm trong tay lên cao.
Đây là một thanh kiếm có phần lưỡi màu hoàng kim chói mắt, chuôi kiếm như ngọc lục bảo đúc thành, thân kiếm không quá mỏng cũng không quá dày, tỷ lệ đạt đến mức hoàn hảo lấp lóe từng luồng kim sắc lôi quang…
“Loạn Kiếp Kiếm.” Loạn Đạo Quận Chúa chân mày nhướn lên.
Mây đen điên cuồng hội tụ trên bầu trời, từng tia từng tia Kim Sắc Đạo Lôi xẹt xuống cộng hưởng vào thân kiếm đầy hỗn loạn.
Loạn Đạo Lĩnh Vực, 20 vạn tầng Kiếm Vực một lần nữa mở ra…
Cùng lúc đó, nữ thích khách cũng nâng lên Bạch Long Thánh Kiếm, hư ảnh Bạch Long vô hình luân chuyển trên thân kiếm, Kiếm Đạo Quy Tắc từng tia từng tia dung hợp vào bên trong…
Lạc Hồng Kiếm nặng nề trên tay Lạc Nam, một tia Bá Đạo Quy Tắc dung hợp cùng Kiếm Đạo Quy Tắc đã chuẩn bị sẵn sàng…
“Trảm!” Loạn Đạo Quận Chúa lớn tiếng quát.
“Trảm!” Nữ thích khách và Lạc Nam trong lòng gầm lên.
Ba người cùng lúc xuất thủ, một người công khai đường hoàng, hai kẻ còn lại lén lút bí mật, ngay cả đòn tấn công cũng bị quy tắc che đậy… xông thẳng về đại môn Vô Minh Mộ Địa.
“Hửm?” Lão quốc chủ như cảm nhận được có điều gì đó khác thường, bất quá vì không muốn làm Loạn Đạo Quận Chúa phân tâm nên vẫn kiên nhẫn chờ một chút.
KENG… KENG… KENG…
Ba luồng kiếm khí hoàn toàn khác nhau cùng lúc trảm vào đại môn lăng mộ.
Một lớp màn chắn vô hình xuất hiện… nhưng lần này ngay khi tiếp xúc với ba luồng kiếm khí, nó không tạo ra lực phản chấn, ngược lại dần dần vỡ ra…
RĂNG RẮC…
Một thanh âm như thuỷ tinh vỡ vụn vang lên.
ẦM ẦM ẦM…
Đại môn khổng lồ nặng nề mở ra trong ánh mắt ngỡ ngàng của lão quốc chủ và Loạn Đạo Quận Chúa.
“Cái gì? Ta thật sự thành công rồi.” Loạn Đạo Quận Chúa kích động đến toàn thân run rẩy, ngũ quan tuyệt mỹ tràn ngập hưng phấn.
“Thật sự thành công?” Lão quốc chủ đáy lòng dâng lên sóng to gió lớn.
Theo bản năng, ông ta bất chấp Loạn Đạo Quận Chúa… cả người lao đến như lưu tinh, ý đồ xông thẳng vào Vô Minh Mộ Địa.
Đứng trước cơ duyên do Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thần thời kỳ cổ xưa lưu lại, ngay cả lão quốc chủ là Thần Đạo Cảnh cũng không ức chế được tham niệm, mặc kệ dù đó là cơ duyên của nữ nhi.
“Phụ thân?!” Nhìn biểu hiện của lão quốc chủ, Loạn Đạo Quận Chúa cũng là sửng sốt, đáy mắt không giấu được vẻ thất vọng.
Nhưng mà mọi thứ diễn ra tiếp theo thật sự là quá nhanh…
VÙ VÙ VÙ…
Đại môn lăng mộ tỏa ra một cổ hấp lực khổng lồ như vòng xoáy, vậy mà cường ngạnh đem ba thân ảnh ở gần là Loạn Đạo Quận Chúa, Lạc Nam và nữ thích khách cùng lúc hút vào, sau đó nặng nề đóng lại.
“Còn có lão phu!” Lão quốc chủ không cam tâm gầm lên.
Đáng tiếc vừa mới xông đến, đại môn lại bắn ra một kiếm mang tính huỷ diệt.
“Phốc!”
Lão quốc chủ phun ra một ngụm máu, điên cuồng bay ngược về phía sau.
“Cũng tốt… cũng tốt…” Lão quốc chủ thì thào, áp chế cảm giác không cam lòng, nhịn không được ngửa đầu cười ha hả:
“Nữ nhi của ta rốt cuộc đã được Vô Minh Mộ Địa tán thành, Loạn Đạo Thần Quốc sắp trở thành Bá Chủ.”
PHẦN PHẬT…
Có óng tay áo tung bay, ba thân ảnh cùng lúc hàng lâm mà đến.
Trong đó có một nam tử thân khoác chiến giáp, lưng hùm vai gấu, cơ thể như một ngọn núi sừng sững, làn da đen kịch như sắt nung đúc thành… đây chính là Đại Nguyên Soái – Loạn Long, Thần Đạo Cảnh Trung Kỳ cấp cường giả, là nhân vật tối cao chấp chưởng toàn bộ quân đội của Loạn Đạo Thần Quốc, ngoài ra còn có một thân phận khác chính là nhị đệ của quốc chủ.
Người thứ hai là một bà lão lưng còng, phụ trách tiếp quản trông coi bảo khố và dược điền, thân phận chính là đại tổng quản của Loạn Đạo Thần Quốc, trước đây bà là thiếp thân thị nữ của tổ tiên, người đã sáng lập nên Loạn Đạo Thần Quốc… ngay cả Loạn Đạo Quốc Chủ cũng phải xưng một tiếng Loạn Tổ Mẫu, tu vi Thần Đạo Cảnh Sơ Kỳ.
Người thứ ba là nam tử cao cao tại thượng, bề nghễ càn khôn… được mệnh danh là đệ nhất Quốc Chủ, bản thể của Loạn Đạo Quốc Chủ – Loạn Hoàng Vũ.
Bốn vị Thần Đạo Cảnh của Loạn Đạo Thần Quốc đều đã xuất hiện, nội tình so với bất kỳ một thế lực nào trong tứ đại thế lực ở Đạo Địa đều vượt trội hơn.
Với sự trọng yếu của Vô Minh Mộ Địa, ngay khi nó mở ra… dù là Thần Đạo Cảnh cũng giật mình kinh hãi.
“Không ngờ tam muội thật sự có thể thành công?” Loạn Long mắt hổ trừng trừng, vẫn không dám tin sau tất cả những thứ này.
Lão quốc chủ có tất cả ba người con, đại ca trở thành quốc chủ, nhị đệ trở thành nguyên soái, tam muội sinh sau đẻ muộn là đệ nhất thiên tài.
Ba huynh muội bọn hắn vẫn luôn khao khát tiến vào Vô Minh Mộ Địa… nhưng sau những năm tháng dài đằng đẳng thất bại không ngừng, chỉ đành đắng cay bỏ cuộc.
Duy nhất chỉ có tam muội là tuổi trẻ khí thịnh, tâm cao khí ngạo, vẫn luôn mang chấp niệm trở thành người duy nhất và là người đầu tiên của Loạn Đạo Thần Quốc chinh phục Vô Minh Mộ Địa.
Ngày hôm nay rốt cuộc như nguyện rồi sao?
“Không sai, xem ra sự cố gắng và nỗ lực của tam muội đã được đền đáp.” Loạn Hoàng Vũ nở nụ cười đầy bá khí:
“Một khi đạt được truyền thừa Loạn Đạo Kiếm Quyết chân chính, toàn bộ Đạo Quốc ai dám cùng Loạn Đạo Thần Quốc là địch? Ngay cả Hiên Viên Thần Quốc đang ngấp nghé vị trí của chúng ta cũng phải cút sang một bên, ngoan ngoãn phục tùng.”
“Chủ công… ngài ở trên trời có linh rốt cuộc có thể mãn nguyện rồi.” Loạn Tổ Mẫu mặt già đẫm lệ ngửa đầu lên trời cảm thán không ngừng.
Bà ta dường như nhớ lại những tháng ngày xa xăm ấy, khi chủ công của mình ngồi bên cạnh Vô Minh Mộ Địa lĩnh ngộ nên Loạn Đạo Thần Công chứng minh thiên phú kinh tài tuyệt diễm, sau đó dù rất nhiều lần quỳ lạy dập đầu bên ngoài với khao khát trở thành truyền nhân của vị kiếm thần kia… đáng tiếc đại môn lăng mộ vẫn vô tình đóng chặt.
Cho đến khi sáng lập nên Loạn Đạo Thần Quốc, chủ công trước khi ra đi vẫn luôn khao khát hậu nhân sau này của mình có thể hoàn thành tâm nguyện năm xưa, có được Loạn Đạo Kiếm Quyết chân chính.
Trong lúc nhất thời, cả bốn vị Thần Đạo Cảnh đều cực kỳ mong chờ ngày Loạn Đạo Quận Chúa thành công rời khỏi Vô Minh Mộ Địa, trở thành truyền nhân của Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thần…
Ngay cả Long Phượng Võ Hội đang diễn ra lúc này cũng đã trở thành chuyện nhỏ không đáng giá nhắc đến.
Nơi này là một thế giới tối tăm mịt mù, không có ánh sáng, không tồn tại bất cứ thứ gì đúng với tên gọi “Vô Minh” của nó…
Lạc Nam nhận ra mình lúc này như kẻ mù đi trong màn đêm, dù Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn triển khai đến cực hạn, dù Thần Thức cũng như Hồn Lực cố gắng đảo khắp xung quanh… tất cả vẫn là một màn đêm tăm tối.
Hắn thậm chí không thể nhìn thấy cả tay, chân mình.
“Đông Hoa, Bích Tiêu… hiện tượng này là sao?” Lạc Nam truyền ý niệm hỏi.
Nhưng đáp lại hắn là sự tĩnh lặng đến đáng sợ, dường như cả Đông Hoa cùng Bích Tiêu đều đã bị cắt đứt mọi liên hệ với hắn dù rằng các nàng ở ngay trong cơ thể hắn.
“Thật kỳ quặc…” Lạc Nam hít sâu một hơi, thứ duy nhất mà lúc này hắn cảm giác được chính là sự mát lạnh và nặng nề của Lạc Hồng Kiếm trong tay.
“Khoan đã!” Lạc Nam nhận ra điểm khác thường.
Hiện tại hắn ở trạng thái trần trụi như nhộng, ngay cả y phục, nhẫn trữ vật… tất cả đều lặng lẽ biến mất từ khi hắn khôi phục nhận thức.
Vậy tại sao Lạc Hồng Kiếm vẫn còn?
Nghĩ đến đây, Lạc Nam thử dụng tâm xuất ra Xích Tà Kích và Lạc Thần Cung… quả nhiên không ngoài dự đoán, tất cả đều bị mất liên hệ với hắn.
“Xem ra để xác minh phương hướng và hoạt động ở nơi này, tất cả chỉ dựa vào kiếm.” Lạc Nam dường như hiểu ra.
Tại Vô Minh Mộ Địa tối tăm như ở giữa chốn hư vô mờ mịt, kiếm sẽ là kim chỉ nam duy nhất mà ngơi có thể dùng đến.
“Cũng không biết nữ thích khách và nữ quận chúa kia thế nào rồi…” Lạc Nam âm thầm suy nghĩ.
Trước đó Vô Minh Mộ Địa đem cả ba người hút vào, vậy rốt cuộc là ai trong ba người bọn hắn đã thuyết phục được Vô Minh Mộ Địa?
Là hắn với Bá Đạo Quy Tắc, là nữ thích khách với thiên phú kinh người hay là nữ quận chúa với sự chấp nhất và nghị lực chưa từng từ bỏ?
Tại sao Vô Minh Mộ Địa không chỉ hút vào một người mà hút vào cả ba người?
Chẳng lẽ là muốn ba người bọn hắn cạnh tranh, chém giết lẫn nhau để một người duy nhất giành chiến thắng sau cùng?
Nếu đó là một loại thử thách, vậy thì không dễ nhai chút nào… bởi lẽ chiến lực của Loạn Đạo Quận Chúa hay nữ thích khách đều vượt xa cùng thế hệ, bản thân hắn chưa ngông cuồng đến mức vỗ ngực sẽ thắng chắc các nàng.
“Dù là ai đi chăng nữa… nếu Hương Trà sư tỷ đã muốn ta đến nơi này, vậy thì ta không thể để nàng thát vọng.”
Lạc Nam biểu lộ quyết tâm, bàn tay siết nhẹ nâng lên Lạc Hồng Kiếm, hai mắt khép hờ dụng tâm cảm thụ…
Nhân Kiếm Hợp Nhất.
“Baba… ta có thể nhìn thấy hoàn cảnh ở nơi này.”
Thanh âm mềm mại thánh thót của Tiểu Hồng Nhi truyền vào nội tâm hắn…
Lạc Nam khẽ gật đầu, nghiêm túc cùng với nàng dung hợp ý niệm.
Lạc Hồng Kiếm hiện tại đã giống như đôi mắt của hắn…
Ở trạng thái này, bóng tối nơi lăng mộ chậm rãi xua tan…