Phần 93
Một đám nam tử hoài nghi mình nghe lầm.
Từ trước đến nay mặc dù Huyễn Nhi cô nương rất nhiều lần xuất hiện trên Hồ Hồng Đăng nhưng cũng chưa từng nghe nàng có ý định mời bất kỳ ai lên thuyền…
Ban đầu có cường giả cứ nghĩ Huyễn Nhi chỉ là nữ đệ tử bình thường của Đạo Yêu Thánh Địa, dự định sẽ dùng thực lực cưỡng ép nàng, kết quả bị một vị trưởng lão của Đạo Yêu Thánh Địa nhai mất đầu.
Sau đó lại có kẻ tài đại khí thô, cho rằng có thể dùng tài sản để thuyết phục Huyễn Nhi, kết quả ngay cả Cửu Phẩm Chí Bảo cũng không được nàng nhìn vào trong mắt, tùy ý ném xuống dưới hồ.
Lâu dần danh tiếng của Huyễn Nhi ngày càng thịnh, đại đa số nam nhân đều biết nàng là một kỳ nữ, quyền thế và của cải không thể khiến nàng động lòng, từ đó gây nên những nhân vật tuấn kiệt hàng đầu như Ma Vô Lượng và Kiếm Vô Mệnh chú ý, bị nàng hấp dẫn.
Bất quá dù là người theo đuổi ngày một đông, Huyễn Nhi cũng chưa từng ngỏ ý hay tạo điều kiện để có nam nhân đặt chân lên thuyền của nàng.
Những lần nàng hiện thân, chỉ biểu diễn khiêu vũ, đánh đàn hoặc ngâm thơ, hội họa… mặt trời dần đến bình minh liền phiêu nhiên ngự thuyền mà đi, chưa từng lưu luyến, chỉ để lại bóng lưng kiêu sa cao quý khiến vô số kẻ muốn chinh phục.
Vậy mà hôm nay Huyễn Nhi lại muốn ra đề để tạo cơ hội cho người lên thuyền, làm sao bọn hắn không cảm thấy kích động?
“Cuối cùng ngày này cũng đến.” Vô số nam nhân siết chặt nắm tay, quyết tâm cao độ.
“Huyễn Nhi cô nương chẳng lẽ muốn thử thách ta?” Hoa Vô Mệnh ánh mắt lóe lên.
“Hahaha, chúng ta đều là tu sĩ, thực lực vi tôn… tất cả đứng ra đại chiến, kẻ nào thắng sẽ được lên thuyền của nàng.” Ma Vô Lượng chiến ý hừng hực nói.
“Thi ăn đi!” Lạc Nam vò bụng tròn nói:
“Kẻ nào ăn nhiều hơn kẻ đó thắng.”
“Bớt nhảm.” Chúng nữ trợn trắng mắt.
Huyễn Nhi nâng nhẹ bàn tay ra hiệu toàn trường im lặng trở lại.
Lúc này nàng mới u thanh cất tiếng: “Huyễn Nhi làm bạn với các vị ở đây nhiều năm, lại chưa từng lộ ra diện mạo, điều này cũng khiến Huyễn Nhi có phần áy náy.”
Nghe thấy như vậy, cả đám nam nhân vô thức kẹp chặt hai chân, nghĩ đến chỉ cần được nhìn khuôn mặt của nàng là nhất trụ kình thiên, không thể kiểm soát nổi.
“Chẳng lẽ nàng muốn cho chúng ta chiêm ngưỡng dung nhan?” Ma Vô Lượng thở hồng học như trâu già động đực.
Huyễn Nhi lắc đầu, nàng cười khẽ như tiếng chuông ngân:
“Nan đề của Huyễn Nhi hết sức đơn giản, mỗi người hãy vẽ một bức họa về chân dung của Huyễn Nhi trong tưởng tượng của các vị, vị nào vẽ khiến Huyễn Nhi hài lòng nhất, khiến Huyễn Nhi cảm thấy giống với mình nhất… sẽ được mời lên thuyền hoa.”
Lời vừa nói ra, tất cả nam nhân hai mắt tỏa sáng, kế này hay a.
Tu đến cảnh giới như bọn hắn, ngay cả công pháp cao cấp cũng có thể tu luyện được, đương nhiên việc vẽ tranh không thành vấn đề.
Đặc biệt là vô số kẻ đã từng tưởng tượng ra dung mạo thật sự của Huyễn Nhi ở trong mộng, lúc này nếu đem họa đi ra, nếu như thật sự trùng khớp với mỹ nhân… chẳng phải là số phận an bài, ngày sau sẽ trở thành một chuyện tình bất hủ ở Trung Châu, thậm chí là toàn bộ Nguyên Giới.
Trong lúc nhất thời, tất cả nam nhân đều muốn thử.
“Huyễn Nhi cô nương mời nói rõ, mời người thắng lên thuyền nào?” Lạc Nam lớn tiếng trêu chọc:
“Chẳng may đến lúc đó nàng lại đuổi ta xuống thuyền thì sao?”
“Hừ, nói như kiểu ngươi chắc chắn thắng vậy.” Ma Vô Lượng lạnh lùng quát.
Lạc Nam không thèm để ý đến hắn, chỉ đợi Huyễn Nhi trả lời.
“Đương nhiên là thuyền của ta…” Huyễn Nhi liếc xéo hắn, tên mập này toàn kiếm chuyện với nàng, thật không biết hắn đến đây theo đuổi mình hay là muốn gây hấn.
“Huyễn Nhi cô nương, không biết có thể bắt đầu được chưa?” Hoa Vô Mệnh thâm tình nói:
“Tại hạ đã sớm muốn được phát họa ra chân dung hoàn mỹ nhất thuộc về nàng trong tâm trí mình.”
Nghe thấy lời nói như thế, một đám nữ yêu lại càng chúc phúc cho Hoa Vô Mệnh có thể thành công đạt được trái tim của giai nhân, đúng là chân tình tha thiết.
“Vô Mệnh công tử cứ tự nhiên.” Huyễn Nhi lại điềm tĩnh gật đầu:
“Sau khi các vị vẽ xong, hãy đưa bức họa của mình bay đến thuyền của Huyễn Nhi.”
“Tốt lắm, bắt đầu thôi.” Ma Vô Lượng ánh mắt lóe lên nhìn về phía Huyễn Nhi.
Trong đôi mắt của hắn chậm rãi ngưng tụ hai luồng xoáy đen âm u thâm thuý.
Đây chính là Hồn Ma Nhãn, có thể nhìn thấu linh hồn của một người, từ đó xuyên qua phần lớn thủ đoạn che giấu.
Hiển nhiên hắn muốn gian lận, trực tiếp nhìn diện mạo thật sự của Huyễn Nhi rồi vẽ ra.
Đáng tiếc Ma Vô Lượng suy nghĩ quá đơn giản, dù Huyễn Nhi ngồi ung dung giữa ánh trăng không chút phòng ngự, Hồn Ma Nhãn của hắn lại vô pháp nhìn thấu dung nhan thật sự của nàng, chỉ thấy một đoàn mờ mờ ảo ảo như sương như khói.
“Đáng giận.” Ma Vô Lượng bất mãn siết tay, hết cách chỉ đành nhắm lại đôi mắt, vẽ ra Huyễn Nhi ở trong tưởng tượng của hắn.
“Mặc dù không biết nữ nhân này có ý đồ gì, nhưng đây chính là cơ hội để bổn đại nhân lên thuyền của nàng.” Lạc Nam cười hắc hắc ngồi xuống, lấy giấy và cọ ra.
Bốn nữ tò mò vây lại quan sát, lại phát hiện hắn dùng Bất Hủ Kinh Văn tạo thành màn chắn, che đậy bức họa của mình.
“Giấu cái gì?” Huyết Yêu Cơ cả giận nói.
“Ra vẻ thần bí, xem một chút mà thôi.” Tịnh Dạ Tiên Tử bất mãn giậm chân.
Ngay cả Nam Thiên Tố và Thập Khánh Huyên cũng lạnh lùng.
“Đừng nóng vội, lần này ta thắng chắc…” Lạc Nam truyền âm:
“Cho nên không thể để lộ ra ngoài, tránh bị kẻ khác quan sát sao chép.”
Thấy chúng nữ vẫn còn không vui, hắn nhếch môi nói thêm: “Yên tâm, ta sẽ họa hai bức tranh giống y như đúc, để cho các nàng xem một bức.”
Lúc này bốn nữ nhân mới hài lòng gật đầu, bằng không sẽ không cho hắn sắc mặt tốt.
Huyễn Nhi có chút nhàm chán ngồi trên thuyền, thần thức quét ra quan sát toàn trường vẽ tranh.
Thật ra tên trung niên mập kia chạm vào chỗ sâu trong lòng nàng, khiến nàng không còn tâm trạng ngồi ở nơi này, muốn kết thúc sớm trước khi trời sáng nên mới đưa ra nan đề như vậy.
Kết quả chỉ cần tùy tiện kiểm tra một chút tất cả bức họa và kết luận không ai có thể vẽ ra chân dung của nàng, sau đó ra vẻ u sầu cáo từ rời đi là xong, đến lúc đó không ai có thể trách nàng, ngược lại còn cảm thấy hổ thẹn vì đã làm phiền lòng giai nhân.
Nàng muốn yên tĩnh một mình càng sớm càng tốt…
Nghĩ đến đây, vô thức quét mắt đến tên trung niên mập kia, lại phát hiện đối phương dùng thủ đoạn thần bí che đậy bức họa, ra vẻ không muốn ai quan sát.
“Phi, ngươi làm trò gì cũng thất bại mà thôi.” Huyễn Nhi nhếch mép.
Thời gian vẽ tranh đối với tu sĩ cũng không quá lâu, huống hồ đại đa số bọn hắn đều đã tưởng tượng Huyễn Nhi ở trong mộng của mình từ rất lâu rồi, khi họa ra cũng không tốn thời gian.
Từng bức họa được dùng lực lượng thả bay đến thuyền của Huyễn Nhi, sắp xếp ở trước mặt của nàng.
Huyễn Nhi chậm rãi lướt qua từng bức họa…
Có kẻ đem nàng vẽ đến khuynh quốc khuynh thành, có kẻ đem nàng họa đến yêu mị khuynh thế, cũng có kẻ muốn gây ấn tượng cho nàng nên vẽ nàng như một bà lão xấu xí còn kèm theo dòng chữ chú thích: “Dù nàng có trở nên già lão ta vẫn yêu thương nàng.”… vân vân…
Ma Vô Lượng tự đắc đưa đến bức họa của mình, Huyễn Nhi liếc xem qua, chỉ thấy trên đó là một vị ma nữ bá đạo cao ngạo, lạnh lùng nhìn xuống chúng sinh, dưới chân còn có thêm núi thây biển máu.
Nàng âm thầm hừ một tiếng, tên khốn này vẽ ra bản tính của hắn thì đúng hơn, đem bức họa ném sang bên cạnh làm vẻ mặt Ma Vô Lượng cứng ngắc.
Đến lượt bức họa của Hoa Vô Mệnh, tròng mắt Huyễn Nhi hơi ngưng lại, vô thức ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Hoa Vô Mệnh hướng nàng nở nụ cười ôn hòa… ánh mắt đầy tình cảm.
“Chẳng lẽ tên này thật sự…” Huyễn Nhi âm thầm suy nghĩ.
“Khà khà khà, hàng nóng đến!” Tiếng cười xấu xa vang lên, Lạc Nam cẩn thận thông qua Không Gian Chi Lực trực tiếp đem bức họa truyền đến trước mắt Huyễn Nhi, bên trên vẫn còn Bất Hủ Kinh Văn phủ kín.
“Kẻ này lại định giở trò gì?” Huyễn Nhi không nhịn được dời sự chú ý sang bức họa của hắn.
“Ba… hai… một.” Lạc Nam đếm ba tiếng, Bất Hủ Kinh Văn đột ngột biến mất, chân dung trong bức họa lộ ra.
Đồng tử trong mắt Huyễn Nhi co rút lại, lồng ngực phập phồng gợn sóng dữ dội.
Nàng lập tức đem bức họa cuốn lại thu vào trong Nhẫn Trữ Vật của mình, lạnh lùng nhìn xem hắn, bên trong đáy mắt là cảm giác phức tạp.
Toàn trường đưa mắt nhìn nhau, không hiểu tên kia vẽ cái gì lại khiến Huyễn Nhi phản ứng lớn đến như thế.
“Huyễn Nhi cô nương, không biết trong số chúng ta… có ai may mắn thần giao cách cảm, có thể vẽ ra chân dung của nàng?” Hoa Vô Mệnh ôn hòa lên tiếng.
Huyễn Nhi miên man bất định, vốn định đem tất cả đuổi đi… nhưng lúc này đã không dám làm như thế nữa.
Nàng hít sâu một hơi, hướng về Lạc Nam nói:
“Mời đại nhân lên thuyền đi!”
“Cái gì?” Toàn trường giật bắn mình.
“Làm sao có thể?” Ma Vô Lượng phẫn nộ gào thét.
“Hahahaha.” Lạc Nam vỗ bụng ngửa đầu cười dài: “Quả thật chúng ta chính là thần giao cách cảm.”
Mang theo tứ nữ, Lạc Nam dịch chuyển không gian lên thuyền của Huyễn Nhi.
Mà Huyễn Nhi dường như cũng không muốn nán lại thêm bất kỳ phút giây nào, điều khiển thuyền hoa xuyên qua không gian biến mất, ngay cả thị nữ thân tín nhất cũng không mang theo.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Hồ Hồng Đăng trở nên tĩnh lặng.
Hoa Vô Mệnh đứng im nhìn lấy tình cảnh này, siết chặt kiếm trong tay, đáy mắt lóe lên một tia bất mãn và nguy hiểm.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 14 tại nguồn: https://tuoinung.club/2024/03/con-duong-ba-chu-quyen-14.html
Thuyền thuỷ tinh tiến vào hư không khuất khỏi dò xét của tất cả mọi người, bầu không khí có chút đè nén.
“Huyễn Nhi cô nương, bức họa tuyệt vời kia có khiến nàng hài lòng?” Lạc Nam cười tủm tỉm.
“Đại nhân vẽ đó là ai? Có liên quan gì đến Huyễn Nhi?” Huyễn Nhi giả vờ ngây thơ.
“Haha, nếu không liên quan gì đến nàng… sao lại mời ta lên thuyền?” Lạc Nam nhún nhún vai, lại từ trong óng tay áo lấy ra một bức họa khác.
Tứ nữ lúc này mới đưa mắt nhìn, nhất thời toàn thân chấn động.
Chỉ thấy bên trong bức họa vẽ lấy một vị mỹ phụ lười biếng nằm trên giường, xung quanh có sương khói phiêu bồng, từng tấc da thịt trắng hơn tuyết lộ ra, che đậy bầu sữa ngoại cỡ và bờ mông căng đầy chính là hai mảnh bikini đen tuyền vải ren đặc biệt vô cùng lã lơi mời gọi.
Đối với bản tính vô sỉ của Lạc Nam, chúng nữ đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.
Nhưng khiến các nàng giật mình chính là vì dung nhan của mỹ phụ trong bức họa kia.
“Long Thần Chi Hậu?” Huyết Yêu Cơ chúng nữ từng theo Lạc Nam gặp qua Long Thần Chi Hậu một lần, liếc mắt liền nhìn ra… sau đó vô thức nhìn đến Huyễn Nhi.
“Các vị rốt cuộc là ai?” Huyễn Nhi không nhịn được nữa, âm thanh lạnh lùng.
Vốn việc tên Hoa Vô Mệnh kia có thể vẽ ra dung mạo của Huyễn Nhi sau lớp huyền ảo đã khiến nàng có chút kinh ngạc, nào ngờ nam nhân trung niên mập mạp này lại còn vẽ ra cả thân phận thật sự của nàng.
Phải biết rằng nàng hóa thân Huyễn Nhi ở tại Đạo Yêu Thánh Địa đã như người đi trên băng mỏng, mỗi bước đi đều nguy hiểm tột cùng, bất quá vẫn thành công qua mặt tất cả.
Cho nên việc nam nhân mập biết được thân phật thật sự của nàng, có thể vẽ ra chân dung của nàng khiến nàng vô cùng bất an, rất sợ hắn có ý đồ mưu hại, đến lúc đó tất cả kế hoạch của nàng đều sụp đổ.
Mang theo tâm tình miên mang bất định, lo lắng bồn chồn không yên… Huyễn Nhi đành phải thay đổi kế hoạch ban đầu, mời hắn lên thuyền để hỏi cho ra lẽ chân tướng bất chấp việc này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thanh danh của nàng, thậm chí gây nên Đạo Yêu Thánh Địa bất mãn.
“Không hổ là Huyễn Ảnh Mộng Long, thủ đoạn che giấu quá mức bất phàm… ngay cả Cấm Kỵ Thế Lực như Đạo Yêu Thánh Địa cũng có thể lẻn vào ẩn nấp.” Lạc Nam cảm thán không thôi.
“Các hạ có ý đồ gì?” Huyễn Nhi nghiêm nghị hỏi.
Lạc Nam giải trừ Luyện Huyết hóa Thân Thuật… cười tủm tỉm nói:
“Long Thần Chi Hậu, chúng ta lại gặp mặt.”
“Lại là ngươi?” Huyễn Nhi… cũng là Long Thần Chi Hậu thở ra một hơi nhẹ nhõm, toàn thân vô lực ngồi xuống.
Cũng may là hắn, không phải kẻ thù…
Khoan đã, tên khốn này không phải đồ tốt lành gì, hắn so với kẻ thù còn đáng ghét hơn.
“Chính là ta, nam nhân thần giao cách cảm với nàng.” Lạc Nam tự tin vỗ vỗ ngực.
“Hừ, cách cảm cái đại đầu quỷ.” Long Thần Chi Hậu lạnh lùng hỏi: “Ngươi lại muốn gây phiền toái gì cho ta? Đúng là âm hồn bất tan.”
“Ta cần nàng giúp một việc.” Lạc Nam thản nhiên nhấc lên cốc trà trên bàn, còn lưu lại vết son môi của Huyễn Nhi, thoải mái tu một cốc.
“Ngươi lại định uy hiếp để ta làm việc cho ngươi?” Long Thần Chi Hậu nghiến răng, trong mắt đã có sương lạnh.
“Không.” Lạc Nam lắc đầu: “Lần này ta muốn giao dịch sòng phẳng, ta không phải loại người lợi dụng để kéo người khác vào nguy hiểm, dù sao chúng ta không thù không oán.”
Lần trước uy hiếp hỏi nàng tình báo về hai tên Long Tộc Thái Tử cũng chỉ là điều tra tin tức mà thôi, đối với nàng không có hại gì cả.
“Giao dịch thế nào?” Long Thần Chi Hậu hỏi.
Lạc Nam cười nói: “Ta biết nàng nằm vùng ở Đạo Yêu Thánh Địa là có mục đích, nếu như nàng đồng ý nói ra… không chừng ta sẽ giúp được.”
“Đổi lại, nàng hỗ trợ ta xuống tận cùng lòng đất của Đạo Yêu Thánh Địa một chuyến.”
“Ngươi xuống đó làm gì?” Long Thần Chi Hậu hiếu kỳ.
Đã muốn hợp tác liền chứng minh thành ý, Lạc Nam cũng không giấu… đem việc di tích mà Huyết Yêu Cơ cần lột xác Chí Tôn Pháp Tướng nói ra.
Long Thần Chi Hậu liếc nhìn hắn, tên khốn này quả thật biết chăm sóc nữ nhân của mình, chẳng trách đi đến đâu cũng có mỹ nhân bầu bạn.
“Nếu ngươi có thể giúp ta hoàn thành mong muốn, ta liền giúp ngươi… cùng lắm thì hy sinh thân phận Huyễn Nhi này.” Long Thần Chi Hậu thản nhiên cười.
Dù sao thì nàng nằm vùng ở Đạo Yêu Thánh Địa là có mục đích, mà nếu hắn hoàn thành được mục đích của nàng, thì nàng đâu còn lý do tiếp tục ở lại?
“Nàng muốn làm gì?” Lạc Nam vuốt cằm.
“Tìm kiếm manh mối về sự mất tích bí ẩn của đệ đệ ta.” Long Thần Chi Hậu nghiêm nghị nói:
“Chính là Long Thần.”