Phần 66
“Lạc Gia? Thứ đồ gì cũng dám đến Trung Châu đặt chân?”
“Hừ, một lũ tàn độc hãm hại Liệt Gia lương thiện, các ngươi đúng là công địch của toàn Trung Châu.”
“Lạc Gia? Vô danh tiểu tốt chưa từng nghe qua, gia tộc gì đáng khinh như thế?”
“Nghe nói là do tiểu súc sinh Lạc Nam thành lập, đang cùng một đám tiện nhân trốn ở bên trong như rùa rút đầu.”
Tiếng mắng chửi, khiêu khích và lăng mạ vang vọng không ngớt, truyền khắp bốn phương tám hướng, dường như hận không thể đem Lạc Gia mắng đến máu chó đầy đầu, nhục nhã toàn Trung Châu.
Lạc Nam động ý niệm, vài luồng Trận Văn được bố trí bên ngoài đại môn sáng rực lên, liền đem hình ảnh phản chiếu đến trước mặt.
Chỉ thấy tụ tập bên ngoài Lạc Gia là một nhóm người biểu lộ bất thiện, cầm đầu trong đó là Kinh Đao Thành Chủ – Đao Diệt Tài, Thái Tử của Thời Không Hoàng Tộc – Thời Phá Kiếp và một tên nam tử diện mạo đường đường thân khoác Long Bào, dựa vào khí tức Long Tộc nồng đậm trên thân không khó đoán ra là Thái Tử của Chân Long Hoàng Tộc.
“Hừ, đám khốn kiếp này muốn chết sao? Lại dám đến Lạc Gia chúng ta gây sự?” Đình Manh Manh nóng nảy đứng lên.
“Cũng tốt, nhân tiện giết gà dọa khỉ.” Võ Tam Nương ánh mắt đã hiện lên sát cơ dày đặc.
Lạc Nam vuốt vuốt cằm, theo lý mà nói sau khi hắn thoát khỏi sự truy sát của Thánh Linh Thiên Vận một cách công khai, toàn bộ Trung Châu đã sớm biết hắn không phải nhân vật dễ chọc.
Vậy mà mấy tên Chí Tôn này vẫn dám tìm đến tận cửa gây sự, một là bọn chúng quá ngu, hai là bọn chúng có kẻ giật dây ở phía sau.
Hắn đương nhiên thiên về phương án thứ hai hơn, bởi lẽ nếu đã có thể tu đến Chí Tôn, chắc chắn không có ai là kẻ ngu cả.
Quả nhiên chỉ thấy bọn chúng không hề có ý định tiến vào phạm vi của Lạc Gia, ngược lại chỉ đứng ở phía xa hô to gọi nhỏ, buông lời thách thức, châm chọc khiêu khích, dường như ước gì Lạc Nam đi ra tiếp chiến càng sớm càng tốt.
“Phu quân, chúng ta đi ra xử lý bọn chúng.”
Tâm trạng đang thoải mái lại bị phá tan, chúng nữ không thể không tức giận, nhất là đám ở bên ngoài dùng những lời lẽ quá mức khó nghe nói về Lạc Nam và các nàng.
Kỳ Duyên ánh mắt lấp lóe nhìn Lạc Nam, xem thử người nam nhân này sẽ phản ứng như thế nào.
Chỉ thấy Lạc Nam biểu lộ điềm tĩnh, nhếch miệng cười tà mị nhìn sang Tuế Nguyệt hỏi:
“Nàng cảm thấy chuyện này thế nào?”
Tuế Nguyệt trong mắt lóe lên tia cơ trí, mở miệng phân tích nói:
“Tên Thời Phá Kiếp công khai gian lận, phá hoại khảo hạch nhưng vẫn không bị Đại Nguyên Thiên Viện trừng phạt, ngược lại còn dám nhảy nhót đi ra khiêu khích, chứng tỏ hắn đã được kẻ phía sau là Tuần Ngạo chống lưng, sợ rằng chỉ có nhân vật như Tuần Ngạo mới đủ khả năng bảo kê cho Thời Phá Kiếp thoát tội.”
“Việc chàng sử dụng Đạo Binh đã lan truyền khắp Bắc Châu, với thế lực của bọn chúng không có lý do nào không biết nhưng vẫn dám đến tận cửa khiêu khích, chứng tỏ có thủ đoạn để đối phó với Đạo Binh của chàng.”
“Khả năng là kẻ phía sau giật dây là Tuần Ngạo cũng đã mang theo Đạo Binh để phân cao thấp với chàng, chỉ là chưa hiện thân mà thôi.”
Lạc Nam gật đầu, tán thành cách nói của Tuế Nguyệt.
Con hàng Tuần Ngạo hay thậm chí là cả một đám Đạo Tử sợ rằng đều đang ẩn nấp, chờ đợi hắn và chúng nữ bị khiêu khích đi ra sẽ cho một đòn chí mạng.
Đến lúc đó dù Lạc Nam có chống đỡ được, nữ nhân của hắn sợ rằng không ai ngăn được Đạo Binh oanh tạc, toàn bộ đều hóa thành tàn hồn trở về Bá Chủ Thần Đình.
“Vậy chẳng lẽ cứ để đám này ở bên ngoài trắng trợn khiêu khích như vậy?” Lạc Sương nhướn mày:
“Bọn chúng không tiến vào phạm vi Lạc Gia, Bá Chủ Lãnh Địa không thể tác động đến.”
“Giải quyết cũng đơn giản lắm.” Lạc Nam thoải mái đứng lên:
“Cứ mặc kệ chúng chửi bới khiêu khích, các nàng ai anh dũng thiện chiến liền đi với ta một trận.”
“Đi đâu a?” Chúng nữ giật mình hỏi.
“Đi là biết.” Lạc Nam cười tà.
Bắt đầu thi triển Pháp Tướng Thần Thông – Càn Khôn Chuyển.
Chúng nữ tính cách háo thắng đã tụ tập cùng nhau, cùng với Lạc Nam dịch chuyển biến mất.
Lạc Gia giao lại cho bà cả Yên Nhược Tuyết và mỹ kiều nương Nam Thiên Tố trấn thủ.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 14 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/03/con-duong-ba-chu-quyen-14.html
Kinh Đao Thành.
Lúc này toàn bộ Kinh Đao Thành đã tiến vào trạng thái phong bế, ba tầng Đại Trận chồng chất lên nhau, ngoài ra khắp nơi đều có quân đội và Chí Tôn quan sát.
Bởi vì thành chủ Đao Diệt Tài đã mang theo mấy vị trưởng lão cường đại đến Lạc Gia khiêu khích, Kinh Đao Thành hiện tại không có cường giả cao cấp tọa trấn.
NGAO NGAO NGAO NGAO NGAO…
Thiên địa bỗng nhiên điên cuồng lắc lư, Bá Vũ Điện được 18 con Hoang Cổ Thạch Long đạp không hiện thân.
“Địch nhân tập kích, mau kích hoạt Đại Trận!” Một vị Chiến Trận Sư rống to.
Đáng tiếc, 18 con Hoang Cổ Thạch Long có được sức mạnh của Thể Tu cấp bậc Hoang Thạch nghiền ép mà xuống, mỗi một con rồng hình thể và uy mãnh như một phương tiểu vũ trụ oanh tạc.
Hoang Cổ Thạch Long vừa đạp xuống, một tầng Trận Pháp đã bị trấn thành mảnh vụn, vài vị Chiến Trận Sư thổ huyết bay ngược.
Ánh mắt Lạc Nam lạnh lẽo, ngạo nghễ tuyên bố:
“Hôm nay Kinh Đao Thành phải trả giá cho những chuyện mà thành chủ các ngươi gây ra!”
KENG!
Nguyệt Hồng Kiếm hiện ra trong tay, mặt trăng máu tái hiện, một luồng kiếm khí bá đạo hàng lâm.
Nguyệt Thần Trảm.
Không để Kinh Đao Thành có bất cứ cơ hội phản kháng nào, Lạc Nam trực tiếp thi triển kiếm kỹ Cấm Kỵ.
XOẸT…
Một kiếm như khuyết nguyệt bổ nát càn khôn, hai tầng Đại Trận còn lại vừa mới bao trùm đã như đậu hủ bị xuyên thủng.
Từ điểm đầu cho đến điểm cuối của Kinh Đao Thành xuất hiện một cái khe sâu thẳm đen kịch lún xuống tận lòng đất không nhìn thấy đáy, cả toà thành dài hàng vạn dặm bị chia thành hai nửa, vô số sinh linh chết thảm.
“Sát!”
Lạc Nam lạnh lùng lên tiếng, Chí Tôn Giới bay lên, 300 Tử Long Quân cấp độ Chí Tôn đã điên cuồng xuất hiện và lao xuống thành trì bắt đầu chém giết một cách tàn nhẫn, không chút cảm tình.
“Sảng khoái!” Hi Vũ cất tiếng cười dài.
Bất Diệt Viêm Tướng sừng sững hiện ra, hư ảnh Bất Diệt Sơn thiêu đốt thương khung được diễn hóa mà thành, mang theo Bất Diệt Viêm cuồng bạo dung hợp cùng lĩnh vực lực đẩy bắt đầu oanh tạc bừa bãi.
Còn lúc đó, Đình Manh Manh, Âu Dương Thương Lan, Võ Tam Nương, Diễm Nguyệt Kỳ, Á Liên Nga, Thuỷ Nương Khanh các nàng có chiến lực cường đại cũng toàn lực ra tay.
“Lũ khốn mau dừng tay!” Một vị Nhị Cảnh Chí Tôn của Kinh Đao Thành gào thét rút đao.
XOẸT.
Một cái bóng lướt qua, đầu của hắn đã lìa khỏi cổ trên Tử Mộc Kiếm của Mộc Tử Âm.
Độc Cô Ngạo Tuyết ánh mắt híp lại, Rút Kiếm Diệt Sinh Thuật dung hợp cùng vô tận Kiếm Thế của Loạn Kiếm Ma Tộc, hư ảnh một thanh Ma Kiếm trảm ngang bầu trời, đem thân thể một vị Tam Cảnh Chí Tôn cắt làm hai mảnh.
“Diệt Sinh Hồn Độc – Loạn Hồn Độc Vực!”
Mái tóc yêu dị của Liễu Ngọc Thanh tung bay, nàng đứng giữa bầu trời, vô biên Diệt Sinh Hồn Độc phóng thích mà ra, đem sinh linh hàng nghìn dặm xung quanh độc chết vô cùng thảm thiết, kịch độc thẩm thấu vào tận linh hồn, không có cơ hội sống sót.
“Tiện nhân ác động, chết cho lão phu!” Một vị Trưởng Lão Tam Cảnh Chí Tôn dùng Đao Vực hộ thân, điên cuồng tấn công đến Liễu Ngọc Thanh.
“Cút!” Vũ Lăng Phi biểu tình lạnh lẽo, thiên phú của Thiên Địa Sủng Nhi – Viêm Ngục Tộc bùng phát dữ dội, cánh tay nàng nổi cộm lên 8000 đường Viêm Mạch, Địa Ngục Hoả bao trùm nắm tay, cực kỳ bá khí đấm ra một quyền.
OÀNH!
Biển lửa nghiền nát cả không gian, trực tiếp đem tên Tam Cảnh Chí Tôn đánh cho thổ huyết bay ngược.
“Chết này!” Thiên Vô Ảnh đã sớm chờ sẵn, Dạ Xoa Mâu hừng hực Chí Tôn Huyết Lực và Chí Tôn Ma Lực dung hợp vào, một mâu đâm thẳng xuống đầu hắn kết liễu.
Thuỷ Triều Tịch đứng im tại chỗ gảy đàn, nhưng sau lưng nàng lại có đến hàng nghìn Linh Hồn Chí Tôn giống y như đúc cùng nhau gảy đàn, động tác phối hợp cực kỳ nhuần nhuyễn và uyển chuyển.
Tiếng đàn lan khắp bốn phương, chấn vỡ linh hồn của tất cả tu sĩ Kinh Đao Thành xui xẻo nghe phải, sau đó trở thành chất dinh dưỡng được Thuỷ Triều Tịch hút trở về.
“Hahaha, sảng khoái, bạo bạo bạo nữa!”
Yên Thê thống ngự Nham Tương Địa Hoả Tướng, toàn thân như một quả bom khổng lồ kích nổ không ngừng, chạy loạn lung tung trên khắp Kinh Đao Thành, đem vô số kiến trúc nghiền thành tro bụi.
“Dám đến nhà chúng ta khiêu khích, chúng ta đồ thành của các ngươi!” Bảo Kiều thô bạo nói, trực tiếp ném ra hàng nghìn tấm Phù Chú như bom nguyên tử kích nổ liên miên bất tuyệt.
Diễm Hồng Liên điều động chín vầng mặt trời giáng lâm, nhấn chìm tất cả thành chân không.
Phượng Tịch Y hiện ra bản thể, Tịch Diệt Thánh Viêm phần thiên phệ địa, những nơi biển lửa màu đen quét ngang, mọi thứ đều hóa thành tro bụi.
Lạc Nam thì trực tiếp hơn, Diệt Thần Kiếm Trận bao trùm quy mô lớn, trảm nát, huỷ diệt tất cả những tồn tại bọc lộ địch ý đối với hắn.
Kinh Đao Thành không hổ là một trong các Chí Tôn Thế Lực có tiếng, địa bàn cực kỳ mênh mông, mặc dù hắn và chúng nữ đều đang cố sức phá hoại nhưng cũng chưa thể hoàn thành trong thời gian ngắn.
Nhưng dù là như thế, sinh linh trong Kinh Đao Thành đều hãi hùng khiếp vía rồi.
Thuỷ Triều Tịch thì thoải mái Đoạt Hồn, Lạc Nam thì đi khắp nơi tìm kiếm Vong Linh Vệ tìm năng.
Sinh mệnh lúc này giống như cỏ rác.
Chiến tranh… không có chỗ cho sự nương từ và nhu nhược.
“Lạc Nam tiểu súc sinh, đợi thành chủ trở về sẽ khiến ngươi chết không an lành.” Một tên trưởng lão tu vi Lục Cảnh Chí Tôn cuồng nộ nói.
Hắn thiêu đốt Tinh Huyết, hiến tế cả Chí Tôn Pháp Tướng của bản thân, tung ra một đao kinh thiên động địa.
Tu vi Lục Cảnh nhưng thế công chém ra lại tương ứng đến cấp độ Cửu Cảnh Chí Tôn.
“Cửu Cảnh chân chính còn bại lui, huống hồ ngươi chỉ tạm bợ?” Lạc Nam cười nhạt.
Bỉ Ngạn Hoa nở rộ nơi cánh tay, 1000 hành tinh trong cơ thể hắn xoay tròn, Vạn Cổ Bá Tướng mở mắt ra.
Cuồng Thú Quyền!
Một quyền tái hiện hư ảnh vạn thú rít gào, bá đạo không gì tả nổi nghiền nát đao khí của tên trưởng lão, sau đó ầm ầm nện thẳng vào cơ thể hắn.
PHỐC!
Biến thành máu loãng, cơ thể tan thành cặn bã.
Lạc Nam và chúng nữ trắng trợn tàn sát đến mức vô số Đao Tu của Kinh Đao Thành sợ hãi, tu vi từ thấp cho đến cao, tất cả đều bỏ thành chạy trốn.
Nào ngờ Hoa Ngọc Phượng, Châu Miên Mạn và họa Mộng đã sớm chuẩn bị ở bên ngoài thành giăng lưới bắt cá.
Hoa Ngọc Phượng kích hoạt hóa Trận Thánh Thể phong tỏa thiên địa, họa Mộng lại vẽ ra từng toà sát trận mang tính huỷ diệt.
Còn Châu Miên Mạn lại dùng Ảo Trận vây khốn, làm con mồi đánh mất phương hướng.
Không có bất cứ một con cá lọt lưới nào.
Các nàng hiểu cần phải giết gà dọa khỉ, để không có bất kỳ một thế lực Chí Tôn nào khác dám động vào Lạc Gia.
Phải dùng máu và thi cốt để dựng nên uy danh, chỉ có như thế mới có thể vững vàng đặt chân ở một nơi tàn khốc như Trung Châu Chi Địa.
Lạc Nam bắt một tên Chí Tôn tiến hành sưu hồn, tìm ra nơi ở đám thân nhân có quan hệ với thành chủ, nở nụ cười lãnh khốc.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 14 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/03/con-duong-ba-chu-quyen-14.html
“AAAAA”
Vốn đang mắng chửi rất hăng bên ngoài Lạc Gia, Đao Diệt Tài bỗng nhiên ôm đầu rú lên đầy quái dị:
“Lạc Nam tên súc sinh kia, hắn mang theo đám tiện nhân của hắn tàn sát Kinh Đao Thành!”
“Cái gì?” Mấy người còn lại cả kinh.
Đặc biệt là các vị trưởng lão cao cấp của Kinh Đao Thành cũng đang ở cùng Đao Diệt Tài, lòng nóng như lửa đốt.
“Thành chủ, chúng ta tính sao đây?” Đại Trưởng Lão lo lắng hỏi.
“PHỐC!” Đao Diệt Tài phẫn nộ phun ra một ngụm máu, hắn vừa thông qua bí pháp cảm thụ tình cảnh ở Kinh Đao Thành, chứng kiến tất cả bị nghiền nát thành cặn bả, vô vàn sinh linh dưới trướng của mình chết thảm trong tay Lạc Nam, hận ý xông lên tận não, mất đi cả lý trí rồi.
Lúc này hắn chỉ muốn đem Lạc Gia biến thành địa ngục, những gì Lạc Nam gây ra cho Kinh Đao Thành, hắn phải khiến Lạc Gia trả lại gấp vạn lần.
“Đuổi về đã không còn kịp nữa, ta phải cùng Lạc Gia chó má này đồng quy vu tận!”
Đao Diệt Tài ngửa đầu nộ hống, Chí Tôn Pháp Tướng hiện ra sau lưng, hai tay cầm đại đao, tu vi Cửu Cảnh Chí Tôn và hàng vạn tầng Đao Vực bùng nổ.
Dốc hết chiến lực, điên cuồng lao đến tấn công Lạc Gia.
Mà ngay khi Đao Diệt Tài vừa bước vào địa bàn của Lạc Gia, thân ảnh kiên cường anh tư hiên ngang của Lạc Sương đã hiện ra trước mặt hắn.
“Chỉ là Lục Cảnh Chí Tôn cũng muốn cản ta? Muốn chết!”
“Vậy sao?” Lạc Sương cười gằn một tiếng, Bí Tự Đấu hiện ra trong mắt, gia tăng chiến lực gấp mười lần.
Sát Chiến Cuồng Ngạo Thể vận chuyển, Sát Chiến Thiên Thương trong tay cộng hưởng, hàng vạn tầng Sát Vực và Chiến Vực và Thương Vực theo đó quét ra.
Lạc Sương chấp chưởng Binh Nhân Tộc, sở hữu Sát Chiến Cuồng Ngạo Thể, lại thêm Bí Tự Đấu chiến lực tăng gấp mười lần, tự tin vô hạn, một thương đập xuống.
OÀNH!
Đao cùng Thương va đập kịch liệt, Lạc Sương lùi lại hàng trăm bước chân, còn Đao Diệt Tài chỉ lùi lại vài chục bước.
“Tiện nhân nhiều thủ đoạn thì đã sao? Đứng trước sức mạnh chân chính của Cửu Cảnh Chí Tôn, ngươi vẫn bị áp đảo.” Đao Diệt Tài cười lạnh lẽo, một lần nữa bá đạo tấn công.
Lạc Sương thi triển Huyết Chiến Cuồng Quyết, càng đánh càng hăng, cuối cùng đem Đao Diệt Tài đánh ngang tay.
Lục Cảnh Chí Tôn đại chiến cùng Kinh Đao Thành Chủ tu vi Cửu Cảnh bất phân thắng bại, cảnh tượng thật sự hoang đường và khó tin.
“Nữ nhân này cũng là yêu nghiệt.” Đám người Thời Phá Kiếp, Chân Long Thái Tử biểu lộ khó coi, không ngờ trừ Lạc Nam ra, nữ nhân của hắn cũng khó chơi như vậy.
“Kinh Đao Bí Pháp – Huyết Tế Đao!”
Đao Diệt Tài rống giận, thiêu đốt máu huyết, vậy mà đem Đao Vực gia tăng số lượng lên gấp đôi, chiến lực một lần nữa tăng mạnh.
Một đao mang theo toàn bộ uy lực trảm thẳng xuống đầu Lạc Sương, muốn tiêu diệt nàng.
Nhưng ở khoảnh khắc đó, Lạc Sương lại biểu lộ khí phách lẫm nhiên thánh thót quát:
“Ta chính là Đại Tướng của Thần Đình!”
ONG.
Nàng vừa dứt lời Bá Chủ Chiến Kỳ liền vô hình chuyển động, Bá Chủ Lãnh Địa tăng phúc gia thân.
Chiến lực của Lạc Sương tăng vọt dữ dội trong sợ ngỡ ngàng của đối thủ.
Tốc độ của nàng tăng nhanh chưa từng có, dễ dàng né tránh một đao của hắn, sau đó nhất thương đâm ra.
PHỐC!
Giữa trán Đao Diệt Tài là một lỗ thủng.