Phần 61
Lạc Nam không biết việc tên tuổi của mình lan truyền khắp Bắc Châu vô tình khiến cho một vị Cấm Kỵ phải nhượng bộ lui binh.
Hiện tại hắn đã say mèm sau cả tháng thời gian tiếp rượu nồng nhiệt.
Hết cách rồi, để ăn mừng Bá Chủ trở về, toàn bộ Nhất Thế Vũ Trụ khắp nơi đều mở yến tiệc linh đình, hắn ghé qua nơi nào đều bị vô số người đến mời rượu, vừa mới ngà ngà say trở về lại bị đám em vợ lôi ra uống đến long trời lỡ đất.
Hiếm có cơ hội vui vẻ một trận, hắn cũng chẳng luyện hóa rượu làm gì, uống bao nhiêu say bấy nhiêu, hiện tại đã mất đi cả nhận thức, được các vị thê tử lôi vào giường ngủ.
Về phần địa bàn của Liệt Gia ở Trung Châu, có đám Vong Linh Vệ và U Hồn Nô trấn thủ, chỉ cần có chút động tĩnh liền có thể tỉnh táo trở lại ngay lập tức.
“Hừ, mùi rượu thúi muốn chết, mặc kệ hắn.”
Chúng nữ thấy hắn ngủ say như chết âm thầm buồn cười, nam nhân này quả thật hiếm hoi có thời điểm được thả lỏng sảng khoái đến như vậy, không muốn làm phiền hắn, thế là kéo nhau rời đi.
Các nàng cũng có rất nhiều lời muốn nói với thân nhân ngày trước…
Nào ngờ các nữ nhân của Lạc Nam vừa mới rời đi, một bóng hình yểu điệu mị thái vô hạn đã nhân cơ hội lẻn vào.
“Nam nhân xuất chúng như vậy, Vân Duyên còn ngại ngùng cái gì không biết?”
Mị Duyên chớp chớp đôi mi cao vút, bờ môi đỏ mộng như lửa thổ khí như lan:
“Dù sao cả ba chúng ta là một thể, Vân Duyên ngươi không biết tranh thủ thì để ta thay mặt vậy.”
Nói xong chủ động cởi xuống y phục trên thân Lạc Nam, nhìn từng khối cơ bắp chắc khỏe tràn ngập lực lượng, từng sợi gân xanh sống động, tiểu huynh đệ ngoại cỡ nhất trụ kình thiên, gân guốt như long mạch càng làm nhịp tim của nàng đập thình thịch.
“Trời ạ, hắn có huyết mạch cự thần sao?” Mị Duyên hai mắt không rời nhìn chằm chằm vào nơi đó, chỉ cảm thấy linh hồn như bị hút vào.
Thử tưởng tượng đồ vật này tiến vào thân thể mềm mại yểu điệu của mình, chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn không còn chút khí lực.
Bàn tay run rẩy tìm tới, đang muốn chạm vào khúc long căn hấp dẫn kia, chợt thân thể Mị Duyên hơi động.
Nàng vẫn luôn chú ý động tĩnh xung quanh, nhận ra có người đang đến rất gần.
“Không xong.” Mị Duyên biến sắc, mặc dù nàng to gan lớn mật nhưng cũng không muốn bị người khác nhìn thấy mình chủ động như vậy, đảo mắt nhìn quanh tìm nơi ẩn nấp, vội vàng chui xuống gầm giường của Lạc Nam, thu liễm mọi khí tức.
Một làn gió thơm tiến vào trong phòng, sau đó rõ ràng có thanh âm hoảng hốt vang lên:
“Cái người này… chẳng lẽ có sở thích khoả thân khi ngủ?”
“Sao lại là nàng?” Mị Duyên chấn kinh, đã từ giọng nói nhận ra lai lịch của đối phương.
Nói về mức độ yêu mị ở Trụ Việt Tông và Nhất Thế Vũ Trụ, Mị Duyên dám khẳng định chỉ có một người là có thể so sánh với mình.
Thiên Hồ Nữ Đế, hay hiện tại có thể gọi là Thiên Hồ Thánh Đế.
Bởi vì là một trong những người có thiên phú nhất ở Nhất Thế Vũ Trụ, Thiên Hồ Nữ Đế cũng được Trụ Việt Tông trọng điểm dùng tư nguyên bồi dưỡng, hiện tại đã có tu vi Thánh Đế rồi.
Bất quá tại sao nàng lại tiến vào nơi này?
Trốn dưới gầm giường, Mị Duyên chỉ có thể nhìn thấy đôi chân trần trắng muốt như ngọc và chín cái đuôi tinh khiết của Thiên Hồ Nữ Đế đang động đậy, lại không dám quét thần thức quan sát toàn cảnh.
“Nam nhân a… năm đó ta từng nói sẽ gặp lại ngươi, không nghĩ đến hiện tại ngươi đã là đại anh hùng của toàn bộ Trụ Việt Tông, mà ta chỉ có thể ở phía sau dõi theo bóng lưng của ngươi.”
Thiên Hồ Nữ Đế ngồi ở bên giường, ánh mắt phức tạp nhìn lấy Lạc Nam đang ngủ say như chết.
Nàng đã từng cùng với Phượng Nghi, Thường Nga, Lăng Ba, Hi Vũ sóng vai, là nhân vật trong một thời đại.
Từng dẫn dắt Thiên Hồ Tộc cùng người nam nhân này chống lại cường địch.
Nhưng vì Thiên Hồ Tộc còn chưa có người thừa kế, vì nàng tiếp xúc với hắn không được bao nhiêu, vì nàng không kịp chuẩn bị để từ bỏ mọi thứ… cuối cùng nàng không thể ngỏ lời rời đi cùng hắn.
Vào thời điểm chia tay hắn, nàng đã nói rõ ràng cả đời Thiên Hồ nàng nhìn trúng một người nam nhân liền sẽ không để hắn thoát, Thiên Hồ Tộc hiện tại đã giao lại cho đồ đệ của nàng là Hồ Ảnh tiếp quản, còn nàng thì vẫn luôn bế quan tu luyện ở Trụ Việt Tông, không còn bất kỳ vướng bận nào.
Xuyên suốt quảng thời gian qua dù nàng không còn nhớ gì về hắn, nhưng nàng cũng chưa từng nhìn trúng bất kỳ nam nhân nào khác.
Có lẽ từ sâu thẳm trong tâm hồn, nàng vẫn luôn lặng yên chờ đợi hắn.
“Nụ hôn chia tay năm đó còn dang dở, hôm nay liền bù đắp tất cả cho ngươi…” Thiên Hồ Nữ Đế nhấc đuôi, bờ môi ngọt ngào thơm như u lan tìm đến miệng nóng rực đầy tửu khí của hắn.
Môi chạm môi, Lạc Nam chỉ cảm thấy đê mê trong giấc mộng, một mùi thơm nồng nàn có phần quen thuộc khó cưỡng khiến hắn mê say, vô thức duỗi ra đầu lưỡi nhấm nháp.
Thiên Hồ Nữ Đế viền mắt ngập nước, hô hấp dần trở nên gấp gáp hơn, cũng đã có chút động tình, ôn nhu quấn quýt lưỡi hắn.
Đột ngột chín cái đuôi của nàng dựng thẳng, vừa rồi nàng đã bố trí một vài sợi lông vô hình bên ngoài, có người đến gần sẽ bị nàng cảm ứng được.
“Sẽ là ai chứ?”
Nhịp tim Thiên Hồ Nữ Đế đập lên thình thịch.
Nàng lo lắng người tiến vào là một trong các thê tử của Lạc Nam, cảm giác như mình là tiểu tam vụng trộm sắp bị chính thê phát hiện, khi đó sợ rằng sẽ phải độn thổ.
Mắt đẹp nhìn khắp căn phòng chỉ có một nơi là trốn được.
Không do dự nửa phần, liền chui vào gầm giường của hắn…
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 14 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/03/con-duong-ba-chu-quyen-14.html
“Ngươi… công chúa…”
Vừa mới chui vào gầm giường, Thiên Hồ Nữ Đế sắc mặt liền cứng đờ, môi đỏ vô thức thốt lên.
“Suỵt!” Mị Duyên vội vàng đặt ngón tay lên miệng, trừng mắt truyền âm:
“Im lặng nếu không muốn bị phát hiện.”
Thiên Hồ Nữ Đế nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi Lạc Nam trần truồng, liên tưởng đến Mị Duyên trốn dưới gầm giường giống mình liền đoán được việc gì vừa xảy ra.
Tám phần mười là Mị Duyên định ăn vụng, y phục của nam nhân cũng là Mị Duyên cởi bỏ, chẳng ngờ mình đến đúng lúc nên mới xấu hổ trốn vào chỗ này.
Nghĩ như vậy, Thiên Hồ Nữ Đế có cảm giác như gặp được đồng minh, cũng thả lỏng một hơi.
“Đừng động đậy, đuôi của ngươi quét vào mặt ta.” Mị Duyên truyền âm nói.
“Hết cách rồi.” Thiên Hồ Nữ Đế hít sâu, hơi thở nóng rực của Mị Duyên truyền vào đuôi cũng khiến nàng tương đối khó chịu.
Mà lúc này, có làn gió thơm truyền vào phòng, mang theo từng đợt thanh tân tươi mát.
Chỉ thấy một vị giai nhân thanh lệ tuyệt luân tiến vào, nàng có đôi mắt trong veo như thu thuỷ, làn da trắng mịn như tuyết liên, một thân váy dài màu đen viền lấy từng tia tử sắc, mái tóc óng ả lấp lánh tinh quang, đỉnh đầu có đôi sừng rồng nhỏ, sau lưng có đôi cánh hồ điệp.
Thân thể của nàng đẫy đà thành thục, kết hợp với những đường cong hoàn mỹ tạo ra nét thanh thoát đoan trang, không hề dung tục hay gợi dục.
Có lẽ vì chấp chưởng sự nghiệp nhiều năm, nàng có phong thái của một nữ cường nhân, cơ trí và điềm tĩnh.
Nàng chính là Tiên Điệp Long – Tiểu Tiên.
Đã từng là thị nữ của Long Nghịch, bất quá Long Nghịch trời sinh chỉ có hứng thú với nữ tử Chân Long và nhân loại nên chỉ cùng nàng là chủ tớ đơn thuần, sau khi Lạc Nam kế thừa ý chí… Tiểu Tiên liền theo hầu bên cạnh hắn, trợ giúp hắn rất nhiều nội vụ trên con đường thống nhất vũ trụ.
Bất quá thời điểm Lạc Nam và tất cả nữ nhân lựa chọn đi vào quên lãng, Tiểu Tiên lại không rời đi cùng hắn.
Ngôi vị tộc trưởng của Long Tộc lẽ ra nên do Long Khuynh Thành chấp chưởng, nhưng Long Khuynh Thành đi cùng Lạc Nam, trách nhiệm lền rơi vào vai của đệ đệ nàng là Long Ngạo Thế.
Sợ Long Ngạo Thế trẻ người non dạ sẽ khó lòng quán xuyến được Long Tộc, Tiểu Tiên quyết định ở lại hỗ trợ vực dậy Long Tộc sau nhiều tổn thất vì vừa phải đại chiến với địch nhân, vừa phải khắc phục hậu quả mà Long Ngạo Thiên gây ra.
Long Ngạo Thế xem như là cháu trai của nàng, nàng thật không nỡ để hắn một thân một mình gánh vác cả long tộc đang lộn xộn, vì vậy mà bỏ lỡ đoạn tình cảm với Lạc Nam từng ấy năm.
“Chủ công, tiểu tử Ngạo Thế đã trưởng thành, Long Tộc giao cho hắn ta đã hoàn toàn yên tâm, chỉ hy vọng sau này có thể làm một tiểu thị nữ vì người nâng khăn sửa túi.” Tiểu Tiên ánh mắt thâm tình nhẹ nhàng thủ thỉ, cúi thấp đầu hôn lên trán người nam nhân đang ngủ say.
Gò má của nàng ửng đỏ, Tiên Điệp Long vốn sinh ra là để hầu hạ Long Tộc, Tiểu Tiên giữ gìn thân mình nhiều năm như vậy vì người nam nhân này, hiện tại nhìn thấy hắn toàn thân trần trụi, Long Căn dương dương tự đắc như cột chống trời, hai mắt liền trở nên mê ly, ngay cả hơi thở cũng có chút gấp rút.
Nam nhân này vẫn luôn xuất chúng như vậy, dù bất cứ ở thế giới nào, ở hoàn cảnh nào… hắn đều có thể ngăn cơn sóng dữ, tạo nên kỳ tích.
Tiểu Tiên nhẹ cắn môi, nàng nhẹ kéo lấy đai lưng, váy dài rơi xuống khoe lấy thân thể ngọc ngà không tỳ vết.
Bạo dạng nắm lấy long căn to lớn ấy vào tay, đang muốn ôn nhu chuyển động.
Chợt vành tai của Tiểu Tiên động đậy, thân thể thoáng chốc cứng ngắc… nàng nghe được tiếng bước chân từ bên ngoài.
“Chẳng lẽ là các vị chủ mẫu?” Tiểu Tiên giật mình muốn chạy trốn, nhưng lúc này tiến ra bên ngoài chắc chắn sẽ đụng mặt đối phương, nàng lại vừa mới cởi xuống y phục.
Cắn chặt cánh môi đảo mắt nhìn khắp căn phòng, chỉ có một nơi là trốn được.
Không hề do dự, Tiểu Tiên vội vàng thu hồi váy dài nhắm gầm giường chui xuống.
“Ưm…”
Vừa mới chui vào đã bị một bàn tay bịt kín miệng, Tiểu Tiên hoảng hốt muốn phản kháng, lại trừng mắt phát hiện thì ra là hai người quen.
Thiên Hồ Nữ Đế và Mị Duyên Công Chúa.
“Đừng phát ra thanh âm, mau thu liễm khí tức.” Mị Duyên truyền âm nói.
Tiểu Tiên cái hiểu cái không gật đầu, làm sao không nhận ra mình đã rơi vào tình cảnh nào?
Trong lòng thầm mắng chủ công đúng là đồ ngựa giống, say rượu ngủ như chết vẫn có mỹ nhân tìm đến tận giường liên tục.
Các nàng núp dưới gầm chật chội, hiện tại da thịt đã ép sát vào nhau, dinh dính cực kỳ bực bội.
Cũng may cả ba đều là tuyệt đỉnh mỹ nhân, hương thơm bát ngát nên cũng không khó chịu cho lắm.
“Sư huynh khốn kiếp, ngủ cũng không khoác y phục.”
Thanh âm vừa thẹn thùng vừa tức giận bên trên giường vang lên.
Ba nữ nhân đang núp bên dưới âm thầm kinh hãi: “Là Vân Duyên?”
Quả thật là Vân Duyên, lúc này nàng mang theo tâm tình phức tạp và cảm xúc ngổn ngang tiến vào nơi này.
Ký ức trở về, nàng mới biết được thì ra người nam nhân này lại từng vì mình làm ra nhiều chuyện đến như vậy.
Nhớ lại thời điểm ở Đông Hoa Sơn Trang, cả hai người từng vì sở thích quái dị của Đông Hoa Chí Tôn mà phải trần trụi ôm nhau tiếp nhận truyền thừa, Vân Duyên tuy rằng thẹn thùng nhìn hắn nhất trụ kình thiên, lại cũng không quá mức xấu hổ.
“Thì ra hình xăm này có ý nghĩa quan trọng như thế, sau khi Thuỷ Trung Lao Nguyệt được triển khai, thế gian đều quên lãng ngươi… chỉ có ta là lưu giữ dấu vết mang tên ngươi, ta có phải hay không là người đặc biệt?”
Vân Duyên nhìn hắn lẩm bẩm một mình, đôi mắt xinh đẹp lóng lánh lệ quang, lại vừa cười vừa khóc:
“Ngươi đối với ta như thế, đời này làm sao ta có thể vừa mắt nam nhân nào khác nữa đây?”
Nói xong liền thuận thế nằm xuống bên cạnh, vòng tay ôm lấy hắn, cũng không ghét bỏ hắn hôi thối mùi rượu.
Lạc Nam trong cơn mê vô thức cảm giác được có nhuyễn ngọc ôn hương vào lòng, hắn không cảm giác được địch ý, cho rằng là một vị thê tử nào đó của mình, liền quay sang ôm chầm lấy nàng.
Vân Duyên thân thể có hơi cứng đờ, sau đó lại rất nhanh mềm xuống, thuận thế nằm gọn trong lòng hắn, tận hưởng cảm giác yên bình khó được.
“Moá, nàng làm cái gì? Tại sao không tới luôn?”
Cảm giác được Vân Duyên chỉ nằm mà không động, Mị Duyên bên dưới nóng ruột nóng gan rồi.
Nghĩ đến đây, Mị Duyên truyền âm cho Thiên Hồ Nữ Đế nói: “Ngươi mau giúp ta dùng Mị Lực tác động, để bọn hắn nhanh chóng hành sự.”
“Sao ngươi không làm? Chẳng phải ngươi cũng tu Mị Công?” Thiên Hồ Nữ Đế khó hiểu hỏi.
“Ta và Vân Duyên chính là một, nếu ta thi triển bất cứ thủ đoạn nào nàng sẽ ngay lập tức cảm ứng được.” Mị Duyên hồi đáp:
“Nên đành nhờ ngươi.”
“Tại sao phải làm như thế?” Tiểu Tiên cũng nhịn không được truyền âm:
“Cẩn thận sau này Vân Duyên Công Chúa sẽ nổi trận lôi đình vì các ngươi dám xen vào chuyện riêng tư của nàng.”
“Hừ, nếu như không làm… đợi Lạc Nam tỉnh táo trở lại, với thực lực của hắn chắc chắn sẽ phát hiện chúng ta, đến lúc đó xem các ngươi giấu mặt đi đâu.” Mị Duyên uy hiếp.
Thiên Hồ Nữ Đế cùng Tiểu Tiên đưa mặt nhìn nhau, cảm thấy lời này càng vô lý, bởi vì nếu Lạc Nam cùng Vân Duyên hành sự, chỉ sợ rằng hắn tỉnh lại càng nhanh hơn.
“Nữ nhân xấu bụng này, rõ ràng là chỉ muốn đẩy ngã nam nhân càng nhanh càng tốt.” Hai nữ âm thầm xì một tiếng, nhận ra ý đồ không đứng đắn của Mị Duyên.
Vốn dĩ các nàng từng người đều có ý định âm thầm đánh lẻ, nào ngờ rơi vào tình huống khó xử như thế này, làm gì còn tâm tình nữa chứ? Chỉ hận không thể nhanh chóng thoát khỏi đây, chẳng may bị bắt gian tại trận thì cả đời danh tiết chỉ sợ mất hết.
“Ngươi cũng là nàng, ngươi mau bảo nàng rời khỏi.” Tiểu Tiên hướng Mị Duyên đề nghị Vân Duyên rời đi.
“Khanh khách, ta cũng là nàng… các ngươi đã bị ta biết thì sớm muộn gì nàng cũng biết, còn xấu hổ cái rắm a.” Mị Duyên bưu hãn đáp.
“Chuyện này…”
Trong lúc nhất thời, mấy nữ nhân lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.