Phần 4
“Tham kiến chủ công.”
Tại một thế giới trôi nổi giữa hư không đen kịch, Ẩn Không Công Chúa – Ẩn Thanh Ảnh mang theo các vị trưởng lão hướng một nam nhân hành lễ.
Ở thế gian này, có thể khiến Ẩn Không Công Chúa phải gọi một tiếng chủ công, ngoại trừ Lạc Nam còn có thể là ai?
Lần trước khi chia tay, hắn đã giao cho Ẩn Thanh Ảnh trận bàn của Mạng Lưới Truyền Tống Trận mang về thiết lập, vậy nên lần này hắn trực tiếp thông qua Truyền Tống Trận tiến đến Ẩn Không Tộc, quá trình này chỉ mất vài ngày thời gian.
Lạc Nam gật đầu, ra hiệu cho bọn họ bình thân, lúc này mới hứng thú hỏi:
“Hoa Tử Linh ở đâu?”
“Bẩm chủ công, Hoa Tử Linh ở một vòng xoáy vô định giữa hư không, tuy nhiên nơi đó có vài cổ khí tức hùng mạnh, Tổ Trinh Sát nhất thời không dám tiến vào nên mới báo với ngài để định đoạt.” Ẩn Thanh Ảnh kính cẩn hồi đáp.
Lạc Nam vuốt vuốt cằm, mỉm cười gật gù:
“Mang ta đến nơi đó!”
“Thưa chủ công, mọi thứ đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.” Ẩn Thanh Ảnh vỗ vỗ tay.
ẦM ẦM ẦM…
Từ bên trong Ẩn Không Đại Điện, một toà Chiến Xa được tám con Tinh Không Thú hình thể oai hùng kéo ra.
Chiến Xa vốn rất hoa lệ, nhưng chỉ cần Ẩn Thanh Ảnh động ý niệm, nó lập tức trở nên trong suốt, hòa nhập cùng một thể với hư không xung quanh, trở nên vô tung vô ảnh rất khó phát hiện.
“Đây là Tiềm Không Chiến Xa của Ẩn Không Tộc, mời chủ công!” Ẩn Thanh Ảnh nhấc váy cúi người.
“Tốt lắm.” Lạc Nam hài lòng bước lên Tiềm Không Chiến Xa, không gian bên trong quả nhiên rất sang trọng và xa hoa, đủ mọi tiện nghi.
Ẩn Thanh Ảnh tiến vào bên trong cùng hắn, ngoài ra còn có hai vị Trưởng Lão đi cùng lần lượt là Đại Trưởng Lão và Nhị Trưởng Lão, phụ trách điều khiển Chiến Xa cũng như trợ chiến nếu gặp nguy hiểm.
HÍ!
Tám con Tinh Không Thú ngửa đầu hí vang, dưới mệnh lệnh của hai vị Trưởng Lão lập tức đạp lấy hư không lao vọt đi.
Ẩn Thanh Ảnh dung nhan rung động lòng người, thần thái đoan trang cao quý, ưu nhã pha trà dâng lên.
Lạc Nam nhìn vào, chỉ thấy nước trà trong suốt như mắt mèo, hương thơm dễ chịu, làn khói bay lên vừa gặp không gian liền hòa tan ra.
Hắn tiếp nhận nhấp một ngụm, nhịn không được gật gù: “Trà ngon đấy…”
Vừa uống vào không nhiều, hắn đã nhận ra giác quan của mình đối với hoàn cảnh không gian xung quanh trở nên bén nhạy hơn một chút.
“Đây là Hư Không Trà, một loại tài nguyên ưa thích của các chủng tộc sống tại nơi này.” Ẩn Thanh Ảnh cười nói:
“Uống vào trong thời gian ngắn sẽ gia tăng cảm ngộ không gian, rất thích hợp để phụ trợ tu luyện.”
Nàng đưa đến một chiếc Nhẫn Trữ Vật, bên trong đã sớm chất một lượng khá nhiều Hư Không Trà.
“Vậy ta không khách khí.” Lạc Nam thoải mái thu lấy, mở miệng nói:
“Lần này Ẩn Không Tộc biểu hiện rất khá, nếu như ta có thể thu được Hoa Tử Linh, liền ban thưởng Bình Tâm Huyền Sương cho các ngươi.”
“Đội ơn chủ công!” Ẩn Thanh Ảnh nhoẻn miệng cười, hai mắt sáng rực tinh quang.
Ẩn Không Tộc nỗ lực trong thời gian qua, vì Lạc Nam săn lùng tài nguyên chính là chờ đợi câu nói vừa rồi của hắn.
Chỉ cần có được Bình Tâm Huyền Sương, phụ thân của nàng sẽ thoát khỏi sự tra tấn của tâm ma rồi.
“Khoảng cách nơi này đến Hoa Tử Linh còn bao xa?” Lạc Nam hỏi.
“Nửa tháng thưa chủ công.” Ẩn Thanh Ảnh trả lời:
“Tổ Trinh Sát vẫn còn canh giữ ở nơi đó.”
“Nửa tháng à…” Lạc Nam lẩm bẩm, chợt hỏi sang chuyện khác:
“So với Ẩn Không Tộc của nàng, Thời Không Tộc nội tình ra sao?”
Sắc mặt Ẩn Thanh Ảnh nhất thời trở nên nghiêm nghị, cung kính hồi đáp:
“Thời Không Tộc là một trong các thế lực mạnh nhất tại hư không vô định, Ẩn Không Tộc của thiếp thân kém xa lắm.”
“Bọn họ gồm có hai tầng lớp phân chia rõ ràng, tầng lớp Thời Không Tộc bình thường và tầng lớp Thời Không Hoàng Tộc.”
“Thời Không Tộc chỉ nắm giữ một số thủ đoạn cơ bản về Thời Gian và Không Gian, chẳng hạn như một số Vũ Kỹ, Công Pháp bình thường mà thôi, ví dụ tạm dừng thời gian lại trong khoảnh khắc, hoặc phong tỏa không gian.”
“Còn Thời Không Hoàng Tộc mới được xem là lực lượng hoàng gia chính tông, bọn hắn nắm giữ Thời Gian và Không Gian đến mức lô hoả thuần thanh, chế ngự hai cổ lực lượng này vô cùng đáng sợ, ví dụ như có thể khiến Thời Gian đảo ngược hoặc có thể sáng tạo ra một vùng không gian riêng biệt.”
Lạc Nam nghe vậy mỉm cười: “Nói đơn giản thì Thời Không Tộc giống Thiên Địa Dị Vật, còn Thời Không Hoàng Tộc là Vĩnh Hằng Thuộc Tính.”
“Chủ công liên tưởng rất hay.” Ẩn Thanh Ảnh gật đầu tán thành, nhịn không được che miệng cười khẽ:
“Thời Không Hoàng Tộc tuy cường đại hơn nhưng số lượng cực ít, chỉ loanh quanh những vị nhân vật cao tầng, đại đa số tộc nhân còn lại đều là Thời Không Tộc bình thường.”
“Bọn họ có bao nhiêu Cửu Cảnh Chí Tôn?” Đây mới là điều Lạc Nam quan tâm.
“Nội tình của Thời Không Tộc tương đối bí mật, tuy nhiên đã từng có lần Tộc Trưởng và Đại Trưởng Lão của bọn hắn liên thủ đánh giết một con Bạo Không Thú để chiếm đoạt thi thể mang đấu với giá trên trời, cả hai vị này đều là Cửu Cảnh Chí Tôn.” Ẩn Thanh Ảnh thận trọng nói:
“Nhưng tình báo của Ẩn Không Tộc không xác định được ngoài Tộc Trưởng và Đại Trưởng Lão, Ẩn Không Tộc liệu có còn Cửu Cảnh Chí Tôn nào khác hay không.”
“Trước mắt là hai Cửu Cảnh Chí Tôn à…” Lạc Nam ánh mắt lóe lên.
Hắn sẽ không quên ân oán của mình và Thời Không Tộc, nếu để bọn chúng biết Hư Không Cẩu đang ở chỗ của mình, chắc chắn lại sẽ có phiền toái xảy ra.
Nhưng với thực lực và phe cánh hiện tại, Lạc Nam cũng không sợ lắm.
Thậm chí hắn cảm thấy khi mình đột phá Chí Tôn, có thể viếng thăm Thời Không Tộc một chuyến, chấm dứt ân oán.
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Chợt bốn phía không gian bên ngoài chấn động kịch liệt, dù với sự ổn định của Tiềm Không Chiến Xa cũng bị tác động đến.
“Chuyện gì thế?” Lạc Nam nhịn không được điều động Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn quét ra ngoài quan sát.
Chỉ thấy 12 tên khổng lồ hình thể như núi đang đạp lên hư không, mỗi một lần đạp đều khiến toàn bộ hư không đen kịch vì đó chấn động.
Đáng nói ở chỗ, trên vai của 12 tên khổng lồ đang nâng lấy một cung điện nguy nga tráng lệ.
“Hít, đó là hành cung của Cự Không Tộc Trưởng.” Ẩn Thanh Ảnh vội vàng nói:
“Chủ công mau thu hồi tầm mắt tránh đắc tội đối phương.”
“Ồ…” Lạc Nam nghe vậy cũng liền nhắm lại Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn.
“Danh tiếng của Cự Không Tộc hiện tại đã là vô địch bên trong hư không.” Ẩn Thanh Ảnh kính sợ giải thích:
“Cự Không Tộc có đại năng kinh thiên động địa che chở, chỉ một đôi mắt liền diệt sát một vị Tử Linh Thần Sứ.”
“Chuyện này là thật à?” Lạc Nam kinh ngạc, hắn cũng từng nghe qua việc này nhưng khi đó vô thức cho rằng thế nhân phóng đại lên mà thôi.
“Là sự thật, thám tử các nơi đều tận mắt chứng kiến.” Ẩn Thanh Ảnh cười khổ:
“Vậy nên tốt nhất đừng đắc tội với Cự Không Tộc.”
“Hiểu.” Lạc Nam nhún nhún vai, hắn cũng đâu có điên mà trêu vào thế lực như vậy.