Phần 39
“KENG, dò xét thành công.”
Theo thanh âm thông báo vang lên, Lạc Nam liền nhận được đại lượng tin tức.
“Ngũ Đại Đạo Tử bao gồm Vương Bằng, Tuần Ngạo, Cao Kiệt, Tâm Phong, Diệm Lãnh cùng nhau tỉ thí, biến trời đất làm bàn cờ, bản thân trở thành người đánh cờ, mưu tính thiên hạ xem ai có thể đạt được nhiều thành tựu nhất trong hoàn cảnh không thể tự mình ra tay.”
“Đạo Tử – Vương Bằng quyết định nhắm vào Đông Vực bằng cách nâng đỡ và thu phục Thiên Tượng Chí Tôn, sử dụng Thiên Tượng Chí Tôn như chó săn mưu hại toàn bộ những kẻ chống đối kế hoạch thống nhất Đông Vực, khống chế 19 Động Thiên Phúc Địa, dùng Đông Vực làm bàn đạp nhắm vào những Đại Châu và Địa Vực khác, sau khi thất bại… hắn đang lên kế hoạch khác.”
“Đạo Tử – Tuần Ngạo thành lập Thiên Lệnh Giáo, ở phía sau ngấm ngầm khích bác ly gián, thúc đẩy Nam Vực và Kiếm Châu đại chiến, từ đó thực lực lưỡng châu suy yếu, Thiên Lệnh Giáo sẽ ngư ong đắc lợi, thôn tính hai khu vực… sau khi âm mưu thất bại, y chuyển sang sử dụng Cấm Kỵ Công Pháp làm mồi nhử, dụ dỗ Quỷ Hoàng và Thần Đế đại chiến, bắt đầu nhắm vào Quỷ Thần Vực thay vì Kiếm Châu và Nam Vực như lúc đầu.”
“Đạo Tử – Cao Kiệt mưu tính Ẩn Châu, thu phục Sinh Tử Nhất Tộc, dùng nội tình hùng hậu ép buộc các đại thế lực hàng đầu Ẩn Châu đầu quân, thông qua Nghịch Thế Thần Thông – Tàn Thi Chuyển Sinh Thuật thu gom tế bào và thi thể của những cường giả đã chết qua nhiều thời đại phục sinh làm thuộc hạ, từ đó có được lực lượng hùng hậu chinh phạt khắp nơi, hiện tại Ẩn Châu cường giả đang bắt đầu hành động, muốn đoạt Luân Hồi Thụ nhằm hoàn thiện âm mưu.”
“Đạo Tử – Tâm Phong sử dụng Cấm Kỵ Công Pháp – Luyện Chủng Đạo Quyết, ngưng tụ ra những hạt giống ký sinh, thông qua không gian lực phân tán toàn thiên hạ, ký sinh ngẫu nhiên vào bất cứ sinh linh nào nó tiếp xúc được và bắt đầu nuôi cấy, một ngày hắn thu hoạch… những vật chủ bị ký sinh sẽ trở thành nô lệ trung thành, vô pháp thoát khỏi khống chế, thậm chí Tâm Phong có thể thôn phệ vật ký sinh để có được tất cả mọi thứ của đối phương.”
“Đạo Tử – Diệm Lãnh điều động Đạo Hoả – Tử Linh Thần Diễm của bản thân giả thần giả quỷ, cứ cách một đoạn thời gian sẽ sử dụng Hoả Chủng hóa thành các Tử Linh Thần Sứ hàng lâm Ngũ Châu Tứ Vực bắt cóc sinh linh, những kẻ bị bắt cóc đều được cấy Hoả Chủng bí mật bên trong cơ thể, chờ ngày thu hoạch.”
Lạc Nam xem đến đây chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, da đầu tê dại…
Về phần những kẻ khác cũng nhắm đến mình trong tin tức như Thái Tử của Chân Long Hoàng Tộc, Thái Tử của Thời Không Hoàng Tộc không còn khiến hắn phải chú ý.
Bởi vì so với năm kẻ vừa được Thiên Cơ Lâu nêu tên, đám địch nhân đến từ Chân Long Hoàng Tộc hay Thời Không Hoàng Tộc ngay cả cái rắm cũng không bằng a.
Hắn có nằm mộng cũng không thể ngờ, tất cả những khó khăn, trở ngại mà hắn và các thê tử của hắn phải đối mặt từ trước đến nay đều xuất phát từ một cuộc “chơi cờ”, dùng để tỉ thí như một trò vui của năm tên Đạo Tử.
Mà mỗi một kẻ đều mang thủ đoạn thông thiên, tác oai tác quái, tung hoành các Đại Châu và Địa Vực hàng tỷ năm qua, khiến vô số sinh linh trở thành nạn nhân, rơi vào đủ loại kiếp nạn như thế chỉ vì một cuộc phân định thắng thua của bọn hắn.
Tên Vương Bằng có lẽ là kém nguy hiểm nhất, hắn chỉ thu phục Thiên Tượng Chí Tôn khống chế Đông Vực, nhưng cũng vì vậy mà tạo nên cái chết của Đông Hoa Chí Tôn, khiến Đông Hoa Cung phải trốn chui trốn nhũi, Tuyết Mộng và Yên Thê ngậm đắng nuốt cay, chịu khổ cực hơn một tỷ năm.
Tên Tuần Ngạo khiến Nam Vực và Kiếm Châu sinh linh đồ thán, vậy mà là kẻ chủ mưu thành lập Thiên Lệnh Giáo xém chút dồn Lạc Nam vào chỗ chết, khiến nhạc phụ đại nhân Định Nam Chí Tôn của hắn phải hy sinh, Nam Thiên Tố mất đi phụ thân, nhạc mẫu mất đi trượng phu, chưa kể vô vàn người vô tội chết trong trận chiến.
Mà sau khi Kiếm Châu và Nam Vực tạm thời an toàn, Thiên Lệnh Giáo bị diệt… hắn liền tiếp tục nhắm đến Quỷ Thần Vực, dùng miếng mồi ngon dụ dỗ Thần Đế và Quỷ Hoàng đại chiến, cuối cùng một chết một trọng thương, vẫn tiếp tục âm mưu nhắm vào thiên hạ.
Cao Kiệt mưu tính toàn bộ Ẩn Châu và phục sinh những cường giả đã chết làm nô lệ, trong đó vô tình có nhạc phụ đại nhân của Lạc Nam, Cửu Yêu Chí Tôn… các loại cường giả, sau khi âm mưu bại lộ, liền có thủ đoạn thu toàn bộ Ẩn Châu biến mất, ngược lại tiếp tục tham lam Luân Hồi Thụ để hoàn thiện Tàn Thi Chuyển Sinh Thuật của mình.
Tâm Phong càng đáng hận hơn, ỷ vào một môn Công Pháp Cấm Kỵ – Luyện Chủng Đạo Quyết, vậy mà bí mật nuôi cấy hạt giống ký sinh khắp nơi, vô tình cuốn Huyết Hàn Lệ, Huyết Yêu Cơ, Huyết Chiêu Dương, Bất Viêm Tung của Bất Tử Điểu Tộc… và cả Kiếm Vô Uyên, chỉ chực chờ ngày thu hoạch hạt giống, không biết có bao nhiêu sinh linh đang bị hắn nuôi cấy.
So với Luyện Chủng Đạo Quyết, Dục Thể Chủng Tộc chỉ là cái rắm mà thôi, hoàn toàn không đủ tư cách so sánh.
Mấy tên này mỗi một kẻ đều lòng dạ hiểm ác, xem sinh linh như cỏ rác, vì mục đích của mình mà không từ thủ đoạn, bất chấp tất cả.
Ngay cả tên khốn kiếp Diệm Lãnh cũng giống như thế, sử dụng Đạo Hoả – Tử Linh Thần Diễm của bản thân mưu tính sâu xa lâu dài, mỗi lần đều bắt cóc một đám người có tiềm lực về bồi dưỡng làm thuộc hạ nhưng chẳng ai đủ khả năng nhìn ra, chẳng trách Lạc Nam từng muốn thu phục Tử Linh Thần Diễm nhưng không được, bởi vì chủ nhân của nó là Diệm Lãnh còn chưa chết, đám Tử Linh Thần Sứ chỉ là hiện thân từ Hoả Chủng của Diệm Lãnh mà thôi.
Không cần phải bàn cãi, năm tên khốn kiếp này chắc chắn là người của Cấm Kỵ Thế Lực.
Lạc Nam và chúng nữ vô tình bị cuốn vào cuộc tranh đấu của bọn chúng, nhiều lần phá rối kế hoạch của bọn chúng, chẳng trách bọn chúng sẽ chú ý đến hắn và các nàng.
Nhưng năm tên này vẫn bị hạn chế bởi luật chơi, đó là không thể tự thân ra tay, vậy nên Lạc Nam vẫn còn sống sót cho đến hiện giờ.
Nghĩ đến đây, hắn đổ mồ hôi ướt cả sống lưng…
Cùng lúc đắc tội năm tên Đạo Tử đến từ năm đại Cấm Kỵ Thế Lực, mạng của hắn phải cứng đến mức nào mới còn sống đến bây giờ?
Hơn nữa nếu bọn chúng đột ngột phá luật mà đích thân ra tay, Lạc Nam làm sao sống đây?
“Đạo Tử… Đạo Tử là cái gì? Ám chỉ cái quỷ gì?” Lạc Nam nuốt nước bọt hỏi Huyết Chiêu Dương.
“Đạo Tử? Ý ngươi là sao?” Huyết Chiêu Dương mở miệng.
Chợt, một cổ quy tắc chi lực bỗng nhiên giáng xuống người nàng.
“PHỐC!”
Huyết Chiêu Dương phun máu, sắc mặt trắng bệch ngã lăn ra đất.
“Chiêu Dương.” Lạc Nam biểu lộ đại biến, vội vàng chạy đến nâng đỡ lấy nàng, kéo nàng lên giường, lấy ra Bất Tử Dịch Thuỷ đút cho nàng.
Huyết Chiêu Dương thở hổn hển, chưa bao giờ suy yếu đến như vậy, thì thào nói:
“Vừa rồi là quy tắc, quy tắc không cho ta nhắc đến hai từ Đạo…”
“Đừng!” Lạc Nam lập tức che miệng nàng lại lắc đầu, ý bảo nàng không cần lên tiếng.
Không cần phải nói, Đạo Tử là một cách gọi nào đó liên quan đến Cấm Kỵ, quy tắc không cho phép một Chí Tôn như Huyết Chiêu Dương nhắc đến hai từ đó nên đã trừng phạt nàng.
Về phần Lạc Nam, hắn có được Cấm Kỵ và Bá Chủ Thần Đình hộ thân nên mới có thể nói ra hai từ Đạo Tử.
“Khốn kiếp, một đám súc sinh.” Lạc Nam phẫn nộ vỗ bàn.
Chưa bao giờ hắn cảm thấy mình muốn giết người như lúc này.
Bọn chúng nghĩ bọn chúng là ai? Tính kế toàn thiên hạ, biến tất cả trở thành bàn cờ thì được… nhưng không cho phép ai nhắc đến bọn chúng dù chỉ là cách xưng hô.
Thật sự khinh người quá đáng.
“Ngươi sao thế? Đã biết được điều gì?” Huyết Chiêu Dương sau khi hồi phục, cũng lo lắng nhìn hắn hỏi.
“Nàng không nên biết, sau này cứ nghe theo ta mà hành động.” Lạc Nam trịnh trọng nói.
Hắn không thể đem tin tức vừa rồi nói cho chúng nữ được, bởi vì có trời mới biết các nàng có bị phản phệ vì xâm phạm quy tắc khi biết đến năm tên Đạo Tử hay không.
Nhìn vẻ mặt mất bình tĩnh và ánh mắt phẫn nộ của Lạc Nam, Huyết Chiêu Dương trong lòng cảm thấy nặng nề.
Từ khi nhận thức nam nhân này, hắn vẫn luôn khí định thần nhàn, dù thời điểm gặp nguy hiểm cũng luôn giữ thái độ bình thản ứng đối, vậy mà lần này…
Lạc Nam sao có thể không cảm thấy nặng nề?
Hắn đặt chân đến Trung Châu, không ngờ lại như tiến vào đầm rồng hang hổ.
Nước ở Trung Châu quá sâu, năm tên Đạo Tử đến từ các Thế Lực Cấm Kỵ…
Năm tên khốn kiếp này mưu tính thiên hạ bấy lâu nay, tạo ra không biết bao nhiêu tràng tai nạn nhưng lại không có ai tiếp quản hay ngăn chặn bọn chúng.
Điều này chứng minh bọn này khả năng cao là có chỗ dựa quá mạnh, mạnh đến mức những Cấm Kỵ khác chỉ giả vờ mắt nhắm mắt mở xem như không thấy hành vi của bọn chúng.
Hoặc một giả thuyết khác là các Cấm Kỵ chẳng thèm bận tâm đến sống chết của sinh linh trong thiên hạ, cho rằng tất cả chỉ là kiến hôi nên mặc kệ năm tên Đạo Tử chơi đùa, tỉ thỉ cho thoải mái.
Nhưng bất kể là trường hợp nào cũng không phải chuyện tốt lành gì đối với Lạc Nam.
Bất quá như Thiên Cơ Lâu đã nói, Lạc Nam tạm thời chỉ dò xét được lai lịch và ý đồ của chúng, lại không thể biết tường tận xuất thân, thế lực chống lưng cũng như toàn bộ nội tình của chúng.
Trước mắt đoán được tên Vương Bằng là chủ nhân của Thiên Tượng Chí Tôn có khả năng là đến từ Bách Gia Học Phủ mà thôi.
Về phần bốn tên còn lại, Lạc Nam chẳng biết bọn hắn đến từ nơi nào.
Tạm thời loại bỏ hai từ “Đạo Tử”, Lạc Nam thử hỏi thăm Huyết Chiêu Dương:
“Nàng cũng đến Trung Châu một thời gian, có từng nghe qua mấy cái tên như Vương Bằng, Tuần Ngạo, Cao Kiệt, Tâm Phong hay Diệm Lãnh chưa?”
Quả nhiên hỏi theo hướng này có hiệu quả, Huyết Chiêu Dương liền hồi đáp:
“Tuần Ngạo là nhân vật có thành tích đứng thứ hai trong lịch sử khảo hạch tiến vào Đại Nguyên Thiên Viện, nghe nói hiện tại hắn đã trở thành một vị cao tầng bên trong Đại Nguyên Thiên Viện rồi.”
Lạc Nam sắc mặt trở nên âm trầm, Đại Nguyên Thiên Viện liệu có biết những chuyện mà tên khốn kiếp Tuần Ngạo này đã gây ra hay không?
Nếu như biết được nhưng vẫn không can thiệp vào, vậy Đại Nguyên Thiên Viện cũng chẳng phải đồ vật tốt lành gì, mặc dù mang danh là học viện lớn nhất, được toàn bộ Nguyên Giới kính ngưỡng nhưng lại chứa chấp một kẻ như thế sao?
“Về phần mấy cái tên còn lại, thời gian ta ở Trung Châu quá ngắn nên cũng không tìm hiểu.” Huyết Chiêu Dương nói tiếp.
Lạc Nam vuốt cằm, trước mắt tạm thời biết được Vương Bằng ở Bách Gia Học Viện, Tuần Ngạo ở Đại Nguyên Thiên Viện.
Còn ba đại viện khác như Thương Khung Đạo Viện, không biết liệu có trùng hợp ba tên Đạo Tử đều phân tán ở ba nơi hay không?
Hắn lâm vào trầm tư, trong lòng suy nghĩ liệu mình có nên kéo theo tất cả người thân chuồn khỏi Trung Châu hay không, dù sao nước nơi này quá sâu.
Thậm chí nếu bị năm tên Đạo Tử nhìn chằm chằm và bất chấp tất cả ra tay với mình, Lạc Nam sẽ một lần nữa vận dụng Nghịch Thế Thần Thông – Thuỷ Trung Lao Nguyệt để đầu thai chuyển thế, xóa đi dấu vết của mình để đảm bảo khả năng sống sót như đã từng thoát khỏi tầm mắt của chủ nhân đứng sau Bất Tử Tộc.
Nhưng suy nghĩ lại thì, năm tên Đạo Tử đang bị hạn chế không thể tự thân xuất thủ, điều này chứng minh Lạc Nam vẫn có cơ hội lật bàn bất chấp sự chênh lệch quá lớn.
Bất quá sự hạn chế này liệu có thật sự vững chắc, hay đám Đạo Tử có thể phá bỏ bất cứ lúc nào?
Nghĩ đến đây, Lạc Nam cắn răng hỏi:
“Nếu dò xét cho ta về quy tắc hạn chế của năm tên Đạo Tử, bọn hắn có dám phá vỡ quy tắc hay không sẽ tiêu tốn bao nhiêu Điểm Danh Vọng?”
“500 Vạn Điểm Danh Vọng.” Kim Nhi mỉm cười hì hì.
“Cái quỷ gì?” Lạc Nam sắc mặt tái xanh: “Sao không đi ăn cướp?”
“Đây là cái giá xứng đáng để công tử cân nhắc mình có nên ở lại Trung Châu hay không.” Kim Nhi nói:
“Tin tức liên quan đến đám Đạo Tử, không thể nào rẻ được.”
Lạc Nam cân nhắc hồi lâu, 500 vạn Điểm Danh Vọng đủ để hắn làm rất nhiều thứ.
Nhưng có làm bao nhiêu đi chăng nữa cũng vô dụng nếu kẻ thù của ngươi có được chiến lực Cấm Kỵ.
Vậy nên sau khi suy nghĩ cẩn trọng, hắn cố nén trái tim rỉ máu vì đau xót, nghiến răng hạ lệnh:
“Dò xét cho ta đi, đám Cấm Kỵ có thể ra tay với ta hay không?”
“KENG, tiêu hao 500 vạn Điểm Danh Vọng, dò xét thành công.” Thiên Cơ Lâu vang lên thanh âm tin tức:
“Quy tắc cao cấp bậc nhất Nguyên Giới chính là Cấm Kỵ Cường Giả không thể ra tay với người có tu vi thấp hơn ở phạm vi Ngũ Châu Tứ Vực, trừ khi đối phương chủ động đến gây sự và khiêu khích thẳng mặt.”
“Nếu Cấm Kỵ Cường Giả muốn tự mình xuất thủ với người có tu vi thấp hơn, bắt buộc phải đem tu vi áp chế xuống cấp độ Chí Tôn.”
“Vậy nên năm tên Đạo Tử sẽ không thể xóa bỏ quy tắc đó.”
Lạc Nam âm thầm siết chặt nắm tay, nói vậy năm tên Đạo Tử này chính là Cấm Kỵ cường giả rồi?
Vậy là chỉ cần mình không chủ động đánh bọn chúng, bọn chúng sẽ không thể dùng tu vi thực sự ra tay với mình, ngược lại nếu bọn chúng muốn tự thân xuất thủ… vậy phải áp chế tu vi xuống Cửu Cảnh Chí Tôn.
Cái giá 500 vạn Điểm Danh Vọng là con số trên trời, nhưng nhờ vào một đạo tin tức này, Lạc Nam lấy lại tự tin, thậm chí đã nhìn thấy cơ hội trở mình.
Kim Nhi nói đúng, biết được một thông tin này… 500 vạn Điểm Danh Vọng vẫn đáng để bỏ ra.
Chẳng trách đám Đạo Tử chỉ có thể âm thầm nuôi cấy hoặc bồi dưỡng thuộc hạ thay chúng làm việc, đó là bởi vì quy tắc hạn chế.
Ngay cả tên Diệm Lãnh sử dụng Đạo Hoả – Tử Linh Thần Diễm ra tay thì tu vi của đám Tử Linh Thần Sứ cũng chỉ sánh ngang Cửu Cảnh Chí Tôn mà thôi.
Lúc này hắn cũng hiểu vì sao chưa từng có ai nhìn thấy Cấm Kỵ Cường Giả ra mặt chiến đấu ở Ngũ Châu Tứ Vực, cường giả cao cấp nhất trong mắt người đời chỉ là Cửu Cảnh Chí Tôn… bởi vì Cấm Kỵ chỉ có thể đánh trong cùng cấp với nhau mà thôi, không thể nhắm vào các Chí Tôn trở xuống được.
Mà dù các Cấm Kỵ có ra tay với Chí Tôn, cũng phải áp chế tu vi xuống Chí Tôn… từ đó không ai biết bọn họ thật ra lại là Cấm Kỵ.
“Hừ, nếu cuộc chơi chỉ giới hạn ở đẳng cấp Chí Tôn… ta sợ cái rắm a.”
Lạc Nam nở nụ cười lãnh khốc:
“Thích thì ta chơi với các ngươi!”