Phần 29
Mang theo tâm trạng đắc ý, Lạc Nam rời khỏi hòn đảo nhỏ.
Huyết Yêu Cơ, Nam Thiên Tố và Thập Khánh Huyên… ba vị thê tử Cửu Cảnh Chí Tôn này của hắn không ngờ đều có cùng một điểm chung.
Đó chính là nhiệt tình như lửa bên trên giường.
Một khi có được trái tim của các nàng, nam nhân sẽ được hưởng vô tận diễm phúc.
Đương nhiên Huyết Yêu Cơ cũng không phải đối thủ của hắn, mặc dù nàng kiêu ngạo không chịu mở miệng xin hàng, nhưng nhìn thấy toàn thân nàng mềm nhũn như bún, hắn cũng chẳng nỡ tiếp tục giày vò thêm.
Tụ Bảo Tinh…
Tại một hồ nước trong suốt, xung quanh có trận pháp phong tỏa không gian, ngăn chặn tầm quan sát.
Bên trong hồ, hai thân ảnh trắng như tuyết, uyển chuyển như linh xà quấn quýt lấy nhau, tạo thành cảnh tượng như uyên ương hí thuỷ.
Đương nhiên nếu đây là một đôi uyên ương thì chẳng có gì đáng nói, chỉ có đều cả hai đều là nữ nhân, lại đang âu yếm triền miên, cảnh tượng thật sự có phần kích thích thị giác.
Lạc Nam chậm rãi rơi xuống vô tình chứng kiến, nhất thời nổi lên hứng thú ngồi bên bờ hồ quan sát.
“Sư phụ… ưm… đừng chạm nơi đó…” Thanh âm một mỹ phụ rên rỉ khi bị mỹ nhân đối diện đưa tay vào động đào nguyên thuỷ.
“Tiểu Thu thích không? Ngươi cũng có thể chạm sư phụ nha…” Mỹ nhân ướt át nói, ngón tay luồn lách tiến sâu vào.
“Ực.” Lạc Nam vô thức nuốt một ngụm nước bọt, xém chút đã không nhịn nổi xuống chơi cùng các nàng.
Mà thanh âm hắn vừa phát ra lập tức tiến vào trong tai đôi nữ nhân, các nàng đồng thanh quát lên:
“Kẻ nào?”
Thanh âm vừa dứt, đã lập tức hóa thành hai luồng bóng tối tiếp cận hai bên trái phải, toàn lực phát động tấn công.
Bất quá một người trong đó sau khi nhận ra Lạc Nam liền nhanh chóng thu hồi công kích.
Một người còn lại thì càng xuất thủ ác liệt hơn.
“Tịnh Dạ Tiên Tử, nàng âu yếm thê tử của ta, ta không thèm trách nàng… ngược lại còn công kích ác như vậy?” Lạc Nam hừ một tiếng, Bá Lực Chưởng vỗ ra.
OÀNH!
Tịnh Dạ Tiên Tử liên tục lùi bước, không dám tin kinh hô: “Chí Tôn? Nhưng sao có thể mạnh như thế?”
“Tiểu Nam…” Dạ Thanh Thu gò má ửng hồng, xấu hổ cắn cắn môi nhìn hắn.
Lạc Nam nở nụ cười kéo lấy nàng ôm vào lòng, thủ thỉ bên tai: “Đừng lo, chỉ cần nàng thích và không cảm thấy khó xử là được.”
Dạ Thanh Thu toàn thân mềm mại ôm chặt lấy nam nhân, chỉ cảm thấy hắn là nam nhân bao dung nhất thế giới này.
“Khốn kiếp, đồ đệ ta nuôi dưỡng từ nhỏ, từ bao giờ là thê tử của ngươi rồi hả?” Tịnh Dạ Tiên Tử nghiến răng mắng.
Hắn đưa mắt nhìn, chỉ thấy lúc này Tịnh Dạ Tiên Tử khoe mình dưới ánh trăng, làn da trắng muốt của nàng còn đọng nước vô cùng mỹ lệ, những nơi cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm, thừa một phần hay thiếu một phần cũng sẽ làm mất sự hoàn mỹ, quả thật rất đẹp.
Thấy Lạc Nam đánh giá mình, Tịnh Dạ Tiên Tử vội vàng khoác lên áo choàng che đậy cơ thể, biểu lộ căm tức nhìn hắn.
Lạc Nam hiện tại đã đột phá Chí Tôn, thực lực, thân phận và địa vị đều vượt qua Tịnh Dạ Tiên Tử, tâm cảnh đương nhiên cũng thay đổi, hắn bình tĩnh đáp:
“Quan hệ giữa ta và Thanh Thu không phải nàng không biết, đừng có mỗi lần đều như mèo cái lên cơn ghen như thế, ta còn không thèm ghen với nàng thì thôi.”
“Ngươi nói ai ghen?” Tịnh Dạ Tiên Tử nhảy dựng lên.
“Thanh Thu là thê tử ta, ta không muốn làm nàng ấy khó xử nên cũng không ngăn cản hai người qua lại với nhau.” Lạc Nam điềm nhiên nói tiếp:
“Vậy nên nàng cũng đừng tỏ vẻ khó chịu khi thấy ta và Thanh Thu ở bên nhau.”
Tịnh Dạ Tiên Tử nhìn Dạ Thanh Thu, chỉ thấy nữ đồ đệ đang cầu khẩn nhìn mình, hiển nhiên không muốn mình và nam nhân của nàng bất hòa.
Nhưng nghe giọng điệu của Lạc Nam, nàng lại càng căm tức hơn, quát lại hắn:
“Ta và Thanh Thu vốn từ trước đến nay đã như thế, ngươi mới là người thứ ba xen vào phá huỷ hạnh phúc chúng ta.”
Lạc Nam bật cười: “Vậy càng chứng minh tình cảm của hai người không đủ, bằng không làm sao ta có cơ hội đây?”
“Được rồi…” Dạ Thanh Thu kéo lấy tay hắn lắc đầu, nhìn Tịnh Dạ Tiên Tử chân thành nói:
“Sư phụ, ngươi là nữ nhân ta yêu nhất, còn Tiểu Nam là nam nhân ta yêu nhất, nếu phải lựa chọn giữa các ngươi… vậy ta tình nguyện không tồn tại nữa.”
Tịnh Dạ Tiên Tử nhìn Dạ Thanh Thu vẫn ôm chặt nam nhân khốn kiếp kia, có cảm giác nữ đồ đệ đã dần dần rời xa mình.
Nàng ảo nảo thở ra một hơi, quay người rời đi.
“Sư phụ…” Dạ Thanh Thu sắc mặt trắng bệch gọi theo.
Tịnh Dạ Tiên Tử vẫn không quay đầu nhìn lại.
Lạc Nam đột ngột vươn tay, Không Gian Chi Lực khóa chặt Tịnh Dạ Tiên Tử đem nàng lôi kéo trở về.
“Ngươi làm…” Tịnh Dạ Tiên Tử phẫn nộ đang muốn xuất thủ.
Chợt nam nhân đã vòng tay ôm lấy nàng, giọng điệu xấu xa cất lên:
“Đừng tức giận, có câu nói yêu ai yêu cả đường đi lối về, nếu Thanh Thu đã yêu nàng… vậy ta cũng yêu nàng, đừng có chạy trốn.”
“Ai thèm ngươi…” Tịnh Dạ Tiên Tử còn chưa kịp nói xong, bờ môi đã nhanh chóng bị hắn phủ kín.
ONG.
Trong đầu như nổ vang một cái, toàn bộ linh hồn của nàng liền trống rỗng.
Dạ Thanh Thu che kín miệng nhìn nam nhân và sư phụ của mình đang hôn nồng nhiệt.
Lạc Nam siết chặt Tịnh Dạ Tiên Tử, đầu lưỡi bá đạo duỗi vào bên trong càn quét lấy miệng nhỏ của nàng, quấn chặt chiếc lưỡi thơm tho mềm mại của nàng nhấm nháp.
Tịnh Dạ Tiên Tử thoáng lấy lại tinh thần, đang muốn vung chưởng đánh hắn, Dạ Thanh Thu bất chợt tập kích từ phía sau, hai tay nắn bóp hai bầu sữa của sư phụ, xoe lấy hạt anh đào.
“Ư…” Tịnh Dạ Tiên Tử toàn thân tê dại, hoàn toàn mất đi khả năng phản ứng.
Không biết qua bao lâu sau, Lạc Nam cảm thấy Tịnh Dạ đã mềm nhũn ở trong lòng, rốt cuộc mới buông tha nàng, tách môi để lại một sợi chỉ bạc nối liền khoang miệng giữa hai người.
“Ghê tởm.” Tịnh Dạ nhìn hắn mắng.
Lạc Nam mỉm cười nói: “Vừa rồi hình như nàng hôn lại ta, đầu lưỡi của ta vẫn còn tê dại…”
Tịnh Dạ nhớ lại tình cảnh vừa rồi, gò má càng đỏ thẳm lên, quả thật lúc đó bị mất khống chế nên còn phối hợp với hắn.
“Sư phụ, đã ta có thể yêu Tiểu Nam… tương lai ngươi chắc chắn cũng sẽ thích hắn.” Dạ Thanh Thu thuyết phục.
“Nằm mơ đi, lão nương đời này không có hứng thú với nam nhân.” Tịnh Dạ ngạo kiều nói.
Lạc Nam không nói, chỉ lặng lẽ ôm chặt nàng hơn một chút.
Lúc này Tịnh Dạ mới nhớ mình vẫn còn bị hắn ôm mà quên cả phản ứng, xấu hổ muốn chết, há mồm cắn mạnh lên vai hắn cho bỏ tức.
Hắn vội vàng thả lỏng thân thể, bằng không với nhục thân Thể Chí Tôn cộng thêm Bá Y, Tịnh Dạ cắn vào chỉ có nước gãy răng.
Tịnh Dạ nhận thấy động tác của hắn, càng thêm hung hăng cắn.
Lạc Nam thản nhiên đón nhận, vẫn ôm nàng không thả.
Dạ Thanh Thu thấy thế bỗng nhiên ghen tuông, cũng hướng bên lồng ngực còn lại cắn vào.
Lạc Nam để mặc các nàng cắn cho sướng mồm, chân thành đề nghị:
“Theo ta đến Trung Châu, Tụ Bảo Tinh nhờ Tam Trưởng Lão tiếp quản đi.”