Phần 27
“Vạn Cổ Bá Tướng.”
Lạc Nam chậm rãi phun ra bốn chữ.
“Vạn Cổ Bá Tướng…” Ánh mắt Huyết Yêu Cơ lóe lên, hừ một tiếng:
“Danh tự này quá mức kiêu căng, nếu để thiên hạ biết được, kiểu gì cũng sẽ có kẻ không phục đến tìm ngươi gây phiền toái.”
“Vậy nên ta đâu có để người ngoài biết tên của nó.” Lạc Nam thản nhiên nói:
“Ta chỉ để nữ nhân của mình biết.”
Danh tự Vạn Cổ Bá Tướng này là hắn tự đặt cho Chí Tôn Pháp Tướng trạng thái mạnh nhất của mình, ý nghĩa đơn giản chính là bá đạo cường thế nhất vạn cổ, không có bất kỳ Chí Tôn Pháp Tướng nào sánh bằng.
Ban đầu hắn còn định đặt là Vạn Cổ Bất Hủ Bá Đạo Đệ Nhất Tướng, nhưng sau đó thấy quá cồng kềnh nên rút gọn lại trở thành Vạn Cổ Bá Tướng.
Nói gì thì nói, Lạc Nam vẫn rất tự hào về khả năng đặt tên của mình.
“Ai là nữ nhân của ngươi?” Huyết Yêu Cơ giãy giụa muốn rời khỏi lòng hắn.
“Nàng chứ còn ai vào đây?” Lạc Nam hừ một tiếng.
Huyết Yêu Cơ lúc này đã bị thương, đâu phải đối thủ của hắn.
Thấy hắn sắp lôi mình lên giường đè xuống, nàng liền quyết tuyệt nói:
“Tu La Cấm Thuật – Đồng Huyết Tương Liên!”
Giọt máu giữa ấn ký nơi trán bắn về phía Lạc Nam, muốn cùng hắn đồng quy vu tận như đã từng làm đối với Thập Khánh Huyên.
Đáng tiếc Lạc Nam biết nàng có chiêu này nên đã sớm đề phòng, sử dụng Hình Nhân Hắc Ám thay mình nghênh đón giọt máu bắn đến, bản thể lại là hoàn hảo vô hại.
“Hự…”
Thi triển Đồng Huyết Tương Liên thất bại càng khiến Huyết Yêu Cơ bị thương nặng hơn, toàn thân mềm nhũn không còn chút khí lực nằm trong lòng hắn.
Hiện tại nàng mới hết sạch thủ đoạn kháng cự.
Lạc Nam bế nàng đặt xuống giường, nhìn nàng một lúc lâu rồi cất tiếng thở dài.
Huyết Yêu Cơ cứ tưởng hắn sẽ động tay động chân với mình, nào ngờ chỉ thấy hắn lấy ra Bất Tử Dịch Thuỷ, nâng đầu nàng đặt nằm lên đùi hắn, sau đó từng chút một rót vào môi nàng.
“Ngươi muốn gì?” Huyết Yêu Cơ nghi hoặc hỏi.
“Nàng đừng liều mạng, ta nghe nàng là được.” Lạc Nam lắc đầu cười khổ.
Hắn tiếp tục đút Bất Tử Dịch Thuỷ cho nàng.
Vẫn luôn hy vọng chuyện tình cảm cứ để thuận theo tự nhiên, nếu lần trước không xảy ra sự cố, sợ rằng hắn và Huyết Yêu Cơ cũng chưa phát triển đến mức như vậy.
Cứ tưởng nàng còn không phục việc thực lực của mình yếu hơn nàng nên chưa đồng ý trở thành nữ nhân của mình, nào ngờ khi mình đã có đủ thực lực, nàng vẫn sẵn sàng đồng quy vu tận chứ không thuận theo.
Có lẽ tình cảm của nàng còn chưa đủ lớn, hoặc có lẽ bản thân hắn chưa đủ khả năng để lòng nàng rung động.
Thấy hắn đột nhiên thay đổi thái độ, Huyết Yêu Cơ thậm chí không kịp phản ứng, để mặc Bất Tử Dịch Thuỷ chảy ra khỏi miệng, quên cả nuốt vào.
Với nội tâm kiêu ngạo của nàng, thà chết chứ không làm theo ý của bất cứ kẻ nào, không muốn bị hắn chinh phục.
Nhưng tại sao khi hắn từ bỏ, nàng lại cảm thấy trống rỗng dường như sắp đánh mất thứ gì đó quan trọng?
Lạc Nam nhẹ phất tay thu hồi Bất Hủ Kinh Văn, hình xăm hai chữ tên của mình trên bờ mông nàng liền biến mất.
“Sao ngươi bỏ cuộc sớm như vậy? Chẳng phải muốn bổn tọa phải cởi quần sao?” Huyết Yêu Cơ đột nhiên giận dữ quát lên.
“Vừa rồi chúng ta chiến đấu, làm nàng bị thương đã là quá giới hạn cho phép của ta.” Lạc Nam lắc đầu:
“Đến mức nàng đồng quy vu tận càng khiến ta không ngờ đến, nếu như tiếp tục ép buộc nàng… ta lo lắng nàng lại làm ra hành vi điên cuồng.”
Nghĩ lại lần trước hắn giận giữ để nàng một mình đến Nam Vực, kết quả nàng xém chút ngã xuống trong tay Tử Linh Thần Sứ khiến hắn hoảng hốt.
Hiện tại nếu như ương ngạnh ép buộc nàng, chẳng may nàng lại liều lĩnh làm ra việc gì đó tổn hại đến bản thân… hắn sẽ không tha thứ cho chính mình.
Người khác có lẽ sẽ sợ chết, sẽ không dám tự làm hại bản thân nhưng với bản tính của Huyết Yêu Cơ, nói không chừng nàng sẽ liều mạng.
Lạc Nam không muốn điều đó xảy ra…
Ánh mắt lãnh diễm của Huyết Yêu Cơ nhìn thật kỹ tên nam nhân này, vừa rồi hắn cường thế bao nhiêu… hiện tại lại quan tâm, ôn nhu với nàng bấy nhiêu.
Hắn thật sự quan tâm đến nàng, không phải muốn chiếm hữu nàng vì đã từng lên giường với hắn.
Hai người im lặng không nói câu nào, chỉ là Huyết Yêu Cơ không chịu uống Bất Tử Dịch Thuỷ, hắn đút vào nàng liền phun ra sạch sẽ.
“Nàng sao thế? Chẳng lẽ chán ghét ta đến thế à?” Lạc Nam hỏi.
“Cút đi! Bổn tọa không muốn thấy mặt ngươi.” Huyết Yêu Cơ lạnh lùng nói.
Lạc Nam không tức giận, bên dưới lòng đất Ẩn Châu, nàng là một trong số những người đưa lưng về phía hắn, mặt đối diện nguy hiểm.
Nàng từng cùng hắn kè vai đối mặt sinh tử…
Tại Nam Vực, hắn xém chút đã mất đi nàng…
Cho nên đối với tính khí khó chịu của nàng, hắn cảm thấy chỉ là việc nhỏ, không đáng chấp.
Nghĩ đến đây, Lạc Nam lấy ra Lưu Ảnh Ngọc hướng Huyết Yêu Cơ chiếu đến.
“Ngươi làm cái gì?” Huyết Yêu Cơ nhíu mày:
“Sao còn chưa đi?”
“Ta muốn lưu lại hình ảnh của nàng nhiều một chút, để ngày sau đến Trung Châu còn có cái mà ngắm.” Lạc Nam nở nụ cười:
“Vốn muốn nàng đi cùng với ta, hiện tại xem ra vẫn là chưa thể…”
Huyết Yêu Cơ toàn thân run rẩy lên.
Lạc Nam lấy một lượng Bất Tử Dịch Thuỷ đặt ở trên bàn, quay người rời đi, chỉ thoáng chốc đã biến mất.
Nhìn theo bóng lưng của hắn khuất dạng, Huyết Yêu Cơ đột ngột cảm giác lồng ngực trái đau đến nghẹt thở, nàng thở hổn hển, cắn môi đem tất cả Bất Tử Dịch Thuỷ hất xuống đất.
“Khốn kiếp, tên khốn kiếp nhà ngươi…” Nàng vừa mắng, đôi mắt kiêu ngạo lại vô thức chảy xuống hai hàng lệ, cuối cùng lớn tiếng trách mắng:
“Ngươi không hiểu tôn nghiêm của Tu La Giáo Chủ, tôn nghiêm của bổn tọa không cho phép bổn tọa ra vẻ phụ thuộc bất kỳ ai, tại sao ngươi không ương ngạnh thêm một chút?”
Nếu nàng ngay cả thủ đoạn cuối cùng là Đồng Huyết Tương Liên cũng không thi triển, vậy khác nào nàng ngấm ngầm phục tùng hắn hành động?
Nào ngờ tên khốn kia sợ nàng liều mạng, kết quả vậy mà buông tha cho nàng.
Càng nghĩ càng tức giận, lồng ngực phập phồng, khóe môi rỉ ra một tia máu.
Huyết Yêu Cơ suy nhược nằm ở trên giường, cũng không thèm quan tâm đến thương thế của bản thân, chỉ cảm thấy tinh thần trống rỗng, cái gì cũng chẳng muốn làm nữa, từ từ nhắm mắt lại, thanh lệ vẫn lặng lẽ rơi xuống.
Một bàn tay chợt gạt đi giọt lệ nơi khóe mắt của nàng.
Huyết Yêu Cơ rùng mình mở mắt ra, phát hiện khuôn mặt đáng hận đến cực điểm đó.
“Sao ngươi còn chưa cút đi?” Nàng lạnh lùng nói.
“Ta cút để nàng lén lút khóc thầm?” Lạc Nam mỉm cười hỏi.
Huyết Yêu Cơ như mèo con bị giẫm phải đuôi, xém chút tại chỗ nhảy dựng lên liều mạng với hắn, nàng không muốn dáng vẻ lúc này bị nam nhân nhìn thấy.
Lạc Nam mặc kệ nàng vùng vẫy, vòng tay đem nàng ôm lấy, vuốt ve mái tóc đỏ rực của nàng, hạ đầu hôn lên trán nàng một ngụm.
Huyết Yêu Cơ vẻ mặt ghét bỏ đem hắn đẩy ra, đáng tiếc không còn chút khí lực, đành phải chống chế nói:
“Dù ngươi chiếm được thể xác của ta, cũng không thể khiến linh hồn ta phục tùng.”
“Ta không cần nàng phục ta.” Lạc Nam nắm lấy bàn tay như bảo thạch của nàng, nhẹ giọng nói:
“Chúng ta ngang hàng luận giao, không cần ai phải phục ai cả.”
Huyết Yêu Cơ thoáng chốc thất thần…
“Ngay từ đầu cả ta và nàng đều sai, nàng muốn ta phục tùng nàng, còn ta lại muốn chinh phục nàng…” Lạc Nam mỉm cười:
“Thật ra chúng ta là phu thê, không phải chủ nhân hay thuộc hạ mà phải phục hay không phục.”
Nói xong không để Huyết Yêu Cơ phản ứng, uống vào Bất Tử Dịch Thuỷ sau đó hôn lên bờ môi đỏ hơi tái nhợt vì suy yếu của nàng.
“Ưm…” Huyết Yêu Cơ toàn thân vô lực, chỉ cảm thấy hắn mạnh mẽ tách bờ môi của nàng ra, sau đó đem Bất Tử Dịch Thuỷ truyền sang cho nàng uống.
Hắn hôn chật kín bờ môi khiến nàng không thể thoát, cuối cùng đành ngoan ngoãn nuốt vào một ngụm.
Thương thế của Huyết Yêu Cơ rất nặng, một bình Bất Tử Dịch Thuỷ căn bản không đủ để giúp nàng hồi phục.
Vậy nên Lạc Nam nhiều lần ngậm vào Bất Tử Dịch Thuỷ sau đó hôn nàng, ép nàng phải nuốt xuống.
Ai bảo hắn đút theo phương pháp bình thường nàng lại không chịu…
Mà mỗi lần như vậy, hắn lại mút nhẹ đầu lưỡi của nàng xem như tán thưởng làm nàng tê dại toàn thân.
“Phu thê…” Nàng mãi mê suy nghĩ về lời nói của hắn, quên mất cả động tác của hắn đang làm với nàng.
Không biết qua bao lâu sau, Huyết Yêu Cơ đã vòng tay ôm cổ hắn, môi lưỡi hai người triền miên quấn quýt, hơi thở của nàng cũng dần trở nên gấp gáp hơn.
Hai người dính vào nhau liền như ngọn lửa dữ dội bùng nổ, Huyết Yêu Cơ không cần Lạc Nam ra tay, nàng đã bạo phát lực lượng đem y phục trên thân cả hai nghiền nát, bao gồm cả nội y cũng chẳng để lại chút nào.
Ngay lập tức hai thân thể trần trụi không mảnh vải che thân đã dính sát vào nhau, Lạc Nam cảm giác được làn da mềm mại, căng tràn nhựa sống và trắng như mỡ đông của nàng nằm ở trong lòng mình.
Huyết Yêu Cơ lại cảm thấy một cổ hơi thở dương cương mạnh mẽ đánh úp toàn thân, từng khối cơ cường trán săn chắc của hắn ép lên da thịt làm nàng rung động.
Đôi tay của Lạc Nam không hề theo quy cũ, một tay đã phủ lên bầu sữa bảo mãn căng tròn mà ra sức nắn bóp, đầu ngón tay trêu chọc hạt anh đào đỏ rực như lửa ở bên trên.
Tay còn lại lặng yên không một tiếng động trườn xuống vuốt ve cặp đùi nuột nà mỹ lệ của nàng, sau đó dần dần tiến vào bên trong, bao phủ lên thảm cỏ hình tam giác màu đỏ trêu chọc, cuối cùng một tay trượt vào cái khe rãnh đỏ đậm hấp dẫn đó.
“Đáng hận…” Huyết Yêu Cơ ưỡn người rên rỉ, nàng cũng nồng nhiệt không kém, một tay choàng ra phía sau bóp lấy cái mông săn chắc của hắn, một tay khác đã chụp vào khúc côn cứng và nóng như lửa đang kẹp giữa khe đùi của mình, ma sát lên xuống.
Trong lúc âu yếm nhau, từng mảng ký ức tưởng chừng đã quên lãng đảo ngược trở về trong tâm trí hai người.
Đó là thời điểm Huyết Yêu Cơ trúng phải dâm độc của Thập Khánh Huyên, hai người điên cuồng hoan ái dù đó là lần đầu tiên của nàng.
Càng nghĩ càng hưng phấn, Lạc Nam cảm giác được bên dưới u cốc của nàng xuân tình tràn lan, ướt đẫm cả hạ thể.
Hắn tách môi nàng ra, vội vã ngậm lấy hai bên bầu sữa mút một ngụm như đánh dấu lãnh thổ, sau đó cúi đầu xuống giữa hai chân của nàng, đem bắp đùi nới rộng ra quan sát.
Ánh mắt Lạc Nam lóe lên dị sắc, cô bé của nàng có màu đỏ rực diễm lệ khác với người thường, không hồng nhạt, cũng không đỏ nhạt… mà là một màu đỏ tươi như hoa hồng đang hé mở.
Hai mép môi không quá mỏng cũng không quá dày, e ấp khép lại thành một vùng tam giác huyền diệu, dường như lần trước điên cuồng không làm ảnh hưởng chút nào đến nó.
Nhìn từng giọt sương róc rách, Lạc Nam đã sớm nhịn không được hôn vào.
“Ôi… ngươi làm cái gì?” Huyết Yêu Cơ oằn mình trong từng đợt khoái cảm, nhất là khi chiếc lưỡi quái ác chen chút vào trong ngọ ngậy như trêu chọc nàng đến phát điên.
Tay chân nàng duỗi thẳng ra, miệng thở hổn hển.
Lạc Nam nhìn lên thấy môi nàng hé mở thở dốc quá đẹp, hắn liền thay đổi tư thế, quay ngược người lên đem tiểu huynh đệ đặt trước mặt nàng, mình thì vẫn hôn vào tiểu huyệt thơm thơ nồng nàn.
“Ghê tởm a.” Huyết Yêu Cơ chán ghét nhìn cái thứ to lớn liên tục chọt loạn vào mặt mình, cuối cùng vẫn nhịn không được hé mở bờ môi đem nó ngậm lấy.
“Ưm… làm tốt lắm bảo bối.” Lạc Nam toàn thân rùng mình, nghĩ đến cảnh Tu La Giáo Chủ đang ngoan ngoãn hầu hạ mà sướng như điên.
Thấy biểu hiện của hắn, Huyết Yêu Cơ như được kích thích, càng thêm ra sức phun ra nuốt vào thân côn, mặc cho bên dưới vẫn truyền đến từng luồng tê dại.
Không cần nói quá nhiều, khi Lạc Nam cảm thấy cô bé của nàng đã sẵn sàng, hắn một lần nữa đè lên người nàng, đem thanh hung khí bá đạo đâm vào.
Ót…
Một phát thật mạnh chen qua tầng tầng lớp lớp thịt mềm bó sát chiếm hữu đến tận cùng, lúc cán trong một phát.
“Hức…” Huyết Yêu Cơ nấc lên, toàn thân giật giật, sự trống rỗng bấy lâu đã lập tức được lắp đầy trong gang tấc.
Vừa đau, vừa thốn nhưng lại vừa đặc biệt.
Lạc Nam cố tình làm như thế, bởi vì đây không phải lần đầu của Huyết Yêu Cơ, hắn muốn tạo cho nàng ấn tượng khó quên, để nàng biết nam nhân của nàng đang chiếm lấy nàng một cách dứt khoát nhất.
Bạch bạch bạch…
Hắn nhìn lấy nàng, liền ra sức xâm nhập, đâm ra rút vào không thương hoa tiếc ngọc.
“Ây ôi… ngươi muốn chết… giết chết ta à…” Huyết Yêu Cơ rên rỉ ngắt quảng, nàng còn chưa kịp thích ứng thì khoái cảm đã như từng con sóng lớn đánh úp xuống, Lạc Nam muốn nhấn chìm nàng trong vòng tay hắn.
Nhưng nàng cũng không phải nữ nhân bình thường, với bản tính kiêu ngạo cường thế, chỉ sau hàng chục phút đầu nàng đã có thể thích ứng được, sau đó chuyển bị động thành chủ động.
Nàng dùng lực đem hắn đẩy nằm ngửa xuống giường, sau đó như nữ kỵ sĩ ngồi trên hạ thân của hắn nhún nhảy.
Mỗi một lần mông tròn của nàng nâng lên hạ xuống đều đem thân côn bao phủ ngập tràn đến nơi tận cùng, ánh mắt lãnh diễm đầy khiêu khích nhìn xuống hắn:
“Thế nào? Bổn tọa làm ngươi sướng không?”
Lạc Nam lại mỉm cười ôn nhu nhìn lại nàng, dùng tay nâng đỡ kiều đồn giúp nàng dễ dàng nhún nhảy liên tục, hai bầu sữa to tròn cứ nẩy nẩy theo từng nhịp cực kỳ thích mắt.
Ánh mắt nhu tình của hắn khiến nàng rùng mình, tình cảm dâng trào, hành lang nhục động co thắt dữ dội, ngửa đầu thở ra:
“Ta sắp…”
“Để ta yêu nàng!” Lạc Nam vội vàng thay đổi tư thế, hắn bế nàng lên ép sát vào vách động, ở phía trước hôn lên môi nàng, bên dưới nâng chân nàng lên nhấp như vũ bão.
“Hức… ây… ôi… sướ… chết…” Huyết Yêu Cơ chỉ có thể rên rỉ ư ử trong cổ họng, hai mắt mê ly khép hờ, lông mi cong vút rung động không ngớt.
Rốt cuộc khi Lạc Nam dùng sức những đợt cuối cùng, hai bộ phận thầm kín liền thi nhau run rẩy, sau đó dung dịch ấm nóng cùng lúc bắn ra.
Bốn mắt nhìn nhau, Lạc Nam mặc kệ cả hai vừa lên đỉnh, vẫn tham lam tiếp tục xâm nhập, không ngừng nghĩ tiếp tục chiếm lấy nàng.
Huyết Yêu Cơ dùng sức cắn lên vai hắn, nuốt cả máu của hắn, cảm nhận được tư vị tuyệt vời và bá đạo mà nam nhân mang đến.
Lạc Nam thay đổi tư thế liên tục, Huyết Yêu Cơ thích ứng rất nhanh với mỗi tư thế, biết cách phối hợp với hắn.
Nhưng cứ mỗi khi nàng vừa kịp thích ứng, hắn liền thay đổi tư thế khác, làm nàng như muốn chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần.
Thẳng đến khi nàng lên đỉnh vu sơn đến tận chín lần, hai mắt trở nên vô thần, Lạc Nam mới thỏa mãn bắn vào nơi sâu nhất trong cơ thể nàng lần thứ ba…
Hai người ôm nhau thở hổn hển…