Phần 239
“Nàng cầm những thứ này tu luyện, cố gắng tăng địa vị tại Xích Bích Giáo, hoàn thành nhiệm vụ càng nhanh càng tốt.” Lạc Nam đưa hết vật phẩm cho Lạc Long Nhi.
“Biết rồi nói mãi…” Lạc Long Nhi tiếp nhận Nhẫn Trữ Vật của hắn, nhịn không được hừ một tiếng:
“Ngươi vội như thế làm gì?”
“Còn để làm gì nữa?” Lạc Nam trợn mắt nói:
“Đương nhiên là xong việc để còn về Lạc Gia làm con dâu, muốn ta đợi đến bao giờ?”
Lạc Long Nhi nhất thời gò má đỏ ửng, nắm đấm đã nâng lên sẵn sàng vung quyền.
Lạc Nam vội vàng rụt cổ lại, hắn dám khẳng định cô nàng này còn bạo lực hơn cả Võ Tam Nương, bất kể là khi thẹn thùng hay tức giận đều muốn động thủ, hơn nữa lực đấm của nàng cực mạnh, dù là hắn nếu không cẩn thận cũng trọng thương như thường.
Thấy dáng vẻ của hắn, Lạc Long Nhi cũng mỉm cười:
“Đã an bày hai tên Thiếu Thần Tử và ba vị trưởng lão toàn lực giúp ta, đâu cần phải phí công mua sắm nhiều tài nguyên như vậy, ta cứ lén lút dùng tài nguyên của Xích Bích Giáo cũng được mà.”
“Đây là tâm ý của ta đối với vị hôn thê của mình, làm sao có thể đánh đồng?” Lạc Nam ôn tồn nói.
Nhìn nét mặt chân thành của hắn, Lạc Long Nhi rốt cuộc hiểu vì sao từ khi nhận thức đến nay, lúc nào bên cạnh hắn cũng có bách hoa vờn quanh, ngay cả người với tính cách như nàng còn không nhịn được phải cảm động, thử hỏi những nữ nhân khác làm sao có thể chống được hắn công lược?
Lời vừa rồi của Lạc Nam hoàn toàn là thật tâm, hắn biết lượng tài nguyên phong phú ở Xích Bích Giáo sẽ đủ cho Lạc Long Nhi tu luyện… nhưng đồng thời hắn cũng muốn lưu lại thứ gì đó giữa mình và nàng.
Tính cách của Lạc Long Nhi nghiêm túc, cầu tiến, hiếu thắng… nàng không giống các nữ nhân khác sẽ ưa thích quà lưu niệm hay lễ vật gì đặc biệt, cho nên hắn mới nghĩ ra cách mua thật nhiều tài nguyên cho nàng.
Vậy ngày sau khi nàng sử dụng những tài nguyên đó để tu luyện, trong lòng nàng sẽ luôn luôn nghĩ về hắn.
Thậm chí những tài nguyên này sẽ trở thành số lượng đan điền bên trong cơ thể nàng, đi theo nàng vĩnh viễn…
“Chúng ta trở về thôi…” Lạc Long Nhi thanh âm như gió nhẹ, trong trẻo đến lạ kỳ.
“Hả?” Lạc Nam sửng sốt.
“Sao thế?” Nàng khó hiểu.
“Moá nó, vừa rồi ta nghe lầm à?” Lạc Nam nhịn không được chửi thề:
“Nàng nói lại xem nào, lên tiếng nhanh!”
“Ngươi…” Lạc Long Nhi mày liễu dựng thẳng.
Thì ra từ trước đến giờ khi đeo mặt nạ quỷ, để che giấu thân phận nữ nhân nên nàng luôn biến đổi âm giọng của mình trở nên khàn khàn, nghe không thể phân biệt được là nam hay nữ.
Chính điều đó đã hình thành thói quen của nàng, bình thường khi nói chuyện giọng nói cũng rất trầm thấp.
Vậy mà vừa rồi vô thức nói ra thanh âm vốn có, trong veo như gió, mềm mại như nước khiến Lạc Nam lần đầu nghe thấy mới kích động đến như thế.
“Không nói.” Lạc Long Nhi hừ lạnh, lúc này âm giọng đã khàn đặc như cũ.
“Ây da…” Lạc Nam tiếc nuối không thôi:
“Rõ ràng thanh âm của nàng êm tai như vậy, cần gì biến đổi nó?”
Lạc Long Nhi mặc kệ hắn, vẫn mím chặt môi.
Nhiều năm như vậy đã sớm thành thói quen, vừa rồi nàng cũng không hiểu vì sao vô thức thốt lên thanh âm chân thật.
Lạc Nam thấy nàng quật cường như thế mà đưa tay vuốt cằm, trong lòng nảy ra một ý niệm xấu xa:
“Hắc hắc, đợi đến khi lên giường… không biết nàng còn lý trí để biến đổi tiếng rên hay không?”
Hai người rời khỏi Bảo Hải Thành vạn dặm, một đường trở về Xích Bích Giáo.
Vốn Lạc Nam cũng muốn dành nhiều thời gian hơn ở bên Lạc Long Nhi… nhưng hắn và nàng điều hiểu xuất phát điểm của cả hai ở Đạo Giới này quá thấp, vẫn nên tập trung hơn vào việc tu luyện, nhất là Lạc Nam còn phải trở về Độ Đạo Môn cho Tranh Đoạt Thiên Cảnh sắp tới.
Đang tận hưởng không khí yên bình khó được, chợt cả Lạc Nam và Lạc Long Nhi đều ngưng sắc mặt, trong mắt lóe lên một tia sát khí.
RĂNG RẮC…
Không gian sụp đổ từng mảng lớn.
Từ bên trong đó, một con thuyền khổng lồ phá không mà ra.
Thuyền như chiến hạm toàn thân đen kịch bọc giáp, phía trước mũi thuyền có gắn một lưỡi đao khổng lồ đang chém ngang hai bên, mỗi một nhát chém của nó đều tạo nên từng cơn lốc xoáy giữa biển.
Không nói lời nào, chiến thuyền trực tiếp nhắm thẳng hai người Lạc Nam đâm thẳng, lưỡi đao như muốn trảm hai người làm đôi.
“Muốn chết!”
Lạc Nam gầm lên một tiếng.
KENG!
Theo một tiếng kích ngân vang vọng, bầu trời đột ngột biến sắc, ánh nắng mặt trời bị vô tận Ma Khí che đậy…
Khanh khách… khanh khách… khanh khách…
Tiếng cười huyền bí, ma mị và quyến rũ như có thể gọi hồn mờ mờ ảo ảo ở bốn phương, hư ảnh một tôn Ma Nữ với những đường cong cơ thể hoàn mỹ đến tuyệt đối phản chiếu trên bầu trời làm những tu sĩ trên thuyền trở nên ngơ ngác.
Ma Nữ phủ xuống trước mặt Lạc Nam, lập tức hiển hóa thành một thanh Ma Kích hoàn toàn lạ lẫm…
Phần cán của kích như từng mắc xích uốn lượn liên kết với nhau tạo thành một đường thẳng dài hơn ba mét, hai chiếc lưỡi sắc lẹm như trăng lưỡi liềm song song hai bên đầu, mũi kích đen kịch xoay tròn liên tục như một mũi khoan với cường độ cao, tận cùng bên dưới chuôi là hai đôi mắt sắc sảo, yêu dị như của một vị ma nữ đang nhắm chặt.
Xích Tà Kích sau khi nâng cấp lên Đại Đạo Binh.
“Phu quân tới đi!” Thanh âm hưng phấn và điên cuồng của Xích Tà vang vọng trong tay Lạc Nam:
“Hãy sử dụng thiếp, cho bọn chúng biết thế nào là ác mộng.”
“Như nàng mong muốn!” Lạc Nam cất tiếng cười dài.
Khoảnh khắc đó, nhân kích hợp nhất.
Xích Tà bạo phát 3000 tầng Kích Vực, Lạc Nam thi triển 1000 tầng Kích Vực.
4000 tầng Kích Vực hợp nhất.
Vực Thần Đạo Kinh cùng lúc thi triển, 4000 tầng Kích Vực lại thu nhỏ đến cực hạn vừa đủ bao trùm mũi kích xoay tròn.
Hóa Vũ Bá Thần Thể bạo phát, Bỉ Ngạn Hoa nở rộ, Oanh Thiên Tổ Phù thét gào.
Lạc Nam bằng vào tốc độ khủng bố lao vọt đến, nhất kích hướng về lưỡi đao khổng lồ bên trên chiến thuyền kia đâm thẳng mà ra.
So với lưỡi đao khổng lồ, hắn và Xích Tà Kích nhỏ bé như con kiến.
RĂNG RẮC…
Nhưng khi âm thanh sụp đổ vang lên, chính con kiến ấy đã nghiền nát lưỡi đao, đập tan từng con sóng lớn, nhất kích động thiên chấn kinh tất cả mọi người.
Một kích này uy lực quá mức khủng khiếp khi có cả Vực Thần Đạo Kinh hiển uy.
“Mau chạy!”
Hàng trăm tu sĩ trên thuyền biến sắc lựa chọn nhảy ra.
Lạc Nam và Xích Tà một người một kích như mũi khoan huỷ diệt xuyên phá tất cả, đêm thủng từ đầu đến tận phía sau chiến thuyền bất chấp nó là một kiện Đại Đạo Cực Phẩm Pháp Bảo, còn có cả Trận Pháp gia cố bên trên.
ẦM ẦM ẦM…
Từ trong ngọn lửa lao ra, Lạc Nam và Xích Tà cất tiếng cười sảng khoái để mặc cho chiến thuyền phát nổ.
“Làm sao có thể như vậy?” Một tên Đại Đạo Cảnh trên thuyền gầm lên phẫn nộ:
“Trả lại Đạo Bảo, trả lại thuyền cho ta!”
Hắn lấy ra Đại Đao, Quy Tắc Đao Đạo hiên ngang uy dũng gầm thét, tạo thành một luồng Đao Thế cực mạnh bao phủ xung quanh cơ thể, điên cuồng lao đến Lạc Nam tung trảm.
“Đại Đạo Kích Pháp – Ma Nhãn Tru Tâm Kích!”
Lạc Nam và Xích Tà như tâm hữu linh tê, cùng lúc quát lạnh.
Đôi mắt sắc sảo bên dưới chuôi Ma Kích bất chợt mở ra, giữa bầu trời hiện lên hư ảnh khổng lồ của Xích Tà với ánh mắt khinh miệt nhìn tên Đại Đạo Cảnh như nhìn một sinh linh thấp kém và hèn mọn.
“Hự…”
Chính ánh mắt này trực tiếp khiến nội tâm của tên Đại Đạo Cảnh run rẩy lẩy bẩy, chiến ý và Đao Thế vừa mới hình thành như sắp vỡ tan.
Lạc Nam cắm thẳng xuống một kích.
Một kích này vô hình vô ảnh, vô thanh vô thức, không đâm vào cơ thể, cũng không đâm vào linh hồn, mà trực tiếp cắm vào tâm cảnh.
“PHỐC!”
Đại Đạo Cảnh ngửa đầu thổ huyết, tâm cảnh vỡ vụn, hai mắt đỏ ngầu như điên.
Bất chợt hắn đặt đao lên cổ mình trảm mạnh ngang.
PHỐC!
Đầu lâu tung bay, máu bắn lên trời, tâm cảnh sụp đổ khiến một vị Đại Đạo Cảnh sơ kỳ tự sát.
“Làm sao có thể?”
Cảnh tượng này khiến hàng trăm Đạo Cảnh, hàng chục Đại Đạo Cảnh và một tên Thiên Đạo Cảnh cầm đầu phải rùng mình kinh hãi.
“Cho ta thấy uy năng và hình dạng của nàng.” Lạc Nam cười dài một tiếng.
Hắn vẫn chưa dừng lại, đột ngột cầm lấy Xích Tà Kích quất ngang.
XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT…
Thân kích đột ngột vươn dài, biến thành một sợi xiềng xích đen kịch linh hoạt đến cực điểm dài hàng vạn trượng.
Bên trên thân của xiềng xích bao trùm Bá Lực và khả năng Thôn Phệ khủng bố…
Một xích quét qua, những tên Đạo Cảnh bị quấn lấy lập tức bị Thôn Phệ sạch sẽ lực lượng trong cơ thể, còn chưa kịp phản kháng lại nhận thêm Bá Lực tàn phá dữ dội.
ẦM ẦM ẦM…
Trong vài hơi thở, hàng chục Đạo Cảnh đã hóa thành tro tàn…
Đây chính là trạng thái mới của Xích Tà Kích, ứng với một chữ “Xích” bên trong tên của nàng.
Sau khi đạt đến Đại Đạo Binh, Xích Tà cũng không chịu thua kém Tiểu Hồng Nhi và Tiểu Ngân Nhi, thậm chí nàng càng trở nên cường đại.
Chẳng những thay đổi hình dạng, trạng thái chiến đấu cũng có thể linh hoạt từ Kích và Xích, đồng thời khai mở thêm Kích Vực, lĩnh ngộ thêm Kích Pháp và Xích Pháp.
“Cái này… hắn… hắn thật sự là Đạo Cảnh sao?” Một vị Đại Đạo Cảnh nuốt nước miếng, trong mắt nồng đậm nét kiêng kỵ.
Tên Thiên Đạo Cảnh là một lão nhân cũng nghiến chặt hàm răng, cảm giác bất an bao trùm trong lòng.
Nhưng đâm lao thì phải theo lao, lão nhân ra lệnh cho các thuộc hạ:
“Các ngươi bắt sống nữ nhân kia, để ta đối phó với tên này!”
“Tuân mệnh!” Một đám thuộc hạ nghe vậy lập tức lao đến Lạc Long Nhi.
“Đến tốt!”
Nhưng bọn chúng không biết ở trước mặt của chúng cũng là một yêu nghiệt có thể vượt cấp chiến đấu, Lạc Long Nhi cũng bị biểu hiện của Lạc Nam làm cho hưng phấn, tinh thần dâng trào.
Chỉ thấy mái tóc vốn dĩ dài ngang vai của nàng bỗng nhiên hóa đỏ, sau đó như một ngọn lửa cháy hừng hực đến tận mông…
Đầu nàng mọc lên sừng quỷ, mông nàng mọc ra đuôi quỷ, lưng nàng mọc ra cánh quỷ, Xích Quỷ Đạo Hoả hừng hực thiêu đốt…
Quỷ Văn chằn chịt khắp cơ thể nàng, biểu lộ trên mặt là sự khát máu và cuồng chiến, hoàn toàn trái ngược với dung nhan thanh thuần, ôn nhu như một tiểu thư đài các.
Khí chất và dung mạo quá mức đối lập…
“Một nghìn!”
Lạc Long Nhi đếm số, 1000 đan điền trực tiếp cung cấp nguồn lực lượng khổng lồ.
Thiên Mệnh Chiến Thể triển khai, chỉ cần ý niệm vừa động là hình thành một môn Vũ Kỹ.
Xích Hoả Trảo.
Định Thiên Chưởng.
Thiên Mệnh Ấn.
Quỷ Chú.
Xích Bích Bạo Hải Quyền.
Trong nháy mắt mà thôi, Lạc Long Nhi tung ra hàng chục loại Vũ Kỹ đem tất cả Đạo Cảnh dám lam đến nàng đánh bay ra ngoài.
Nhưng số lượng người nắm đến nàng quá nhiều, Lạc Long Nhi nghiêm nghị mở miệng:
“Vô Hạn Pháp Tướng!”
“Xích Quỷ Cuồng Tướng!”
Hai vị Chí Tôn Pháp Tướng hàng lâm sau lưng nàng.
Trong đó Vô Hạn Pháp Tướng như một nữ đế uy nghiêm ngồi trên ngai vua, còn Xích Quỷ Cuồng Tướng lại như một nữ chiến thần với làn da đỏ thẳm, thân khoác quỷ giáp thiêu đốt trong ngọn lửa, diện mạo hung thần ác sát.
Xích Quỷ Cuồng Tướng chính là Chí Tôn Pháp Tướng của Lạc Long Nhi sau khi lột xác thành công Diệm Quỷ Pháp Tướng của Diệm Quỷ Tộc, chủng tộc mà nàng có được huyết mạch biến dị.
Song tướng vừa ra, Vô Hạn Pháp Tướng cũng điều động hàng nghìn đan điền tung ra một đấm, Xích Quỷ Cuồng Tướng lại ngửa đầu rít gào, đôi cánh quỷ khổng lồ sau lưng bắn ra Xích Hoả phẫn nộ như lửa địa ngục, thiêu đốt vạn dặm không gian…
“Khốn kiếp, lần này công tử kêu chúng ta trêu vào nhân vật gì thế này?”
Trước biểu hiện của Lạc Long Nhi, ngay cả một đám Đại Đạo Cảnh cũng kiêng kỵ đến cực điểm, phải tạm thời rút lui.
Nhưng mà bọn hắn cũng ỷ vào số lượng đông đúc, cả đám nhao nhao triệu hoán Chí Tôn Pháp Tướng, có ý định vây công tiêu hao nàng đến chết.
Lạc Nam thấy cảnh tượng này, sắc mặt trở nên lạnh lẽo gầm lên:
“Muốn vây công vị hôn thê của ta? Các ngươi chán sống!”
“Bát Tướng Vệ Hồn!”
Mộc Quy, Thổ Hùng, Hoả Phượng, Kim Hổ, Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ và Bạch Hổ.
Tám hư ảnh chiến thú khổng lồ bất chợt hàng lâm.
Nhưng chưa dừng lại ở đó…
“Kết hợp biến hóa!” Lạc Nam vươn tay lên nắm lại ra lệnh.
Thổ Hùng và Thanh Long ngửa đầu gào thét, Mộc Quy và Huyền Vũ lập tức biến thành hai bộ Chiến Giáp khoác lên cơ thể chúng nó, khiến Thổ Hùng như một vị đại tướng uy phong lẫm liệt, Thanh Long như một vị ngọn lốc bất khả xâm phạm…
GÁY GÁY…
Hoả Phượng và Chu Tước cùng lúc gáy vang.
Hoả Phượng hợp nhất cùng Bạch Hổ, Chu Tước hợp nhất cùng Kim Hổ.
Trong lúc nhất thời, hai tôn Hồ Thần đều mọc ra hai đôi cánh hoả diễm của thần thú, toàn thân có Phượng Hoàng Viêm và Chu Tước Thánh Hoả thiêu đốt hừng hực, tốc độ đề thăng, chiến lực đề thăng.
Mang theo sức mạnh không tưởng, chúng nó trực tiếp lao thẳng vào chiến trường…
Thể hiện nên sức mạnh của Thiên Đạo Vũ Kỹ…
Tốc độ của hai tôn Hổ Thần lúc này vượt xa tất cả những kẻ đang có mặt dù là Đạo Cảnh hay Đại Đạo Cảnh, đợi khi kịp lấy lại tinh thần, cơ thể của ngươi đã bị móng vuốt xé tan thành từng mảnh hoặc bị hoả diễm trên thân chúng nó thiêu đốt thành tro tàn.
Mà Thanh Long và Thổ Hùng trên thân bọc quy giáp, mặc cho hàng chục đòn tấn công kèm theo Quy Tắc Chi Lực đánh vào vẫn không thể trầy xước dù chỉ một chút, bất lực bị chúng nó nghiền ép thành thịt vụn trước sự tàn phá kinh hoàng.
Có được Bát Linh trợ chiến, Lạc Long Nhi càng có thêm không gian đại triển thần uy…
Nàng và Bát Linh giải quyết hàng trăm Đạo Cảnh và gần mười tên Đại Đạo Cảnh.
“Dừng tay! Mau dừng tay!” Lão già Thiên Đạo Cảnh cầm đầu hoàn toàn không nghĩ đến cục diện sẽ là như thế này, trơ mắt nhìn từng kẻ ngã xuống mà thê lương gào thét.
Trước đó hắn còn cảm thấy chuyện bé xé ra to, chỉ là đối phó với hai tên Đạo Cảnh mà tam công tử cần đến bọn hắn ra mặt.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, ác mộng bắt đầu quá nhanh…
Khi hắn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, tất cả thuộc hạ, thân tín dưới tay đã bị bá đạo tàn sát hơn một nửa.
Từ đầu đến cuối, Lạc Nam và Lạc Long Nhi đều không hề nhíu mày, có chăng chỉ là hưng phấn, cuồng nhiệt, chiến ý ngày càng tăng cao…
Khủng bố… quá mức khủng bố…
Lão già dù ngu xuẩn đến mấy cũng biết lần này tam công tử đã trêu vào thiết bảng rồi.
Một đôi nam nữ tu vi Đạo Cảnh có thể làm ra cuộc thảm sát này, chắc chắn không phải nhân vật mà thế lực của bọn hắn trêu vào nổi.
Xích Tà Kích trở về trong tay, ánh mắt Lạc Nam khóa chặt lão già tu vi Thiên Đạo…
Chỉ là Thiên Đạo Sơ Kỳ mà thôi, hắn có thể chiến.
Lục Đạo Luân Hồi Tâm vận chuyển…
Thiên Đạo mở ra!