Phần 238
“Lời của tiểu thư thật hay…”
Lạc Nam tán thưởng nhìn thiếu nữ, liền lấy ra Nguyên Thạch giao nộp.
Lạc Long Nhi thì lại hỏi xin tờ giấy vừa rồi có viết chữ Lạc của hai người, cẩn thận lưu giữ như trân bảo.
“Tiền bối…” Lạc Nam hướng Thiên Cơ Tán Nhân chắp tay:
“Chắc hẳn ngài cũng biết chí hướng của ta, với tài năng của nàng và ái đồ… ta vô cùng ngưỡng mộ, nếu như may mắn có được hai người chẳng khác nào có được một nửa thiên hạ…”
“Ngài nói quá lời.” Thiên Cơ Tán Nhân vuốt râu lắc đầu:
“Sư đồ chúng ta đã sớm quen lang bạt kỳ hồ, hơn nữa khả năng có hạn, chỉ bói toán tiểu đả tiểu nháo cho vui… cũng không thích hợp làm nên đại sự.”
“Tiền bối không cần khiêm tốn, ta biết sẽ không dễ dàng gì để thuyết phục được bậc kỳ nhân như các vị.” Lạc Nam chân thành nói rằng:
“Cửa nhỏ của Lạc Gia và Lãnh Địa của tiểu tử luôn rộng mở vì hai người, bất cứ lúc nào cũng được.”
Thiên Cơ Tán Nhân ánh mắt lấp lóe, cũng không nói thêm lời nào.
Lạc Nam không làm phiền bọn họ, mang theo Lạc Long Nhi tiếp tục dạo bước.
Nhìn theo bóng lưng của hai người, thiếu nữ khẽ cắn cắn môi nói:
“Nam nhân kia rất có thành ý a.”
Thiên Cơ Tán Nhân nhẹ lắc đầu: “Tổ sư răn dạy cả đời bình dị, né tránh nơi quyền lực để một đời yên bình… xen vào đại sự trong thiên hạ sẽ đưa đến thiên khiển, kết cục cực kỳ thê thảm.”
Thiếu nữ thụ giáo, chỉ là bên trong đáy mắt vẫn còn lưu lại một tia tiếc nuối.
“Cũng không biết hai nhân vật đó có thân phận gì…” Lạc Nam than thở không thôi.
“Cao nhân như thế, khó chiêu mộ là điều dễ hiểu.” Lạc Long Nhi mỉm cười nói:
“Bất quá Phá Đạo Hội vẫn đang phi tốc phát triển, có Đại Đương Gia dẫn dắt… đại sự chắc chắn sẽ thành.”
“Nàng có vẻ rất sùng bái bà nương đó?” Lạc Nam bĩu môi.
Lạc Long Nhi đấm vào ngực hắn một cái: “Không được bất kính, Đại Đương Gia chính là nhân vật ngay cả sư phụ ta cũng kính trọng.”
“Long Chí… à quên, Long tiền bối hiện đang ở nơi nào?” Lạc Nam hiếu kỳ hỏi.
Đã từng hắn muốn được diện kiến ông ta, bất quá từ khi Trụ Việt Tông trở thành Đạo Cấp thế lực đến nay, cũng chỉ tiếp xúc với Trụ Việt Mẫu Tôn…
“Ta cũng không biết.” Lạc Long Nhi lắc đầu:
“Nghe đại đương gia nói Mệnh Cách của sư phụ không đơn giản, có việc quan trọng khác do chính nàng giao sắp xếp phải làm, tạm thời không ai biết.”
“Mệnh Cách không đơn giản?” Lạc Nam giật mình.
Trước đây biết được Mệnh Cách Cấm Kỵ là chắc chắn sẽ đột phá được Cấm Kỵ, nhưng Cấm Kỵ lại bao gồm bốn đại cảnh giới từ Đạo cho đến Thần Đạo.
Nếu như Mệnh Cách đó đạt đến Thần Đạo Cảnh, vậy chẳng phải nghịch thiên?
Đương nhiên nếu thật sự như thế thì Lạc Nam vô cùng vui mừng, dù sao thì ông ta chính là gia gia thê tử của mình, đồng thời cũng là sư phụ của vị hôn thê… người một nhà càng mạnh càng tốt a.
Lạc Nam ngó nghiêng tìm kiếm ven hai bên đường, âm thầm cảm thấy kỳ quái vì sao không có các quầy hàng bày bán, chẳng phải nói đây là một thành trì giao dịch tài nguyên sao?
Liền lôi kéo một vị tu sĩ bên cạnh hỏi thăm:
“Vị đại ca này, chúng ta muốn tìm mua vật phẩm nhưng sao không thấy ai buôn bán?”
“Các ngươi lần đầu đến Bảo Hải Thành đúng chứ?” Tu sĩ vừa hỏi, ánh mắt lại không nhịn được nhìn Lạc Long Nhi vài lần, lúc này mới hồi đáp:
“Ở Bảo Hải Thành cấm tự chủ trương giao dịch, tất cả nhà thám hiểm, tán tu, binh đoàn phải đem bán vật phẩm mình đạt được cho phủ thành chủ, sau đó phủ thành chủ lại bán cho những người có nhu cầu, nói chung tất cả hoạt động giao dịch phải thông qua phủ thành chủ trung gian.”
“Thì ra là thế, đa tạ.” Lạc Nam hiểu ra, nhìn Lạc Long Nhi nở nụ cười:
“Chúng ta đến phủ thành chủ một chuyến, tìm chút đồ vật lưu niệm.”
Lạc Long Nhi hiển nhiên không có ý kiến.
Hai người đi đến phía cuối thành trì, nơi đó có một toà biệt phủ xa hoa rộng lớn.
Tu sĩ ra ra vào vào biệt phủ vô cùng tấp nập, đại đa số là Đạo Cảnh, Đại Đạo Cảnh…
Hiển nhiên Thiên Đạo Cảnh không phải rau cải trắng, nhất là Bảo Hải Thành cũng chỉ là Thiên Đạo Cảnh Thế Lực mà thôi, nơi này rất khó gặp được cường giả cấp bậc đó như ở các Đạo Thống cường đại.
Thấy hai người đến gần, một thị nữ xinh đẹp đã tiến đến nghênh tiếp:
“Không biết hai vị cần gì?”
“Chúng ta muốn mua vật phẩm.” Lạc Nam nói:
“Các loại tài nguyên cung cấp năng lượng dồi dào để tu đến Đại Đạo Cảnh.”
Hiện tại Lạc Long Nhi chỉ mới là Đạo Cảnh Trung Kỳ, Lạc Nam quyết định tìm kiếm tài nguyên giúp nàng luyện đến Đại Đạo Cảnh, hơn nữa còn khai mở thêm số lượng đan điền, tăng cường sức mạnh của Vô Hạn Trường Sinh Kinh.
Ở Đạo Giới này Lạc Nam có thể nói là nghèo rớt mồng tơi, phần lớn tài nguyên tu luyện còn phải vất vả tích góp Điểm Cống Hiến mà trao đổi tại bảo khố của tông môn, vì vậy cũng không thể làm đại thổ hào gặp gì mua nấy.
“Mời vào.” Thị nữ rất chuyên nghiệp dẫn hai người vào bên trong một gian phòng, ôn hòa hỏi:
“Không biết các vị muốn bao nhiêu loại?”
Lạc Nam không nói hai lời, dứt khoát đáp:
“Có bao nhiêu giao bấy nhiêu, tất cả phải đều là Đạo Cấp, Đại Đạo Cấp tài nguyên…”
“Cái này…” Thị nữ lặng lẽ đánh giá Lạc Nam một chút.
Nếu hắn là một vị Thiên Đạo Cảnh mà ra tay hào phóng như vậy thì nàng sẽ không nghi ngờ, ngặt nỗi người này chỉ là Đạo Cảnh, muốn nhiều thứ liệu có trả nổi không? Sao nhìn giống có ý định cướp?
Nghĩ đến đây, nàng lặng lẽ truyền tin cho một vị quản sự, chẳng may xảy ra sự cố thì mình không phải gánh hết trách nhiệm.
Rất nhanh quản sự có tu vi Đại Đạo Sơ Kỳ đã đến, đưa mắt quan sát Lạc Nam, giả vờ ho khan một tiếng hỏi:
“Vị đạo hữu này, ngươi định mua bán thế nào?”
Lạc Nam chỉ đưa ra một quyển trục cho quản sự, cười cười hỏi:
“Xem thứ này có giá bao nhiêu?”
Quản sự lật xem, sắc mặt lập tức kịch biến.
Sau đó trên mặt nở một nụ cười thân thiện: “Haha, thật là rồng đến nhà tôm, Bảo Hải Thành chắc chắn không để quý khách thất vọng.”
Lạc Nam nhàn nhạt cười, nháy mắt nhìn Lạc Long Nhi đầy đắc ý.
Mặc dù nghèo thật nhưng trong tay hắn có không ít thứ tốt, vì tích luỹ tài nguyên cho vị hôn thê, hắn quyết định đem phiên bản sao chép của Ngự Yêu Đạo Quyết đạt được từ Ngự Yêu Đạo Thống ra bán.
Đây chính là công pháp trấn phái của Ngự Yêu Đạo Thống, tuy chỉ là quyển hạ nhưng đã đủ để luyện đến Thiên Đạo Cảnh, giá trị không thể đo lường…
Phải biết rằng Bảo Hải Thành cũng chỉ là Thiên Đạo Cảnh Thế Lực mà thôi, chứng tỏ Thiên Đạo Cấp Công Pháp đã là hàng tốt nhất đối với bọn hắn, chưa kể Ngự Yêu Đạo Quyết không phải Thiên Đạo Cấp Công Pháp bình thường, mà là nửa quyển của Thần Đạo Công Pháp hoàn chỉnh.
Cho nên Lạc Nam mới tự tin, chỉ một quyển Ngự Yêu Đạo Quyết này đủ cho mình lấy sạch tài nguyên Đạo Cấp, Đại Đạo Cấp trong phủ thành chủ này rồi.
Mà quản sự ở một bên trong lòng lại đang suy nghĩ miên man, âm thầm suy đoán lai lịch của đôi nam nữ bí ẩn này.
Bởi vì Ngự Yêu Đạo Thống không tồn tại ở Đạo Hải cho nên hắn cũng không biết lai lịch của Ngự Yêu Đạo Quyết.
Bất quá tại Đạo Hải có vô số Hải Yêu, nếu như Bảo Hải Thành có Ngự Yêu Đạo Thống này sau đó thu phục Hải Yêu cùng nhau tu luyện, nội tình chắc chắn đề thăng vô số lần.
Đây chính là công lớn…
Quản sự cười không khép miệng được, truyền âm cho thị nữ:
“Ngươi đi lấy tất cả vật phẩm theo yêu cầu của vị quý khách này giao cho hắn, cái giá ta đã cầm đủ rồi, ta đi có một chút việc.”
Thị nữ sắc mặt kinh dị, vội vàng cung kính làm theo.
Quản sự nhanh chân rời đi.
Bên trong căn phòng xa hoa, một tên nam tử khoanh chân ngồi trên giường, sắc mật âm trầm, ánh mắt lấp lóe không biết đang suy nghĩ gì.
“Bảo Khang, là ta… nhị thúc.” Bên ngoài vang lên thanh âm của quản sự.
“Là nhị thúc à? Mời vào!” Nam tử chau mày nói.
Hắn là Bảo Khang, Tam Công Tử của Bảo Hải Thành… cũng là một thiên tài khá có tiếng tăm, tuổi còn trẻ đã là Đại Đạo Hậu Kỳ, xem như người có thân phận.
Quản sự đẩy cửa đi vào, trong tay cầm một quyển trục, trên mặt cực kỳ hưng phấn:
“Lần này ngôi vị Thiếu Chủ của ca ca ngươi có hy vọng rồi.”
“Ừm? Nhìn biểu hiện của nhị thúc hình như thu được chỗ tốt?” Bảo Khang hiếu kỳ hỏi.
“Ngươi xem đây.” Quản sự lấy quyển trục đưa đến.
Bảo Khang tiếp nhận mở ra xem, hai mắt lập tức sáng rực, hô hấp cũng trở nên dồn dập, hít thở không thông, kích động nói:
“Đây là… công pháp Ngự Yêu Đạo Quyết này có vẻ còn lợi hại hơn cả công pháp trấn thành của Bảo Gia chúng ta, nhị thúc ngươi từ đâu có được?”
“Vừa mới giao dịch với một đôi nam nữ.” Quản sự đem mọi chuyện kể lại, cười không ngớt:
“Lần này đại khí vận rơi xuống đầu, chỉ cần đưa cho ca ca ngươi công pháp này dâng lên thành chủ, chắc chắn hắn có thể đoạt được ngôi vị Thiếu Thành Chủ từ tay Bảo Đăng kia rồi.”
Thành Chủ của Bảo Hải Thành có đến ba vị nhi tử, trong đó đại nhi tử Bảo Đăng, nhị nhi tử Bảo Ngạn và tam nhi tử Bảo Khang.
Trong đó Bảo Ngạn và Bảo Khang là cùng chung một mẹ, Bảo Đăng lại là do nữ nhân khác sinh ra.
Hiện tại Bảo Đăng và Bảo Ngạn đang cạnh tranh ngôi vị thiếu chủ, ai cũng muốn trở thành người thừa kế của Bảo Hải Thành.
Mà vị quản sự này chính là đệ đệ của mẫu thân Bảo Ngạn và Bảo Khang, cũng là nhị thúc của hai người bọn hắn, cho nên ông ta đương nhiên muốn nâng đỡ Bảo Ngạn, trợ giúp Bảo Ngạn dành chiến thắng trước Bảo Đăng.
Chỉ là Bảo Ngạn vẫn đang tập trung bế quan, vì vậy mới tìm đến Bảo Khang thương nghị.
Bảo Khang sắc mặt biến ảo một hồi, chợt hít sâu một hơi lên tiếng:
“Nhị thúc, ta cũng là cháu ruột của ngươi… lần này cơ duyên đến như vậy, tại sao không để ta giao công pháp cho phụ thân? Ta cũng muốn trở thành thiếu chủ.”
Bảo Khang đã nhận ra đây là cơ hội khó được, nếu như hắn có thể đạt được môn công pháp này… vậy đừng nói là nhị ca, ngay cả đại ca hắn cũng có thể cạnh tranh, phụ thân chắc chắn sẽ rất vui mừng và tán thưởng khi hắn dâng lên công pháp, nhìn hắn với một con mắt khác.
Quản sự hơi biến sắc, lập tức quát nói: “Hồ đồ, ngươi và Ngạn nhi là huynh đệ cùng phụ cùng mẫu, hắn làm thiếu chủ có khác nào ngươi làm thiếu chủ? Tại sao lại sinh ra suy nghĩ như vậy?”
Nói xong còn đem Ngự Yêu Đạo Quyết đoạt lại, trầm giọng lên tiếng: “Chờ ca ca ngươi xuất quan, ta sẽ đưa công pháp cho hắn giao nộp lên thành chủ.”
Bảo Khang nghe vậy chỉ có thể thở dài, làm ra vẻ mặt biết tội thụ giáo:
“Nhị thúc dạy rất phải, nhưng không biết đôi nam nữ đưa đến công pháp này có lai lịch gì?”
“Cái này ta cũng không biết, bất quá bọn họ chỉ là Đạo Cảnh mà thôi, tu vi không quá cao.” Quản sự lắc đầu, nhẹ vuốt cằm suy đoán:
“Hơn nữa nhìn thái độ, công pháp này chắc chắn không phải của bọn hắn, hẳn là tình cờ đạt được ở đâu đó nên mới tùy tiện mang ra giao dịch như vậy.”
“Được rồi, nhị thúc đi tìm ca ca đi, hắn và ta đều như nhau cả thôi.” Bảo Khang gật gù.
“Tốt lắm.” Quản sự gật đầu hài lòng, quay người rời đi.
XOẸT.
Chỉ là lúc này, phía sau hông hắn bất chợt đau nhói.
“Ngươi…” Quản sự sắc mặt vạn vẹo, không dám tin quay đầu lại nhìn.
Chẳng biết từ bao giờ, Bảo Khang trong tay cầm một thanh chuỷ thủ cắm vào da thịt hắn.
Quản sự là người kinh doanh, chiến lực và tu vi thấp hơn cả cháu ruột, lại bị hắn bất ngờ ra tay đánh lén nên không thể phản ứng.
“Nghiệt… sú…” Đang muốn mở miệng mắng chửi, quản sự phát hiện mình nói không nên lời, linh hồn trở nên đau đớn đến tê liệt, toàn thân mềm nhũn không còn sức lực.
Mà sinh cơ của hắn đang chậm rãi trôi đi.
Sắc mặt Bảo Khang trở nên âm hiểm, híp mắt nhìn quản sự gằn từng chữ một:
“Là do nhị thúc ngươi ép ta, đều là cháu của ngươi… tại sao ngươi chỉ muốn giúp ca ca ta thành thiếu chủ?”
Bên trong chuỷ thủ có khảm kịch độc, quản sự không nói được lời nào, ánh mắt hiện lên vẻ không cam tâm, cuối cùng lặng yên ngã xuống đất.
Bảo Khang lặng lẽ đem thi thể của hắn thu hồi, đồng thời nhặt lấy Ngự Yêu Đạo Quyết vào tay.
“Có công pháp này, không cần đến cái ghế thiếu chủ Bảo Hải Thành ta cũng có thể trở thành nhất phương hùng chủ, đến lúc đó Bảo Hải Thành sẽ nằm dưới chân ta.”
Bảo Khang nở nụ cười âm hiểm của một tên tiểu nhân.
Hắn hít sâu một hơi, lẩm bẩm thì thào:
“Vấn đề tiếp theo là làm sao thủ tiêu tất cả chứng cứ…”
Nghĩ đến đây, Bảo Khang giả vờ tiến ra bên ngoài đại sảnh, đảo mắt nhìn một vòng…
Rất nhanh phát hiện thị nữ Tiểu Liên đang tiếp đãi một đôi nam nữ.
Bảo Khang liền có thể khẳng định đôi nam nữ này là chủ nhân của công pháp kia, bởi vì Tiểu Liên chính là tâm phúc của nhị thúc.
Nghĩ đến đây, Bảo Khang truyền âm cho Tiểu Liên:
“Nhị thúc gọi ngươi vào phòng có việc.”
Tiểu Liên nghe vậy cũng không nghi ngờ, ra hiệu cho Lạc Nam và Lạc Long Nhi cứ tự nhiên, vật phẩm đã giao đủ rồi, bản thân nàng có thể rời đi.
Xuyên qua một tầng trận pháp, Tiểu Liên tiến vào phòng Bảo Khang quét mắt nhìn.
“Tam công tử, nhị quản sự ở đâu nha?” Tiểu Liên hiếu kỳ hỏi.
PHỐC!
Đáp lại nàng chính là một chuỷ thủ cắm vào trong bụng.
Tiểu Liên chỉ là Đạo Cảnh bình thường, ngay cả lời cũng chưa nói hết đã lăn đùng ra chết.
Bảo Khang dọn dẹp sạch sẽ thi thể của Tiểu Liên.
Mà ở bên dưới, Lạc Nam và Lạc Long Nhi sau khi đã lấy đủ vật phẩm cũng liền thoải mái rời đi.
Với số lượng tài nguyên vừa thu được, không những đủ cho Lạc Long Nhi tu luyện đến Đại Đạo Viên Mãn, mà còn có thể khai mở đại lượng đan điền.
Nhìn theo bóng lưng của hai người, Bảo Khang ánh mắt híp lại:
“Việc kế tiếp là đem tất cả tài sản cướp về như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Về phần cái chết của một vị quản sự và một tiểu thị nữ còn chưa đủ để phụ thân thành chủ của hắn chú ý, bố trí người khác thay thế là được.
Hiển nhiên Bảo Khang đã bị lòng tham làm mờ mắt, sức hẫp dẫn của Ngự Yêu Đạo Quyết quá mức to lớn đối với hắn, quyết tâm độc chiếm.
Không hề do dự, hắn lặng lẽ lấy ra một khối ngọc bội truyền tin:
“Các ngươi theo ta một chuyến!”