Phần 235
Lạc Nam đang cùng Đông Hoa tâm sự, nói lời tình thoại… lại được nữ đệ tử Xích Y thông báo đã có đệ tử sẵn sàng luận bàn với hắn.
Nhập vai hoàn hảo, Lạc Nam đương nhiên ra vẻ phấn chấn bừng bừng, lập tức cùng Đông Hoa rời phòng.
“Đến quảng trường, nơi đó có Trận Pháp gia cố, không gian rộng rãi… dễ cho các vị luận bàn.” Xích Y mỉm cười nói.
“Không biết lần này đối thủ của ta sẽ là vị nào?” Lạc Nam vuốt cằm hỏi.
“Thú thật là tiểu nữ cũng không biết.” Xích Y lắc đầu:
“Chỉ nghe Cửu Trưởng Lão nói rằng đây là hai vị thiên tài của Xích Bích Giáo, rời giáo lịch luyện đã lâu vừa mới trở về mà thôi, tu vi đều là Đạo Cảnh Viên Mãn.”
“Đạo Cảnh Viên Mãn sao?” Lạc Nam nhếch miệng:
“Có ý tứ a.”
Xích Y là đang nói thật, ngay cả nàng cũng không biết kẻ sẽ nghênh chiến là ai, dù sao thì các trưởng lão không có nghĩa vụ phải nói cho nàng.
Nhưng theo như Xích Y nhìn nhận, vị Văn Lang này quá mức yêu nghiệt, không cử ra Đại Đạo Cảnh khó mà đánh bại được hắn, cũng không biết các vị trưởng lão định giở trò gì.
Lạc Nam lại biểu hiện vô tư, trong lòng thầm đoán chẳng lẽ là tên trưởng lão nào của Xích Bích Giáo áp chế tu vi để đấu với mình?
Hắn không tin Xích Bích Giáo dám tìm Đạo Cảnh đệ tử ra công bình chiến đấu, nếu thật sự có đệ tử như vậy thì Cửu Trưởng Lão cũng đâu cần dùng đến kế hoãn binh?
“Để ta xem thử, trong hồ lô của các ngươi bán thuốc gì…”
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 14 tại nguồn: https://nongcuc.org/2024/06/con-duong-ba-chu-quyen-14.html
Quảng trường rộng lớn nằm giữa hai toà tháp chọc trời, xung quanh đã sớm có vô số đệ tử vây xem, ngoài ra còn có ba vị trưởng lão đang an tọa bên cạnh.
Mà ở bên trên quảng trường, hai thân ảnh dáng người cao ngất, thần thái phi phàm, đeo mặt nạ đang đứng thẳng.
Mặc dù đeo mặt nạ che đậy diện mạo nhưng khí tức Đạo Cảnh Viên Mãn trên người bọn hắn tỏa ra là hàng thật giá thật.
“Thật sự là Đạo Cảnh Viên Mãn?” Lạc Nam sửng sốt, hắn không phát hiện hai kẻ này áp chế tu vi.
“Văn Lang tiểu hữu đã đến.” Cửu Trưởng Lão vuốt râu, chỉ lên hai kẻ đứng trên quảng trường giới thiệu:
“Hai người này là Thuỷ Sơn và Xích Vân, phân biệt là thuộc hạ dưới trướng của hai vị Thiếu Thần Tử Xích Bích Giáo chúng ta, bọn hắn vừa từ bên ngoài làm nhiệm vụ trở về, rất thích giao thủ với người khác.”
“Vậy thì quá tốt.” Lạc Nam nở nụ cười ý vị thâm trường:
“Hy vọng không để ta thất vọng.”
Bàn chân nhẹ đạp, hắn đã xuất hiện trên quảng trường.
Về phần lời vừa rồi của Cửu Trưởng Lão, Lạc Nam chỉ xem là cái rắm.
Cho hắn là trẻ con ba tuổi sao? Nếu thật sự chỉ là thuộc hạ của hai tên Thiếu Thần Tử làm sao đủ tư cách đứng ra đại diện chiến đấu?
Rõ ràng ý đồ của Cửu Trưởng Lão rất rõ ràng, nếu như mình thất bại… vậy chứng minh bản thân mình ngay cả thuộc hạ của Thiếu Thần Tử cũng không thể sánh bằng, càng đừng nên so sánh với Thiếu Thần Tử cho mất mặt.
Hạ mỹ uy…
“Đã các ngươi tự nhận là thuộc hạ của Thiếu Thần Tử, vậy ta đem các ngươi đánh đến mức buộc hai tên Thiếu Thần Tử phải hiện thân.” Lạc Nam âm thầm cười tà.
“Để ta lên!” Mà lúc này, Xích Vân bỗng nhiên mở miệng.
“Thoải mái thôi, dù sao chiến đấu rất nhanh kết thúc, ta và ngươi ai lên cũng sẽ dễ dàng thắng trận.” Thuỷ Sơn nhún vai, tùy tiện nói:
“Tôn nghiêm của Xích Bích Giáo, đâu phải một con kiến hôi có thể khiêu khích.”
Lạc Nam nghe ra thái độ khinh thường trong lời nói của đối phương, ung dung hồi đáp:
“Ta cảm thấy hai vị đều lên thì tốt hơn, dù sao thì sở trường của ta là vượt cấp chiến đấu, lấy ít địch nhiều… lần lượt từng người lên chỉ làm mất thời gian mà thôi.”
“Haha, ta sẽ để ngươi trả giá cho sự cuồng vọng của mình.” Xích Vân cười nhạt:
“Một mình ta đủ rồi!”
Thoại âm rơi xuống, toàn thân hắn đã hóa thành một ngọn lửa hừng thực thiêu đốt.
Quy mô của ngọn lửa ngày càng mở rộng, bên trong ngập tràn Hoả Hệ Quy Tắc khiến không gian cũng phải vặn vẹo, phô thiên cái địa bao phủ xuống Lạc Nam như hận không thể đem hắn đốt làm tro tàn.
Lạc Nam biểu lộ bình tĩnh, công kích kiểu này còn không đủ gãi ngứa cho hắn.
Phải biết thân thể của hắn là Thể Đạo Cảnh Viên Mãn, hơn nữa cường độ cơ thể vượt xa người thường, Hoả Hệ Thuộc Tính và Hoả Hệ Quy Tắc tầm thường không thể làm tổn thương được hắn.
Bất quá ngay khi ngọn lửa khổng lồ bao phủ, sắc mặt Lạc Nam bỗng nhiên thay đổi.
Bởi vì vào ngay lúc này, Hoả Hệ Quy Tắc của Xích Vân đột ngột thăng cấp.
Vốn chỉ là quy tắc ứng với Đạo Cảnh lại nhảy vọt lên Thiên Đạo Cảnh, trở thành Thiên Đạo Hoả Hệ rồi.
HỪNG HỰC.
Uy lực ngọn lửa bạo tăng dữ dội, đến mức độ này đừng nói là Đạo Cảnh Viên Mãn, cho dù có là Đại Đạo Cảnh Viên Mãn cũng sẽ bị đốt thành cặn bã mà thôi.
“Thiên Đạo Quy Tắc? Làm sao có thể?”
Biến hóa xảy ra khiến toàn trường sợ run, không ai ngờ được và lý giải được vì sao Xích Vân lại nắm giữ Thiên Đạo Quy Tắc dù tu vi của hắn rõ ràng chỉ là Đạo Cảnh Viên Mãn, không thể làm giả được…
“Xem ra Văn Lang tiêu rồi…” Xích Y sắc mặt trắng bệch.
Hiển nhiên bí mật về Xích Thuỷ Phân Thân chỉ có nhân vật cao tầng của Xích Bích Giáo, ít nhất phải là Trưởng Lão trở lên mới đủ tư cách tu luyện, đại đa số đệ tử đều không hiểu huyền cơ bên trong.
“Mau cầu xin tha thứ đi!” Xích Vân cất tiếng cười khinh khỉnh giữa biển lửa.
“Thật tiếc, Thiên Đạo Quy Tắc ta vừa vặn sở hữu.” Lạc Nam ở trong ngọn lửa nở nụ cười quỷ dị.
Lục Đạo Luân Hồi Tâm kích hoạt, Thiên Đạo mở ra.
Một cổ quy tắc táo bạo rít gào bạo phát, dung hợp cùng Bá Đỉnh của Lạc Nam.
OÀNH!
Bá Thế bùng nổ, ẩn chứa bên trong cũng là Thiên Đạo Quy Tắc.
RĂNG RẮC…
Thiên Đạo Quy Tắc đụng nhau lập tức đồng quy vu tận.
Mà Bá Thế của Lạc Nam lại cường hoành đến cực điểm, đem biển lửa của Xích Vân nhấn chìm.
“Không xong…” Xích Vân hãi hùng khiếp vía.
Lạc Nam không cho hắn cơ hội phản ứng, Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ triển khai, cơ thể đã như quỷ mị biến mất.
Khi Xích Vân còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, một quyền của Lạc Nam đã đấm thẳng trực diện vào bụng hắn.
PHỐC!
Máu tươi phun trào, Xích Vân như diều đứt dây sắp bay khỏi đấu trường.
Nhưng Lạc Nam đâu dễ dàng buông tha, Dịch Chuyển Tức Thời ngăn chặn, một cước đem Xích Vân đạp ngược trở lại.
Mọi thứ chưa dừng lại ở đó, Lạc Nam lại như quỷ mị biến mất.
Lần này đến lượt Thuỷ Sơn đang đứng bên cạnh cũng không thoát khỏi số phận.
“Ta đã nói hai ngươi cùng lên!” Lạc Nam hừ một tiếng.
“Cuồng vọng!” Thuỷ Sơn gầm lên.
Thiên Đạo Thuỷ Hệ Quy Tắc như sóng thần sôi trào từ thể nội hắn dâng cao, hóa thành một con sóng thần dữ dội.
Thuỷ Sơn hai tay kết ấn, dồn nén sóng thần đến cực hạn hình thành một đại ấn hình ngọn núi, bên trong chứa đựng sóng thần, uy lực cực kỳ kinh khủng.
“Sơn Hải Ấn!”
Với Thiên Đạo Thuỷ Hệ Quy Tắc cuộn trào, Sơn Hải Ấn như định hải thần châm trấn áp xuống đầu Lạc Nam.
Lạc Nam gọn gàng dứt khoát, Quyền Vực dồn nén đến cực hạn trên đầu nắm tay.
Không cần đến Bá Lực, không cần đến hóa Vũ Bá Thần Thể, chỉ với Quyền Vực ngưng tụ thông qua Vực Thần Đạo Kinh, một quyền đơn giản không hoa mỹ với Thiên Đạo Quy Tắc bao trùm đấm thẳng.
OÀNH…
Sơn Hải Ấn nổ tung, quyền kình đem Thuỷ Sơn trấn đến thổ huyết, trường bào trên thân rách nát như giẻ lau.
Lạc Nam tranh thủ bồi thêm một cước, đem Thuỷ Sơn đá bay về phía Xích Vân, đem cả hai đánh như chó chết nằm chồng lên nhau.
“Hoang đường…” Ba vị trưởng lão đứng dậy vỗ bàn, chấn bàn đá trước mặt thành bụi phấn.
Ánh mắt bọn hắn đỏ lên, cơ mặt liên tục giật giật và run rẩy.
Thất Trưởng Lão nghiến răng ken két: “Tại sao ngươi lại có được Thiên Đạo Quy Tắc?”
Bọn hắn vô pháp tưởng tượng nổi tình huống này sẽ diễn ra.
Vốn nghĩ rằng bất kỳ ai trong Thuỷ Sơn và Xích Vân cũng dễ dàng nghiền ép Lạc Nam, sở dĩ gọi hai người cùng ra mặt là muốn phô trương nội tình của Xích Bích Giáo cho các đệ tử nhìn thấy mà thôi.
Kết quả cuối cùng lại làm nền cho người ta thể hiện, cả Thuỷ Sơn và Xích Vân đều bị đánh như chó chết, thử hỏi sao có thể giữ được bình tĩnh?
Lạc Nam lúc này thu tay, đóng lại Thiên Đạo, ung dung chắp tay đáp:
“Đệ tử của quý giáo đã có thể sở hữu Thiên Đạo Quy Tắc, tại hạ đương nhiên cũng có thủ đoạn của riêng mình, các vị có gì chưa phục?”
Sắc mặt của ba tên trưởng lão cực kỳ khó coi nhưng lại không có lời nào để phản bác.
Thậm chí lúc này bọn hắn còn đang suy nghĩ, phải chăng kẻ này là phân thân của một lão quái vật nào đó, có thủ đoạn giống như Xích Thuỷ Phân Thân, tìm đến Xích Bích Giáo gây sự.
“Hừ, xem như các hạ tài giỏi, Xích Bích Giáo tài không bằng người, mời các hạ rời đi!” Cửu Trưởng Lão mặc dù không cam lòng vẫn chỉ có thể hạ lệnh trục khách.
Lúc này ông ta rốt cuộc hiểu, ngay từ đầu dù có cử ra Đại Đạo Cảnh Viên Mãn cũng đừng hòng giành được chiến thắng trước tên nam nhân này.
Mà muốn thật sự thắng, e rằng chỉ có thể cử ra nhân vật cấp Trưởng Lão, có tu vi Thiên Đạo Cảnh… hoặc là đích thân bản thể của hai vị Thiếu Thần Tử ra tay.
Nhưng làm như thế chỉ để nghênh chiến một tên hậu bối Đạo Cảnh cũng chỉ càng thêm mất mặt mà thôi.
Vậy chi bằng dứt khoát nhận thua…
“Hahaha, đa tạ Xích Bích Giáo hảo sảng, khí độ như thế này mới không hổ danh đại giáo.” Lạc Nam lên tiếng cười to:
“Tại hạ ban đầu còn nghĩ các vị thua không nổi, tìm cách gây khó dễ cho ta đây.”
“Hừ, biến đi!” Bát Trưởng Lão trừng mắt nhìn hắn.
“Phu thê chúng ta cáo từ!” Lạc Nam chắp tay, có chút đắc ý quét mắt nhìn Lạc Long Nhi đang ở trong các đệ tử xem trộm.
Lúc này mới ôm lấy vòng eo mảnh khoảnh không chút mỡ thừa của Đông Hoa, ung dung tiêu sái ra khỏi Xích Bích Giáo.
Ngàn vạn đệ tử nhìn theo bóng lưng hai người, sắc mặt không dễ coi chút nào.
Chuyện lần này, danh tiếng của Xích Bích Giáo bị tổn hại là chắc chắn rồi…
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 14 tại nguồn: https://nongcuc.org/2024/06/con-duong-ba-chu-quyen-14.html
“Cứ như vậy rời đi sao?” Đông Hoa ngờ vực nhìn hắn.
“Yên tâm đi, kiểu gì cá chẳng mắc câu?” Lạc Nam cười tủm tỉm:
“Ta cố ý bại lộ ra nhiều loại Vĩnh Hằng Thuộc Tính như vậy, quá mức hấp dẫn a…”
“Chẳng may bọn hắn là chính nhân quân tử, thật sự không tìm đến chúng ta thì sao?” Đông Hoa nhíu mày.
Bốp!
Lạc Nam đánh lên mông nàng một cái, bĩu môi nói: “Có kẻ quân tử nào âm thầm dùng mưu hèn kế bẩn để luận bàn với ta như vậy hay không?”
Đánh chết hắn cũng không tin hai tên Thuỷ Sơn và Xích Vân kia thật sự chỉ là Đạo Cảnh đơn thuần, mặc dù chưa hiểu nguyên nhân gì giúp bọn chúng dùng được Thiên Đạo Quy Tắc, nhưng chắc chắn đó là thủ đoạn bẩn thỉu.
Hơn nữa nếu là quân tử, vậy cần gì phải ép một nữ đệ tử như Lạc Long Nhi vào mối hôn sự mà nàng không thích?
“Dám đánh mông lão nương?” Đông Hoa vừa thẹn vừa giận, hung hăng véo lỗ tai hắn.
Nàng càng véo tai hắn, hắn càng nắn mạnh bờ mông nàng, biểu lộ dương dương tự đắc.
Đông Hoa chịu không nổi tên này mặt dày vô sỉ, chỉ có thể chịu thua.
Với tính cách nửa chính nửa tà không bị trói buộc như nàng, không ngờ có một ngày gặp phải tên nam nhân khắc tinh.