Phần 232
Không lâu sau, một cánh cửa không gian mở ra…
Một lần xuyên qua Thời Không Môn, trực tiếp băng cắt ba trăm vạn dặm…
Di chuyển như vậy không thua gì sử dụng Truyền Tống Trận.
Chỉ có giống loài Tinh Không Thú trải qua biến dị và khai thác hết tiềm năng bằng việc cải biến quy tắc thiên địa mới có thể làm được.
Tiểu Tinh có thể nói là tọa kỵ vô giá…
Đập vào mắt Lạc Nam là một mặt hồ trong veo, phẳng lặng như mặt gương, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy hình ảnh phản chiếu như một thế giới song song chân thật.
“Chẳng trách gọi là Kính Hồ, thật sự giống một mặt kính a…” Lạc Nam mỉm cười.
PHẦN PHẬT…
Áo choàng tung bay, ba thân ảnh đạp không xuất hiện, hướng về phía Đông Hoa và Lạc Nam chắp tay:
“Tham kiến Nhị Đương Gia, tham kiến Nhị Lang.”
“PHỐC!” Đông Hoa xém chút phun một ngụm, gắt giọng quát:
“Ai là Nhị Lang của các ngươi?”
Ba vị thành viên Phá Đạo Hội đưa mắt nhìn nhau, một người nói:
“Đại Đương Gia đã thông báo về hôn sự của hai người, Bá Chủ chính là Phu Quân của Nhị Đương Gia, chúng ta đương nhiên gọi là Nhị Lang Quân.”
“Haha, gọi tốt, gọi tốt…” Lạc Nam sảng khoái, thích thú cười:
“Ngày chúng ta kết hôn, các vị phải có mặt uống chén rượu mừng đó.”
“Chúng ta có nhiệm vụ tại thân, cũng không dám hứa trước.” Ba người nói.
“Đáng ghét.” Đông Hoa gò má đỏ bừng, tuyệt diễm phong hoa.
Lạc Nam đánh giá ba vị thành viên này của Phá Đạo Hội, phát hiện tất cả đều là Thiên Đạo Cảnh, chẳng trách có vai trò quan trọng canh giữ cứ điểm tại Đạo Địa này.
“Hai ta muốn truyền tống đến Đạo Hải.” Đông Hoa nói.
“Tuân mệnh!” Ba người làm động tác mời.
Theo sự hướng dẫn của bọn họ, Tiểu Tinh cõng Lạc Nam và Đông Hoa hạ xuống mặt hồ, tiến vào bên trong.
Xuyên qua tầng tầng lớp lớp những Trận Pháp, Bẫy Rập nguy hiểm được bố trí xung quanh, Lạc Nam âm thầm cảm khái:
“Cái hồ này ẩn chứa vô tận sát cơ, đổi lại là Thiên Đạo Cảnh tùy tiện rơi vào đều có thể vạn kiếp bất phục.”
“Đương nhiên rồi, cứ điểm của Phá Đạo Hội sao có thể đơn giản?” Đông Hoa đắc ý nói.
Cũng may có ba vị thành viên dẫn đường, mấy người một đường thuận lợi xuống tận đáy hồ.
Ở nơi này, một toà Truyền Tống Trận cao cấp đang chậm rãi vận chuyển.
Thành viên Phá Đạo Hội đem một vạn Đạo Xu ném vào hạch tâm làm nguyên liệu.
Thanh âm thiêu đốt vang lên, tất cả Đạo Xu đều bị hấp thụ sạch sẽ.
Lạc Nam nhìn mà líu lưỡi, một vạn Đạo Xu ứng với một vạn mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm a, cái giá như vậy cho một lần Truyền Tống Trận, thật sự không nhiều thế lực đủ khả năng bỏ ra đâu.
Thà chấp nhận đi xa và mạo hiểm để tiết kiệm Đạo Xu…
ẦM ẦM ẦM…
Truyền Tống Trận vận chuyển huyền diệu, tỏa sáng ra khắp nơi, đem đáy hồ tăm tối soi rọi vô cùng lộng lẫy.
Lạc Nam đem Tiểu Tinh thu trở về, cùng với Đông Hoa nắm tay bước vào.
Càn khôn biến động, thân ảnh hai người cùng lúc biến mất.
“Các ngươi có cảm nhận được gì không? Nhị Lang đã là Đạo Cảnh Viên Mãn.” Một người mở miệng nói.
“Ừm, tốc độ tu luyện quá khủng bố.” Hai người còn lại nghiêm nghị gật đầu:
“Mới ngày nào nhận được thông tin về hắn, còn chưa đột phá Chí Tôn.”
“Haizz, mắt nhìn người của các vị Đương Gia, không phải chúng ta có thể so sánh a…”
Ba người than thở không thôi.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 14 tại nguồn: https://nongcuc.org/2024/05/con-duong-ba-chu-quyen-14.html
Biển cả mênh mông vô tận…
Nếu đứng ngoài phạm vi Đạo Giới nhìn từ trên cao xuống, ngươi sẽ kinh dị phát hiện mặc dù vùng biển này gắn liền với nhau, nhưng màu sắc nước biển của từng nơi lại vô cùng khác biệt, thậm chí cảnh vật cũng cực kỳ phong phú.
Có nơi nước biển xanh thẳm bát ngát bình thường, có nơi nước biển lấp lánh cửu sắc hào quang, có nơi nước biển trong suốt nhìn thấy tận đáy sâu hàng vạn trượng, cũng có nơi nước biển đỏ ngầu như máu, đen kịch như mực, và có những nơi hải đảo san sát, cực kỳ náo nhiệt…
Sự khác biệt này là do đa dạng thế lực, đa dạng đạo thống mà tạo thành.
Các Đạo Thống hùng mạnh có khả năng thay đổi quy tắc tự nhiên, cải thiện vùng biển trong địa bàn thành nơi thích hợp cho sự phát triển của mình.
Nơi này là Đạo Hải, một trong bốn khu vực thuộc Đạo Giới…
Tọa lạc giữa Đạo Hải không thấy bến bờ đó là một hòn đảo nhỏ bí mật.
Sở dĩ gọi hòn đảo này là bí mật, bởi vì xung quanh nó có Trận Pháp Thiên Nhiên che đậy.
Trên trời thì sương mù dày đặc, mây đen che kín, vô số cột sấm sét khổng lồ hình thành những cơn bão lôi đình nguy hiểm phong tỏa xung quanh như một vùng lao ngục.
Dưới biển thì hải dương phẫn nộ, liên tục có những cột sóng thần cao đến chạm mây, những vòi rồng dữ dội bao phủ xung quanh…
Đã từng có những cường giả tâm cao khí ngạo muốn thám hiểm, khám phá vùng biển này đều biến mất một cách bí ẩn, đi không trở lại.
Dần dần, cũng không còn ai dại dột tiến vào khám phá.
Mà lúc này bên trên tiểu đảo, Truyền Tống Trận sáng rực lên… một đôi nam nữ chậm rãi bước ra ngoài.
Chính là Lạc Nam và Đông Hoa.
Tuy rằng sử dụng Truyền Tống Trận cao cấp… nhưng cũng mất đến mười ngày để truyền tống từ Đạo Địa đến Đạo Hải thành công, có thể thấy khoảng cách địa lí của chúng nó là xa như thế nào.
Hai người vừa tiến ra, lại có các thành viên Phá Đạo Hội nghênh đón, đều là Thiên Đạo Cảnh.
“Vị này có thể là người quen của ngươi.” Đông Hoa cười cười chỉ vào một người trong số đó.
Lạc Nam đưa mắt nhìn, chỉ thấy đối phương khoác áo choàng của Phá Đạo Hội tượng trưng cho thân phận Thiên Đạo Cảnh, đeo mặt nạ màu đen thuần tuý không lộ ra dù chỉ là con mắt, chỉ biết dáng người thô kệch cao lớn, có vẻ là một nam nhân.
“Rốt cuộc là ai nha?” Hắn không hiểu.
“Danh xưng của y là Lôi Đế, người lập ra Đỉnh Lôi Chí Quốc.” Đông Hoa giới thiệu.
“Á đù.” Lạc Nam vội vàng chắp tay:
“Tham kiến tiền bối.”
“Ừm… ngươi phải gọi ta là nhạc phụ đại nhân.” Lôi Đế trầm giọng nói.
“Moá.” Lạc Nam nhảy dựng, đưa mắt nhìn Đông Hoa chờ xác nhận.
“Không sai, y là phụ thân của Huyền Lôi Đế Tôn – Lôi Di Quân.” Đông Hoa mỉm cười.
“Tiểu tế tham kiến nhạc phụ đại nhân.” Lạc Nam lập tức tháo xuống mặt nạ và áo choàng, chắp tay thi lễ.
Hắn vậy mà chưa từng nghe Lôi Di Quân đề cập đến phụ thân của nàng, không ngờ đối phương còn chưa chết, ngược lại đang làm việc cho Phá Đạo Hội, còn có tu vi Thiên Đạo Cảnh.
Mặc dù hắn có trong tay danh sách các thành viên của Phá Đạo Hội, nhưng cũng chỉ biết có một Thiên Đạo Cảnh danh xưng Lôi Đế mà thôi, trước đó chưa từng nghĩ Lôi Đế là nhạc phụ của mình.
“Bởi vì chủ tu Lôi Thuộc Tính, Lôi Đế rất thích hợp tiếp quản cứ điểm ở Đạo Hải này, đã rất nhiều năm chưa từng trở về thăm nữ nhi.” Đông Hoa nói thêm.
“Nhạc phụ đại nhân thật đại nghĩa vậy.” Lạc Nam thán phục.
“Không cần khách khí, những gì ngươi làm cho thiên hạ ta đều biết.” Lôi Đế thở một hơi:
“Ta thẹn với Di Quân, rời đi khi nàng còn rất nhỏ, đem trọng trách quản lý cả một đế quốc cho tiểu cô nương như nàng gánh vác, cũng may có ngươi… bằng không nàng lại cô độc cả đời.”
“Di Quân là nữ nhân rất kiên cường và bản lĩnh, có được nàng là phúc phận của tiểu tế.” Lạc Nam thành thật nói.
Trò chuyện một hồi, Lạc Nam mới biết thì ra năm đó khi Phá Đạo Hội mới vừa thành lập, nội tình nông cạn, nhân số ít ỏi… không ít cường giả tại Ngũ Châu Tứ Vực chấp nhận từ bỏ quyền lực và tình thân, có người giả chết, có người mất tích bí ẩn để gia nhập Phá Đạo Hội, âm thầm cống hiến cho thế giới này.
Mà Lôi Đế là một trong số đó, ông ta rời đi khi Lôi Di Quân chỉ còn là một tiểu nha đầu.
Đầu tiên là sư phụ của Huyết Yêu Cơ, Huyết Hàn Lệ các nàng, hiện tại lại đến phụ thân của Lôi Di Quân.
Lạc Nam thầm nghĩ sắp tới ở Phá Đạo Hội, không biết có nhận thức thêm trưởng bối nào của mấy bà vợ hay không?
“Lần này chúng ta đến Đạo Hải là vì chuyện của Quỷ Đỏ.” Đông Hoa nói thẳng:
“Phiền Lôi Đế mang ra khỏi Nộ Lôi Đảo.”
“Tuân mệnh Nhị Đương Gia.” Lôi Đế gật đầu, nghiêm nghị đi trước dẫn đường.
Lạc Nam xem như phần nào lý giải được tính cách của nhạc phụ đại nhân này, trầm ổn như núi, tính tình cương nghị, không câu nệ tiểu tiết, nghiêm túc trong chính sự.
Hắn dám khẳng định nhạc phụ biết mình phong lưu đa tình… nhưng từ đầu đến cuối đều không đề cập đến việc này.
“Nhạc phụ, ta có nên nói cho Di Quân…” Hắn nhịn không được hỏi.
“Không cần.” Lôi Đế lắc đầu:
“Người làm phụ thân như ta không xứng chức, một ngày nào đó ta sẽ đích thân bồi tội với nàng.”
Lạc Nam trầm mặc, hắn cũng là phụ thân của hai nữ nhi, còn có các nghĩa nữ… đương nhiên hiểu được tâm trạng của Lôi Đế lúc này.
“Nhạc phụ đừng lo lắng, Di Quân là bậc nữ hoàng phong hoa cái thế, nếu nàng biết những gì ngài làm… tiểu tế đảm bảo nàng sẽ càng thêm kính nể và tôn trọng ngài mà không trách cứ nửa phần.” Hắn chân thành nói.
Lôi Đế dừng bước, đưa tay vỗ mạnh lên bờ vai hắn, một tảng đá nặng nề đặt trong lòng vô số năm qua như được thả lỏng…
Hai nam nhân lẳng lặng nhìn nhau, dù không nói lời nào nhưng điều hiểu được cảm giác của đối phương lúc này.
“Cũng chững chạc đấy.” Đông Hoa trong mắt lóe lên dị sắc, Lạc Nam hiện tại khác xa dáng vẻ ngả ngớn trêu chọc nàng thường ngày, có một sức hấp dẫn của nam nhân trưởng thành.
Có người hiểu rõ địa bàn dẫn đường quả thật thoải mái, xuyên qua từng ngã rẻ lôi đình, từng vòng xoáy hải dương cuồng nộ không sai lệch dù chỉ một bước chân.
Rất nhanh, Lạc Nam và Đông Hoa rời khỏi Trận Pháp Thiên Nhiên nguy hiểm.
Ngắm nhìn biển cả rực rỡ sắc màu phía trước, Lạc Nam nở nụ cười hưng phấn:
“Long Nhi, ta đến!”