Phần 225
“Đây là…”
Lạc Nam kinh dị nhìn ba toà đại môn hiện ra trước mặt mình.
Đây là ba toà đại môn hùng vĩ đến cực hạn nằm ở ba hướng khác nhau.
Đại môn ở bên trái có khắc mấy chữ lớn: “Thiên Âm Truyền Thừa”, bên trên là đủ loại họa tiết về cầm, tiêu, tỳ bà, trống… đủ loại nhạc cụ và những dòng âm thanh luân chuyển như dòng sông đại đạo.
Đại môn ở bên phải có khắc bốn chữ lớn: “Toàn Chức Truyền Thừa”, bên trên là hình dạng điêu khắc của các chức nghiệp như Luyện Đan, Luyện Khí, Luyện Phù, Luyện Khôi, Chiến Trận, Ngự Yêu… với các hư ảnh tiên hiền trong các lĩnh vực, vô cùng bất phàm.
Đại môn ở giữa sừng sững lại điêu khắc bốn chữ nội liễm hàm xúc đến cực hạn: “Vực Thần Truyền Thừa”, bên trên có uy thế của các loại vực đa dạng vô biên, từ Kiếm Vực, Đao Vực, Thương Vực, Kích Vực cho đến Quyền Vực, Cước Vực… mỗi một loại đều cô đọng đến mức tối đa, nhìn thì không nguy hiểm nhưng lại cuồng bạo đến đỉnh điểm.
Lạc Nam đang định lần lượt tiến vào cả ba cửa, một thanh âm uy nghiêm cổ lão đã vang vọng tại không gian này:
“Đệ tử của Độ Đạo Môn, chỉ được phép tuyển chọn một trong ba hướng truyền thừa, sau khi chọn xong cả đời không được phép tiến vào hai cánh cửa còn lại.”
Lạc Nam hít một ngụm lãnh khí, cả đời chỉ được chọn một?
Vậy mình đã tu Vực Thần Đạo Kinh tầng thứ nhất rồi, nếu không vào Vực Thần Truyền Thừa… thử hỏi làm sao có được tầng thứ hai và các tầng sau đó của Vực Thần Đạo Kinh đây?
Mà một khi bước vào Vực Thần Truyền Thừa, đã định trước đời này sẽ là đệ tử của Vực Thần Đạo Thống, cùng hai Đạo Thống còn lại vô duyên.
“Vị Thiếu Thần Tử – Bùi Vũ này thật sự không đơn giản a.” Lạc Nam lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên, nghĩ thông suốt rất nhiều thứ.
Thiếu Thần Tử – Bùi Vũ đem tầng thứ nhất của Vực Thần Đạo Kinh ra đánh cược, nhìn thì như liều lĩnh, thực chất lại có ý đồ.
Bất kỳ ai chiến thắng vị trí số một ở tỷ đấu nội môn đều chắc chắn là nhân vật bất phàm, có thiên phú cao, đáng giá lôi kéo và bồi dưỡng.
Cho nên Bùi Vũ đem Vực Thần Đạo Kinh tầng một ra cược, nếu người thắng đạt được Vực Thần Đạo Kinh sẽ không nhịn được mà đem ra tu luyện.
Mà tu xong tầng một sẽ thèm tầng hai và các tầng kế tiếp… không ai muốn bỏ lỡ một môn công pháp cường đại như thế.
Làm như thế, Bùi Vũ đã không cần lôi kéo… vẫn có thể khiến một vị thiên kiêu hàng đầu vô thức rơi vào Vực Thần Đạo Thống của mình, để Vực Thần Đạo Thống so với hai Đạo Thống còn lại càng thêm hùng mạnh.
Có thể trở thành Thiếu Thần Tử, Bùi Vũ tâm cơ cũng thật quá sâu… hơn nữa là đường đường chính chính.
Giống như Lạc Nam giờ đây, nếu không vào Vực Thần Truyền Thừa, hắn sẽ cùng với các tầng kế tiếp của Vực Thần Đạo Kinh vô duyên.
Trong lúc nhất thời, Lạc Nam tiến thoái lưỡng nan… thật sự không biết nên vào cửa nào.
Hắn cực kỳ mong muốn có Vực Thần Đạo Kinh hoàn chỉnh.
Nhưng đồng thời đối với tri thức đa lĩnh vực của Toàn Chức Đạo Thống và khả năng tự tạo ra và thao túng các loại Thiên Sinh Âm Vận của Thiên Âm Đạo Thống cũng là thèm chảy nước miếng a.
Lạc Nam biết mình tham lam, nhưng đứng trước cả ba cánh cửa thiên đường, ai mà không muốn có thể tiến vào cả ba để hưởng thụ tất cả?
Đang do dự hồi lâu, chợt không gian vặn vẹo… lại có hai thân ảnh tiến vào nơi này.
“A…”
Cả ba người cùng lúc sửng sốt.
“Tham kiến hai vị sư tỷ.” Lạc Nam chắp tay chào hỏi, thì ra hai vị vừa đến chính là Cầm Dao Nhã và Đan Phỉ.
“Ồ…” Đan Phỉ nhìn Lạc Nam, lại nhìn ba cánh cửa phía trước, nàng nhếch miệng cười quyến rũ:
“Còn chờ cái gì nữa? Mau vào Toàn Chức Đạo Thống của tỷ.”
“Thiên Âm Đạo Thống lợi hại hơn.” Cầm Dao Nhã trong trẻo nói.
“Lợi cái rắm a.” Đan Phỉ bĩu môi:
“Nếu không có Toàn Chức Đạo Thống luyện đan, luyện khí, bày binh bố trận, chăm sóc và bồi dưỡng tài nguyên… Thiên Âm Đạo Thống và Vực Thần Đạo Thống của các ngươi lấy gì phát triển?”
“Đúng là như thế, nhưng với thiên phú của Tiểu Ma sư đệ, hắn không thích hợp ở phía sau hậu trường như Toàn Chức Đạo Thống, ngược lại phải tung hoành ở phía trước, xông pha trận mạc.” Cầm Dao Nhã lý luận sắc bén.
“Cái gì chứ? Toàn Chức Đạo Thống cũng có những phương pháp chiến đấu lợi hại, chứa đựng tri thức đa dạng lĩnh vực, toàn diện vô cùng.” Đan Phỉ hai tay chống nạnh.
“Sư đệ, nếu ngươi vào Thiên Âm Đạo Thống… tỷ đem Thanh Vận sư muội mai mối cho ngươi.” Cầm Dao Nhã nhìn Lạc Nam nói.
“PHỐC!” Lạc Nam xém chút phun ra, lại còn có loại chuyện tốt này?
“Sư đệ, nếu ngươi vào Toàn Chức Đạo Thống, tỷ đem mỹ nhân ở các lĩnh vực cho ngươi làm thiếp.” Đan Phỉ không chịu thua kém liệt kê nói:
“Nào là mỹ nhân luyện đan, mỹ nhân luyện khí, mỹ nhân chiến trận sư… ngươi muốn bao nhiêu cũng có.”
Lạc Nam khóe miệng co quắp không ngừng, đầu đau như búa bổ.
Thấy Cầm Dao Nhã và Đan Phỉ sắp đại chiến, hắn vội vàng giảng hòa:
“Đệ hiện tại còn chưa biết nên lựa chọn như thế nào, ngày sau lại nói a.”
Vừa dứt câu, hắn chật vật xoay người bỏ chạy.
Đối với tương lai sau này, hắn muốn cân nhắc kỹ càng, lựa chọn cẩn thận.
Không thể nóng vội được…
Nhìn Lạc Nam rời đi, Đan Phỉ và Cầm Dao Nhã liếc xéo mắt nhìn nhau, lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó phân biệt tiến vào bên trong cánh cửa tương ứng với Đạo Thống của mình.